Great things take time nghĩa là gì

tiếp nối câu chuyện ngày hôm qua.

chuyện để nói thì nhiều nhưng có nhớ để mà nói hay không lại là chuyện khác. rõ ràng trong suốt mấy ngày qua mình có rất nhiều thứ cần phải nói, rõ ràng là ghim lại và chờ dịp để nói rồi, nhưng mà kì quá, về tới nhà, cứ hễ new post lại quên mất.

không biết từ bao giờ mà mình trở thành một con người khác trước. cũng không biết liệu đó là tích cực hay tiêu cực, nhưng khác lắm.

mình làm gì cũng cần sự nhanh chóng, đôi khi là vồn vã, nhanh nhảu đoảng. mình ghét sự chờ đợi. chính vì thế đôi khi mình khá khó chịu với vài người. chậm rãi, hay nói chính xác hơn là lề mề, để làm cái gì? trong khi còn bao nhiêu việc, người ta tiết kiệm bao nhiêu thì mình lại phung phí bấy nhiêu, nhìn thật ngứa, nhưng chẳng lẽ lại nói, nên lại thôi.

ghét nhất phải nghe ai đó càm ràm mãi bên lỗ tai. nói vài lần là hiểu rồi nghe rồi biết rồi thấy rồi, có cần phải nói mãi như vậy không? càng khó chịu mình càng chống đối và không muốn thực hiện điều đó, dù bản thân biết sẽ tốt cho mình. gò bó và quá khó chịu.

mình ghét cảm giác bị kiểm soát. thế nên, khi chưa là gì thì tốt nhất là nên như vậy.

có những khi bạn không nên tin những gì mình nói. dù gián tiếp hay trực tiếp, mình vẫn có thể giả điên như thường. có nhiều thứ mình hiểu hết, nhưng mình vẫn giả vờ nhưng không. chẳng phải là giả tạo hay gì nhưng thâm tâm mình không thích và không muốn điều đó xảy ra, nên thế là coi như không biết thôi. người đời hay nói không biết là không có tội mà. mình không nói dối, mình không giả tạo, mình chỉ tỏ ra không biết. nghe có vẻ mâu thuẫn?!

tâm tưởng ganh đua đang dần xâm chiếm mình. cũng không biết nữa, nhưng thấy tội lỗi thế nào, có cảm giác đây là con dao hai lưỡi chăng?

lại thêm cái tính cầu toàn hóa, lúc nào cũng muốn mọi thứ hoàn hảo, theo ý mình. tuy chưa đến mức cực đoan, nhưng bắt đầu nhen nhóm có dấu hiệu. linh tính bảo rằng có thể sẽ có hại đến mình, và cả người khác.

nguyên tắc là tốt nhưng cứng nhắc thì không. ai cũng có cho riêng mình những quy tắc riêng. nhưng vì để bảo vệ những thứ đó mà đánh mất quyền lợi của bản thân là chuyện không nên chút nào.

nhìn xung quanh bạn bè, đứa nào cũng có ít nhất một thành quả cho riêng mình. nhìn lại bản thân, từ trước đến giờ chưa làm nên cái gì ra hồn. đồng ý không phải là không có, nhưng để mọi người phải nhắc đến thì chưa. thành công nổi trội nhất chắc chỉ là, liên đội trưởng, nhất lớp tiểu học 5 năm liền, giải ba học sinh giỏi Văn cấp thành phố, ờ chỉ vậy thôi. nhiều khi cứ ảo vọng rằng mình giỏi lắm nhưng thực chất vẫn bằng hoặc thậm chí thua kém người khác. bản chất Sư Tử trong mình lúc nào cũng thôi thúc bản thân rằng MÌNH PHẢI NỔI TRỘI nhưng cái tôi Thiên Bình lại lười biếng thích ổn định an phận, đôi khi mình ghét Thiên Bình là vì thế. lại thêm tính chủ quan cố chấp mãi không thay đổi được, cuộc đời cứ thế mà bình bình, không bao giờ tỏa sáng được.

phát hiện ra mỗi lần tâm trạng đang vui vẻ phấn khích là kiểu gì cũng phát ngôn hành động bậy bạ vô tội vạ.

thực lòng rất muốn highlight tóc và đi xăm 1 cái sign Libra đâu đó cổ tay, sau tai, sau gáy hay cổ chân. nhưng cũng vì cái định kiến chết tiệt mà không thể toàn tâm toàn ý làm. cứ sợ người khác nghĩ về mình, đánh giá mình, nhìn mình thế này thế nọ. SỐNG VÌ NGƯỜI KHÁC, hỏi mình cảm thấy như thế nào? nhiều khi giúp người nhiều quá mà đánh mất bản thân, cứ cố sức mà giúp nhiều khi khả năng chẳng đủ, cứ cố gắng đắp xây cái niềm tin đôi khi là huyễn hoặc. vẫn biết cho đi là không cần nhận lại, nhưng trong những khoảnh khắc ích kỉ, mình vẫn nghĩ, mình đã nhận được lại gì? thôi bỏ qua đi.

tình yêu tình báo chẳng có gì để nói. chỉ là lúc này KHÔNG CẢM THẤY THÍCH NỔI BẤT KÌ MỘT AI. không phủ nhận là có chút gì đó với vài người nào đó nhưng vẫn chưa đủ để trở nên lớn mạnh và lâu dài. mà mình thì không muốn chuyện lại kết thúc như thế nữa. riết hết hứng và ý nghĩa gì rồi..

ghiền galaxy quá >^

Chủ Đề