Xuyên thành áo lót của nam chính thì biết mần sao Review

Thể loại: Xuyên qua thụ x trọng sinh công, tiên hiệp tu chân, hệ thống, xuyên thư, phúc hắc bá đạo công x đơn thuần kiện khí thụ, sủng.

Độ dài: 81 chương chính văn + 7 phiên ngoại.

Văn án

Người khác xuyên qua cho dù không phải nhân vật chính/ vai phụ/ nhân vật phản diện, kém nhất cũng là pháo hôi người qua đường Giáp, Lâm Sơ Dương một chốc xuyên qua lại thành thứ thân cận với nam chính nhất, thoải mái nhất, đồng thời trơn tuồn tuột thơm ngát… áo lót! Ngoài ra còn một cái hệ thống nóng lòng mai mối cho nhân vật chính.

Tại sao tui lại gõ lại văn án phía trên làm gì, để ăn gian chữ thôi. Chứ một bộ truyện kiểu não tàn xuyên vào truyện như này không phải gu của tui, thậm chí tui còn hơi không thích nữa cơ. Đấy, ban đầu thấy tên truyện, tui còn tưởng “áo lót” là cái áo lót mà tui biết. Tui còn nghĩ cái nhân vật xài “áo lót” này chắc bị biến thái á. Cơ mà tui nhầm thiệt. =]]]]]]

Nhân vật Lâm Sơ Dương xuyên vào tiểu thuyết ngựa đực, trở thành áo lót của nam chính Mạc Trạch. Chỉ là cái áo mặc lót này không phải tầm thường, là kiểu áo có khả năng chữa lành này nọ đó, nên đại khái nam chính rất là trân trọng. Hơn nữa nam chính với áo lót còn có khả năng cảm ứng lẫn nhau, cho nên nam chính không sợ áo thần kì của mình bị mất. Lâm Sơ Dương xuyên qua chính là một cái áo thành tinh, có hệ thống phân phát nhiệm vụ, nhận điểm, nhận skill các kiểu để hóa thành hình người, để có pháp thuật. Nhiệm vụ là gì, toàn là giúp nam chính thu thập hậu cung, cơ mà nhiệm vụ toàn tập đều không thành công. Vì sao ư? Vì nam chính cũng là trọng sinh mà thành. Nói về cái tiểu thuyết ngựa đực kia đi, đoạn kết cũng chỉ là kết mở thôi, nam chính bước trên con đường đi thống nhất lục giới gì gì đó. Thế quái nào trong một thế giới không chỉ dừng ở kết cục đó, nam chính bị phản bội, chết rồi lại trọng sinh. Nam chính Mạc Trạch giờ không còn là nam nhân đẹp trai tính tình thánh mẫu nữa, hắn cực kì tâm cơ và độc ác, lại đeo cái mặt nạ thánh thiện bên ngoài để đi trả thù những kẻ từng hại hắn.

Mạc Trạch ban đầu cảm thấy nghi kị Lâm Sư Dương, nhưng về sau thì phát hiện ra cái tên ngốc ngốc này là áo lót của mình thành tinh, nên còn yêu thích cơ. Tóm lại nam chính hắc hóa, nhưng mà vẫn là kẻ có bàn tay vàng, cứ thế thực hiện mấy cái kế hoạch trả thù, cộng thêm ôm ấp và cưỡng chế Lâm Sư Dương. Cái tính chiếm hữu đến phát sợ của Mạc Trạch, cùng kiểu to mồm nhưng mềm lòng của Lâm Sư Dương, rồi hai người cứ thế thành đôi. Bao nhiêu nhân vật nữ chính nữ phụ gì đó ra chuồng gà hết.

