Chẳng may em làm vỡ một lọ hoa đẹp

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Xem chi tiết

Dưới đây là soạn luyện tập viết đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm với để bài là Viết đoạn văn ngắn chẳng may em làm vỡ lọ hoa mới nhất để giúp các bạn làm viết đoạn văn chẳng may em đánh vỡ lọ hoa mới nhất.

Video chẳng may em đánh vỡ một lọ hoa đẹp

Dàn ý Chẳng may em đánh vỡ một lọ hoa đẹp. Hãy viết 1 đoạn văn ngắn kể lại sự việc đó

1. Mở bài:

* Giới thiệu chung:

– Cái bình của ai? [Ví dụ: Chiếc bình là vật kỷ niệm quý giá của bố.]

– Chuyện đó xảy ra khi nào? [Vài ngày trước Tết.]

– Bạn cảm thấy thế nào khi làm vỡ chiếc bình? [Lo lắng, sợ hãi, hối hận …]

Xem thêm : Đóng vai bà lão hàng xóm kể lại đoạn trích tức nước vỡ bờ

2. Thân bài:

* Kể chuyện:

– Em giúp ông nội dọn dẹp, sắp xếp bàn thờ, chuẩn bị đón Tết.

– Ông nội đánh bóng bàn thờ bằng đồng …

– Tôi quét bụi, lau bát đĩa, lọ hoa …

– Hai người vừa nói chuyện vui vẻ vừa làm việc.

– Mọi thứ đã sạch sẽ, anh cất lại chỗ cũ.

– Em thích thú nhấc chiếc bình lên để chiêm ngưỡng thì không may chiếc bình bị rơi xuống, vỡ nát.

– Tôi hoảng hốt, hốt hoảng, không biết nói thế nào với anh hay trách con mèo nó phá phách.

– Ông nội đã an ủi tôi, khuyên tôi nên nhận lỗi với bố và xin ông tha thứ.

– Anh tiếc cho chiếc bình quý, nhưng anh cũng tha cho em.

3. Kết luận:

* Suy nghĩ của tôi:

– Nhiều bài học có thể được rút ra từ sự cố này.

Trong cuộc sống hàng ngày không thể tránh khỏi những sơ suất.

– Có lỗi phải nhận, không quanh co đổ lỗi cho người khác.

Trung thực là một đức tính đáng quý.

Bài làm Viết đoạn văn ngắn chẳng may em làm vỡ lọ hoa

Trong suốt những năm thơ ấu của mình, tôi đã mắc rất nhiều sai lầm. Sau những sai lầm đó, tôi đều rút ra được những bài học khác nhau cho bản thân. Một trong những bài học mà tôi thực sự nhớ và ám ảnh nhất là tôi đã làm vỡ chiếc bình hoa quý của mẹ. Mẹ tôi là người rất thích cắm hoa nên mẹ thường mua vô số kiểu dáng bình hoa khác nhau để có thể tự tay cắm những bó hoa tươi trang trí nhà. Một trong số đó là lọ hoa pha lê bằng đá cẩm thạch màu tím rất đẹp. Hơn nữa, chiếc bình đó cũng do một người bạn lâu năm tặng cho mẹ tôi nên bà rất quý trọng. Hôm đó, cả nhà đi vắng chỉ có tôi ở nhà.

Tôi quên mất lời khuyên của bố mẹ là không được chơi bi lắc trong nhà để khi nào chán thì chơi. Và thật không may khi quả cầu đó của tôi va vào tường và bật ra, va vào chiếc bình quý giá đó. Trong khoảnh khắc mà tôi không bao giờ ngờ tới, chiếc bình rơi xuống và vỡ tan tành trong nháy mắt. Tôi thực sự rất sốc và bàng hoàng. Tôi chỉ biết đứng đó, không biết phải làm gì.

