Yêu Em là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm SSTruyen

Cùng đọc truyện Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm của tác giả Sênh Ly tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website.

Convert: [email protected]


Edit:Trên thế giới này có hai loại cảm xúc được coi là lãng mạn: một loại gọi là đồng cam cộng khổ,loại khác là đồng quy vu tận. Chúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu nhất đồng cam cộng khổ, rồi cùng người yêu tiếp theo đồng quy vu tận.

Đánh giá: 7.6/10 từ 24 lượt

Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện

Bạn đang đọc truyện Yêu em, là điều tốt nhất anh đã làm của tác giả Sênh Ly trên website đọc truyện online. Trên thế giới này có hai loại cảm xúc được coi là lãng mạn: một loại gọi là đồng cam cộng khổ,loại khác là đồng quy vu tận. Chúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu nhất đồng cam cộng khổ, rồi cùng người yêu tiếp theo đồng quy vu tận. Đây là lời người convert đã phát biểu cảm xúc sau khi đọc xong bộ truyện: “Hôm qua bạn vừa đọc xong bộ này, xuyên suốt quyển sách, cảm nhận được độ ấm ở trong lòng. Chắc hẳn đa phần các bạn ham đọc ngôn tình đều mong có một ngày bản thân tìm được cho mình được một tình yêu “oanh oanh liệt liệt”, nhưng những mối tình như của Tô Diệp và Thẩm Tích Phàm, lại luôn mang đến cho độc giả một khoảnh lặng thật sự ngọt ngào.”

Convert: [emailprotected]
Edit:Panda ú.

Trên thế giới này có hai loại cảm xúc được coi là lãng mạn: một loại gọi là đồng cam cộng khổ,loại khác là đồng quy vu tận. Chúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu nhất đồng cam cộng khổ, rồi cùng người yêu tiếp theo đồng quy vu tận.

Tamthất – tán ứ cầm máu, hoạt huyết ngừng đau… nhưng, trái tim anh cũng rất đau,phải dùng cái gì để trị đây!Khi Hà Tô Diệp nhận đượcđiện thoại của hội Hồng Thập Tự* đã rất muộn rồi.[* Hồng thập tự: giống với hội chữ thập đỏ]Anh gần đây nhận ra bản thân thường có một ít hànhđộng có liên quan đến dây dợ. Ví dụ như, lấy dây điện lại kéo đổ hộp đựng bút,hoặc là sơ ý bị dây điện vướng vào chân mà hạ đo ván ra mặt bàn…, anh cẩn thậnnghiền ngẫm một chút là suy nghĩ thiếu sót, tư duy lôgic thật loạn đã dẫn tớiviệc đối với nhân quả mọi thứ mà nghĩ cực kì yếu kém,chẳng lẽ là điềm báo chohoàn cảnh xấu sau này.Đều là lỗi của cái offer kia, khiến cho anh tâm tìnhkhông yên, hoang mang lo sợ.Tiếp nhận cú điện thoại này chính là giúp cho tâm tưhỗn loạn của anh tạm thời bình tĩnh trở lại. Hội Hồng Thập Tự của trường hằngnăm đều tổ chứ đội chữa bệnh từ thiện đến vùng núi, chỗ này là nơi hai nămtrước anh đã tới qua, rất quen thuộc.Anh trốn trong cái thôn nhỏ ở vùng núi kia, nơi ấycó ruộng bậc thang, lúa nước, nhà nhà nuôi gà chăm vịt, còn có những chú lợn cảngười đầy bùn đất, tất cả đều là những thứ anh chưa từng thấy trước đây.Mỗi ngày đi lấy nước, nhóm lửa, sau đó khám bệnh, dạy học cho người dân trongthôn, người ở đó phần lớn là nghèo đói, mua không được thuốc đắt tiền càngkhông tới nổi bệnh viện, bác sĩ duy nhất trong thôn lại là một tên lang băm,tiêm vắc xin phòng bệnh cũng không biết tiêu độc khử trùng.Nơi ấy có không khí trong lành, tuy điều kiện vôcùng cực khổ, nhưng anh thích nhìn thấy đám trẻ con vây quanh mình gọi “Anh !Anh!”, hỏi những đề toán khó, còn có người trong thôn sẽ cám ơn anh bằng cáchđưa tới mẻ rau ngon mới hái,hay những người lớn tuổi sẽ mời anh uống mấy chénrượu gạo lúc hoàng hôn.Từng có ý niệm trong đầu, anh nghĩ, sẽ ở trong cáithôn nhỏ bé trên núi này, nghỉ ngơi cả đời.Lần đó, sau khi trở về anh bị người phụ trách cùngcác giáo sư mắng chết khiếp, đám bạn cùng phòng không nói hai lời liền mang anhtới kí túc xá nữ cân đo sức khỏe, tính toán một chút gầy tận 10 cân. Trên mắtcá chân của anh còn dán đầy urgo. Nền sơn thôn không chắc chắn, thường có đấtlở.Sau này, việc ngập đầu dường như đã quên mất cái địaphương ấy, có lẽ không hẳn bởi vì bận rộn, mà nguyên nhân chính là người kiakhông còn quan trọng nữa, những đau khổ vốn có tùy ý trôi đi, hồi ức cũng biếnthành thứ không đáng để ý nữa rồi.Không phải anh bạc tình, mà chính là vì cô ta khôngđáng để anh coi thường bản thân. Trời còn cao, biển còn rộng.Trong nồi điện hầm món canh gà, đã cho thêm hoàng kìcùng, sơn dược.Hoàng kì bổ khí thăng dương, ích vị liễm hầu, lợitiểu tiêu thũng; Sơn dược ích khí dưỡng âm, bổ tì phế thận*.[*bổ tì phế thận chính là bổ bổ tì âm, vị âm, phếâm, thận âm].Nghe nói, ngày hôn lễ phù dâu còn mệt hơn so với côdâu, chạy lên chạy xuống, cái gì cũng phải chú ý, bận tới mức cả cơm đều khôngkịp ăn một miếng. Cho dù cô nhóc kia thề son sắt, cam đoan kinh nghiệm bản thânphong phú, anh vẫn cảm thấy lo lắng.Có lẽ ngoại trừ vì cô cùng Khâu Thiên mà chuẩn bịthêm đồ ăn, anh còn phải dự phòng thêm mấy cái urgo linh tinh, theo lời Tô Samnói đôi giày cao gót trong số đồ của Thẩm Tích Phàm là loại giày buộc dây, đinhiều rất dễ khiến chân mệt mỏi rã rời.Anh buồn rầu suy nghĩ, cái hôn lễ này thật sự là dàyvò con người ta, vẫn may không phải là bản thân kết hôn.Đợi đã, kết hôn? Bản thân? Cùng ai?Trong đầu một thân ảnh chợt vụt qua, anh hô hấp dồndập, vội vàng mở nắp nồi, không cận thận lại làm tay bị bỏng. Nhưng hương vịcanh gà thuần hương nồng đậm tỏa ra, khiến anh không khỏi nở nụ cười.Anh đã có chút vội vã muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc lễphục của cô.Khâu Thiên —- anh ở trong lòng gào thét :“Tớ hối hậnrồi, sớm biết ba cái nút thắt kia không nhường cho cậu,thì ít nhất còn có thểthắng cậu hẳn ba nút nữa”.———–Ngày hôm sau, Hà Tô Diệp sáng sớm đã bị điện thoạiđánh thức, bên kia Khâu Thiên kêu lên: “Mau tới nhà Lý Giới nhìn xem, nó mặcthành như vậy có thể lấy được em gái Tô sao?”Lý Giới bất đắc dĩ hô: “Em phong lưu phóng khoángsánh với Phan An*, nhất chi lê hoa áp hải đường**, tại sao lại mặc bộ quần áonày lại khó coi như vậy!”. Ngược lại, Khâu Thiên cười lạnh với Lý Giới , nóikhông có chút hứng thú, tiếp tục độc địa: “ Nhóc xác định muốn mặc một “thânmai rùa” như này đi lấy vợ? Hay muốn đội nón xanh trên đầu?”[ * 1 trong hai mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại củaTrung Quốc; ** nhất thụ lê hoa áp hải đường: một gốchoa lê nổi bật hơn hẳn rặng hải đường. Chỉ vẻ đẹp thanh khiếtcao nhã.]Hà Tô Diệp nghe xong hoàn toàn không nói gì, lập tứclái xe tới nhà Lý Giới. Quả nhiên, trừ bỏ chú rể nhếch nhác chẳng ra làm sao,thì Khâu Thiên, tên này cũng biến mình thành cái cây ánh vàng lấp lánh, Hà TôDiệp thở dài: “Khâu Thiên, cậu rất giống con cá vàng!”Cuối cùng, vẫn phải ở giữa một đống lễ phục chọn mộtbộ quần áo đúng quy củ nhất, anh kì quái: “Các cậu trước đây chẳng lẽ không mặcthử qua? Thế nào mà để cho hôm nay lộn xộn, bát nháo như vậy!”.Khâu Thiên có phần bất đắc dĩ: “ Tớ dặn dò nó thếrồi, vậy mà tên nhóc này không chịu hợp tác!”Lý Giới càng bất đắc dĩ: “Mẹ em bỗng nhiên khôngbiết thế nào mà tha về rõ lắm quần áo, em cũng rất áp lực nha!”.Thế rồi, cuối cùng, lúc ba người đi ra, nam nữ, lớnbé, già trẻ nhà họ Lý nhìn tới ngây người, nhóm chị em họ dường như là ánh mắtsoi chằm chằm: “Trời ơi, ba người này có thể đi đóng phim thần tượng a!”.Lúc này, trời trong xanh, ánh nắng ban mai nhu hòa,trong không khí còn có hơi nước phảng phất cùng hương cỏ cây thơm ngát.Đi ra đình viện bên ngoài phòng, Khâu Thiên liềnkhông hình tượng choàng tay lên người Hà Tô Diệp, ghé vào bên tai anh khúckhích cười: “Tiêm Tiêm Giác, cậu đoán xem em gái Cháo nhìn thấy cậu có thể biếnthành ngây ngốc hay không?”Tim anh mạnh mẽ nhảy lên vài cái, tay phản ứng lạiđem Khâu Thiên bám trên người hất ra: “Ít nói bừa đi, cứ làm cho tốt cái vaiphù rể của cậu, đừng có nhàn rỗi bới việc ra tán dóc.”Đầu Khâu Thiên còn chưa rời bả vai anh: “Tiêm TiêmGiác, cậu vì sao còn chưa thổ lộ với cô ấy, thộ lộ đi! Nhanh lên!”Hà Tô Diệp cười, có chút bất đắc dĩ: “Khâu Thiên,trước đây trong nhà nuôi qua mấy con cá vàng, khi ấy tớ rất thích, đến lúc tớcho ăn, trước rắc xuống một chút, cá tranh giành một lát đã hết sạch, sau đó tớđổ cả gói ra, cuối cùng đám cá ấy ăn căng no bụng mà chết. Bây giờ, cũng là cáitình huống như vậy, tớ không thể bất chấp cảm thụ của cô ấy, đem ý nghĩ của bảnthân áp đặt lên cô ấy, hơn nữa…” Giọng nói của anh trầm xuống: “Tình huống hiệntại thật rắc rối, không phải thời điểm thích hợp. Cô ấy bây giờ còn có khúcmắc, hơn nữa, tớ thật sự có lòng tham, muốn cô ấy toàn tâm toàn ý đối với mình,mà không phải chỉ là một chút thiện cảm.”Khâu Thiên thở dài: “Đến lúc nào ánh mắt của PhươngKhả Hâm mới không chú ý tới cậu đây, cô ấy hình như rất có địch ý với Thẩm TíchPhàm?”.Hà Tô Diệp cười cười: “Đó là chuyện của cậu, quảntốt người mình, khóa chặt cửa nhà đi!”.——-Vừa lúc đến nhà Tô Sam, anh mới cảm thấy người nhìnngây ngốc không phải là Thẩm Tích Phàm mà là chính mình.Chiếc váy lễ phục nhỏ màu hồng phấn, trang sức phalê một màu với giày cao gót, tóc hơi hơi xoăn lọn, chính là khuôn mặt trangđiểm nhẹ nhàng, đang cầm điểm tâm với kẹo, thấy bọn họ lập tức cười rộ lên: “Cướp cô dâu đến rồi!”Khâu Thiên thổi thanh khẩu tiếu*, cười xấu xa nói:“Chúng tôi không cướp tân nương, mà là cướp phù dâu!”.[* lên tiếng miệng cười]Trên mặt anh thoáng qua một chút ửng đỏ, cô giốngnhư hoa đào tháng tư, chiếc cổ trắng nõn như đồ sứ, ẩn ý xinh đẹp biểu lộ ở ánhmắt, đuôi mày, cô chính là ánh mặt trời tỏa sáng chói mắt.Không có cách nào hình dung cảm thụ của bản thân,chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, anh vội quay mặt qua chỗ khác, nhưng dư quangvẫn không tự chủ được liếc tới cô.Tô Sam trong phòng kêu lên: “Tích Phàm, em lo lắng,sợ hãi quá, có thể không kết hôn nữa được hay không?”.Khâu Thiên cười ha ha: “Đã muộn, đã muộn rồi, hômnay chính là dù có phải trói gô lại cũng phải mang em trở về.”Lý Giới một bên bày ra bộ mặt đáng thương: “ChịThẩm, chị cho xin đi, em trên có cha già, dưới chưa con nhỏ, chỉ có một con chóvàng nuôi đến già thôi. Em cưới nàng dâu này vẫn còn hy vọng bưng trà rót nước,đấm lưng bóp chân, nấu cơm rửa bát cho cô ấy, hầu hạ cô ấy cả đời nha!”.Thẩm Tích Phàm cười khanh khách: “Tô Sam, em muốnbây giờ ký một bản giao ước sau hôn nhân hay không? Bọn chị đều làm nhânchứng!”.Cuối cùng, Tô Sam tự mình đi ra, đôi mắt hồng hồng,nhào vào trong lòng Tô bố Tô mẹ khóc rống, Thẩm Tích Phàm líu lưỡi: “Vừa nãychọc kiểu gì cũng không khóc, bây giờ lại giống như cống thoát nước là thếnào!”.Lý Giới một bên không biết làm sao, nắm chặt một góikhăn giấy, từng tờ từng tờ ân cần đưa tới.Hà Tô Diệp nhận lấy chiếc túi đựng lễ phục trên taycô: “Tình cảm sâu đậm với cha mẹ là như vậy đấy, lúc chị họ tôi kết hôn cũngkhóc đến rung động tâm can, anh rể ở bên cạnh cảm thấy mình chính là tên ác bácưỡng bách dân nữ.”Thẩm Tích Phàm cười cười: “Đoán chừng tôi nếu mà kếthôn cũng sẽ khóc không dừng nổi, tôi luyến tiếc bố, mẹ!”Khâu Thiên nghe thấy cũng bày ra dáng vẻ thực sự cảmkhái: “Tôi mà lấy vợ, bố mẹ còn vui mừng tới bật khóc cũng nên.”Sau đó, là lúc chủ rể cõng cô dâu ra khỏi cửa, lênxe, rồi về nhà chú rể. Cuối cùng, lại ra xe để chạy tới khách sạn.