Bài văn viết về mái trường thân yêu năm 2024

Trường học là nơi gắn bó với rất nhiều thế hệ học sinh. Mái trường luôn là nơi ghi dấu nhiều cảm xúc và kỷ niệm. Hãy cùng tham khảo bài văn biểu cảm về mái trường dành cho học sinh lớp 7 để thấy thêm yêu và tự hào về ngôi trường mình đã và đang học tập nhé.

I. Hướng dẫn soạn bài

1. Mở bài:

Các em có thể mở bài theo nhiều cách khác nhau. Ví dụ:

– Nếu gia đình là nơi ta được sinh ra và nuôi dưỡng thì mái trường lại là nơi giáo dục để ta nên người. Ai trong chúng ta cũng có một ngôi trường thân yêu, nơi mà mỗi lần nhắc đến tim ta lại không thôi bồi hồi, xúc động.

– Hoặc trích dẫn một câu thơ, lời bài hát, trích dẫn hay về mái trường để dẫn dắt về ngôi trường của mình.

2. Thân bài:

Các em có thể chọn các chi tiết sau để viết về mái trường thân yêu của mình:

– Tên gọi, vị trí, lịch sử mái trường

– Miêu tả ngôi trường: Kết cấu, màu sắc, các dãy phòng học…

– Cảnh quan ngôi trường: Hàng ghế đá, hàng cây, hoa…

– Thầy cô trong trường với những bài giảng, những kỷ niệm đáng quý.

– Kỷ niệm với bạn bè

– Tình cảm, suy nghĩ hay mong muốn của em đối với trường.

3. Kết bài:

Nhắc lại về vẻ đẹp mái trường hoặc tình cảm của em dành cho nơi đây. Lời hứa phấn đấu học và rèn luyện tốt để giúp trường ngày càng đẹp hơn, phát triển hơn.

Bài 1:

“Trường em mái ngói đỏ hồng

Mọc lên tươi thắm giữa đồng lúa xanh…”

Nếu như gia đình là nơi ta được sinh ra và nuôi dưỡng thì mái trường lại là nơi giáo dục, cho ta tri thức để vững bước vào đời. Trường học như ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi ghi dấu biết bao kỷ niệm vui buồn cùng bạn bè, là nơi chắp cánh để những ước mơ của tôi bay cao, bay xa.

Trường cấp 2 tôi đang theo học nằm tại một con phố nhỏ giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Trường được thành lập năm 1985, tự hào mang tên vị anh hùng dân tộc “Nguyễn Văn Trỗi”. Trường được xây theo lối chữ U, mỗi bên có 2 dãy nhà 2 tầng khang trang, ở giữa là khu nhà hiệu bộ, phòng truyền thống và thư viện trường. Trường có hơn 40 phòng học rộng rãi, là nơi để chúng tôi học tập và rèn luyện mỗi ngày. Trường sơn một màu vàng với mái ngói đỏ tươi, trong khoảng sân rộng có rất nhiều cây xanh.

Đây cũng là ngôi trường bố tôi từng theo học. Bố tôi kể khóa của bố là niên khóa đầu tiên của trường. Khi ấy trường còn đơn sơ lắm, chỉ có vài phòng học, cơ sở vật chất cũng thiếu thốn đủ bề nhưng học sinh ai cũng cố gắng học tập, yêu trường, kính trọng thầy cô. Chắc hẳn rằng tình yêu dành cho mái trường không phải vì trường xịn hay đẹp, tình yêu mái trường xuất phát từ tình cảm yêu mến thầy cô, từ những kỷ niệm khó quên cùng bè bạn hay những kiến thức ta được học từ mái trường thân yêu này. Từ khóa của bố tôi đã thế, đến bây giờ trường thay đổi nhiều nhưng chúng tôi vẫn vậy, vẫn yêu trường thiết tha.

Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường nhập học. Đã qua một năm rồi nhưng cảm xúc vẫn vẹn nguyên, những hình ảnh ấy như sống lại, hiện ra trước mắt tôi. Lần đầu đến trường, tôi thấy sao trường to và đẹp quá. Tôi như chú chim nhỏ nép mình vào người bố, đưa đôi mắt sợ hãi nhưng không giấu nổi tò mò nhìn quanh quẩn khắp trường. Cô chủ nhiệm trong tà áo dài thiên thanh bước ra từ cửa lớp, nhẹ nhàng đón tôi vào trong. Trong đôi mắt của các bạn học trò nhỏ khi ấy, cô như một bà tiên, xinh đẹp và dịu dàng. Bây giờ, cô vẫn là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi, vẫn dịu dàng và xinh đẹp như thế, cộng thêm cả tài giỏi và nhiệt tình, hăng say giảng bài cho chúng tôi.

