Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki trích dẫn

Takako bị phụ tình, người cô hẹn hò một năm nay đột ngột tuyên bố kết hôn. Cô đã bỏ việc, đã chán nản đến phờ phạc, để rồi một ngày đột nhiên nhận được cuộc gọi của người cậu ruột 10 năm trời chưa gặp mặt. Cô đến hiệu sách cũ Morisaki ở phố sách Jimbocho, mà không ngờ rằng những tháng ngày ở góc bình yên hiếm hoi giữa thủ đô này sẽ thay cho tâm hồn cô một diện mạo mới.

Có gì quyến rũ ở một tiệm sách cũ? Một người cậu “ẻo lả như động vật thân mềm” với cuộc hôn nhân dang dở? Một căn phòng gác hẹp rí chất đầy sách cũ phải dọn dẹp cả buổi mới đủ chỗ ngủ? Những buổi sáng thẫn thờ trông tiệm, lờ đờ tiếp đón dăm ba vị khách?

Mọi thứ chừng bắt đầu thay đổi, kể từ thời khắc Takako cầm lên một quyển sách.

Một phút đắm mình vào sách thành một ngày không dứt ra được. Một quyển, rồi hai quyển, rồi nhiều nhiều quyển nữa, Takako cứ đọc, cứ đọc. Sách có khả năng chữa lành vết thương tâm hồn hữu hiệu. Hay nói đúng hơn, sách khiến con người ta điềm tĩnh hơn, bình tâm lại để nhận ra những điều trước đây ta bỏ lỡ. Đắm mình vào sách, sự soi chiếu của ngôn từ cho ta một đặc ân được nhìn vào những thế giới khác, những cuộc đời khác trong chốc lát. Takako, trong cái buổi chiều tươi đẹp ấy, đã vô tình đặt chân vào cái thế giới huyền bí vô cùng của những cuốn sách và vô tình mở ra con đường dẫn lối khỏi nỗi buồn.

Takako không hề hay biết rằng sự ra đời của mình lại như một “thiên sứ” ban phát ánh sáng lên cuộc đời của người cậu ruột. Chính sự e dè cố hữu đã ngăn cản cô nhận ra bên cạnh mình vẫn còn rất nhiều người yêu thương, trân trọng, cầu chúc cho cô hạnh phúc. Thế nên, nhờ đến Morisaki, nhờ sách, nhờ những phút tĩnh tâm, Takako mới có thể lấy lại niềm tin và niềm vui trong cuộc sống.

“Đừng sợ yêu đương nhé. Khi còn yêu hãy yêu người đó hết mình. Dẫu cháu có vì tình yêu mà đau khổ cũng đừng chọn sống cô độc mà không yêu bất kì ai.”

Nếu biết trăm năm là hữu hạn, tại sao ta không nói hết những gì muốn nói, làm hết những gì muốn làm, để tranh đấu cho hạnh phúc? Sao Takako mất lâu như thế mới đủ dũng khí hét vào mặt kẻ phụ tình hết những uất ức? Sao cậu Satoru mất những năm năm đợi chờ trong im lặng mà chẳng tìm vợ mình về? Cuộc đời thế mà ngắn, có gì cần nói, cần làm, cần tranh đấu thì phải chăng cứ nên gắng hết sức mình, như thể ngày mai chẳng tồn tại, chỉ để bản thân không phải hối hận về sau?!

Và bạn sẽ để ý, những nhân vật xuất hiện thường xuyên ở phố sách Jimbocho, những con người có cảm tình đặc biệt với sách, đều là những người có tâm hồn sâu sắc, có thế giới quan thú vị, có một cái “chất” man mác phát tiết khác người bình thường. Những con người ấy, nói không ngoa, đều đã gián tiếp, âm thầm nâng đỡ những tâm hồn bị tổn thương như Takako, Satoru và Momoko.