Đoàn xe đưadâu chiếm mất nửa cái đường chính của thành phố, hùng dũng chậm rãi, rất cóphong thái của vương tộc đón dâu thời cổ đại.Sau khi xuống xe, Thẩm Tích Phàm cùng Khâu Thiêncũng hết thời gian nhàn dỗi, nào là giúp đỡ đôi vợ chồng mới sửa lại trang phụcdung nhan, nào là nhận hồng bao, chia bánh kẹo, đợi cho đến lúc hôn lễ bắt đầu,bọn họ đã cổ họng nóng rát khàn đặc, vẫn còn phải tùy người kính rượu, thay chocô dâu chú rể làm lá chắn.Ầm ĩ đến hơn hai giờ chiều mới kết thúc,nhưng buổitối vẫn còn một trận nữa, hai người bọn họ đau khổ muốn khóc.Khâu Thiên nghẹn ngào: “Canh vây cá này, tôi mộtngụm cũng chưa dính vào”.Thẩm Tích Phàm đau khổ: “Tôi mơ ước cái miếng lợnsữa nướng kia đã lâu, cuối cùng sau khi uống xong trở lại chỉ còn có da lợnsữa”.Khâu Thiên xụi lơ trên sô pha, ném ánh mắt trôngmong nhìn Hà Tô Diệp: “Tiêm Tiêm giác, biết sớm thế này tớ sẽ không cậy mạnh,cho cậu làm phù rể, để tớ đi ăn uống thả cửa.”Ngược lại, Thẩm Tích Phàm chỉ vào anh cười: “Hà TôDiệp, anh lớn lên xinh đẹp như vậy, ai dám mời làm phù rể đây, rất đả kích nhânvật chính nha!”.Anh đành phải hỏi: “Hai người không đói bụng sao?Nhà tôi có đồ ăn!”Kết quả, hai tên này vội để cho đôi vợ chồng tự mìnhtiếp tục đãi khách, rời đến nhà Hà Tô Diệp.————-Đồ ăn chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng là có thểăn, Hà Thủ Tranh mang tới hai cái hộp cơm, tranh công như khoe: “Chú, chú đểcháu làm cơm hộp cho!.” .Sau đó, nhóc nhìn Khâu Thiên: “Chú ơi, chú ăn ítthôi, không được tranh của chị!”Canh gà hầm sơn dược, hoàng kì, nấm hương; cà tímkho, rau trộn thịt bò, Khâu Thiên vung tay lên: “Thêm một chai Pepsi đi!”Hà Thủ Tranh vui vẻ rót một cốc nước trái cây choanh, nghiêm trang: “Chú cháu nói qua, con trai phải uống ít cô ca thôi!”.Thẩm Tích Phàm đang chôn mặt trong bát canh gà, ăntới gió cuốn mây bay, Hà Tô Diệp hỏi: “ Muốn ăn táo hay cam?”Một miếng thịt trong miệng nhấm nuốt, cô nói khôngnên lời, đành phải dựng thẳng tay lên, làm một cái thế tay, Hà Tô Diệp cười:“Cam hả? Tôi vắt thành nước cho cô mang qua đấy nhé.”Thẩm Tích Phàm vừa lòng gật gật cái đầu, Khâu Thiênkinh ngạc: “Thế này mà xem cũng có thể hiểu? Tiêm Tiêm Giác, cậu nên đi làm tàitử dạy thú đi!”Hà Thủ Tranh nháy mắt mấy cái: “Không phải nói congái chính là hổ sao?—- ai ui! Chú à, đây là bố cháu nói thế!”Buổi tối còn ầm ĩ lợi hại hơn, cũng càng lắm việc,Thẩm Tích Phàm cảm thấy cái chân của mình đứng đến sắp gẫy rồi, còn đau khổ hơnđánh vào tinh thần. Lúc xế chiều, nhìn lại bàn chân, đã có vài chỗ bị trầy da,cô đổ chùm khí lạnh.Đang lúc do dự không biết nên thay đôi giày cao gótra hay không, thì Hà Tô Diệp đẩy cửa bước vào, cầm trong tay một cái hộp nhỏ,nhẹ nhàng thở dài: “Khâu Thiên nói, chân cô trầy da bảo tôi tới xem thế nào.”Anh nửa quỳ xuống, cẩn thận đem đôi giầy của cô cởira, động tác tự nhiên, tựa như xử lý cho một bệnh nhân bình thường. Thẩm TíchPhàm cũng không cảm thấy được có cái không khí ám muội gì, to gan lớn mật, mộtchút cũng không phát giác lời nói của mình hoàn toàn là cái kiểu làm nũng củacon gái, ta ôn hòa người chấp nhận, bàn chân như bạch ngọc đặt lên trên đầu gốicủa Hà Tô Diệp, mấy chỗ da trầy nhìn thấy rõ ràng.Anh đầu tiên dùng cồn thoáng lau qua một chút, sauđó lấy ra một cái bình nhỏ, đổ lên một chút bột phấn màu nâu, Thẩm Tích Phàm tòmò: “Đây là cái thứ gì?”“ Là thứ do ông nội của tôi chế, Bột tam thất. ThuốcVân Nam bạch dược thành phần chủ yếu chính là tam thất.”“Cái này… chuyên trị vết thương do dao, ngã, trầyda, với ngoại thương?”“Hóa ứ cầm máu, lưu thông máu giảm đau, không riênggì ngoại thương, nội thương cũng có thể dùng, cầm máu mà bất lưu ứ, hóa ứ màkhông ảnh hưởng vết thương chính, có thể chữa các bệnh động mạch vành, tim đauthắt, hay di chứng xuất huyết não.”“Thần kỳ như vậy sao! Cái tam thất kia nhiều nhiềuthì cho tôi một ít, sau này chỗ nào bị trầy bôi cái này vào không phải đã thànhvô sự rồi sao?”Trên miệng vết thương rắc một chút bột tam thất,cuối cùng dùng miếng urgo dán lên trên, anh kiểm tra lại một lần: “Không cóviệc gì nữa rồi, hai ngày là lành, về sau ít đi loại giầy này, rất dễ dàng trầyda….”Từ “chân” còn chưa kịp nói ra, Phương Khả Hâm đã đẩycửa bước vào, nhìn bọn họ lập tức giật mình, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại,Thẩm Tích Phàm kỳ quái: “Làm sao vậy, có việc gì à, Phương Khả Hâm ?”Phương Khả Hâm cắn chặt môi, tay đang nắm vặn cửa mồhôi chảy trên trán, không hiểu được là tại trời nóng hay không cam lòng: “Nháođộng phòng, Khâu Thiên bảo hai người nhanh một chút.”Hà Tô Diệp cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ, anh biếtrồi, bọn anh lập tức ra ngay.”Thẩm Tích Phàm ủ rũ: “Sớm biết lại phải đi thì chẳngcởi giày ra làm gì, bây giờ đi vào càng khó khăn hơn.”Phương Khả Hâm yên lặng đứng ở bên cạnh cửa một lúc,cho tới khi Khâu Thiên gọi cô mới phục hồi lại tinh thần, vừa rồi hình ảnh kiavẫn còn in trong đầu, giống một cái gai, cắm sâu trong não, nhổ ra cũng khôngđược.‘Vì sao em yên lặng ở bên cạnh anh, chờ đợi một thờigian dài như vậy, chờ quá khứ rồi quá khứ, chờ tương lai lại tương lai, vẫnkhông chờ được khoảnh khắc anh quay đầu nhìn em.Thật ra chỉ cần anh tốt với em, một chút thôi, vậylà đủ rồi, có thể đủ để hết hy vọng.’——————–Làm loạn động phòng là một thú vui, người học y sovới tuổi bình thường khi kết hôn đã là trễ rồi, công việc ở bệnh viện cũng cóvẻ áp lực, cho nên mỗi lần có việc gì vui liền sẽ làm cho huyên náo đặc biệtlợi hại.Tân phòng đã bị mấy tên “bạn hữu” này bố trí trùngtrùng chướng ngại, một đường toàn táo, nào là táo đỏ, rồi anh đào, thế nào cũngphải bắt cô dâu, chú rể một đường ăn hết mới có thể có ý nghĩa, Lý Giới cùng TôSam uống vào không ít rượu, chịu đựng không nổi mấy tiếng ầm ĩ trêu cợt, khiếncho cơ thể hoàn toàn kiệt sức.Cuối cùng, Lý Giới rốt cục nổi bão, mày rậm một điều,đem Tô Sam đẩy vào góc tường, cả người áp lên, quay đầu lại với đám người liêncan đang thổn thức, ồn ào, nói: “Người ta làm thật rồi thì mau đi đi.” Theo sauđó là một cái hôn nồng nhiệt, làm cho mấy người tại hiện trường high đến cựcđiểm.Trốn ở góc phòng Khâu Thiên cảm khái: “Tôi già rồi,chịu không nổi kích thích lửa nóng như vậy, tôi muốn về nhà ngủ, ngày mai cònphải giải phẫu, chọc tức lão giáo sư tôi nhất định phải chết.”Những người khác nghe được, đồng thời cùng đôi vợchồng trẻ cáo biệt, đầu cúi tay quyền cũng không nhẹ: “Lý Giới, làm được lắm!”Thẩm Tích Phàm chuẩn bị đứng lên chào tạm biệt,nhưng dưới chân đau nhức,liền muốn ỳ ra trên ghế sô pha làm hóa thạch cho xong.Một bàn tay bỗng chìa ra: “Tôi đỡ cô về, có thể đi được không?”.——–Đêm đã rất khuya, bọn họ từ lúc trên xe taxi đixuống, đã thấy xung quanh khu nhà, ngoại trừ ánh sáng của phòng bảo vệ, thì chỉcòn đèn đường mờ ảo.Nhìn dáng vẻ khập khiễng của Thẩm Tích Phàm, anhthật sự không đành lòng: “Thôi, để tôi cõng cô thì hơn, nhìn cô như vậy tiếptục đi, đến khi trời sáng cũng không đến được cửa nhà.”Thẩm Tích Phàm không phục, vốn dĩ muốn hung hăngtrừng mắt với anh, kết quả mệt thấu xương hết hơi, đáng thương khổ sở nhìn HàTô Diệp, anh thở dài: “Cô nhóc, đừng cậy mạnh, tôi cõng cô được rồi.”——-Hà Tô Diệp cõng Thẩm Tích Phàm . Trên người cô hươngrượu như có như không cùng với mùi thơm cơ thể con gái, từng chút từng luồngtan nhập vào lưng anh, cảm giác nhiệt độ cơ thể giống như thiêu như đốt, bỗngnhiên anh có một loại cảm xúc, muốn bắt lấy thật chặt, rồi ôm cô vào người màhỏi : “Em có thích anh một chút nào hay không?”.Bỗng nhiên, cô mở miệng, lại tựa như chậu nước lạnh,buốt thấu tận xương: “Hà Tô Diệp, tôi sắp đi du học rồi.”Cái trán của anh bởi vì ban đêm nóng bức mà cảm giácnhư bị bỏng, chỗ cổ họng nuốt nước bọt cũng cảm thấy một đợt bén nhọn đau buốt,ngón tay tự dưng lạnh lẽo cứng ngắc: “Chúc mừng, cô định đi đến nước nào?”Thẩm Tích Phàm không cảm thấy sự khác thường củaanh, ngữ khí cũng thoải mái như bình thường: “U.S.A, Connell, Là thành viên trẻ nhất của hiệp hội Ivy*”.[*Ivy League: chỉ một nhóm nhỏ các trường đại học tưnhân ở Mỹ có danh tiếng đáng nể vì chất lượng giáo dục xuất sắc và thu hútnhững sinh viên ưu tú nhất từ khắp nơi trên thế giới, có 8 trường nhé!^^].Thì ra, chính mình đoán thật sự không sai, anh bỗngnhiên nhận thấy có loại cảm giác bị bỏ rơi, nỗi lòng chua xót trào lên: “À,chúc mừng, tôi gần đây cũng muốn ra ngoài một chút.”“Đi đâu?”“Trường tổ chức đội chữa bệnh tình nguyện, đi tới vùngnúi thăm khám từ thiện.”“Thời gian bao lâu?”“Không biết, dựa theo thường lệ trước đây đến lúc ấycó thể lưu lại một nhóm nhỏ, phân người ở đó thêm một thời gian, khả năng tôisẽ bị chọn đi.”“Vùng núi chẳng phải có cuộc sống rất vất vả sao,vừa thiếu ăn lại thiếu mặc?”.“Đồ ngốc, không phải cái loại như cô tưởng tượngđâu, chỉ có điều khẳng định không thể so sánh được với thành phố.”Thật ra, anh không hề trả lời ngay lập tức việc đápứng tham gia cái tiểu đội chữa bệnh của trường tổ chức kia, càng chưa từng nghĩqua việc muốn ở lại một thời gian, câu trả lời của anh lúc ấy là suy nghĩ mộtchút rồi sẽ đáp ứng lại sau, hiện tại anh cũng đã có quyết định rồi.———-Anh chỉ là có chút tùy hứng, có chút ích kỷ. Anhbuồn bực khi thấy cô tự tiện quyết định, nhưng mình lại không có quyền canthiệp cô, chính là vì sao cô không thể nói sớm cho anh, để cho anh biết sớm hơnnhững người khác một ít, để cho anh cảm thấy bản thân mình đối với cô mà nói,có chút đặc thù tồn tại.Anh ngẫm nghĩ một lát, nếu như không có mình, cô cóthể sẽ hoài niệm lại những tháng ngày có anh ở bên hay không.Bỗng nhiên, di động của Thẩm Tích Phàm vang lên, côchậm chạp mở máy, âm thanh nói chuyện rất nhẹ, cũng thật cẩn thận.Cô vỗ vỗ vào vai Hà Tô Diệp, ý bảo mình muốn xuốngdưới, sau đó đứng ở trên bồn hoa thở dài thật dài: “Ngày mai phải đi đối mặtvới cái người không mong muốn gặp nhất rồi, vận khí thật đen đủi.”“Bạn trai cũ?” Anh nghiền ngẫm hỏi.“Đoán chuẩn!” Thẩm Tích Phàm trên mặt một chút thầnsắc ủ rũ cũng không có, ngược lại còn có một phần giảo hoạt: “Thật ra, anh takhông tìm tôi, tôi cũng không chủ động tìm tới anh ta; nếu đã vậy tôi liền dùngcái cách mà năm đó anh ta đối với tôi vô thanh vô thức đem anh ta quăng đi, haha, vô cùng hả giận! Nhưng…. như vậy có phải có chút tàn nhẫn hay không?”.Hà Tô Diệp nhìn Thẩm Tích Phàm, cô cứ tự hỏi lại tựnói không ngừng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cảm xúc rất tốt, một chút cũngkhông bị cái cuộc gọi vừa nãy làm ảnh hưởng, hoàn toàn không giống với cô nhócmấy tháng trước đôi mắt hồng hồng, ủ rũ hỏi anh nên làm cái gì bây giờ.Đây là điều vui mừng duy nhất trong lúc anh sa súttinh thần; cô đã bước qua quá khứ bước tới phía trước rồi, tuy rằng cô cũngchuẩn bị rời anh mà đi.Anh hỏi chính mình, có thể tha thứ bản tính trẻ contùy hứng của mình một chút hay không, anh thật sự muốn biết, ở trong lòng cô,phần tình cảm dành cho anh có bao nhiêu phân lượng, về phần du học, hãy cònnhiều thời gian.