Ở ngôi trường thân yêu này, chúng tôi đã được truyền đạt nhiều kiến thức, vững bước đi qua nhiều kỳ thi quan trọng. Không chỉ vậy, chúng tôi còn được tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, các buổi tọa đàm để rèn luyện thêm những kỹ năng mềm. Đây chính là hành trang quan trọng để chúng tôi vững bước tương lai.

Tôi yêu lắm mỗi dịp vào hè, cả trường rực rỡ ánh tím bằng lăng, ánh đỏ hoa phượng vỹ. Tôi và các bạn thích đi chậm lại mỗi lần đến trường lúc sớm mai. Khi ấy, không khí trong lành, trên cây vương lại chút sương sớm, chúng tôi nhặt mấy bông phượng rơi dưới gốc cây để làm hoa khô, làm con bướm nhỏ kẹp nơi trang vở. Những bông hoa phượng đỏ, bông hoa bằng lăng tím khiến sân trường đẹp và bình yên đến lạ. Không chỉ học trò chúng tôi mà cả những người đi đường cũng hay ngoái nhìn mỗi lần đi qua trường. Là họ nhìn vì yêu sắc hoa hay đang hoài niệm về ngôi trường trong tâm trí của bản thân?

Tôi yêu trường và yêu luôn tất thảy những thứ thuộc về ngôi trường này, từ gốc cây, ghế đá, hàng hoa đến cả những tiếng trống thân thương. Qua thời gian gắn bó, với tôi trường không chỉ là nơi để học tập mà còn như mái nhà thứ hai, nơi có thầy cô như người cha người mẹ, có bạn bè thân thiết như một gia đình. Trường đã ghi dấu nhiều kỷ niệm hồn nhiên mà không kém phần tinh nghịch của tuổi học trò. Chúng tôi nhớ mãi những hôm cùng nhau học bài, lén chia nhau gói bánh, những lần xích mích, dỗi hờn nhưng rồi lại làm hòa theo cách rất đặc biệt. Những ký ức quý giá ấy xin nhờ trường lưu giữ để mai sau tôi cùng các bạn sẽ nhớ về.

Tôi thấy thật may mắn vì đã được trở thành một phần nhỏ của ngôi trường Nguyễn Văn Trỗi thân yêu. Dù mai sau có rời xa trường, có trở thành học sinh ở nhiều ngôi trường mới thì đây vẫn là khoảng trời đẹp nhất trong lòng tôi.

BÀI 2:

Tuổi học trò chính là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Ở đó, chúng ta đã có một thời gắn bó với thầy cô, bè bạn cùng bao kỷ niệm chẳng thể phai mờ. Và chắc hẳn mái trường chính là nơi chứng kiến những cảm xúc vui buồn của thời mực tím. Tôi cũng có một ngôi trường gần gũi, và thân yêu như thế – nơi ấy đã chắp cánh cho những ước mơ của tôi cùng chúng bạn.

Ngôi trường cấp 2 mà tôi đang theo học gồm ba dãy nhà khang trang, sạch đẹp với những lớp sơn vàng còn tươi mới. Những dãy nhà tầng hiện đại, cùng không gian trong trường được bố trí nhiều cây xanh tạo môi trường thân thiện với thiên nhiên. Cảnh quan ngôi trường như một công viên xanh, với nhiều loại cây được trồng khoa học mang lại bầu không khí trong lành cho các bạn học sinh. Đến thăm mỗi phòng học, bạn không chỉ thấy ở đó những tiết giảng hăng say của các thầy cô giáo mà còn cả sự chú ý, sôi nổi của biết bao ánh mắt học trò phía dưới. Tôi yêu mái trường của mình, vì ở nơi đây tôi đã nhận được sự dạy dỗ ân tình từ thầy cô giáo. Mỗi ngày đến trường, thầy cô như mở ra cho tôi những tầm cao tri thức mới. Bài học trên sách vở không còn khô khan nữa mà thay vào đó là tình thương, là tấm lòng yêu nghề mà thầy cô đã dành cho chúng tôi. Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn nhất vẫn ở lại nơi bến đò kỷ niệm là ngôi trường yêu dấu của tôi.