Không nhiều ngôn từ, nhưng rất nhiều tình yêu và tình thương, cuốn sách mỏng này, là món quà tinh thần tuyệt hảo cho những tâm hồn yêu sách, có cảm tình với văn học. Nhiều người trong chúng ta, có lẽ, có thể nhìn thấy chính bản thân mình trong những con người rất đỗi bình thường ở phố sách Jimbocho ấy.

Có thể bạn chưa biết?

Khu phố sách Jimbocho nơi tác giả chọn làm bối cảnh là hoàn toàn có thật. Tọa lạc giữa lòng thủ đô Tokyo sầm uất, phố sách Jimbocho có gần 200 hiệu sách lớn nhỏ, cả cũ lẫn mới, có khá nhiều sách tiếng Anh. Khu phố nổi tiếng là nơi bạn có thể tìm được những đầu sách quí, hiếm, lạ, hoặc cổ bên cạnh số lượng khổng lồ các sách đương đại. Lượng cửa hàng cà phê với không gian “lung linh” cũng đã gia tăng những năm gần đây. Cho nên, không hề phóng đại khi nói đây chính là “thiên đường” cho các mọt sách, những người sưu tầm, hay chỉ đơn giản là những người muốn thưởng thức một chút yên tĩnh dịu dàng tránh khỏi những bộn bề thường nhật của một thủ đô nhộn nhịp. 

 Một góc phố sách Jimbocho [Ảnh: Antonio Tajuelo] 

An Thuỷ/ kilala.vn

Tags:

Tên sách: Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki

Tác giả: Yagisawa Satoshi

****

Khu phố sách Jimbocho nơi tác giả chọn làm bối cảnh là hoàn toàn có thật. Tọa lạc giữa lòng thủ đô Tokyo sầm uất, phố sách Jimbocho có gần 200 hiệu sách lớn nhỏ, cả cũ lẫn mới, có khá nhiều sách tiếng Anh. Khu phố nổi tiếng là nơi bạn có thể tìm được những đầu sách quý, hiếm, lạ, hoặc cổ bên cạnh số lượng khổng lồ các sách đương đại. Lượng cửa hàng cà phê với không gian “lung linh” cũng đã gia tăng những năm gần đây. Cho nên, không hề phóng đại khi nói đây chính là “thiên đường” cho các mọt sách, những người sưu tầm, hay chỉ đơn giản là những người muốn thưởng thức một chút yên tĩnh dịu dàng tránh khỏi những bộn bề thường nhật của một thủ đô nhộn nhịp.

****

“Ừ, là chỗ này. Hiệu sách Morisaki nhỏ bé tồi tàn của chúng ta. Ôm hoài bão lớn bay ra thế giới, cuối cùng lại trở về chính nơi mình đã biết rõ từ khi còn bé, nghe buồn cười nhỉ? Thế mà sau một thời gian dài, cậu lại quay về đây. Khi ấy cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra rằng không đơn giản là chuyện ở đâu. Đúng, mà là chuyện của con tim. Dù ở đâu hay với ai, chỉ cần có thể thành thật với trái tim thì đó sẽ là nơi dành cho mình. Cậu nhận ra điều ấy khi đã đi hết nửa cuộc đời. Cậu quyết định quay về bến cảng cậu yêu thích nhất và thả neo ở đó. Với cậu, đây là chốn linh thiêng, là nơi thanh thản nhất.”

Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki là một quyển sách có cốt truyện đơn giản, khá nhẹ nhàng gói gọn trong 177 trang sách. Vì tôi muốn ‘đổi gió’ nên đã chọn quyển này, quyển sách tương đối mỏng, có thể trong một ngày là đọc xong. Không cầu kỳ, không hoa mỹ, Những giấc mở ở hiệu sách Morisaki mang đến cho người đọc một yên bình, nhẹ nhàng khi đắm chìm vào mạch truyện.