Page 2

Bán hạ —chốngnôn, trừ đờm, chữa ho, khó tiêu chướng bụng; Bầu trời tháng năm, chính là loạihương vị của bán hạ.“Anh hùng thật sự, là người có gan đối mặt cuộc đờithảm đạm, có gan nhìn thẳng máu tươi đầm đìa.”Ngón tay lướt qua mấy bức ảnh chụp kia, Thẩm TíchPhàm cười rộ lên, ngồi trên sàn nhà tự nói tự họa, phía trước mặt một cái hộpđã mở ra.Đều là hồi ức mối tình đầu của cô——-thư, quà sinhnhật, ảnh chụp, rồi ảnh sticker, móc chìa khóa, để hình nền đôi tình nhân trênmóc treo di động, vì anh gấp sao cùng ngàn con hạc giấy. Cô trước kia từng nóiqua: “Nếu có một ngày anh không cần em, em sẽ mang mấy thứ này đốt hết”. Nhưng,cuối cùng không đành lòng, bởi vì cô luôn hy vọng, người kia sẽ quay đầu.“Thư này, viết lời thề, chẳng qua chỉ là sự trưngbày của giấy trắng, mực đen”. Lời thề thoạt nhìn rất đẹp, vậy mà lại không thểthiên trường địa cửu……. nhưng dù sao đã từng tồn tại, như vậy là đủ rồi.Rốt cục có thể quên đi, cô yên lặng nói với NghiêmHằng : “Cho dù anh từng khiến cho em đau khổ, nhưng những năm tháng vui vẻ,hạnh phúc cũng đã chân thật tồn tại, em chưa bao giờ hối hận vì yêu anh, đó làđiều đẹp nhất em đã làm khi còn trẻ—-là anh dậy cho em làm thế nào để yêu mộtngười, cũng giúp em học được làm thế nào để trưởng thành.Cám ơn anh, chính vì như vậy em mới có dũng khí yêuthương người khác.”———————-Quán cà phê bên bờ sông, món kem cốc mỹ vị, dùng sôcô la trang trí,còn điểm thêm dâu tây,Thẩm Tích Phàm thầm than, chia tay nhiềunăm như vậy, người đối diện kia vẫn còn như cũ nhớ rõ sở thích của mình.Không khí đã có chút lạnh, người con trai luôn luôntrấn tĩnh lại có chút vô thố: “Thẩm Tích Phàm, em thật sự muốn đi du học?”.Cô cười gật gật đầu: “Ừ, Tôi muốn đi du học, có gìchuyện sao?”Cánh môi của Nghiêm Hằng mấp máy, từ từ nói ra mộtloại hương vị chua xót nhàn nhạt: “Em còn hận anh sao? Còn nghi ngờ anh? Anhchỉ muốn nói, em có thể cho anh một cơ hội hay không, dù là bao lâu anh cũngđều nguyện ý chờ đợi”.“Thật xin lỗi.” Cô mở miệng không lưu loát: “Tôi vàanh…….không còn khả năng nữa rồi.”Cuối cùng, cái câu kia trong lòng cũng nói ra được.Trên mặt anh bỗng nhiên xuất hiện một loại ủ rũ suysụp, Thẩm Tích Phàm ngẩng đầu, còn thật sự lặp lại: “Thực xin lỗi!”Cô ở trong lòng thầm mắng bản thân, cự tuyệt là mộtloại dũng khí, chính mình khăng khăng nếu chưa đến phút cuối sẽ không mở miệng;cho nên cô không muốn đối mặt, chính xác mà nói, chính là không tình nguyện mởmiệng nói ra ba từ “Thật xin lỗi”, bởi vì đến cuối cùng có bao nhiêu thươngtổn, tư vị trong đó cô đều đã nếm qua, thực sự không muốn xảy ra với một ngườinào nữa.Rũ làn mi xuống, cô tiếp tục giải thích: “Thật ratôi không hận anh. Trước kia tôi luôn luôn tự hỏi bản thân, cuối cùng là hậnanh nhiều hơn hay yêu anh nhiều hơn, tôi đã tự hỏi chính mình nhiều năm, hiệntại tôi rốt cục hiểu được, không có yêu sẽ không có hận. Nghiêm Hằng, anh biếtkhông, tôi trước đây luôn cảm thấy cách anh thật xa, luôn luôn không ngừng đuổitheo bước chân của anh, tôi từng ở trước mặt anh thấp kém như vậy, nhưng hiệntại, tôi mới phát hiện ra, tôi có thể rất bình tĩnh gặp anh, cho nên……..”“Không cần nói tiếp nữa”. Nghiêm Hằng mở miệng ngắtlời của cô, chua xót nồng đậm: “Người nói xin lỗi nên là anh. Tất cả những điềunày là anh tự làm tự chịu, cho dù hiện tại, anh biết anh không có tư cách yêucầu em trở về bên anh. Chỉ là, anh biết tình cảm của bản thân. Ba năm trướcđây, anh ở nước Mỹ đã từng một lần hối hận đau khổ, cho nên, vội muốn cùng bảnthân đánh cuộc một lần, cuối cùng, vẫn là tự đánh giá quá cao vị trí của mìnhtrong lòng em rồi.”Thẩm Tích Phàm cười khổ một chút: “Đã là quá khứ,cũng đừng nhắc lại!”.Anh thản nhiên cười, lại không biết nên mở miệng nóira từ đâu: “Được rồi, không nhắc lại nữa.”Anh đứng dậy đi trả tiền, xoay người lúc trở về đãkhông thấy bóng dáng Thẩm Tích Phàm đâu, trên bàn chỉ còn lại mẩu giấy.“Muôn hoa một đêm rụng tả tơi;Thiếp sắp đi xa tới chân trời;Tiễn biệt quân tâm, đèn một ngọn;Lưu luyến vĩnh biệt không nỡ rời;Từ nay tương kiến sầu trăm ngả;Chi bằng tương niệm cả một đời.”*[* mấy câu này là mình dựa từ ý của câu, mà “trảm”thành thơ, nên có chỗ lủng củng mọi người góp ý nhé^^, nội dung cũng là lờichia tay mà thôi^^].Khóe mắt run run, mang theo một nỗi niềm đau đớncùng tự giễu trào lên từ đáy lòng—- khi còn trẻ quá ngông cuồng, anh phụ bạccô, quay đầu lại, cô đã không còn ở đấy, cũng không có cách nào đối diện.Điều này là kết cục tốt nhất, chỉ là, anh hy vọng côhạnh phúc. Anh đã từng chạy đi quá xa, mà cô thì không thể vĩnh viễn chờ đợi ởchỗ cũ, những điều này anh sớm đã rõ, anh chỉ là hối hận, chỉ là trách bản thânkhông biết trân trọng, cứ trơ mắt nhìn hạnh phúc vụt trôi khỏi tầm tay.Đã vậy thì làm một người lạ quen thuộc nhất, từ nayvề sau gặp mặt không bằng hoài niệm.Đã từng yêu cô, hiện tại yêu cô, anh cũng không hốihận. Đó là điều đẹp nhất, anh biết; thời gian tuyệt vời vô cùng, chính là khicó người ấy ở bên, yêu mình say đắm, là khi người ấy đem cả thời tuổi trẻ thanhxuân đáng giá nhất của người con gái dâng hiến cho mình.Cứ như vậy, từ nay bắt đầu có một hình bóng trongtim, để anh trầm lặng hoài niệm, cho dù đêm có đen, cũng sẽ không tĩnh mịch. —-đến bây giờ mới biết quí trọng không phải đãquá muộn rồi sao?! Haizzz…—————–Thành phố tháng 5, nửa đầu mùa hè, Thẩm Tích Phàm đitrên đường, tận hưởng hơi nóng rực của ánh mặt trời.Cô mấp máy khóe miệng, nói thầm lời “Tạm biệt”, đónnhận cơn gió nhẹ, cảm thấy ánh nắng thật tốt, phiền muộn trút đi, một chút chuaxót trong lòng cuối cùng cũng bốc hơi hết, chỉ để lại một hình bóng, cứ như vậyđi, để cho nó chôn sâu dưới đáy lòng.Trời thế này, hẳn có tên là “Bán hạ”, nửa mùa hè, cóchút nóng dai dẳng, nhưng lại không quá chói chang.Cái tên thật ôn hòa.Nếu Hà Tô Diệp biết được nhất định sẽ nói với cô:“Bán hạ là thuốc đông y, chia làm Khương bán hạ, Pháp bán hạ, Khúc bán hạ, Trúclịch bán hạ, chuyên táo thấp hóa đàm, hàng nghịch ngừng nôn, tiêu thực đình tả.Trong các đơn thuốc có canh bán hạ bạch thuật thiên ma và canh bán hạ hậuphác.”Bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, Thẩm Tích Phàm cườithầm— nhưng, anh hiện tại ở nơi nào, cô đã rất lâu không gặp rồi.———-Cô muốn đi mua vài bộ quần áo mùa hè, lại tiện muacho bố mẹ một chút quần áo, coi như con gái trước khi đi có thể bày tỏ lònghiếu thảo cuối cùng.Ở chỗ quầy thời trang Nam, chọn áo sơ mi cho Thẩmbố, nhớ lại Thẩm mẹ không ngừng nhắc: “Bố mày thích mặc loại vải sợi, nhưng mỗilần giặt đều phải dùng máy, chẳng bao lâu nó đã thành quả bóng.” Lại cầm lênmột bộ màu xanh lam: “Bố mày không thích màu nhợt nhạt, lại không muốn mặc màuquá đậm.”Thẩm Tích Phàm vụng trộm cười, cô định đi tới cáiquầy chuyên bán đồ thể thao, mua cho bố một cái áo T-shirt màu đỏ, để ông hồixuân một chút.Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một cái áo sơ mi màu trắng,kiểu dáng đơn giản, nhưng lại có cái giá xa xỉ, giống với cái áo kia mà Hà TôDiệp đã mặc ở hôn lễ của Lý Giới. Ngày hôm ấy, anh chỉ mặc một cái áo sơ mibình thường, bộ com lê, bởi vì Khâu Thiên nói cho anh trăm ngàn lần không đượcphép nổi bật hơn chú rể, nhưng khi cô nhìn anh, cùng với mọi người ở đấy, khônghề thấy lóa mắt, chỉ là loại khí chất bình thản ẩn dấu bên trong, hồn nhiênthiên thành, thật là làm cho cô càng nhìn càng ngây dại.Lấy ra di động nhìn xem, không có tin nhắn hay sốđiện thoại hiển thị, cô hơi hơi thở dài, một loại mất mát nho nhỏ khó nói thànhlời.Anh chính là nói đi vùng núi, lại không cho cô biếtthời gian chính xác, cô có chút ẩn ẩn bất an, không khỏi bắt đầu nhơ nhớ tronglòng.————Về đến nhà, vừa đúng lúc gia đình của dì một nhà tớichơi, có bé Độc Độc đứa cháu nhỏ là vắng mặt, chị dâu thở dài: “Sau khi ăn cơmxong đêm nay, nó nói là người không thoải mái, buồn nôn, cháu không để nó tới,lúc nữa quay về sẽ mua một ít thuốc, thật sự không muốn đi khám vội vã chútnào.”Thẩm mẹ rất có cảm xúc, nói: “Buồn nôn nói nhỏ khôngnhỏ, nói lớn cũng không lớn, đúng rồi, sao không đi khám đông y đi.” Đột nhiênlại dường như nhớ ra cái gì: “Nhà của bác có rất nhiều bài thuốc loại này, bácbảo Phàm Phàm lấy cho mấy người xem thử nha!”Thẩm Tích Phàm kỳ quái: “Con lúc nào mà khám đông ynhiều như vậy, chẳng qua là một lần mất ngủ với một lần sốt thôi.”Thẩm mẹ giải thích: “Aizzz—-không phải trong quyểnsách kia kẹp một đống bài thuốc sao, mấy hôm trước một người đem tới, nói làsách mượn của con, sau đó mẹ lật lật vài trang, bên trong kẹp không ít phươngthuốc, đoán rằng có thể là cho con, nên liền tùy ý vứt lên giá sách ấy.”Thẩm Tích Phàm mở to mắt, không thể tin: “Đợi chút,con đi tìm xem!”.Bên trong sách thuốc đông y kia, có kẹp thật dày mộttập bài thuốc, bị cô sơ ý xếp trong chồng sách tham khảo, nếu không có Thẩm mẹnhắc nhở cô nhất định đã không để ý đến rồi.Mở mở lật lật xem thử, trên mặt giấy đều có đánh dấuđược làm cẩn thận: “Cảm cúm”, “Sốt do cảm lạnh”, “Ho khan”, “Đau dạ dày”, “Nônói”, “Ho lâu”, “Đau đầu”, ở góc phía dưới cùng là chữ ký của bác sĩ: Hà TôDiệp.Chỉ có các bài thuốc, không có giấy tờ nào khác, côlật lật vài lần cuốn sách trên tay, đều không có lưu lấy một chữ một từ. Tronglòng như có lửa đốt chạy đến phòng khách hỏi Thẩm mẹ: “Quyển sách này lúc nàođược mang tới đây thế mẹ?”Thẩm mẹ nhận lấy mấy bài thuốc của cô, cũng khôngngẩng đầu lên: “Năm ngày trước, khi ấy con đi tới nhà bà ngoại, về sau mẹ cũngquên nói cho con, người già cả trí nhớ này cũng không dùng được nữa rồi—-a,chính là cái này, trị nôn mửa mệt mỏi”.Thẩm Tích Phàm tới gần nhìn, rồi đọc lên: “Đột nhiênnôn mửa, kèm sốt nhẹ tay chân lạnh, đầu và cơ thể mệt mỏi—dùng hoắc hương chínhkhí tán; Nôn mửa có mùi chua, bệnh ợ hơi kén ăn—dùng bảo hòa viên; Nôn mửa nuốtchua, tức ngực trướng bụng—-dùng canh tứ nghịch với bán hạ, hậu phác.”Thẩm mẹ giảo hoạt cười: “Thằng nhóc này là bác sĩ?Lớn lên thế mà một chút cũng không giống thầy thuốc tẹo nào, con quen biết ởđâu đứa nhỏ đẹp trai như vậy, con với nó quan hệ thế nào rồi?”Cô nói quanh co chẳng thành câu: “Không….không cóquan hệ, ….bạn bè, chỉ là bạn bè thôi.”Thẩm Tích Phàm sau khi nói xong, tim đập thình thịchrất lợi hại, thiếu chút nữa liền điều chỉnh không nổi, cô không ngừng tự hỏibản thân, anh rốt cục làm như vậy, dốc lòng quan tâm chính mình như vậy, vôthanh vô thức, chẳng lẽ—-Một ánh chớp suy nghĩ vụt qua trong đầu, cái điềungộ ra này khiến cô không khỏi run run, vừa sợ hãi lại thấy vui sướng.Chị dâu nhìn bài thuốc: “Vậy để cháu đi ra quầythuốc trước khu nhà bốc vài thang, chậm thì lát nữa lại đóng cửa mất.”Thẩm Tích Phàm giật mình một cái, nhảy dựng lên: “Emđi, em đi, chỗ đấy em quen,để em đi tốt hơn.”Lại là một làn sóng từ chối. Thẩm bố đi ra giải vây:“Để cho Phàm Phàm đi đi, nó gần đây không có việc gì luẩn quẩn ở nhà, đều phìra rồi.”Con đường đã đi qua bao nhiêu lần, cùng anh haingười sóng vai về nhà, đi tới cái hồ ở giữa tiểu khu, một con đường rẽ phải,một cái thì lại ngoặt sang trái. Cô cũng sẽ không quay đầu nhìn bóng dáng Hà TôDiệp, có lẽ là trước kia cô thật sự chậm hiểu, nói một cách chính xác là, bị láche mắt.*[* nguyên văn câu nói là一叶障目,不见泰山: nghĩa là bị láche mắt, không thấy Thái sơn. Đây là một câu trong Luận ngữ^^].Bất tri bất giác, Hà Tô Diệp đi vào cuộc sống củacô. Đối với Thẩm Tích Phàm mà nói, anh là bác sĩ diệu thủ nhân tâm*, là ngườibạn chẳng có gì khó nói, cô may mắn đời này mới có thể gặp được một người nhưvậy, thế mà chưa từng suy nghĩ qua quan hệ trong lúc đó của bọn họ.[*diệu thủ nhân tâm: bàn tay kỳ diệu có lòng thươngngười]Hay là, cảm giác của chính mình đối với anh—- bởi vìquá quen thuộc một người ở cạnh bên,sẽ luôn luôn cảm thấy tất cả đều là điềuđương nhiên.—————–Sau khi nhìn bán hạ cô mới thất vọng, một vật hìnhtròn màu nâu, một chút cũng không giống với thứ cô xem qua, nếu không phải làlá, không phải là củ, thì cái viên tròn tròn này là cái gì.Cuối cùng vẫn là người bán thuốc thấy ánh mắt nghingờ của cô, giải thích: “Đây là Pháp bán hạ, điều chế bán hạ chỉ dùng thân củthôi.”Hà Tô Diệp trước đây đã từng nói cô trăm ngàn lầnkhông thể trông mặt mà bắt hình dong được, thuốc đông y nhìn tới không chớpmắt, công dụng rất lớn, chỉ là cô cảm thấy thật uổng phí cho một cái tên dễnghe như vậy.Bán hạ———-có lẽ chính là như thế này: Giống với bậtquạt điện sẽ không cảm thấy nóng, sớm tối mát mẻ, như kem mới ra lò, như tráicây rau cỏ đang chuyển mùa lặng lẽ, một cái tên ôn hòa, đượm tình, giống nhưtrong đông y định nghĩa bán hạ: Cay, ấm.Nhìn người bán thành thạo bốc thuốc, cô mím miệngvụng trộm cười, Hà Tô Diệp, dùng cái gì để hình dung anh đây.Cuối cùng vẫn là nhịn không được đi tới dưới tầngnhà anh, rõ ràng biết anh không có nhà, nhưng vẫn một mình đứng phía dưới, ngâyngốc nhìn một lúc lâu.Trước kia từ cửa sổ của anh, ngọn đèn sắc cam sẽxuyên qua màn đêm đen nồng đậm, quầng sáng lan tỏa ra một khoảng ấm áp, cô mỗilần tới đây đều nhìn thấy, giống như trái tim bỗng thông minh sắc sảo lạthường, cô cảm thấy như có loại ảo giác được chờ đợi.Thì ra, anh đã đợi cô lâu lắm rồi.Nhưng hiện tại, tối đen một mảng, trong lòng cô bỗngnhiên có loại cảm xúc mang tên tưởng niệm. Không phải chưa từng có tương tư,không phải chưa từng nhìn vật nhớ người, chỉ là, chưa từng có một lần nghĩ lạinhững điều như vậy….. bỗng nhiên, trở tay không kịp.Giống như một cái giải nhất quá lớn đập vào đầu,choáng váng hồ đồ, buổi tối sẽ vui sướng mà ngủ không yên, nửa đêm tỉnh giấccòn phải xác nhận cái giải thưởng kia không có ai đoạt lấy.Thẩm Tích Phàm mang theo gói to thuốc đông y ngâyngốc cười, trong lòng lại không nén được đau khổ, có phải là mình tự mình đatình không? Hà Tô Diệp nhìn qua vẫn bình thường, dáng vẻ vẫn trầm tĩnh, bảnthân đến cuối cùng ở trong lòng anh có bao nhiêu phân lượng!.Cô nhịn không nổi đành gửi đi cho anh một cái tinnhắn, đơn giản chỉ là hỏi anh khi nào thì quay trở về, nhưng thời gian chờ đợirất lâu cũng không có người trả lời. Cô lấy di động tắt đi, bất tri bất giác mơmơ hồ hồ ngủ mất.Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, trong di độngtrống không, trong lòng cô cũng trống vắng, chớp mắt có cảm giác mất mát.Vô lực úp đầu vào khuỷu tay, cô thở dài thật dài,cảm giác suy tư lâu ngày trút ra hết thảy, dường như không thể khống chế.—————–Cô đi vào chùa dâng hương, Thẩm mẹ nói cái này gọilà Lễ tạ thần. Lúc gần đi xa nên cầu bình an.Rong chơi trong sân, thưởng ngoạn kiến trúc tráng lệcủa chùa miếu, các bức tượng lễ bái nhào nặn đúc kết tinh sảo, thưởng thức bứcbích họa với màu sắc sơ nguyên, khúc nhạc cổ đã trải qua nhiều tang thương từtrong tâm linh thoáng lướt qua. Dáng vẻ tiều tụy không muốn hô hấp, cô ngay cảbước chân đều thật nhẹ nhàng.Có người già tóc trắng, cầm trong tay nắm hương nghingút khói, là cầu mong con gái bình an; Bác gái trung niên dập đầu, là bái lạymong cho sự nghiệp học hành của con thành tài, chồng mình mạnh khỏe; Cô cũngcầu, cầu cho bố mẹ bình an, tất cả đều tốt đẹp.Còn có Hà Tô Diệp, cô cầu, anh sớm ngày trở về, bìnhbình an an.…………Cuối cùng vẫn kìm nén không được gọi một cú điệnthoại cho anh.Khi ấy Thẩm Tích Phàm đang ở trong rừng cây của chùaphía sau núi, cây trồng không nhiều lắm, chỉ có toàn là tre, rậm rạp xanh ngắt,gió nhẹ thổi qua, xào xạc lay động. Có không ít người già đang ngồi thiền,giọng nói của cô rất nhẹ, rất thấp, cũng không dấu được vui mừng.Hà Tô Diệp bên đó hình như rất náo nhiệt, cô có thểnghe thấy tiếng gió gào thét, còn có tiếng người không ngừng, cô không khỏi tòmò: “Hà Tô Diệp, ồn ào như vậy, có chuyện gì à?”Bên kia một âm thanh réo rắt truyền đến: “Tôi hiệntại đang kẹp di động nói chuyện với cô, tôi bây giờ hay tay đều là châm, bệnhnhân này viêm khớp đã nhiều năm, gần đây nơi này ẩm ướt, hơn nữa gió rất lớn,hình như sắp có cơn mưa to.”Thẩm Tích Phàm xấu hổ: “Tôi thế này có phải đã quấyrầy anh hay không, nếu vậy để tôi cúp máy trước.”“Không vấn đề gì, cô đang ở đâu?”“Chùa Hóa Thai, phía sau thì ra có rừng tre lớn nhưvậy, không khí rất tốt, mẹ tôi nói trước khi đi để cho tôi tới đây bái phật,cầumột quẻ bình an. Đúng rồi, anh khi nào thì trở về?”.“ Ba ngày sau, cô có xin bùa bình an không? Chủ trìnơi ấy viết bùa bình an rất linh nghiệm.”“Tôi còn không biết có mấy cái như thế nha! Chưa xinđược.”“Không vội, chờ tôi trở lại, chúng ta cùng đi cóđược không?”Tim cô cứ vậy đập thình thịch thật lợi hại: “Đượcthôi, à đúng rồi, hôm qua tôi gửi tin nhắn cho anh, tại sao không nhắn lại?”Hà Tô Diệp rất kinh ngạc: “Lúc nào thế, tôi chưanhận được, ở đây tín hiệu rất kém, di động chính là phải “di” mới có thể “động”nha!.”Thẩm Tích Phàm cười rộ lên: “Anh sớm quay về mộtchút, tôi đợi anh.” Sau đó lại nhận ra những lời này thật sự có chút kỳ kỳ, vộivàng bổ sung một câu: “Tôi là nói…..ý của tôi là, tôi chờ anh trở về cùng xinbùa bình an.”Hà Tô Diệp khẽ cười một tiếng: “Tôi biết rồi.”Sau khi ngắt điện thoại, cô dựa lưng vào trên mộtcây tre nhẹ nhàng cười. Lá tre rơi thỉnh thoảng bay xuống, tiếng chuông chùa âmvang từ xa truyền lại, hai tay cô tạo thành chữ thập, bình tâm dưỡng khí, thànhtâm cầu nguyện.Trên đường trở về cô nhận được điện thoại của Lâm ỨcThâm,anh muốn gặp cô.Lâm Ức Thâm vẫn cứ tinh thần như trước đây, cười tủmtỉm nói cho cô: “Tôi từ chức.”Một ngụm trà sặc trong cổ họng, mang tới một tràngho khan kịch liệt, Thẩm Tích Phàm mở to con mắt, vạn phần không thể tin: “Anhtừ chức, lại nói đùa à. Lâm Ức Thâm, anh sẽ không tre già măng mọc mà tùy ýtheo gót chân của tôi chứ!”Lâm Ức Thâm nhíu mày: “Nếu tin này còn chưa đủ khiếpsợ, thì tôi đây nói cho cô một cái khác.”Thẩm Tích Phàm gật đầu: “Tôi cam đoan lần này khônguống trà.”“Tin này chính là tôi từ chức đi du học, nguyên nhânchủ yếu do tôi cảm thấy mình không chỉ có một chút xíu xíu thích cô, rất xinlỗi nha.”Thẩm Tích Phàm sững sờ tại chỗ, sau đó mơ hồ dườngnhư phun ra vài chữ: “Tôi có thể cự tuyệt nha!”Anh nheo lại ánh mắt mang ý cười: “Đương nhiên,chúng ta coi trọng bình đẳng dân chủ, nhưng đáng tiếc tôi cùng một trường vớicô Johnson Graduate School of Management, Business Administration.”Cô cười lên: “Anyway ,welcome,But, sorry!”.————–bởi vì người tôi thích là người khác.