Từng hàng cây, từng góc sân trường nơi ấy đã cho tôi những tình bạn tuyệt vời của thời cắp sắp đến trường. Chúng tôi cùng nhau đọc một cuốn truyện tranh rồi cười khúc khích cùng dưới những hàng cây ấy. Chúng tôi từng lén lút chia nhau từng gói ô mai trong giờ học, rồi bị cô bắt được phạt đứng nghiêm trong giờ. Lũ học trò chúng tôi, từng vò đầu bứt trán vì một bài toán khó, nhưng rồi chúng tôi lại cùng nhau tìm ra cách giải trong tiếng cười hạnh phúc. Mái trường như một nơi nuôi dưỡng cho tôi những tình bạn đẹp của tuổi học trò, tình bạn ấy chẳng dễ gì có thể phai mờ.

Trường học cho tôi thêm những kiến thức để vững bước vào đời. Dưới mái trường này tôi đã có thêm biết bao những trải nghiệm tuyệt vời về cuộc sống. Nơi ấy tôi biết đến những bài giảng hay, lý thú từ thầy cô. Cho tôi những người bạn sẵn sàng chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong cuộc sống. Tôi rất vui vì đã được học tập ở nơi đây những năm học THCS của tôi sẽ có thêm ý nghĩa vì đã được gắn bó với thầy cô, bè bạn dưới mái trường này.

BÀI 4:

Tuổi thơ của tôi không chỉ có mái ấm gia đình mà còn có ngôi trường – như ngôi nhà thứ 2. Ở nơi ấy tôi đã lớn khôn và trưởng thành với những kỷ niệm và ký ức tuyệt đẹp tuổi học sinh.

Năm nay, tôi mới là học sinh lớp 7. Tôi đã gắn bó với ngôi trường ngày 2 năm rồi đã không còn sự bỡ ngỡ như mới đầu, thay vào đó là những kỷ niệm đầy ắp. Tôi nghe mẹ kể, ngày trước mẹ cũng từng học ở đây, khi đó trường còn là những lớp học nhà tranh vách đất chứ không được khang trang đẹp đẽ như bây giờ. Mặc dù vậy, tôi vẫn thấy ngôi trường ẩn chứ nét gì đó rất cổ kính và trang nghiêm dù đã được tu sửa.

Đi từ cổng trường vào bất cứ ai cũng phải ấn tượng với hàng bằng lăng tím thơ mộng. Tôi thân thuộc với từng hàng cây ở đây đến mức chỉ cần nhìn ảnh chụp thân cây tôi sẽ biết ngay cây đó ở vị trí nào. Cũng đúng thôi bởi mái trường này đã lưu giữ biết bao kỷ niệm không chỉ của tôi mà còn của biết bao thế hệ học sinh đã lớn khôn, trưởng thành.

Hàng ngày đi học, tôi không thể không đứng lặng lắng nghe âm thanh của những cây phượng, cây bàng, cây bằng lăng; lặng nhìn những bác ghế đá đã chứng kiến bao lớp học trò lớn khôn. Ở nơi đây tôi đã được học biết bao điều hay và lẽ phải, và những phút giây vui chơi, nô đùa thật thoải mái bên bạn bè mỗi giờ ra chơi. Những bài giảng của thầy cô sẽ trở thành hành trang tri thức vững vàng cho chúng tôi bước vào đời. Nơi đây giống như ngôi nhà thứ hai của tôi khi tôi đã từng cười, từng khóc, từng xúc động trước biết bao khoảnh khắc đáng nhớ. Tất cả giờ đây như một thước phim quay chậm đầy chân thực lướt qua tâm trí tôi. Cũng tại ngôi trường này, tôi có thêm nhiều người bạn tốt trở thành một phần quan trọng và đẹp đẽ trong cuộc sống của tôi.

Cây phượng vĩ giữa sân trường đã bắt đầu nở những chùm hoa đầu tiên đỏ và rực rỡ như đốm lừa thắp sáng tâm hồn lũ học trò nhỏ. Đứng từ trên tầng 3 của dãy nhà học, phóng tầm mắt ra xa để thu lại trời xanh, mây trắng khơi gợi trong tôi biết bao cảm xúc êm đềm. Hè đã sắp về, tôi cũng sắp kết thúc một năm học đầy ý nghĩa. Mấy tháng hè xa trường, xa thầy cô và bạn bè, tôi sẽ nhớ lắm đây. Nhưng đây là cảm xúc bất cứ ai trong những năm tháng học trò của mình cũng đều phải trả qua.