Cô gái trẻ Takako vừa trải qua mối tình đầu, cô bị lừa dối. Takako bỏ việc và rơi vào những tháng ngày ngủ triền miên để trốn tránh nỗi buồn. Một cuộc điện thoại của người cậu mười năm không liên lạc đã đánh thức cô khỏi cơn ác mộng. Takako đồng ý đến hiệu sách Morisaki giúp cậu Satoru để vừa lòng mẹ. Ban đầu, cô chẳng thích người cậu Satoru “ẻo lả như một con động vật thân mềm” và càng không có hứng thú với hơn sáu nghìn cuốn sách văn học cũ rích. Cô suốt ngày dưới bộ dạng “Quỷ ngủ”. Sống ở hiệu sách Morisaki một thời gian, Takako nhận ra rằng sách đã chữa lành vết thương trong lòng cô. Hơn thế nữa, ở phố sách Jimbocho, cô gặp gỡ nhiều người có tinh thần lạc quan vui vẻ và cảm nhận nhiều điều mới mẻ từ cuộc sống mà trước giờ cô chưa từng biết.

Takako sống một cuộc đời “tàm tạm”, gọi là ‘không có cao trào hạnh phúc cũng không có tột cùng đau khổ’. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua hai mươi lăm năm một cách vô cùng hời hợt cho đến khi đến sống với cậu Satoru.

Takako trong mắt cậu Satoru như là một “thiên sứ”. Cậu suýt xoa khi thấy Takako bé bỏng nằm cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành. Sự hồn nhiên, ngây thơ của đứa bé mới chào đời khiến cậu Satoru thay đổi suy nghĩ. Điều đó đã làm cuộc đời của cậu Satoru bước sang một trang hoàn toàn mới. Cậu đã dám theo đuổi đam mê, dấn thân và có được trải nghiệm thú vị từ ‘du lịch bụi’. Takako ban đầu chẳng để ý đến cậu, cô mang một tâm trạng chán chường mệt mỏi.

Tinh thần của Takako như được xốc lại sau khi được cậu Satoru dẫn đến quán Subouru. Một quán bằng gỗ kiểu cũ nằm trong một con hẻm nhỏ. Tối hôm đó, “Quỷ ngủ” như Takako cũng không thể nào ngủ được, cô cứ suy nghĩ rồi trằn trọc trong bóng tối. Cuối cùng cô chọn đại một quyển sách với ý định đọc để có thể dễ đi vào giấc ngủ hơn. Quyển sách đã cuốn hút Takako khiến cô đọc hết quyển sách thì trời cũng đã sáng. Cô đã thay đổi suy nghĩ và dần nhận ra sự tốt đẹp của những thứ đơn giản xung quanh hiệu sách Morisaki.

Từ đấy, cô đắm chìm vào những quyển sách, đọc hết quyển này rồi đến quyển khác. Cô bắt gặp được những người có cùng suy nghĩ và đồng cảm với cô thông qua sách. Cô cảm thấy trước đây mình đã bỏ lỡ nhiều thứ, thông qua đọc sách, cô có thể kết nối với nhiều người. Cô dần quen với cuộc sống ở hiệu sách Morisaki, chú Satoru, chú Sabu, Tomo, Takano,… Takako cứ tưởng đã quên được nỗi buồn của mối tình trước kia nhưng một tin nhắn thoại của Hideaki đã lần nữa nhắc lại tổn thương chưa kịp lành của cô. Cô nhận ra rằng  “Trong thâm tâm, tôi thêm một lần nữa nhận ra rằng mình vẫn chưa đặt được bất kỳ dấu chấm nào cho chuyện ấy.”

Takako cuối cùng cũng chọn cách kể chuyện này cho cậu Satoru biết. Đối với một cô gái trẻ như Takako, sống ở Tokyo một mình đã lâu, người trẻ ở Nhật như cô luôn sống khép kín, chỉ có công việc nên rất khó tìm một người đồng cảm. Khi cậu Satoru nghe được câu chuyện của Takako thì cậu ấy vô cùng tức giận. Cậu quyết định ra mặt cho Takako. Đối với cậu Satoru, Takako như một thiên thần nhỏ, mười năm trước hay hiện tại thì Takako vẫn là đứa cháu mà cậu ấy yêu quý nhất, cậu ấy không muốn bất kỳ ai tổn thương Takako.