Page 3

Ý dĩ nhân – ngọt, nồng,hơi lạnh, kiện tỳ trừ thấp, thanh nhiệt; Có thể buông tay một tìnhyêu đó cũng là một loại dũng khí^^.Hà Tô Diệp ngắtđiện thoại, không khỏi mỉm cười, ngơ ngẩn đứng một lúc lâu, mãi cho đến khi cómột đứa bé kéo tay áo anh: “Anh ơi, em có việc muốn nhờ anh.”Anh mới vội giật mình,sém chút nữa rơi cả di động xuống, bà lão bên cạnh cười nói: “Cái thằng bé này!Có phải là điện thoại của cháu dâu ta không?”Vừa mới định giải thích,thì một bác trung niên khác nhảy vào: “Đám thanh niên tới nơi này chắc là khôngquen, trong nhà vẫn còn có vợ, con, hẳn là luyến tiếc đi! Thật sự là thiệt thòicho các cậu rồi!”Lập tức có người hô: “Bácsĩ Hà lấy vợ rồi à! Hai năm trước tới đây mới có một người, sao mà ở vài ngàyrồi cũng không lộ ra tí tin tức nào, theo lý thì chúng ta hẳn phải mời bác sĩmột bữa nhỉ!”.Xung quang những ngườibiết anh đều bắt đầu ồn ào, vài bác sĩ quen thuộc vụng trộm cười, chỉ còn lạianh người có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, định mở miệng vài lần lại ngang ngạnhkhông thốt thành lời.Coi như xong, đã hiểu lầmliền thành hiểu lầm luôn đi, anh thế mà lại rất thích cái cảm giác này.Vùng núi nghèo khó, tạinơi này bác sĩ rất được chào đón, truyền thống bao nhiêu năm vẫn thật cổ hủ,tiện thể, bao gồm cả việc chữa các loại bệnh.Nghèo hàn cũng mang đếnrất nhiều khó khăn và nỗi khổ; mẹ của em trai này bị ốm nằm trên giường đã mấytháng, chóng mặt lâu ngày lại phát tác, thị lực rất yếu, dễ quên mất ngủ; lầntrước tới khám nói không nên lời, đằng sau lưng một mực khẩn cầu Hà Tô Diệp:“Bác sĩ, nhà của tôi không có tiền, viết đơn có thể dùng một ít thuốc rẻ đượckhông, con trai của tôi vẫn còn phải đi học.”Anh nghe xong không biếtlà loại tư vị gì, vừa nghĩ định viết xuống “Lộc giác giao”, “Quy giao bản”, “Agiao”, lại dừng bút một lát, cẩn thận khoanh một vòng tròn, để lại một kí hiệu,chuẩn bị nói cho người bốc thuốc rằng số thuốc đó là anh bỏ tiền mua.Ngoài phòng, bé trai cầmphương thuốc xem cẩn thận, quấn quýt không nề hà muốn Hà Tô Diệp giảng cho nghecông dụng của từng loại thuốc, mở một đôi mắt ngây thơ mang đầy khátvọng: “Anh, tương lai em cũng muốn đi học ở đại học Y, học Đông y, làm một bácsĩ.”Anh cười, tiếp tục giảngcho bé: “Dĩ ý nhân, lợi tiểu tiêu thũng, kiện tỳ, thanh nóng giải độc. Mẹ embởi vì tỳ hư khí ẩm đình trệ, bệnh phù thũng mới càng lan rộng, cho nên phảidùng phối hợp Ý dĩ nhân,bạch thuật cùng hoàng kì, ngoài ra, lần đó mẹ em tớikhám, anh thấy bà còn có biểu hiện thiếu máu mức độ trung bình nữa.”Đôi mắt bé trai đỏ lên,cái gì cũng chưa nói, chỉ si ngốc nhìn cánh cửa cao cao kia, Hà Tô Diệp mỉmcười một cách miễn cưỡng: “Em vẫn thật may mắn, anh dù bất cứ cách nào cũnggiúp em chữa khỏi bệnh cho mẹ.”Hà Tô Diệp quay về viện,đồng nghiệp quen biết nhắc cho anh người trong thôn lại đưa tới mấy con cá, mộtbát canh gà, còn có vài vò rượu gạo, nói rằng, bác sĩ Hà lấy vợ rồi mà bọn họlại không có gì đáp lễ, đành phải mong anh chấp nhận. Hà Tô Diệp dở khóc dởcười, nhưng mấy đồng nghiệp cũng thừa dịp khuyến khích anh, nói là bệnh viện cómấy cô y tá thầm mến Hà Tô Diệp đã lâu.Anh cười cười, từ trốicho ý kiến, vậy mà Phương Khả Hâm lại ở một bên trêu ghẹo: “Anh trước kia khihọc đại học rất được chào đón nha, lúc đi thực tập có vài phòng tranh nhau muốn“hộ tống”, nói là đi cùng chụp ảnh về sau làm tuyên truyền mới có chất lượng.”Hà Tô Diệp vẫn làm một bộkhông phải việc liên quan tới mình: “Anh đi xem thuốc bên kia có được bọc cẩnthận hay không, lúc về cho bọn họ mang đi.”Phương Khả Hâm giảithích: “Vừa nãy cầm đơn thuốc, em đã gửi đi rồi, tối nay bọn họ nói làngười trong nhà tự đến lấy, với cả ngày mai chúng ta còn phải tiêm vắc xin chođám trẻ con nữa, thuốc tiêm sẵn có đều ở đội chữa bệnh kia, em vừa qua kiểmtra rồi.”Lúc này, Hà Tô Diệp mớichú ý đến trên tay Phương Khả Hâm có băng một đống gạc y tế, màu đỏ ẩn ẩn lộra, anh vội vàng hỏi: “Tay làm sao thế này? Em bị ngã ?”Phương Khả Hâm ngập ngừngmột lát: “Lúc em chuyển cái hòm thuốc không cẩn thận quệt phải một cái đinh, bịcứa qua.”“Nhớ không để bị cảm, mặckệ thế nào cũng phải phòng ngừa nhiễm trùng.” Anh thở dài nhìn kỹ miệng vếtthương: “Con gái không cần phải làm những việc vất vả như vậy, tiêm vắc xinphòng bệnh ngày mai, để anh đi thôi.”Người đồng nghiệp đangghi chép bỗng nghe thấy, cũng giúp đỡ khuyên cô: “Bác sĩ Phương, cô mấy ngàynày chưa đủ mệ sao, một chút việc so với con trai bọn tôi cũng không bỏ qua,còn phải lo cơm nước, nghỉ ngơi một chút đi, trăm ngàn lần đừng để mệt đến ngấtxỉu đấy!”Hà Tô Diệp mỉm cười,“Phương Khả Hâm, thì ra Khâu Thiên nói, em một khi đã làm việc liền không muốnsống nữa lại là thật !Khó trách học hành vĩ đại như vậy, em trước tiên xử lýtốt cánh tay bị thương đi đã, rồi nói sau.”Cô nhẹ nhàng gật đầu, suynghĩ một chút: “Em đi trước qua bên kia thúc giục kê đơn, rồi xem cơm chiều thếnào!”. Đứng dậy bước đi, cúi đầu, không để người khác chú ý tới bản thân cóchút thần thái khác thường.Một cái đinh, miệng vếtthương nho nhỏ, nhưng chỉ đổi lấy được sự quan tâm với bệnh nhân bình thườngnhư vậy của anh, còn Thẩm Tích Phàm thì lại như bảo bối che chở, cô có lẽ nênhết hy vọng thôi.Người gọi điện thoại kialà ai, cô cũng đã biết, có thể làm cho anh lộ ra cái loại biểu tình này chỉ cómột người, ngay cả ở trước mặt Trương Nghi Lăng cũng không chuyên chú cùng dịudàng, toàn bộ hiện ra như vậy.Thì ra, một người contrai ôn nhuận, cũng sẽ ngây ngốc mà rơi vào bên trong biển tình yêu đến khôngthể tự kiềm chế.Mà chính mình, lại singốc biến thành kẻ bị gọi là yêu đơn phương. Cô luôn cho rằng, Hà Tô Diệp vì bịtình yêu thương tổn, chỉ là tạm thời đau đớn, mà cô, luôn luôn là người canhgiữ gần nhất bên cạnh anh, cô có thể tha thứ anh không thích mình, bởi vì anhcũng sẽ không thích bất luận người đó là ai, thế nhưng… thế nhưng, anh hiện tạivì sao lại có thể yêu thương người khác.Duyên phận… vậy mà côcùng anh… lại là nghiệt duyên.————Tín hiệu vùng núi quảnhiên không tốt, anh nhắn tin cho Thẩm Tích Phàm, rất lâu mà không thấy cô nhắnlại, đành phải tức giận tắt đi, vào trong viện ngồi một lát.Bên ngoài trời nhá nhemoi bức, không khí sền đặc bám vào trên người, giống như nước đường hòa tan, cóchút phát tanh ngọt ngấy. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi tới bật tung chiếccửa gỗ, bụi đất bay lên, vội vã có các hạt mưa nhỏ dày đặc rơi xuốngxuống. Người hàng xóm bên cạnh hô: “Bác sĩ Hà, sắp mưa to rồi, các anh ởtrong phòng mau dọn thuốc đi.”Hà Tô Diệp suy nghĩ bấtan, dấu hiệu của trận gió này nhất định là một cơn mưa to, ngày mai chắc cònmưa tiếp không ngừng, công việc nhất định sẽ khó khăn càng nhiều hơn.Đột nhiên anh nhớ tới lờihứa với Thẩm Tích Phàm —–trước khi đi sẽ giúp cô xin một cái bùa bình an.Hy vọng có thể cầu giúpcô một đời này cứ thế mà bình an cùng hạnh phúc. Đã nhìn nhiều cảnh gần đất xatrời trong bệnh viện, nếm trải qua đau khổ của việc mất đi người thân,trên thế giới này, không có điều gì so với hai chữ “bình an” khiến anh cảmđộng. Anh có thể không để ý, không so đo cô thích ai, nhưng anh thật sự hy vọngcô bình bình an an sống đến trọn đời.Tâm tư bản thân khôngbiết khi nào sẽ bị phát hiện, che dấu dù có kỹ thế nào rồi cũng sẽ bị quyểnsách kia bán đứng.Chẳng qua chỉ là đi nướcMỹ du học, không phải sao! Anh cũng có cơ hội này, nếu cô thích đi về phíatrước, vậy thì anh sẽ ở phía sau cô một mét, cho cô sự tự do cùng không gian,bất cứ lúc nào cô cần, đều có thể giơ tay là chạm tới.——-Quả nhiên ngày hôm saumưa to không ngừng, còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, vốn dĩ kế hoạch sẽđể cho trẻ em đến viện vệ sinh dịch tễ trong thôn tiêm vắc xin phòng bệnh, bâygiờ chỉ có thể biến thành bác sĩ tới tận nơi phục vụ.Bác sĩ của nhóm anh trêuđùa: “Chúng ta đội mũ rơm, lưng đeo hòm thuốc thật sự rất giống hành quân đánggiặc nha!”Người kế bên tiếp lời:“Quân dã chiến, chúng ta là Đại quân Lưu Đặng*, chuẩn bị thẳng tiến núi ĐạiBiệt**”[* là đại quân nổi tiếngtrong thời kì cách mạng của Trung Quốc, núi Đại Biệt là một địa danh gắn liềnvới đại quân này, cái này mình cũng không chắc lắm, vì đọc tiếng trung kohiểu^^]Phương Khả Hâm giúp bọnhọ chuẩn bị trà, dặn dò: “Mưa to đường trơn, các anh phải cẩn thận một chút”Hà Tô Diệp kéo qua mộtbác sĩ thực tập : “Tôi với cậu đổi nơi khám, trời mưa không dễ đi, còn phảibăng qua một ngọn núi, nơi này đường mòn tôi có vẻ quen thuộc hơn cậu, cậu thấyđược không?”Người thực tập sinh kinhngạc không thôi: “A…. được, vậy đi thôi.”—Mưa to thế này, đến ôcũng không che hết được, chỉ chốc lát đầu với vai anh tất cả đều ướt nhẹm, trênống quần dính đầy bùn đất, cả người giống như đã ngâm trong nước rất lâu, thốtra không nổi một tiếng thở dài.Đất trên núi không tốt,bước lên trên mà như không có cảm giác, bị mưa xối xuống lộ ra rất nhiều đávụn; theo địa thế, nước bùn cứ thế thẳng tắp lao xuống dưới. Anh mỗi bước điđều phải hết sức cẩn thận, thời gian đi so với bình thường mất hơn nửa tiếngmới tới.Chờ những nhà có con emđến khám xong rồi, trời đã tối đen, có cậu nhóc nơi đây muốn đưa anh về, anhmuốn từ trối, có điều cậu nhóc kia thật quá nhiệt tình: “Nhà mẹ vợ tôi ở ngayđằng kia, buổi tối tôi ngủ ở đó.”Bọn họ vừa đi vừa nóichuyện với nhau, Hà Tô Diệp không ngừng hỏi về tình trạng vệ sinh của địaphương, cậu nhóc kia cũng hăng say trình bày. Bỗng nhiên, lúc đi đến sườn núi,bọn họ nghe thấy tiếng hét to của một đứa bé: “Cứu với! cứu với!”.Tiếng kêu khàn khàn,xuyên qua màn đêm đen mịt mờ, hai người bọn họ đều bị làm cho hoảng sợ, cậunhóc thử hỏi: “Hình như là ở phía Đông, chúng ta đi xem thử xem sao?”Âm thanh kia càng ngàycàng nhỏ, cũng càng ngày càng khàn đi, chỗ này mưa có vẻ rất kinh tâm độngphách, thế nhưng bọn họ cũng đã tới gần chỗ phát ra âm thanh hơn, theo ánh sángcủa đèn pin, cậu nhóc kia kêu lên: “Bên này, bên này! Một thằng bé!”Hai tay cố gắng bám chặtlấy chút đá vụn đầy bùn đất, máu theo cánh tay chảy ra, độ dốc của sườn núithật nguy hiểm, không lưu ý ngã xuống thì không thể hình dung được hậu quả, cậubé này hiển nhiên là bị sợ hãi, mở to ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, mộttiếng : “Cứu em với!” cũng kêu không nổi.Hà Tô Diệp cẩn thận tớigần sườn dốc, dịu dàng an ủi bé: “Không có việc gì, anh sẽ kéo em lên”, nói rồivươn tay giữ chặt bé, đem nó kéo lên, cậu nhóc bên cạnh nhanh chóng tóm lấy đứatrẻ, lúc tới gần tay cầm đèn pin xem xét, không khỏi thở phào: “May qua da thịtkhông bị thương tích gì, không có gì nghiêm…..”Một chữ “trọng” cuối cùngcòn chưa nói ra, Hà Tô Diệp đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, một luồngsức mạnh thiên nhiên không thể chống cự đem cả trọng lượng cơ thể anh lùi raphía sau, hất tung vào không trung. Cậu nhóc quay đầu, kinh hãi: “Bác sĩ Hà cẩnthận!” nhanh tay muốn kéo anh lại, chỉ thấy anh, cả người anh với bùn đất, đávụn cùng nhau trượt xuống, chỉ trong nháy mắt, liền biến mất trong làn mưa lớnmờ mịt.————-Trời tối, lực gió dần dầngiảm nhỏ, đội bác sĩ chữa bệnh lần lượt trở lại, mỗi người đều thành ngườinước, từ cổ tay áo, xuống đến ống quần đều là nước mưa chảy xuôi, có bác sĩ kêuto: “ Đi mát xa xông hơi còn chưa có đầm đìa tới mức như thế này, khoan khoáicả người quả thực là…”Phương Khả Hâm đưa khănmặt cho bọn họ pha trà nóng, tiếp đón: “Đi tắm nước ấm đi, em xuống phòng bếpnhờ các cô chuẩn bị cho mấy người ít trà gừng hồng tảo,trừ lạnh! Buổi tối đunít cháo y dĩ nhân, nơi này thời tiết rất ẩm ướt, ăn món đấy lợi thủy tiêu thũngnha.”Những người khác cảmthán: “Có nữ bác sĩ đi theo thật sự quá tốt, chu đáo, chăm sóc ân cần chúng tanhư đối với bệnh nhân vậy.”Phương Khả Hâm ngượngngùng mỉm cười, ánh mắt mơ hồ luôn luôn hướng ra phía bên ngoài, gió mạnh thổiđám mưa nhỏ, làm ướt nhẹp cả cái trán của cô, nhanh chóng lấy tay gạt đi, lạicảm thấy trong lòng bàn tay lạnh lẽo, thì ra miệng vết thương băng bó cẩn thậnđã lộ ra vệt máu thật dày.Ở dưới phòng bếp giúp mộttay, cô ngồi không nổi, đứng cũng chẳng yên, một loại dự cảm không tốt dần dầnhiện lên, dạ dày chua xót, kìm nén lại ý muốn nôn ra trong đầu, nếm vào thìacháo rồi lại bỏ xuống, lấy di động ra ấn gọi dãy số quen thuộc kia.Không có người nhận máycàng làm cho cô thấy sợ hãi, cô không ngừng an ủi chính mình, là do bản thânquá nhạy cảm, tục ngữ nói không sai, quan tâm quá sẽ bị hoảng, Hà Tô Diệp nhấtđịnh không có việc gì, khả năng anh chậm trễ một lát, có thể một giây sau, sẽmở cửa bước vào.Ý dĩ nhân trong nồi bốclên, một phút, mười phút, hai mươi phút. Cô cảm thấy bản thân rốt cuộc chống đỡkhông nổi, phiền não, bất an, bối rối đan thành một tấm lưới kín đặc, khiến chocô không có cách nào khác ngoài việc giữ vững hô hấp cùng tự hỏi.Bỗng nhiên, bên ngoài sânmột trận xôn xao, có người thất thanh la lên: “Nhóm bác sĩ, đã xảy ra chuyệnrồi! Mau gọi 120!”Thân mình như bị húc mạnhmột cái, hàn ý từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu, cô cuống quít cởi ra tạp dềchạy khỏi phòng bếp, trong viện hai ba người dân bản xứ, lôi kéo bác sĩ vộichạy ra phía bên ngoài: “Bác sĩ Hà, người khác tìm thấy cậu ấy, có điều hiệntại đang hôn mê, trên người còn có mấy chỗ bầm dập, chúng tôi cũng không dám dichuyển, sợ không chuyên sẽ càng làm tình hình xấu thêm,nhưng đã để vài người ởbên cạnh trông giữ rồi.”Trong nháy mắt đau đếnkhông thể hô hấp, nhưng nhận thức bản thân là một bác sĩ cô nhanh chóng thanhtỉnh: “Tôi cũng đi!”Từ viện vệ sinh đến đầuthôn mất mấy trăm mét, cô chưa từng cảm thấy con đường này lại dài đến như vậy,xa xôi không biết điểm dừng, xung quanh tất cả đều là mưa bụi mịt mờ, cô chỉbiết gồng hết sức chạy, rồi lại chạy, giống như nếu bỏ qua một giây, liền bỏ lỡcả đời.Trước mắt cô một mảng mơhồ, chỉ có một cái ý niệm xoay quanh trong đầu ‘Hà Tô Diệp, chỉ cần anh khôngsao, em chỉ cần anh không sao, nếu ông trời bắt em buông tha cho tất cả, em đềucam tâm tình nguyện’.Đầu thôn đã có mấy ngườivây quanh lại, nhìn thấy bọn họ chạy tới, vạn phần vui sướng: “Bác sĩ tới rồi,mau đến đây!”Vị bác sĩ đi trước vộixông lên, cô cũng theo đến, tình cảnh trước mắt làm cho cô thiếu chút nữa kìmnén không nổi mà rơi lệ. bác sĩ có kinh nghiệm nhìn một chút: “Não chấn động,bầm tím, bên ngoài hình như chưa có thương tích nghiêm trọng gì, không biết bêntrong có xuất huyết hay não bộ lệch vị trí hay không. Tạm thời vẫn chưa thểtính toán chính xác nhất.”——Người kia, nhắm mắt lại,giống như đang ngủ say, lại mang tới cho cô ảo giác vĩnh viễn anh sẽ không tỉnhlại. Sợ hãi, tuyệt vọng, lạnh càng lạnh, không thể hô hấp, ngay cả thần chícũng không thật rõ ràng, trong tầm nhìn mơ hồ là một mảnh mông lung u ám.Những người tại đây chỉcó thể cầu mong cho xe cấp cứu nhanh chóng đến sớm một chút.—–Không biết mất bao lâu,bỗng nhiên một tiếng còi cảnh sát làm cho tinh thần của mọi người rơi vào chấnđộng, lập tức xe cứu thương mở ra, vài bác sĩ nâng cáng xuống, rất thành thạođem Hà Tô Diệp nâng lên. Cô cũng đi theo kêu gọi: “Tôi là người thân nhất củaanh ấy, hãy để tôi đi đi.”Mưa đã đem đôi mắt của côbuốt đến không mở ra được, nhưng vẫn cố gắng mở to xem bác sĩ đo huyết áp choanh, đếm mạch đập, trong đầu tất cả đều là thứ tạp âm ong ong không dứt, côliều mạng nói cho chính mình, bình tĩnh, trấn định, mau gọi điện thoại cho KhâuThiên.Lấy ra di động, mệt mỏidùng toàn lực ấn xuống dãy số, Khâu Thiên bên kia rất nhanh trả lời: “PhươngKhả Hâm, có chuyện gì sao? Anh đang trực ban.”Giống như rễ của cây bèotrong dòng xiết của con sông rộng lớn tìm được một ít đất, cô cuối cùng đã cóngười có thể dựa vào, một cơn đau kịch liệt từ toàn thân lan tới mọi bộ phận,bộc phát bén nhọn, ngay bên bờ vực sụp đổ, cô run rẩy thật lợi hại, ngay cảrăng cũng đều phát ra tiếng vang lập cập: “Khâu Thiên, nhanh, nhanh tới bệnhviện quân đội trung ương, Hà Tô Diệp…..anh ấy đã xảy ra chuyện, bị thương…..ngoài ra không rõ ràng lắm, tạm thời hôn mê, còn phải thêm một bước chuẩn đoánchính xác. Còn có….. báo cho bố anh ấy đi.”Khâu Thiên dù sao cũnglão luyện: “Anh biết rồi, em ổn định lại cảm xúc, anh lập tức tới đó, trăm ngànlần đừng hoảng hốt!”Dù sao cũng là bệnh việnquân đội, cấp cứu tốc độ rất nhanh, sau khi chờ chuẩn đoán chính xác, Hà TôDiệp chính là bị chấn động não mức độ thấp, gãy xương, liền lập tức được đưatới phòng VIP.Tất cả chỉ chờ bệnh nhântỉnh lại.Lúc này, toàn bộ khí lựcbị nén nhịn của Phương Khả Hâm muốn bộc phát, dựa vào bức tường chậm rãi ngồixuống, cô nói cho chính mình không thể khóc, không thể khóc, nhưng cô đã quákiệt sức, vô lực chống đỡ được tiếp. Trong tim truyền đến từng đợt từng đợt đaunhói, hết thảy đều lờ mờ, nước mắt từ khuôn mặt cứ thế chảy xuống.Thời gian dài như vậychịu đựng nỗi đau, sau khi nghe được tin tức anh bình an, cuối cùng đều tanthành mây khói.Chỉ cần anh bình an, chỉcần anh hạnh phúc, không có gì không thể thỏa hiệp lùi bước, chẳng lẽ thế nàykhông phải là cách yêu một người sao, chỉ cần anh ấy bình an hạnh phúc, bảnthân mới có thể hạnh phúc.Mãi cho đến khi có mộtngười nhẹ nhàng gọi cô: “Phương Khả Hâm, Phương Khả Hâm, đừng khóc, cậu ấykhông có việc gì, không sao nữa rồi.”Cô cũng không chịu ngẩngđầu, giọng nói khàn khàn: “Em biết, chỉ là khống chế không nổi, Khâu Thiên, đểcho em yên tĩnh một lát.”Khâu Thiên thở dài, nhưngcái gì cũng chưa nói, lẳng lặng đứng ở bên cạnh, trong cái hành lang trốngvắng, chỉ có hai người. Phòng bệnh của Hà Tô Diệp cửa mở lại đóng, không ai chúý đến bọn họ.Thật lâu sau, Phương KhảHâm mở miệng: “Khâu Thiên, Hà Tô Diệp, anh ấy có phải thích Thẩm Tích Phàm haykhông?”“Ừ!”“Gọi điện thoại cho cô ấyđi, nói rằng Hà Tô Diệp đã xảy ra chuyện, anh ấy hiện tại nhất định hyvọng nhất là nhìn thấy cô ấy, có lẽ anh ấy biết cô ấy đến thăm mình, nhất địnhsẽ tỉnh lại, bây giờ em chỉ mong anh ấy tỉnh lại, sau đó…sau đó, mặc kệ anh ấykhông quan tâm tới em hoặc tiếp tục coi em là một đứa em gái, em cũng không đểý nữa.”“Cô à, hiện tại đã 12 giờrồi, ngày mai anh nhất định sẽ gọi điện thoại, được chưa!”“Khâu Thiên…..”“Ừ?”“Anh cảm thấy Thẩm TíchPhàm có thích Hà Tô Diệp hay không, cô ấy có thể giống Trương Nghi Lăng kia haykhông, lại tiếp tục thương tổn anh ấy?”“Không biết, nhưng Hà TôDiệp của em thích người ta thật sự rất vất vả nha”“Khâu Thiên. Nếu em gọiThẩm Tích Phàm tới, anh ấy sẽ không trách em chứ, với tính cách của anh ấy, khẳngđịnh không muốn cô ấy đau lòng, vạn nhất anh ấy tức giận không quan tâm tới emnữa, vậy phải làm sao bây giờ?”“Không đúng đâu, tronglòng Hà Tô Diệp của em có khi còn rất vui mừng ấy chứ, em nói sai rồi!”.“Khâu Thiên, nếu anh ấythích Thẩm Tích Phàm, mà cô ấy cũng thích Hà Tô Diệp …. thì thật tốt quá.”“Vậy còn em?”“Em…. em có thể làm gìbây giờ, trong vở kịch tình yêu của hai người luôn luôn không thể thiếu vaiphụ, cũng luôn luôn không cần người đóng vai phụ, diễn xong rồi, hết vai củamình rồi, ngoại trừ cười mà lui xuống sân khấu, thì còn có lựa chọn khác sao!”“Phương Khả Hâm, đừng nóinhư vậy, trong lòng anh rất khó chịu.”“Khâu Thiên ………”“Ừ?”“Em đói bụng………..”Cứ như vậy đi, cô nói vớichính mình,thôi tiếp tục đợi chờ vô nghĩa; cuộc đời của người con gái có baonhiêu thời gian để tiếp tục chờ đợi một người vĩnh viễn sẽ không đặt tầm mắtdừng lại trên bản thân mình . Tuổi trẻ nông nổi đã qua, thanh xuân của cô đã bịlãng phí trên tình yêu say đắm khắc cốt có cho mà không nhận này, dù thời giancòn lại không nhiều, nhưng cuộc sống này của cô vẫn còn phải tiếp diễn, rồi sẽcó ngày, một người con trai yêu cô sẽ xuất hiện, quan tâm, che chở cô mãi mãi.Tình yêu đơn phương làmột điều đau khổ nhất trên thế giới này, nhưng cũng là điều hạnh phúc nhất; dùsao khi ấy, chúng ta đều không hề hối hận khi yêu đơn phương một người nhưvậy—-người mà đối với bản thân có thể coi là độc nhất vô nhị trên đời.Cuối cùng, chúng ta sẽmỉm cười chúc phúc cho người ấy, cho dù có lưu luyến,có đau lòng hay tươi cườimiễn cưỡng… tất cả rồi cũng phải buông tay.Bởi vì, bản thân mỗingười đều biết rằng: “ Từng yêu anh… đó là điều đẹp nhất em đã làm!”