Tôi hồi hộp, toát mồ hôi hột. Tôi chỉ đứng đó. Sau đó, tôi cố gắng tìm cách để có thể nói với mẹ tôi chiều nay khi mẹ về nhà. Tôi định trách con mèo của nhà hàng xóm mà cô hàng xóm mang sang chơi. Cuối cùng, tôi đã nói với cô ấy điều đó và đã thành công trong việc hoàn toàn nói dối cô ấy. Mẹ không biết sự thật nên mẹ chỉ thấy buồn. Đêm đó, tôi trằn trọc và suy nghĩ rất nhiều, tôi ân hận và thương mẹ vô cùng. Vì vậy, sáng hôm sau, tôi quyết định xin lỗi và nói sự thật với mẹ. May mắn thay, mẹ tôi đã tha thứ cho tôi, bà chỉ phạt tôi cắt cỏ trong một tuần. Hình phạt đó thực sự xứng đáng với những gì bạn đã làm. Từ đó, tôi không bao giờ nói dối làm mẹ buồn nữa, cũng không bao giờ dám đá bóng ở nhà nữa.

Hôm nay ngày 30 Tết, em giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, trang trí phòng khách chuẩn bị đón Tết. Không may đang mải lau bàn em huỵch tay vào bình hoa mẹ vừa mới cắm. Chiếc bình hoa rơi xuống đất vỡ tan tành. Đó là chiếc bình hoa màu xanh ngọc, cắm những bông hoa hồng xanh mà mẹ em thích nhất. Em vô cùng lo lắng và sợ hãi, một cảm giác lo lắng bất an rộn lên trong lòng. Dưới sàn bây giờ là những mảnh vụn, nước tràn lênh láng, những bông hoa chồng lên nhau. Em nhanh chóng dọn dẹp thật nhanh rồi tìm cách xin lỗi mẹ. Trái với những lo lắng của em, khi biết chuyện mẹ chỉ dặn em lần sau cẩn thận hơn, và dọn dẹp những mảnh vụn thật kĩ để không bị dẫm lên. Em thầm cảm ơn sự tha thứ của mẹ, và tự hứa từ nay bản thân sẽ chú ý hơn, không hậu đậu làm vỡ đồ đạc nữa.

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit.Morbi adipiscing gravdio, sit amet suscipit risus ultrices eu.Fusce viverra neque at purus laoreet consequa.Vivamus vulputate posuere nisl quis consequat.

Create an account

Trong những năm tháng em còn nhỏ, em đã từng gây ra rất nhiều chuyện sai lầm. Sau những lần sai lầm đó, em đều học được những bài học khác nhau cho mình. Một trong những bài học mà em thực sự nhớ và ám ảnh nhất đó là việc mà em đã đánh vỡ lọ hoa yêu quí của mẹ. Mẹ em là một vô cùng thích cắm hoa nên mẹ em thường xuyên sắm sửa vô vàn những kiểu dáng lọ hoa khác nhau để có thể cắm những bó hoa tươi thắm trang trí nhà cửa. Một trong số đó là lọ hoa bằng pha lê cẩm thạch màu tím vô cùng đẹp. Hơn nữa, lọ hoa đó còn là của một người bạn lâu năm tặng cho mẹ em nên mẹ em vô cùng quí nó. Hôm đó, cả nhà đi vắng hết và chỉ có mình em ở nhà mà thôi. Em đã quên lời dặn của bố mẹ đó là không được chơi bóng nảy ở trong nhà để mà chơi trong lúc buồn chán. Và thật không may khi trái bóng đó của em động vào tường và nảy bật ra, đập trúng vào chiếc bình quí giá ấy. Trong phút giây mà em chưa từng ngờ đến, chiếc bình rơi xuống và vỡ tan tành trong nháy mắt mà thôi. Em thực sự bàng hoàng và sốc quá. Em cứ đứng đờ ở đó mà chẳng biết phải làm sao. Em lo lắng, toát mồ hôi khắp người. Em cứ đứng trân ở đó. Sau đó, em đã tìm cách làm sao để có thể nói với mẹ vào chiều nay khi mẹ về. Em định đổ lỗi cho con mèo hàng xóm mà bạn hàng xóm mang sang chơi cùng. Cuối cùng, em đã nói thế với mẹ và thành công khi hoàn toàn nói dối thành công với mẹ. Mẹ không hề biết sự thực nên chỉ thấy buồn mà thôi. Đêm hôm đó, em đã trằn trọc và suy nghĩ rất nhiều, em ân hận và thương mẹ nhiều lắm. Vì thế, sáng hôm sau em đã quyết định xin lỗi và nói sự thật với mẹ. Thật may là mẹ đã tha lỗi cho em, mẹ chỉ phạt em phải cắt cỏ sân vườn 1 tuần mà thôi. Hình phạt đó thực sự xứng đáng với những gì mà em đã trót gây ra. Từ dó, em không bao giờ nói dối làm cho mẹ buồn nữa, cũng như không bao giờ dám chơi bóng ở trong nhà nữa.