Ngôi trường thân yêu đã đi vào trong tâm thức của mỗi người. Riêng với tôi, nó sâu đậm và tôi mãi muốn lưu giữ trong trái tim mình. Sẽ thật khó khăn để tôi phải tạm biệt và rời xa ngôi trường này, nhưng rồi ai cũng cần lớn và trưởng thành. Dù thế nào, tôi cũng sẽ mãi không quên mái trường với thầy cô và bạn bè những năm tháng vui vẻ, hồn nhiên ấy.

BÀI 4:

Từ nhịp tay vỗ dắt con đi Con lớn dậy men dần theo tiếng trống Âm thanh mát lành, âm thanh nóng bỏng Từ nhịp trống tròn lấp loáng mảnh sân vuông…

Những câu thơ trên được trích từ bài thơ Nhịp trống trường. Một bài thơ gợi lên từng nhịp yêu thương của người học sinh như em dành cho ngôi trường của mình.

Trường của em là một ngôi trường có bề dày lịch sử gần năm mươi năm rồi. Đó là cả một chặng đường rất dài, do các thế hệ giáo viên và học sinh vun đắp nên. Dù vậy, trường vẫn chưa từng thay đổi tên gọi hay vị trí. Suốt từng đấy năm, trên con đường này, ngôi trường vẫn luôn sừng sững đứng vững tại đó. Xung quanh từ những cánh đồng rộng mênh mông nay đã trở thành từng tòa nhà cao tầng, phố xá sầm uất. Riêng ngôi trường là vẫn trầm lặng, hiền hòa như vậy mà thôi.

Theo sự phát triển của đất nước, ngôi trường cũng đã nhiều lần thay áo mới. Những khu nhà mới được củng cố đẹp hơn, tiện nghi và rộng rãi hơn cứ thế được xây dựng thêm, giúp cho học sinh được học tập và rèn luyện thoải mái nhất. Phía chính giữa là khu nhà hiệu bộ, dành cho giáo viên, viên chức nhà trường làm việc. Phía bên trái là khu nhà học tập vô cùng khang trang. Mỗi lớp học đều được trang bị đầy đủ bàn ghế, điều hòa, máy chiếu, giá để giày… Còn phía bên phải là khu nhà đa năng và căn tin. Phía sau trường là cả một sân thể thao rộng lớn cho chúng em tha hồ hoạt động.

Em rất tự hào khi là một học sinh của ngôi trường hiện đại lại có bề dày lịch sử đồ sộ. Những thành tích của trường do các giáo viên và bạn học sinh đem về được trưng bày ở phòng truyền thống. Đó là một căn phòng rộng lớn mà bất kể ai cũng phải trầm trồ. Mỗi ngày em luôn cố gắng học tập chăm chỉ, với ước mơ một ngày nào đó, ghi dấu ấn của mình lên căn phòng ấy. Và không chỉ ở đó, mà ở khắp nơi trong ngôi trường đều in dấu chân của em cùng các bạn. Chúng em đã cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau lo âu, cùng nhau vui sướng. Rất nhiều những cung bậc cảm xúc đã được trải qua ở ngôi nhà khổng lồ này. Chính tại nơi đây, em được học thêm rất nhiều điều bổ ích. Đó không chỉ là những kiến thức ở trong sách vở, mà còn là bài học về tình người, tình bạn bè, về cách sống do thầy cô, bạn bè dạy cho. Để rồi mai đây, khi đôi cánh đã cứng cáp, em sẽ để lại ngôi trường này ở phía sau, bay đi thật xa, chinh phục những chân trời mới. Nhưng mà chắc chắn ngôi trường sẽ chẳng buồn đâu. Vì rồi sẽ lại có những cô cậu học trò mới, bẽn lẽn và ngây ngô đặt chân đến nơi đây, nhờ ngôi trường nâng đỡ và rèn luyện.

Thế nhưng, suy cho cùng, dù chỉ ở bên cạnh nhau trong bốn năm thôi, nhưng trường THCS thân thương sẽ vẫn mãi là một ngôi nhà của em. Ngôi nhà ấy là nơi trao cho em tri thức và niềm tin. Và cũng là nơi để em được hoài niệm, được yêu dấu mãi về sau.

Chủ Đề