Page 4

Longnhãn – Bổ lợi tâm tì, dưỡng huyết an thần, là thứ ngọt ngào giống như trái timcủa anh.Dường như quathời gian rất lâu, anh mới mở mắt ra. Trên mặt tường màu trắng gắn vào nó mộtchiếc điều hòa không khí thổi vù vù, không chờ anh phản ứng lại, một cái đầuhình tròn trên chiếc chăn màu tuyết, đang khóc thê thê thảm thảm: “Chú ơi, chútỉnh rồi, cháu tưởng chú cứ như vậy, ngủ rồi không dậy nổi nữa, làm cháu sợmuốn chết….”Sau đó là giọngnói của Khâu Thiên, nửa là chiều chuộng nửa là bất đắc dĩ: “Tiểu quỷ, chú củacháu chẳng qua chấn thương rất nhỏ ở não, chỉ là có vẻ tham ngủ, nên bây giờmới tỉnh lại.”Hà Tô Diệp thởdài nhẹ nhõm một hơi: “Nói như thế, tớ hiện tại ở bệnh viện, là cái nào?”Khâu Thiên lườmanh một cái: “Bệnh viện của ông già nhà cậu. Cậu xảy ra chuyện, đám người ấyđầu tiên liên lạc chính là xe cấp cứu của bệnh viện quân đội trung ương. Muốnuống nước không, tớ rót cho.” Xoay người đi tìm cái cốc.Đôi mắt của HàThủ Tranh hồng hồng, vẻ mặt ủy khuất nhìn anh, Hà Tô Diệp nghĩ lấy tay xoa xoađầu nhóc, lại phát hiện tay trái bị bó thạch cao, trên cánh tay phải băng gạcquấn quanh, lầm bầm lầu bầu: “Ngã cũng không nhẹ nhỉ?—-Khâu Thiên, báo cáo theodõi cấp cứu của tớ, cho tớ xem một chút.”Hà Thủ Tranh đưacho anh, anh nhận lấy nhìn: “Kiểm tra thân thể: Huyết áp tay trái 105/60mmHg,huyết áp tay phải 110/60mmHg, mạch đập 50 lần/phút, hô hấp 13 lần/ min, nhiệtđộ 35.7 độ. Người bị thương mức độ hôn mê nhẹ, tay chân nhiều chỗ có vếtthương, xuất huyết. Tay phải có tụ máu. Sinh lý phản xạ tồn tại, vẫn chưa cóphản ứng với bệnh lý nào; Kiểm tra X quang phát hiện trên cánh tay trái phầnphía xương cổ tay bên phải gãy 7cm. MR phụ: chuẩn đoán chấn thương não mức độthấp. Xử lý: Hấp dưỡng [5l/min],5% đường glucô 250ml vào tĩnh mạch nhỏ, kiểmtra đo lường huyết áp để điều chỉnh tốc độ giọt chảy, rửa sạch miệng vếtthương, cố định vị trí xương bị gãy.”May mắn khôngphải quá nghiêm trọng, nhưng cũng là cái “phần thưởng hạng nhất” của cuộc đườianh rồi.Khó thấy đượcKhâu Thiên lề mề như vậy, lại giống như ba ngày chưa nói chuyện vậy: “Cậu cóbiết cậu ngủ bao lâu rồi không, suốt cả một buổi tối, trong nhà chỉ thông báocho bố cậu, còn chưa dám nói với trưởng bối nào cả. Tiểu quỷ này sáng sớm đãtới, thấy cậu không có nhà liền khóc lóc ầm ầm, khuyên như thế nào cũng vôdụng, khóa cửa cũng chưa đã đi tới đây. Còn có Phương Khả Hâm, đi cùng cậu từvùng rừng rú về, mệt muốn chết, đang nằm ở phòng trực.”Lại đứng dậy rótcho chính mình một cốc nước khác, tiếp tục lải nhải: “Lí Giới, Tô Sam còn đangtrong tuần trăng mật, sợ tới mức thiếu chút nữa liền bay trở về, giáo sư cũngđến thăm cậu một lần. Đợi chút!”. Khâu Thiên dựng thẳng một đầu ngón tay lên:“Đây là mấy?”.Hà Tô Diệp kỳquái: “Một!”Hai ngón tay giơlên: “Đây là mấy?”“Hai!”.Ba đầu ngón tay:“Một cộng một bằng mấy?”Anh rốt cục chịukhông nổi bùng nổ, đáng tiếc thiếu trung khí: “Hai! Khâu Thiên, tại sao cậu lạinhàm chán như vậy, tớ đã tỉnh sao không thấy cậu gọi bác sĩ tới khám cho tớ mộtcái, cũng không gọi điện thoại cho người nhà tớ, ở trong này làm cái trò vônghĩa, ung dung cái gì hả?”Khâu Thiên sợtới mức nhảy dựng lên: “Tớ! Tớ nói cho cậu, cậu không cần đánh tớ đâu nhé. Saunày cũng đừng. Tớ nói chuyện này cho Thẩm Tích Phàm rồi, tớ biết cậu sẽ mắng,nhưng tớ nhịn không được, tớ không nói cho cô ấy , cô ấy sẽ nổi điên, tớ sẽ bịlương tâm cắn dứt, tớ sẽ khinh bỉ chính mình, tớ sẽ thành tội nhân thiên cổ.Cậu đừng vội, đừng ngồi dậy, đoán chừng cô ấy lập tức tới, tớ trước tiên tìmbác sĩ giúp cậu nhé!”. Nói xong, vèo một cái ra cửa.Chỉ còn lại HàThủ Tranh đang dại ra cùng Hà Tô Diệp cảm xúc phức tạp, cậu nhóc lầm bầm: “ ChúKhâu Thiên chẳng biết cái gì cả, cháu thiếu chút nữa thì bị lừa, một cộng một,rõ ràng là hai, vì sao cháu lúc nãy lại muốn nói là ba nhỉ?”Chủ nhiệm khoathần kinh đến kiểm tra phòng, hỏi một chút theo tình trạng rồi đưa ra kết luận:“Tiểu Hà, không có việc gì, bị thương ngoài da, làm qua cộng hưởng từ hạt nhânthì không còn vấn đề, chỉ là nằm viện quan sát một chút thì tốt hơn.” Sau đóbuông tay mỉm cười: “Chỉ thị của viện trưởng,chú không có biện pháp.” Sau đólại mang theo một đám đệ tử chậm rãi rời đi.Khâu Thiên dựavào giá áo trêu chọc: “May mà không bị thương trên mặt, như thế kia đã hơiphiền rồi, trên đùi cậu cũng có chút trầy da, gần đây đi đường khả năng sẽ khókhăn đấy.” Anh tự nói tự trình bày, bỗng nhiên phát hiện biểu tình trên mặt HàTô Diệp bỗng đột biến, không khỏi theo ánh mắt ấy quay đầu lại, Thẩm Tích Phàmtrán đầy mồ hôi đứng ở cửa, vào cũng không được, lùi cũng không xong.Phần phát triểnphía sau còn làm cho Khâu Thiên chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, Thẩm TíchPhàm thấy Hà Tô Diệp ngơ ngác nhìn mình, do do dự dự ngập ngừng một câu: “Tôilà ai? ……..Anh còn nhớ tôi không?”.Lập tức hiểuđược ý tứ của vị tiểu thư này, Khâu Thiên tiếng to oan uổng: “Tớ cũng không nóivới Thẩm Tích Phàm cậu mất trí nhớ, thật sự, không phải tớ nói, tớ chỉ thôngbáo não cậu chấn thương, tớ đi ra ngoài trước, Thẩm Tích Phàm cô minh oan chotôi nha!”. Nói xong xách Hà Thủ Tranh lôi ra bên ngoài: “Sững sờ ở đấy làm bóngđèn cái gì,nếu theo cái quan niệm vinh quang và sĩ nhục của xã hội chủnghĩa,nhóc không thấy làm bóng đèn thật hổ thẹn sao.”————————–Hà Tô Diệp dởkhóc dở cười: “ Cô nhóc này, không phải là xem phim thần tượng hồng kông vớiĐài Loan nhiều quá rồi chứ, cô cho rằng chấn thương não nhỏ thì đều mất trí hả,mỗi năm bệnh nhân chấn thương não hôn mê được đưa tới bệnh viện, không đến vàingười mất trí nhớ, phần nhiều chẳng qua là lựa chọn mất trí thôi.”Thẩm Tích Phàmđi tới gần bên anh, giọng nói run run: “Anh nhớ rõ tôi , không lừa tôi chứ.”Tay cô chỉ nhẹ nhàng chạm qua cánh tay trái thạch cao của anh, nước mắt khôngchịu nổi khống chế trút xuống liên tục, giọt nước rơi trên thạch cao màu tuyếttrắng, thân thể còn đang không ngừng run run: “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợmuốn chết, tôi không dám tới, sợ vạn nhất anh mất trí nhớ rồi không thể nhớ ramình, vậy thì tôi phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…..”.Trên cơ thể củacô mỗi cái run run rất nhỏ, nhưng trong mắt anh lại giống như những đường congtrạm khắc nhấp nhô. Vì thế, anh ngồi dậy cùng cánh tay có thể cử động của mìnhôm lấy cô, thật cẩn thận, như đang ôm một mảnh pha lê dễ vỡ, mềm mại như tơ. Sựdịu dàng trong trí nhớ từng sợi từng sợi hiện lên, tâm động, bị nước mắt của côhòa nát.Hà Tô Diệp anủi: “Không khóc, không khóc, tôi chẳng phải đang sống tốt ở đây sao, không cóviệc gì, tôi hứa với cô cùng nhau đi xin bùa bình an, tôi sẽ không thất hứa,tôi không phải đã trở lại rồi ư, đừng khóc….”Câu nói này càngđâm đến chỗ thương đau của cô, Thẩm Tích Phàm vừa nghe, nước mắt rơi càng lợihại: “Nói chuyện với anh….. anh không giữ lời, là người nói không giữ lời, anhnói sẽ về…..nhưng…nhưng, tôi muốn anh bình an trở về, anh muốn hù chết người taa….”“Đừng khóc, đừngkhóc….Cô nhóc, đừng khóc, tôi…..” Anh bây giờ mới cảm thấy bản thân bí từ, thậtsự không thể an ủi người khác, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, tim lặng ômcô, tùy ý cô khóc.Qua một lúc lâu,Thẩm Tích Phàm cuối cùng đem sự hoảng hồn, nghĩ mà thấy sợ, ủy khuất đủ loạicảm xúc một tràng phiền não khóc ra hết, đôi mắt hồng hồng vô thố nhìn Hà TôDiệp: “Tôi…Tôi…..Cảm xúc không khống chế được……Thật xin lỗi……..”Anh trấn an cườirộ lên, mất máu khiến cho khuôn mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt: “Tôi biết rồi,tôi đều hiểu được, đừng khóc nữa, thật xin lỗi, tôi không nên nuốt lời.”Mặt cô nhanhchóng ngẩng lên, vào lúc đang không biết trả lời như thế nào, thì trùng hợp ytá đẩy cửa bước vào thét: “Giường 3 thay thuốc.”Thẩm Tích Phàmvội vàng tránh ra khỏi cái ôm của anh, xoay người đi lau khô nước mắt, nhìn ytá thay xong thuốc, sau đó mới nói ấp úng: “Hà Tô Diệp, anh đã ăn cơm rồi haychưa, có đói bụng không? Muốn tôi đi mua một chút gì cho anh? Bệnh nhân chắchẳn ăn cháo đi!”Cái đầu của KhâuThiên với vào cửa miệng vụng trộm cười: “Tôi muốn ăn cơm rang hải sản, với súpcủ cải đỏ.”Hà Thủ Tranh cẩnthận suy nghĩ một lúc: “Vẫn là MC Donald suất trẻ em đi, cái đấy có đồ chơi,chị nhất định phải nhớ cái em thích. Thuận tiện giúp em mua một hộp Thiên tầngtuyết có kem, phải là vị sôcôla nhé!”Hà Tô Diệp thanhthanh cổ họng nhắc nhở Hà Thủ Tranh đừng có được một tấc đến giời, Thẩm TíchPhàm cười dài đè anh lại: “Trẻ con mà, so đo cái gì. Trừ mọi người ở đây ra còncó ai nữa,tôi nhất định chuẩn bị đầy đủ mang đến.”“Còn có PhươngKhả Hâm.” Hà Tô Diệp cười cười: “Tôi muốn ăn cháo táo đỏ cẩu kỷ, có thể làm chotôi được không?”Khâu Thiên phụtcười một chút, hướng về phía hai người bọn họ nhíu mi tròn mắt: “Aizzz—-tìnhyêu đơn giản thế,Thẩm Tích Phàm tôi dạy cho cô dùng cẩu kỷ trang trí thành hìnhtrái tim, được không hả!”“Cám ơn, khôngcần!”. Thẩm Tích Phàm căm giận trả lời, ánh nước trong mắt cô còn chưa hoàntoàn tiêu tán, nửa là giận dữ nửa là thẹn thùng, trừng mắt với Khâu Thiên, dángvẻ làm cho Hà Tô Diệp không khỏi nhìn tới ngây ngờ, mãi cho đến sau khi cô rakhỏi phòng bệnh rồi lúc Hà Thủ Tranh gọi anh mấy tiếng mới hoàn hồn.Hà Thủ Tranh ủykhuất lại vô tội nhìn anh, Khâu Thiên vội vàng an ủi cậu bé: “Chú của nhóckhông có việc gì, cái này chẳng qua là di chứng của việc chấn động não thôi.”Tiếp đó liên tụccó người đến thăm anh.Bà nội nắm lấytay anh, kinh hồn phủ định: “Tuy là chấn động não rất nhỏ, nhưng mọi người cũngsợ cháu ngộ nhỡ không tỉnh lại hoặc có di chứng gì…..haizz, may mắn hiện tạikhông sao rồi.”Trong lòng Hà TôDiệp chua xót: “Bà nội, cháu không có việc gì, làm mọi người lo lắng, thật sựxin lỗi cả nhà.”Ông nội Hà vẫnđiềm đạm: “Từ từ dưỡng bệnh, bà nó à, chúng ta đừng làm phiền cháu nghỉ ngơi.Tô Hiệp, chuyện này cháu làm khá lắm, cả nhà không ai trách cháu”Anh có chút kỳquái: “Bố cháu đâu? Cháu tỉnh lại vẫn chưa thấy.. .”