3. Luyện tập viết đoạn văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm

a] Chẳng may em đánh vỡ một lọ hoa đẹp

b] Em giúp một bà cụ qua đường vào lúc đông người và nhiều xe cộ qua lại

c] Em nhận được một món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật hay ngày lễ, tết.

Xây dựng một đoạn văn tự sự có sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm. 

Tham khảo:

Đoạn văn 1:

Nhà tôi có một chiếc bình hoa rất đẹp. Nó cao khoảng chừng ba mươi phân, màu trắng như tuyết. Đây là một chiếc bình cổ loe được trang trí bởi hình chiếc lá xung quanh miệng rất sinh động. Đó là món quà mà bố đã phải sang tận Bát Tràng để mua về tặng mẹ nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày cưới của hai người. Hôm ấy, tôi đi học về sớm, cả nhà chưa có ai về. Tôi đang bực bội vì bài kiểm tra Toán hôm nay bị làm sai mất một câu, lỗi là do tôi chủ quan, không kiểm tra lại bài. Về đến nhà, tôi quăng chiếc cặp lên ghế với vẻ bực tức, nhưng thật không ngờ, chiếc quai cặp vướng vào bình hoa đang để trên bàn khiến nó rơi xuống đất. Choang một cái. Bình hoa vỡ tan tành mà tôi thì không kịp trở tay. Nước lênh láng dưới sàn, còn những bông hoa hồng đỏ thẫm nằm la liệt trên mặt đất. Tôi quên béng mất nỗi bực tức vì bài kiểm tra mà thay vào đó là sự lo lắng và sợ hãi. Phải làm sao bây giờ? Mẹ tôi rất thích chiếc bình này. Nó còn là quà kỉ niệm của bố mẹ. Tôi sẽ phải nói thể nào đây? Bần thần suy nghĩ mất một lúc, tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào với bố mẹ thì bỗng con Mi - con mèo tam thể của nhà hàng xóm, đứng ngoài sân kêu lên "meo...meo...". Đầu tôi lóe lên một cái. Tôi nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ của cái bình, cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh thủy tinh vỡ cho vào chiếc túi bóng rồi vứt đi. Tôi vừa thu dọn xong thì mẹ về. Không cần mẹ hỏi, tôi đã kể lại câu chuyện và tất nhiên, lí do bình hoa bị vỡ là do con Mi ấy. Ánh mắt mẹ nhìn tôi buồn buồn nhưng không nói gì cả. Mẹ để chiếc túi lên ghế rồi hỏi tôi có bị mảnh vỡ đâm vào tay hay không. Tôi bỗng thấy hối hận quá. Nhưng tôi không dám nói sự thật với mẹ. Vì tôi sợ đôi mắt buồn buồn kia của mẹ sẽ là vì tôi chứ không phải vì con mèo kia. Đến tận bây giờ, đó vẫn còn là chuyện tôi hối hận nhất, vì tôi vẫn chưa dám nói với mẹ sự thật là chính tôi đã làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất chứ không phải con mèo nhà hàng xóm.