Hai người đã bắt taxi hơn 40 phút để tìm gặp Hideaki, để bắt cậu ta nói lời xin lỗi. Đến nơi hai cậu cháu ướt sủng đứng trước cửa, cậu Satoru đã lớn tiếng mắng tên ‘bội bạc’ đó, trút giận thay Takako. Anh ta dù không xin lỗi khi đã làm tổn thương tình cảm của Takako nhưng lúc ấy cô cũng đã can đảm để nói ra cảm xúc của mình, xem như gánh nặng trong lòng được vứt đi. Cuối cùng cô cũng thật sự buông bỏ và quay về với công việc.

Ở khu phố Jimbocho, Takako được biết đến những con người khác nhau với nhiều trải nghiệm mới lạ. Ông Sabu, khách quen của hiệu sách Morisaki, một người đàn ông lớn tuổi với cặp mắt tinh tường, điển hình cho những bậc phụ huynh. Mỗi lần ông ta đến là một tràng giảng “đạo lý” cho Takako, Takako cũng quen với điều đó, vì cô biết rằng ông Sabu là một người tốt.

Tomo là một cô gái tầm tuổi Takako, một cô gái dịu dàng và có biệt danh ‘mọt sách’ khi cậu Satoru nhắc đến. Còn có Takano, một chàng trai dáng người mảnh khảnh, tử tế và có phần nhút nhát. Takako và bọn họ trở thành bạn ở Jimbocho. Takako nhận lời giúp Takano tìm hiểu Tomo với thỏa thuận là đến Subouru uống cà phê miễn phí. Đương nhiên là Takano sẽ trả để có được thông tin của Tomo. Takano gắn kết hai người họ lại với nhau.

Ngoài ra còn có nhân vật Wada, một chàng trai tử tế mà Takako đã tình cờ gặp ở quán Subouru, họ kết nối với nhau từ niềm yêu sách. Wada cũng vừa trải qua một mối tình để lại nhiều tiếc nuối, Takako và Wada có sự đồng cảm với nhau nên dường như họ rất hợp ý và thấu hiểu cho đối phương. Có một điều tôi còn cảm thấy lơ lửng vì tôi mong muốn một cái kết để Takako có một mối tình với Wada nhưng cuối cùng tác giả không nhắc đến mối quan hệ của bọn họ nữa, chắc có lẽ chỉ là bạn bè mà thôi.

Cuối cùng, câu chuyện tình yêu của cậu Satoru và cô Momoko khiến cho tôi có nhiều suy nghĩ. Sau năm năm ra đi thì cô Momoko đã trở về. Quãng thời gian Takako cùng cô Momoko đi leo núi, Takako cũng thấu hiểu được nỗi lòng của cô Momoko hơn. Takako thấy cô đáng thương hơn là đáng trách. Suốt năm năm Momoko ra đi không một lí do, cậu Satoru dù không thể hiện ra mặt nhưng trong trái tim vẫn còn chôn dấu một tình yêu nồng nhiệt dành cho người vợ của mình. Bởi vì cảm thấy tội lỗi với đứa con hai người từng rất hạnh phúc mong chờ nhưng nó lại mất khi còn chưa được tận hưởng thế giới bên ngoài. Cho đến khi cô Momoko nhận ra mình mắc một căn bệnh, không biết khi nào ra đi mà không nói lời từ biệt. Cô Momoko định rời đi một lần nữa trong lặng lẽ nhưng vì tình yêu của cậu Satoru đủ lớn để giữ cô ở lại.