“Nghe nói bâygiờ còn ở trong phòng phẫu thuật, buổi sáng có ca phẫu thuật nối mạch máu tim”.Ông nội Hà giải thích với anh: “Công việc của bố cháu bận rộn, còn có, ông nghebố cháu nói cháu muốn ra nước ngoài.”Anh gật gật đầu:“Cháu có quyết định này.”Ông nội Hà thởdài: “Nghe ông bạn Cố nói, cháu đã chọn khoa nội tim mạch”.Hà Tô Diệp cânnhắc một chút: “Chuyện này cháu đã cùng bố nói qua, bố xem xong luận văn tốtnghiệp cử nhân của cháu, ông ấy cho rằng chuyên ngành đông tây y kết hợp tấncông vào mảng xơ cứng động mạch rất có tiền đồ.”Ông nội Hà dườngnhư có chút đăm chiêu: “Bố cháu đã đồng ý, việc kia chắc là không có vấn đề gì,quan hệ của hai bố con cháu hẳn là dịu dịu rồi nhỉ.”Hà Tô Diệp nhẹnhàng cười: “Vâng, hẳn là vậy đi.”Sau khi ngườinhà đi được một lúc, Thẩm Tích Phàm đã xách hộp cơm đủ loại xuất hiện.Khâu Thiên cùngHà Thủ Tranh đều nghiêng ngả trên ghế đang ngủ,mặt Hà Tô Diệp lộ vẻ xin lỗi:“Nhìn xem bọn họ mệt chết kìa, cô ăn rồi à?”Cô gật gật đầu:“Sau khi về nhà tôi ăn qua rồi, đây là cháo táo đỏ cẩu kỷ tôi làm, đương nhiênkhông ngon bằng cháo của anh. Tối nay, tôi sẽ đem cho anh món khác, canh gà,hay là canh xương?”Hà Tô Diệp cườicười: “Cái gì cũng được, tôi không kiêng ăn.” Nhận lấy cái thìa, cháo táo đỏcẩu kỷ trước mắt nồng đậm hương vị ngọt ngào, khiến cho anh nổi cơn thèm ăn cựclớn, cẩn thận nhấm nháp một thìa, nhịn không được cười rộ lên: “Bên trong còncó long nhãn với mật ong, đúng không?”“Cái này….” ThẩmTích Phàm khẩn trương giải thích: “Chuyên môn của tôi là tra sách nha, longnhãn bổ tì, dưỡng huyết an thần. Anh không phải mất máu sao, tôi đã nghĩ longnhãn này có thể nấu cháo gì đó, không sai chứ?”Anh liên tục tánthưởng: “Ừ, ăn ngon lắm. Cô nhóc, thuốc đông y học khá lắm, trên cơ bản có thểlý thuyết liên hệ thực tế được rồi.”Thẩm Tích Phàmngồi ở bên cạnh anh, ngẩng đầu mỉm cười, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua lùmcây âm u, chiếu vào trên người cô hiện lên một nửa cái bóng, che khuất tay anh.Anh cảm giác,dường như cô vẫn còn đang ở trong lòng của mình.———————–Buổi chiều, anhvừa tỉnh ngủ, mở mắt đã thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở phía trước cửa sổ,người ấy đang nhìn chăm chú phong cảnh bên ngoài tới xuất thần.Anh mở miệng:“Phương Khả Hâm ?”Phương Khả Hâmnghe vậy xoay người, có chút kinh ngạc: “Hà Tô Diệp, anh tỉnh rồi, em khôngđánh thức anh dậy chứ?”“Không.” Anh cốgắng ngồi dậy, nhẹ nhàng cười: “Anh muốn cám ơn em, hôm ấy em vất vả rồi.”Phương Khả Hâmngượng ngùng: “Thật ra em cũng không làm gì, chỉ cần anh không sao thì tốtrồi.”Cô cười lên thậtthản nhiên, ánh mắt trong trẻo, Hà Tô Diệp ẩn ẩn cảm thấy hôm nay cô có chútkhông giống với mọi khi, nhưng cụ thể là cái cảm giác gì, anh cũng không thểnói thành lời. Dĩ vãng, trong ánh mắt gương mặt cô nhìn anh có loại tình cảmphức tạp, nhưng hiện tại, không còn sót lại chút gì.“Hà Tô Diệp…..”Phương Khả Hâm nháy mắt mấy cái: “Có thể hỏi anh một vấn đề không?”“Ừ, tất nhiênrồi.”“Anh có phảithích Thẩm Tích Phàm hay không?”“À…..”Hà Tô Diệpcảm thấy ngoài ý muốn, hoàn toàn không ngờ là cái vấn đề như thế này, anh lậptức cười cười ngượng ngùng: “Thế nào mà mọi người ai cũng nhìn ra được vậy!”“Cô che miệngcười: “Khâu Thiên nói thật sự không sao, hai người bọn anh thật sự là khôngphải chậm hiểu bình thường, thôi bỏ đi, bỏ đi, em cũng không phải hỏi câu này,đúng rồi, nghe nói anh muốn ra nước ngoài hả?”“Đúng vậy, lạilà Khâu Thiên nói?”“Ừ, Khâu Thiêncòn lo lắng cho anh sẽ cướp bát cơm của anh ấy nha, anh ấy nói bản thân dạo nàylúc nửa đêm nằm mơ, luôn có người ở bên tai anh ấy nói: “Tiểu Thiên Thiên, cậuhết thời rồi, mau mau nhường chức cho đồng chí Tiểu Hà đi.”Hà Tô Diệp cựckì hết cách: “Tên này, phương hướng nghiên cứu của anh cùng cậu ấy lại không cógì liên quan, nói linh tinh cái gì chứ.”“Hà Tô Diệp,Thẩm Tích Phàm biết anh muốn ra nước ngoài chưa?”“Chắc là cô ấykhông biết, đúng rồi, mấy người đều chưa nói cho cô ấy ?”“Anh không nóicho chúng em có biết cũng chẳng ai dám nhiều lời một câu, à, em lập tức phải vềtrường rồi, giáo sư tìm.”“Được rồi, trởvề từ từ nghỉ ngơi cho tốt, anh không sao, cám ơn em.”Phương Khả Hâmkhẽ cười một tiếng, xoay người đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại bước chân, taycầm lấy nắm cửa, nhưng không ấn xuống.“Hà Tô Diệp, emđi rồi, anh nhất định phải hạnh phúc nhé!”Giọng nói trầmthấp, thản nhiên ở trên miệng, cũng như đã có thể nhẹ nhàng dỡ xuống gánh nặngngàn cân trong tim, mang theo một tia bướng bỉnh không cam lòng, Hà Tô Diệpbỗng nhiên hiểu ra, cô đứng ở trước mặt anh, lại giống như cách xa nhau vạndặm, loại cảm giác này có phải gọi là ….buông tay.Thì ra, cô bénày cuối cùng cũng bước ra khỏi quá khứ mà một đêm… trưởng thành.“Phương Khả Hâm!” Anh vội vàng gọi cô lại: “Thật ra Khâu Thiên, cậu ấy…..”Câu nói còn chưaxong, đổi lấy một tràng cười khẽ của cô: “Dừng! Dừng! người tình cảm chậm chạpkhông có tư cách nói người khác, Hà Tô Diệp, em đi đây!”. Trên tay cô nhấn mộtcái, cửa…nhẹ nhàng khép lại.Từ nay về sau,chúng ta đều sẽ hạnh phúc, em tin tưởng, mãi mãi tin tưởng.——————Buổi tối, ThẩmTích Phàm tới thăm anh, Hà Tô Diệp đang lên mạng, trang web trước mắt là đạihọc Pennsylvania,Thẩm Tích Phàm tò mò lại gần xem kỹ, lập tức đem đầu rụt trởvề: “Trời ạ, lại là tiếng Anh, tiếp tục nhìn tôi sẽ hoàn toàn điên mất.”Hà Tô Diệpthừa cơ bắt lấy tay cô: “Tôi… có một chuyện muốn nói với cô một lát.”Thẩm Tích Phàmsửng sốt, sau đó hàm hồ nửa ngày: “Cái này, Hà Tô Diệp, anh có thể đừng lôi kéotay tôi nói chuyện được không, tôi sẽ có áp lực.”Hà Tô Diệp nhẹnhàng buông ra, thẳng tắp nhìn vào trong ánh mắt của cô: “Cô nhóc, em cóthể……suy nghĩ nghiêm túc một chút về anh…. được không?”.Lời tỏ tình mộtchút độc đáo cũng không có,câu “Anh thích em” thậm chí cũng chẳng có , tất cảđều bình thản, đơn giản mà thật lòng.Ngược lại đốivới Thẩm Tích Phàm mà nói, lời tỏ tình của tất cả mọi người đều không làm cảmđộng bằng một câu của anh.Anh ấy chỉ thànhkhẩn hỏi bạn, mang theo giọng điệu thăm dò, tôn trọng ý nguyện của bạn. Tôntrọng như vậy, chính là mang ý nghĩa “Có được là hạnh phúc của tôi, nhưng khôngphải là mệnh của tôi”, dù cho kết quả có thế nào, thì người con trai ấy đều cóthể yên lặng chấp nhận.Người đàn ôngnhư vậy, hẳn là sẽ cho cô cảm giác an toàn.Nhưng bỗng nhiênThẩm Tích Phàm có một cái ý niệm trong đầu muốn trêu cợt anh, một người contrai như vậy, cảm tình ẩn chứa quá sâu, rất tốt, luôn bình tĩnh tự nhiên nhưvậy, cũng không thấy anh bối rối vô thố.Cô rũ mắt buôngmi, ánh mắt né tránh, do dự một lúc: “ Suy nghĩ cái gì, căn bản không cần phảisuy nghĩ……”Sắc mặt Hà TôDiệp hơi hơi thay đổi, những lời này trong lòng anh đã thầm đọc hàng trăm ngànlần, mãi đến khi nói ra trong lòng vẫn còn lo lắng không thôi, anh không thíchnhất là làm những việc mình không nắm chắc, nhưng lần này không thể không đểcho bản thân đánh cuộc một phen. Câu trả lời của Thẩm Tích Phàm khiến cho tronglòng vốn không ngừng lên xuống bỗng bắt đầu lạnh cả người.Nhưng không ngờ,tiếp theo đó cô lại cười vang lên: “Suy nghĩ cái gì hả, Bác sĩ Hà, hômnay em khóc lớn một lúc còn không khiến anh phát hiện ra em thích anh sao, emlàm người cũng thất bại quá đi! Anh tại sao lúc nào cũng phải bắt em nói ratrực tiếp như vậy?”Miệng Hà Tô Diệphơi hơi giương lên, anh cảm giác như trong lòng có hàng vạn đóa hoa đang nở rộ,nghĩ mở lời lại không biết nói từ đâu: “Anh….”Thẩm Tích Phàmquay mặt qua chỗ khác, cảm thấy bản thân vừa rồi quả thật có chút lớn mật, côcả đời này còn chưa nói trắng ra như vậy bao giờ, hôm nay xem như ngoại lệđi—–tên con trai chậm hiểu này.^^Bầu không khíbỗng trở nên mơ hồ, trong không gian đều là hương vị ngọt ngào.Ngón tay của anhnhẹ nhàng bao lấy bàn tay cô, kiên định, ấm áp, giống như nói ra một lời thề vôthanh vô thức.“Hà Tô Diệp, emcho rằng anh đã hiểu rồi, hại em cứ thế mà vui sướng nửa ngày a!”“Anh không phảicố ý, buổi trưa bọn Khâu Thiên đều ở đây, anh lại không thể hỏi ra miệng, lạinói, em không nói rõ anh làm sao mà biết được.”“Hà Tô Diệp……..”“Ừ?”“Em đã nhìn thấyquyển sách đó rồi, các phương thuốc ấy, anh viết chúng lúc nào vậy?”“A…à, là lầntrước sau khi đưa em về rồi viết, bệnh án trước đây của em chỗ anh đều có, mấyđơn thuốc này có cái anh dám chắc chắn,cũng có cái anh đánh dấu chấm hỏi, nếucó bốc thuốc thì vẫn phải kết hợp với tình trạng bệnh thực tế một chút để điềuchỉnh độ tăng giảm.”“Đúng rồi, anhvừa nãy lo lắng lắm hả? Tỏ tình kém quá đi!”“Thật xin lỗi,những lời này anh cũng là lần đầu tiên nói như vậy, nên chưa có kinh nghiệmgì….”.—————Đi trong vườnhoa phía sau bệnh viện, Hà Tô Diệp cảm thấy tay của Thẩm Tích Phàm có chútlạnh, anh biết thể trạng của cô vẫn như vậy, mặc kệ là xuân hạ thu hay đông taychân luôn lạnh lẽo.Long nhãn, cẩukỷ, táo đỏ đều là thực phẩm bổ máu, cô tự tay vì anh mà nấu cháo, chờ sau khianh xuất viện cũng sẽ vì cô mà nấu một bát, có lẽ chỉ có cơ hội vài lần ít ỏi,bởi vì sau này cho dù bọn họ đều đi tới cái nước Mỹ kia, cũng vẫn cách nhau rấtxa.Một thành phố ồnào như vậy, có ánh đèn rực rỡ mới lên, con đường màu đêm, giống như một bứctượng điêu khắc đen trắng, rất nhiều đèn đường chiếu rọi, rất nhiều nhà caotầng nổi bật , cũng rất nhiều bóng người mờ ảo dao động, tất cả trở thành phongcảnh đường phố tấp nập, nhộn nhịp. Mà bọn họ lại im lặng nắm tay nhau, ở mộtgóc của thành phố, trao cho nhau sự ấm áp.Đợi sau một nămnữa đi, anh muốn nắm tay cô, dưới pháo hoa rực rỡ, chim oanh tung cánh, cỏ câyđâm chồi, đối với trời, trước mặt mọi người, nói ra câu kia: “Tôi đồng ý”.Đúng vậy, ‘tôiđồng ý’, cùng em trải qua năm tháng đằng đẵng, cùng em ngắm những thay đổi phùhoa của thế gian, đó nhất định là điều đẹp nhất.