Đoạn văn 2:

Tôi vừa đi đá bóng với đám bạn về thì bắt gặp một bà cụ đang chuẩn bị qua đường. Bà cụ cũng đã ngoài bảy mươi tuổi. Cụ gầy và cái lưng của cụ cũng đã hơi còng xuống. Làn da cụ đã nhăn nheo - những dấu hiệu của thời gian và tuổi tác. Cụ đứng bên đường một hồi lâu mà vẫn không bước chân xuống. Tôi nghĩ cụ đang chờ khi xe ít đi một chút hoặc nhờ ai đó dắt cụ qua. Nghĩ thế, tôi chạy lại, nắm lấy bàn tay nhăn nheo của cụ, vui vẻ nói:

"Cụ ơi, để cháu dắt cụ qua đường. Cụ đi sang phía tay phải của cháu đi. Cụ bám chắc vào tay cháu không ngã cụ nhé!"

Bà cụ ngước đôi mắt già nua lên nhìn tôi, giọng nói cũng không giấu nổi niềm vui: "Ừ, ừ, thế cháu dắt bà sang đường với"

Tôi cần thận đỡ cụ đi xuống vạch trắng trên con đường tấp nập người qua lại. Đang là giờ tan tầm nên xe cộ đi lại như mắc cửi, cứ một đoàn xe này đi qua, xe kia lại lao tới. Có những người không đủ kiên nhẫn còn bấm còi inh ỏi. Tôi và bà cụ đều nhăn mày vì tiếng còi xe đinh tai nhức óc ấy. Bà cụ nắm lấy cánh tay tôi, hai bà cháu đi chầm chậm sang bên đường. Sang đến đường bên kia, bà cụ vỗ vỗ cánh tay tôi rồi mỉm cười phúc hậu: 

"Cảm ơn cháu nhé, chàng trai nhỏ"

Tôi mỉm cười vẫy tay vơi bà cụ rồi đi về nhà mình. Con đường về nhà hôm nay sao tôi thấy nó đẹp quá!

Đoạn văn 3: 

Hôm nay là sinh nhật của em. Từ sáng sớm em đã thức dậy để cùng mẹ đi chợ mua đồ về để chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật. Hôm qua khi chia tay lũ bạn, em đã kịp mời chúng nó đến dự buổi sinh nhật của mình vào tối nay rồi. Tối hôm ấy, nhà em các bạn sang rất đông. Tiếng cười nói vui vẻ. Ai cũng cầm theo một món quà nho nhỏ và một tấm thiệp xinh xắn với những lời chúc đáng yêu dành cho em. Mấy đứa bạn ai cũng đến, chỉ thiếu mỗi Hải, thằng bạn thân nhất của em, vì nó vừa mới chuyển nhà đi hồi tháng trước. Mọi người đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng của một người vang lên ngoài cổng. Hình như là gọi em. Em ra ngoài xem thì thấy một chú khoảng chừng 30 tuổi đang ôm một hộp quà to trên tay, khuôn mặt thì tươi cười. Chú nhìn em và nói:

"Cháu là A phải không? Có người gửi quà cho cháu. Nhận rồi kí vào đây giúp chú nhé!"

Đám bạn ở trong nhà cũng ra đứng đầy ngoài sân, trầm trồ vì món quà mà em đang ôm ở trong tay. Phải mất khá nhiều sức em mới bê được hộp quà to đuỳnh ấy vào trong nhà. Mọi người đều dừng lại với thắc mắc không hiểu ai tặng quà mà không đến, lại còn tặng món quà to thế kia nữa. Em cẩn thận mở món quà ấy ra, là một chú gấu bông to gần bằng người em, màu vàng với bộ lông rất mềm. Bên trong hộp quà là một tấm thiệp. Em mở ra đọc và đôi mắt thì đỏ hoe. Đó là món quà của Hải: "Chúc A sinh nhật vui vẻ, luôn xinh xắn và đáng yêu nhé. Tớ xin lỗi vì không dự bữa tiệc sinh nhật cùng với cậu được. Nên tớ gửi cậu món quà nhỏ này. Chúng mình mãi là bạn tốt nhé!". Tôi thấy rất vui vì Hải vẫn còn nhớ ngày sinh nhật của tôi và chắc chắn, chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt của nhau rồi!

Video liên quan

Chủ Đề