Tui chả muốn đánh giá gì về truyện đâu, chỉ là muốn lưu lại một chút gì kiểu chứng nhận bản thân dũng cảm nhảy tiếp một bộ truyện không phải gu. Mà tui cũng muốn tôn trọng sở thích của người khác, nên tui không chửi gì đâu. Chả qua là tui cứ thấy thể loại này cứ low kiểu gì gì ấy. Như hồi trước đọc một vài bộ cũng kiểu như này, xuyên vào truyện, thay đổi luôn cốt truyện, mà mấy bộ nổi nổi thì tui cũng chả thấy si mê gì lắm. Nhưng như một bộ nào đó, tác giả nói là đừng quan trọng hóa, vui thôi mà. Ừm thì vui thôi mà!

Nếu không ngại lọt hố thì cứ đọc nghe, chứ tui tạm thời sẽ không nhảy mấy truyện thể loại này nữa.

Xuyên thành áo lót của nam chính thì biết mần sao?

Tiến trình: 95% | Khuyến khích bỏ PN

Rate:

| Cũng tạm thôi, không xuất sắc

Đầu tiên mình đánh giá thể loại, tu tiên, hệ thống, xuyên thư đều là các thể loại không kén người đọc, khá “hot” hiện nay, vậy nên mức độ hút khách lọt hố của bộ này khá cao. Điểm độc đáo tiếp là xuyên thụ, trọng sinh công đan xen và thụ xuyên thành “áo lót” đều là những tag khá mới lạ, thưởng điểm nóng phần sáng tạo.

Điểm cộng của truyện này là viết khá cuốn hút ở phần nửa đầu. Đọc không dứt ra được khi thụ thì cố làm nhiệm vụ để giúp công và bản thân biến thành thần, còn công thì hoang mang và phá hoại, vì biết kết cục cũ của bản thân. Bựa nhất là dàn hậu cung cũ bị vùi dập không chút thương tiếc.

Qua ngay điểm trừ, là tác giả không khai thác được chủ đề tu tiên và tình cảm. 2 Hai thứ quan trọng mấu chốt này bị viết rất qua loa và cẩu thả. Tuy lúc đầu rất hào hứng với thể loại thụ xuyên công trọng, nhưng càng đọc càng thấy nhảm vì cái này là bàn tay vàng quá to, có thể tính là bug, vì 2 người biết hết mọi thứ rồi, thế là cứ chạy đi tìm bàn tay vàng là cứ lên cấp vèo vèo luôn.

Bàn tay vàng rất quá thể đáng, đọc mà mệt hết cả người, đặc biệt là khúc cuối và phiên ngoại. Mình cuồng bàn tay vàng mà còn chịu không được, không đọc PN mà dừng luôn. Boss chính cứ bâng quơ vì bạn công ba đầu sáu tay mà sàn cũng không được lên, cứ thế chết.

 Công cứ bâng quơ vung tay một cái là bày mấy cái trận pháp rảnh rỗi học được, dù là boss cấp cao đạp vào cũng vèo cái là chết ngắc, rồi cũng “rảnh rỗi” pha chế thuốc khôi lỗi là điều khiển hết người ổng cần.

Phần tình cảm, có lẽ nên đổi thành bệnh thần kinh công chứ không phải phúc hắc bá đạo. Tình cảm của công cho thụ nó gò bó khiên cưỡng và chua loét. Tác giả bị nhầm giữa bá đạo và gò ép thì phải, công ghen tuông như một mụ đàn bà chanh chua, gặp người là sủa là cắn, bày tỏ tình yêu thì cứ giả nai, không giả nổi thì bạo lực tay chân, theo cả hai nghĩa.

Cuối truyện bé hệ thống share ra hai bạn cùng xài, rồi 2 người xuyên về hiện đại, rồi sau đó, tui bỏ vì chán, nên không biết, ai ham thỉnh đọc và rev bên dưới.

Rate bộ này 3 sao, một cho thể loại, một cho em hệ thống lầy lội cutoe và một tặng em thụ đáng thương, chúc em may mắn. :”>

#xuyenthanhaolotreview
_Tàu_

Chủ Đề