Page 5

Látrúc- thanh nhiệt trừ phiền, sinh tân chỉ khát, khiến con người ta thành kínhtrầm lặng, an thần tĩnh tâm.Thẩm TíchPhàm về nhà, Thẩm bố đang ở trong thư phòng viết báo cáo học tập, cô do dự mộtchút, cuối cùng đẩy cửa đi vào: “Bố, con nghĩ muốn cùng bố đại nhân nói mộtchuyện.”Thẩm bố dừng bútlại, tháo kính mắt xuống, cười ha ha: “Nói đi, bố nghe đây!”Cô hơi hơi nheolại ánh mắt, giương lên khóe miệng tiết lộ hạnh phúc nhỏ bé của mình: “Bố, conthích một người, người kia không tồi, anh ấy đối với con cũng rất tốt.” Trongđầu không khỏi hiện lên thân ảnh của Hà Tô Diệp, ý cười càng đậm.Thẩm bố vui vẻtự nhiên: “Được nha, được nha, bố ủng hộ con gái, nào, cùng bố tám chuyện mộtchút về bạn trai của con đi.”Thẩm Tích Phàmphì cười, có chút ngượng ngùng: “Ai da, Bố à, bố gặp qua rồi mà, chính là bácsĩ đông y rất tuấn tú kia ấy.”“À?” Thẩm bố mộtchút cũng không bất ngờ, lại cười ha ha: “Là thằng nhóc kia! Bố lúc ấy cảm thấyhai đứa nhìn qua rất xứng, không ngờ rằng…..ha ha….khá lắm, khá lắm, thằng nhóckia bố thấy được đấy!”“Nhưng….” Ý cườicủa cô chợt tắt, còn thật thà nói: “nhưng, con còn vài ngày nữa phải đi rồi, màđi mất tận một năm, hơn nữa việc học cũng thật nặng nề, nói thật , con thật sựkhông phải rất tin tưởng.”“Đứa ngốc này.”Thẩm bố mỉm cười: “Con đối với ai không tin tưởng, là con, hay là nó, là vìchuyện trước kia sao, trôi qua rồi thì để chúng trôi qua đi, còn suy nghĩ nữalàm gì. Thời gian một năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.”Thẩm Tích Phàmcắn môi, không nói một lời, Thẩm bố vỗ vỗ vai của cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy.Nếu quyết định rồi thì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, con cố gắngnhiều năm như vậy, nếu dễ dàng từ bỏ, bố nghĩ con cũng sẽ hối hận; Mà nếu vìviệc này mà mất đi một đoạn tình cảm, bố cho rằng thằng nhóc ấy cũng không xứngđể con gái bố thích nó. Đây là thời gian khảo nghiệm của con, cũng là thời gianthử thách của nó.”Biểu tình của cônghiêm túc, hơi có chút đăm chiêu: “Con cũng nghĩ như vậy.”Thẩm bố thấmthía nói cho cô: “Cứ thản nhiên đối mặt với đời, để cho cái gì đến thì đến,đừng quá cứng nhắc, cũng đừng trốn tránh, cuộc sống như vậy cũng sẽ không làmkhó dễ con.”Nói xong chuyện,cô một người trở lại phòng, lẳng lặng nằm ở trên giường, áp tay lên ngực, nhẹnhàng thở dài.Thật ra, khôngphải mình đối với anh không tin tưởng, mà là bản thân đối với chính mình khôngtin tưởng.Thời gian mộtnăm, chân trời cách xa nhau, đến cuối cũng sẽ có bao nhiêu chuyện xấu. Nhớnhung ngập tràn như vậy làm sao mà chịu nổi, mỗi đêm tỉnh giấc, lại tâm tâmniệm niệm không biết người kia đang ở nơi nào. Cô đã không còn là cô gái vì tìnhyêu phấn đấu quên mình kia nữa rồi, bây giờ bản thân đã là một người trưởngthành có trách nhiệm, cần lo lắng mọi việc rất nhiều. Cô đã đứng ở đoạn cuốicủa thời thanh xuân rồi, mà ước chừng thời gian thanh xuân ấy có thể đếm trênđầu ngón tay.Thật sự có thểlại buông tay để yêu một lần nữa sao, cô hỏi chính mình, người con trai kia, làngười bình tĩnh chín chắn, lại giống như ngọn núi vững chãi, bình thản, luônkhiến cho cô cảm thấy an tâm kỳ lạ. Ánh mắt của anh tinh thuần am tường, lòngbàn tay tràn ngập sự ấm áp, trên người có hương thuốc Đông y thoang thoảng, khicười hiện ra cái má lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, làm cho người ta mê say.Lúc nhìn thấyanh, tâm tình luôn kích động như vậy, là thật sự thích anh….nếu đã vậy thì lạithử lần nữa đi yêu một người đi.Ngoài cửa sổ,bóng đêm nặng nề phủ xuống, cô cũng không thấy hoảng hốt tĩnh mịch, cho dù cómất ngủ chịu đựng qua đêm dài, cô vẫn cố chấp tin tưởng, sau màn đêm đen chínhlà ánh mặt trời rực rỡ.Đây là niềm tincủa cô.—————–Vài ngày sau,Thẩm Tích Phàm ở nhà sắp xếp hành lý, Thẩm mẹ lại lần nữa dặn dò con gái: “Cáigì có thể mang thêm thì mang thêm một chút, mấy thứ như thế này ở bên Mỹ rấtquý. Đều phải dùng nhân dân tệ đổi ra đô la, mười đồng mình mới bằng một đồngcủa người ta.”Thẩm Tích Phàmvội vã nhận lời, cẩn thận đem những đơn thuốc kia kẹp trong một quyển sách quantrọng nhất, nhớ tới Hà Tô Diệp hẹn cô buổi chiều đi chùa Hóa Thai xin bùabình an, nhịn không được lại lấy đơn thuốc ra tỉ mỉ xem.Chữ của anh nhấtđịnh là đã luyện qua, chữ kí từng nét một thật sự rất đẹp, mạnh mẽ phiêu dậtlại không mất đi sự vững vàng, nét chữ cũng giống như con người.Cô ngồi xuốngsàn, gối đầu lên cái va li du lịch, ngây ngốc cười với ba chữ kia: “Thật sựkhông muốn đi nữa rồi, em phải làm thế nào đây!”Nhưng giấc mộngnày, không phải là thứ nói đơn giản buông tha là có thể.Trong lòng côđều rõ ràng hơn ai khác, cô biết Hà Tô Diệp cũng hiểu, cho nên anh mới tìnhnguyện nhìn cô ra đi.Chờ tới lúc ThẩmTích Phàm đi tới chùa Hóa Thai, ở cửa đã đứng một thân ảnh quen thuộc, tuy cánhtay trái bó thạch cao, dáng vẻ thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng bộ dáng thảnnhiên của Hà Tô Diệp, dường như một chút cũng không để ý.Cô bỗng nhiênnhớ tới, thời gian với địa điểm mà mỗi lần cùng Hà Tô Diệp hẹn gặp, anh luônluôn đến sớm hơn cô, chưa lần nào có ngoại lệ.Tình huống thếnày…. Vậy, anh từ khi nào đã bắt đầu thói quen chờ đợi lại đợi chờ.Đón nhận ánh mắtnhư cười của anh, cô cũng không khỏi nở một nụ cười, tình cảm ấm áp dịudàng cứ mãi tuôn chảy đến tận đáy lòng, cô chủ động vươn tay: “đơi lâu chưa,chúng ta vào thôi!”Buổi chiều,trong chùa người thắp hương bái Phật rất nhiều. Bọn họ đi vào đại điện, đã cótiểu hòa thượng chắp tay: “Sư phụ chờ hai vị thí chủ ở phía sau viện, xin mờitheo tôi.”Thẩm Tích Phàmhiển nhiên có chút mờ mịt, yên lặng kéo kéo tay Hà Tô Diệp : “Làm cái gì thếnày, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cùng cao tăng nào đàm đạo đâu, em đối vớiPhật pháp cái gì cũng không biết nha.”Hà Tô Diệp cườicười: “Không phải để em đi “đàm thoại” với sư phụ, bùa bình an phải khai quang,nhà anh quen biết vị chủ trì ở đây.”Cô thở dài mộthơi nhẹ nhõm: “Mỗi chỗ bái một thần, tới Mỹ em sẽ xin thượng đế phù hộ.”“Đúng là nhóccon nhanh mồm nhanh miệng….” Hà Tô Diệp yêu chiều dặn dò: “Đã ngốc thì đừng cónói bừa cái gì đấy.”Trong toàn bộquá trình, cô thật ra không để ý Hà Tô Diệp cùng chủ trì nói cái gì, cũng nhìnkhông rõ cái được gọi là khai quang kia là thứ thế nào. Chỉ có điều hai ngườibọn họ uống trà, thật đặc biệt, loại trà này với những loại trà trước kia côtừng uống qua không giống nhau, nước trà màu xanh, lại hiện lên ánh vàng, làmnền là cái chén sứ Thanh Hoa, mùi hương lá trúc thoang thoảng, nhẹ nhàng màkhoan khoái hợp lòng người.Trà thế này,thật thích hợp với thời tiết hơi nóng bức sau buổi trưa mà chậm rãi bình phẩm.Tháp cổ tùng xanh, trúc ngọc chuông ngân, đem tới cho cái trà đạo vô vị mộtloại hương vị thần bí….thành kính yên tĩnh, an thần tĩnh tâm.Cho đến lúc haingười bọn họ ra khỏi hậu viện, Thẩm Tích Phàm nhịn không được hỏi: “Trà vừa lúcnãy là trà gì vậy, tại sao lại có thể ngửi thấy hương trúc thoang thoảng?”“Uống ngon à?”Hà Tô Diệp nhẹ nhàng cười, thuận tay giúp cô phủi đi chiếc lá cây rơi trên đầuvai: “Chúng ta đi rừng trúc một lát đi.”Toàn bộ cánhrừng trúc tràn ngập một mùi hương thơm ngát phảng phất, nhuần nhuận, ngọtngào.Rải trên mặt đất là măng và lá trúc, tầng tầng phô bày như tấm thảm màuxanh lục, dễ chịu mà thoải mái, chân dẫm lên trên, còn phát ra tiếng loạt xoạt.Thẩm Tích Phàmhít vào một hơi thật sâu: “Mùi này thật giống như mùi trà ban nãy, hương thơmphảng phất không dứt. Em rất thích!”Hà Tô Diệp cườilên, đưa tay tới trước mặt cô, trong lòng bàn tay anh vương một cái lá trúc nhonhỏ: “Vừa nãy em uống chính là trà lá trúc. Lá trúc cũng là một loại thuốc đôngy, có điều Thuốc đông y dùng là sản phẩm đã sơ chế, trà thì anh cũng không rõ.”Cô tò mò, nhậnlấy cái lá trúc mỏng manh kia xem: “Đây là thuốc đông y, trị cái gì vậy?”“Thanh nhiệt trừphiền, tiết nước bọt giảm khát, búp trúc càng dài thì giúp thanh tâm hỏa, thôngkhiếu thanh hỏa. Có thể cùng ngân hoa, liên kiều, bạc hà dùng chung với nhau.”Hà Tô Diệp còn kiên nhẫn giải thích: “Thật ra trong thuốc đông y còn có đạmtrúc diệp, trúc lịch, trúc như, đều có thể chữa bệnh.”“Trách khôngđược cái hương vị kia lại có mùi như vậy, thì ra còn có thể thanh hỏa.” Một cơngió nhẹ thổi qua, đám trúc xào xạc lay động, khiến phiến lá trúc trong tay ThẩmTích Phàm bị thổi bay, cô cười rộ lên: “Lá rụng về cội”“Lá rụng vềcội….”Hà Tô Diệp tinh tế nhấm nuốt mấy chữ này, nhẹ nhàng dắt tay cô: “ câu nóichứa đầy hàm ý, anh có thể hiểu ý là như thế không?”Thẩm Tích Phàmbướng bỉnh mỉm cười, từng chữ giải thích: “Đúng vậy, em nói chính là, chỉ em,là cái ý đấy.”————Lúc bọn họ rakhỏi chùa, phát hiện bức tường phía sau chùa bày ra vài cái sạp, một đám ngườivây quanh nơi đó, Thẩm Tích Phàm tò mò, thế nào cũng phải lôi kéo Hà Tô Diệpxuyên qua đám người nhìn xem.Thì ra là thầytướng số giang hồ đang bày hàng xem bói, cô chú ý tới phía góc tường, các côgái đều vây quanh một người líu ríu, một người phụ nữ xinh đẹp tuổi còn trẻ cầmcây xăm*, chắc là chủ quán, thấy bọn họ thét lên: “Cây xăm Nguyệt lão, bản thântôi mỗi ngày chỉ xem 3 quẻ, hôm nay một quẻ cuối cùng miễn phí cho bọn họlà hết rồi.” Tiếng thở dài nổi lên bốn phía xung quanh, cũng từ từ tách ranhường đường cho bọn họ.