Câu chuyện khép lại khiến cho đọc giả mang một cảm xúc khó phai. Cốt truyện không quá gây cấn, không quá thần thánh nhưng cũng đủ khiến cho trái tim người đọc được xoa dịu. Cuộc sống vốn dĩ lắm điều mệt mỏi từ công việc, gia đình lẫn các mối quan hệ xung quanh khiến cho con người mất dần cảm xúc. Những thứ tình cảm đẹp đẽ vẫn quẩn quanh, chỉ là ta không nhận ra mà thôi. Tình yêu chân thành, nồng nhiệt có thể sưởi ấm những tháng ngày cô đơn để rồi cùng đồng cảm, thấu hiểu lẫn nhau. Đôi khi, trong cuộc sống, chúng ta cần thêm vào một chút mạo hiểm, trở nên dũng cảm để có thể phá bỏ vỏ bọc yếu đuối. Sống với trái tim tràn đầy nhiệt huyết và biết trân trọng những thứ hiện tại, người thân bên cạnh mình và cũng đừng vì người khác mà khiến mình phải lo lắng, tổn thương, bận tâm.

Hơn thế nữa, chúng ta hiểu được rằng: Sách là tài sản, là tinh hoa quý giá của nhân loại. Nó chứa đựng cả thời gian và lịch sử. Từ sách, chúng ta nhận ra nhiều điều mới mẻ, thoát khỏi sự tầm thường, khiến tâm hồn về với bình yên, chiêm nghiệm ra những ‘đạo lý’ sâu sắc từ những câu chuyện vốn dĩ bình thường.

“Hãy yêu quý sách vì đó là nguồn gốc của mọi tri thức.” – M.Gorki

Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki có lẽ thích hợp với những ai thích sự nhẹ nhẹ nhàng nhàng, cho những người yêu sách. Truyện không quá xoáy sâu nỗi buồn mà chỉ nói đến cách mà nhân vật vượt qua chúng. Cuốn sách là sự lựa chọn tuyệt vời cho những ngày mưa gió ở Sài Gòn, tâm trạng ‘treo ngược cành cây’ bên ly cà phê nóng hổi.

**GÓC: NHỮNG CÂU TRÍCH DẪN HAY TỪ NHỮNG GIẤC MƠ HIỆU SÁCH MORISAKI

“Chuyện mình thực sự đang kiếm tìm cái gì có lẽ không thể ngay lập tức biết được. Có khi phải mất cả một đời mới từng chút một hiểu ra.”

“Đúng thế. Song, thành ra cậu lại cảm thấy có đi bao nhiêu nơi, có đọc bao nhiêu sách hình như bản thân vẫn chẳng biết gì, chưa thấy được một điều. Đời người chính là như thế đấy. Sống mà luôn bâng khuâng lúng túng.”

‘Sách cũ cất giấu nhiều lịch sử tới nỗi tôi không tưởng tượng nổi. Không đơn thuần chỉ là những nội dung liên quan đến câu chuyện trong trang sách, tôi khám phá ra không biết bao nhiêu vết tích của những năm tháng đã qua trong mỗi cuốn sách.’

“Đừng sợ chuyện yêu đương nhé. Khi còn yêu hãy yêu người đó hết mình. Dẫu cháu có vì tình yêu mà đau khổ cũng đừng chọn sống đơn độc mà không yêu bất kỳ ai. Cậu rất lo sau chuyện lần này Takako sẽ ngừng không yêu ai nữa. Tình yêu là thứ tuyệt vời. Cháu đừng quên điều đó. Những ký ức khi cháu yêu một người tuyệt đối không được xóa khỏi trái tim, Chúng sẽ từ từ sưởi ấm cho cháu. Khi có tuổi giống như cậu rồi cháu sẽ hiểu điều đó.”

“Cháu ấy mà, nếu cứ như thế thì chỉ thấy được bề nổi của thế giới này thôi. Nêu không muốn trở thành một kẻ nông cạn thì hãy đọc đi, dù chỉ một chút số sách tuyệt vời ở đây.”

Video liên quan

Chủ Đề