[*cây xăm: cácđình chùa dùng để cho người xóc mà xem xấu tốt]Thẩm Tích Phàmcó chút do dự nhìn Hà Tô Diệp, nửa là trêu chọc nửa hỏi thành thật: “Bác sĩ cóphải đều là người theo thuyết vô thần hay không? Hà Tô Diệp, em nếu mà rút phảikết quả không tốt thì làm thế nào?”Người phụ nữ kiamỉm cười: “ Nghe nhiều người thì sáng, tin một phía thì tối, lại nói chuyệntrên đời đều có hai mặt, không cần quá căng thẳng”.Thẩm Tích Phàmdo dự rút ra một cây xăm, cầm lên đã thấy, mặt trên có khắc bốn chữ: “Đắc kì sởchiến”, vẻ mặt mờ mịt đưa cho người phụ nữ kia, không ngờ thầy bói lại mở tocon mắt, tán thưởng: “Trên, trên cả đại cát!”Các cô gái xungquanh cũng đều nhìn hai người bọn họ với ánh mắt hâm mộ, người phụ nữ xem bóicười nói: “Đắc kì sở chiến”. Đắc kỉ sở có nghĩa là chúc mừng cho hôn nhân củaquý cô. Đắc kì sở cũng có nghĩa là tương phùng lúc này là cực kì tốt đẹp. Quýcô là người mảy may không do dự. Quyết định lựa chọn việc gì cũng rõ ràng. Chầnchừ sẽ mất cái này. Mà lại không thể thu được cái khác.”Lời nói nàykhiến Thẩm Tích Phàm mơ màng hồ đồ, ngược lại Hà Tô Diệp lại quay mặt qua chỗkhác vụng trộm cười, sau đó người phụ nữ kia cầm cây xăm ném vào trong ba lô,cười vẫy vẫy tay: “ Mỗi ngày ba quẻ, đúng 4 giờ bắt đầu, hoan nghênh mọi ngườitới.”Thẩm Tích Phàmhãy còn nói thầm: “Chuẩn cái gì ,thế này…..xem ra cũng chẳng phải đồ chuyênnghiệp!”Bên cạnh liền cóngười tiếp lời: “Tại sao không chuẩn? nổi tiếng như thế cơ mà, mỗi ngày có 3quẻ, cô ấy là bạn bè giới thiệu cho tôi, tôi đã đến đây ba ngày rồi, còn chưađược xem đâu.”Cô mang theo ánhmắt cầu cứu nhìn Hà Tô Diệp, mắt anh sáng ngời, mỉm cười gật đầu: “Anh cảm thấycô ta xem cũng rất chuẩn”.Được thôi, vậythì cho là chuẩn đi, cô vụng trộm cười trong lòng.Trở lại nhà HàTô Diệp, Thẩm Tích Phàm vội vã nấu cơm chiều, Hà Tô Diệp ở trong phòng sáchkiểm tra bài tập cho Hà Thủ Tranh.Thừa lúc rảnhrỗi, Hà Thủ Tranh lén lút hỏi: “Chú à, chú cùng chị Thẩm hôm nay tay cầm taynhư thế nào? A, làm khó chú rồi, vẫn còn một bên tay nắm không được, thật buồnnha!”Hà Tô Diệp mắtcũng không thèm nâng: “ Glass số nhiều thêm es, còn có visit chia cũng sai rồi,tiểu quỷ, cháu gần đây hay mất tập trung nhỉ.”Hà Thủ Tranhkhông cam tâm, cầm lấy cái bút máy, trên cánh tay trái bó thạch cao của Hà TôDiệp vẽ bậy: “Chú à, chú không cần đánh trống lảng. Tay cầm tay, thầy giáo bọncháu nói việc ấy gọi là yêu đương, gọi là cái gì mà trước lên xe sau mua vé*a?”[* là một cáchnói của kiểu “ăn cơm trước kẻng” giống như nước mình ấy, bọn trẻ đã bị đầu đọcngay từ lớp mầm rồi Cuối cùng dừngbút lại, Hà Tô Diệp thật sự nhìn tới nhóc: “Tiểu quỷ, cháu đi xe buýt khôngphải là trước lên xe đút tiền sao, mua vé chính là cách nói trong trường hợpkhông có người bán vé.” Anh ở trong đầu thầm nghĩ, trong trường tiểu học toànlà cái loại thầy giáo không đâu, cái gì cũng có thể nói lung tung.Hà Thủ Tranh chỗmờ chỗ tỏ, mãi cho tới khi Thẩm Tích Phàm gọi bọn họ ăn cơm, vẫn còn chưa hoànlại cái dáng vẻ đã thông suốt, lầm bẩm: “Mặc dù có lý, nhưng mà vẫn cảm thấy làlạ.”———Ăn cơm tối xong,Hà Thủ Tranh ra phòng khách xem tivi, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người.Phòng bếp tiếngnước mở rất lớn, Thẩm Tích Phàm đang rửa bát đũa, thỉnh thoảng khuyên Hà TôDiệp: “Anh cùng xem tivi với nhóc quỷ kia được rồi, nhà bếp có em không thànhvấn đề, tay anh bây giờ vẫn chưa được chạm vào nước, một lúc nữa nước dính vàomiệng vết thương sẽ không tốt.”Hà Tô Diệp bấtđắc dĩ cười cười: “Làm gì nghiêm trọng như vậy, anh bị bệnh mọi người đã khôngcoi anh là bác sĩ rồi hả?”Thẩm Tích Phàmbĩu môi: “Bác sĩ Hà, mời lấy thái độ tôn trọng khoa học đối đãi với tai nạnnày.” Sau khi nói xong còn quay đầu hứng trí nháy mắt với Hà Tô Diệp một cái.Kết quả khôngchú ý, nước mạnh phun qua, trên cái bồn rửa nước chảy tung tóe ướt đẫm một thâncô, ngay cả cái mái trên trán cũng dính đầy bọt nước, Thẩm Tích Phàm chật vậtkhông chịu nổi, nhưng cũng nhịn không được mà cười rộ lên: “Có biến! có biến !Bão qua biên giới rồi!”Hà Tô Diệp cũngbật cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, lấy khăn tay, Thẩm Tích Phàm lâng lâng cũng khôngngăn lại, nhu thuận mặc anh lau. Ánh mắt cô trong trẻo, tràn ngập ý cười, cóchút trêu đùa, có chút ngượng ngùng. Tay Hà Tô Diệp không cẩn thận chạm vàocánh môi của cô, trên mặt anh liền phiếm lên một mảng hồng hồng, giống như ánhbình minh tháng năm, hàm súc mà nhiệt liệt.Trên tay còn lưulại xúc cảm rất nhỏ mềm mại, giống như kẹo đường, mềm mềm, đôi môi kia…. cóphải mùi vị cũng ngọt ngào như hương vị kẹo đường hay không.Trái tim anh độtnhiên rạo rực, vừa định khống chế thân mình hơi hơi nghiêng người về phía trướcthì cửa phòng bếp đã bị đạp ra, Hà Thủ Tranh hô to: “Chị ơi, em muốn ănCornetto!”Không khí áimuội lập tức bị đạp vỡ, Hà Tô Diệp quay đầu trừng mắt nhìn Hà Thủ Tranh, cậu békhông biết phải làm thế nào, cẩn thận hỏi: “A a a…Chú, cháu có thể ăn Cornettođược không, cháu cam đoan ăn xong rồi bụng sẽ không kêu nữa.”Thẩm Tích Phàmdường như vẫn chưa nhận ra được sự khác thường, vội vàng trả lời: “Cầm lấy, cầmlấy này, nhưng chỉ được ăn một que thôi đấy!”Hà Thủ Tranh vẫncòn do dự, mắt to long lanh cầu xin: “Chú ơi….”Hà Tô Diệp phìcười: “Tiểu quỷ, hôm nay sao mà ngoan thế, mọi chuyện đều nghe chú, đấy, chỉcho ăn một que thôi!”Vẫy vẫy bàn taynhỏ bé, ý bảo có chuyện muốn nói cùng Hà Tô Diệp, cậu bé kiễng chân để sátmiệng vào lỗ tai anh: “Chú à, vừa rồi không phải cháu đã phá hỏng chuyện tốtcủa chú đấy chứ, tại sao mà lúc chú nhìn cháu, sắc mặt xanh mét, giống y dángvẻ của bố cháu nha.”Anh đành phảixoa xoa đầu nhóc, đưa cây kem Cornetto cho bé: “Nhóc con vẫn nên có điểm đơnthuần đáng yêu, nếu không sẽ không được mọi người yêu quí.”Phòng bếp lạikhôi phục sự im lặng, nước lẳng lặng chảy xuống, bỗng nhiên, Thẩm Tích Phàm mởmiệng: “Vậy…vậy, ngày kia em đi máy bay, anh…có thể không đi tiễn em đượckhông?”“Vì sao?” Hà TôDiệp nhận lấy nắm đũa bỏ vào máy tiêu độc, bình tĩnh nhìn vào sâu trong mắt cô.“Bởi…. bởi vìnếu nhìn thấy anh rồi em sẽ không muốn đi nữa.”. Cô vội vàng giải thích: “Khôngphải không muốn anh tiễn, là bản thân em không có cách nào đối mặt loại tìnhcảnh ly biệt này.”Hà Tô Diệp khôngnói, nhẹ nhàng thở dài, nhìn thấy thế, Thẩm Tích Phàm trong tim bỗng mộttrận chua xót: “ Em…. em thật sự không biết làm thế nào, nhất định là rất luyếntiếc, em sợ…sợ em đến lúc đó nhất định không nhịn nổi mà khóc ầm lên, ảnh hưởngtới hình tượng.”Qua một lúc lâu,anh xoay người mở miệng: “Đồ ngốc, anh hiểu ý em. Vậy được rồi, anh sẽ khôngđi, em một mình phải chú ý an toàn, nhớ rõ đến nơi rồi phải gọi điện thoại lạicho anh.”Anh đưa lưng vềphía cô, Thẩm Tích Phàm từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, âm thanh nho nhỏ: “Em xinlỗi !”Thật sự xin lỗi,em không nên tùy hứng như thế, không đồng ý để anh lần cuối cùng gặp mặt, thếnhưng em cũng thật yếu đuối, không muốn cho anh thấy được sự bất lực cùng lưuluyến của em.Trong đại sảnhkhởi hành của sân bay quốc tế, Thẩm mẹ, Thẩm bố cùng Thẩm Tích Phàm đang xếphàng ở chỗ kiểm tra an ninh.Đôi mắt Thẩm mẹcó chút hồng hồng, một lần lại thêm một lần dặn dò con gái đủ các loại việc cầnlưu ý, Thẩm bố còn lại thì đứng trầm mặc ở một bên, chỉ hỏi con gái có đói bụngkhông, có muốn uống nước hay không.Cảm xúc của ThẩmTích Phàm cũng có chút không tốt, cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ xa nhà, ngaycả lên đại học cũng ở trong thành phố, lần đầu tiên chia ly với bố mẹ, ít nhiềucũng có chút khổ sở. Cô vẫn mạnh mẽ, miệng nở nụ cười, ý muốn nói chút gì làmsinh động bầu không khí, cuối cùng bản thân lại nghẹn ngào, đành phải lẳng lặngxếp hàng chờ qua chỗ kiểm tra an ninh.Bỗng nhiên, ThẩmTích Phàm cảm thấy có người cách đó không xa nhìn mình, trực giác xoay ngườiquanh bốn phía. Người kiểm tra an ninh gọi tên, người lần lượt đi tới, cô lậptức đã thấy người kia, anh rõ ràng đồng ý với cô rồi mà, không đến tiễn nữa,nhưng thế nào lại xuất hiện ở nơi này.Trong đầu trốngrỗng, cô chỉ biết không còn để ý gì nữa, mặc kệ tất cả cảm xúc ngổn ngang này,muốn chạy tới ôm lấy anh, ngay tại lúc sắp bước ra một bước, cái di động lỗithời bỗng vang lên, tin nhắn hiện tới: “Xin lỗi em, anh vẫn phải tới đây, emđừng quay đầu, hãy để anh nhìn em đi, nhớ rõ đừng quay đầu, phong cảnh phíatrước rất đẹp.”Cô mỉm cười,trong mắt đã long lanh ngấn nước, cứ việc như vậy, cô còn cố gắng khiến bảnthân mình nhìn kiên cường lên một chút, vậy mà chút kiên cường bé nhỏ này, saukhi anh tới lại hoàn toàn dập nát.Người con traiấy thật lòng muốn tốt cho cô, tốt tới mức không thể không hy sinh bảnthân anh mà thành toàn cho giấc mộng cô theo đuổi.———-Ở trong phòngchờ, nhìn đến một dãy hành khách sắp cất cánh, Thẩm Tích Phàm cuối cùng ý thứcchỉ còn lại một mình mình – một người, trong thời gian một năm sau này,không có bố mẹ làm bạn, không có anh kề bên, chỉ có thể dựa vào bản thân.Cô cần trưởngthành, một mình trưởng thành.Xếp hàng ở cửakiểm vé, tay còn cầm di động, chợt màn hình lóe lên một lúc báo hiệu cô có tinnhắn mới, mở máy, thì ra là của Khâu Thiên: “Thẩm Tích Phàm, cô đi rồi cũngkhông nói cho chúng tôi biết, cô thật là cái đồ vô tâm. Thôi bỏ đi, coi như nểtình món cơm rang hải sản ngon tuyệt tôi lén lút nói cho cô biết, bỏ Tiêm TiêmGiác đi rồi trăm ngàn lần không cần thương tâm, trăm ngàn lần đừng có khóc, bởingười con gái thiện lương những lúc tuyệt vọng luôn luôn có kỳ tích xuất hiện,tin tưởng tôi.”Đi trên conđường rất dài, xuyên qua lớp thủy tinh màu lục trong suốt, cô nhìn thấy phíabên ngoài là nhân viên làm việc và xe đưa đón tới tới lui lui, cách đó không xavài chiếc máy bay nước ngoài đã bắt đầu trượt đi trên đường băng dự định.Mỗi người đều cócuộc hành trình của chính mình, mỗi người đều có những câu chuyện cần phải hoànthành, bởi vì cuộc đời ngắn ngủi, phải nén nhịn cơn đau, bỏ qua một vài thứ màcùng chạy thi với thời gian.Máy bay từ từtrên đường băng lao đi, bỗng nhiên một lực đẩy cực kì lớn, khiến nó thoát khỏilực hấp dẫn của trái đất. Lưng của cô mạnh mẽ áp tựa vào trên ghế, hướng mắt raphía cửa sổ ngắm nhìn, máy bay đã tách khỏi đường băng, bay lên trời, chớp mắtmột cái, sân bay đã biến mất khỏi tầm mắt.Thần kinh căngthẳng của cô cuối cùng cũng lơi lỏng, trong lòng chỉ có một ý niệm. Rời đi,thật sự rời đi rồi, phía trước sẽ chỉ xuất hiện những cảnh tưởng trong mơ, từnay, chúng đã thật sự trở thành sự thật.Chuyện cũ nhưthước phim điện ảnh tái hiện, từ lúc cô đầu tiên gặp anh, anh vì cô viết đơn thuốcthứ nhất, lại đến lúc anh vì cô đi cầu bùa bình an, nguyện cho cô hạnhphúc, còn có cả việc anh đưa tiễn. Một màn lại một màn xuất hiện trước mắt,trốn tránh không nổi, cũng không thể kìm nén.Có điều, côkhông khóc, cũng không muốn rơi lệ, chỉ là có một loại chất lỏng trong suốtkhông nghe lời cứ từ trong mắt mà lăn ra.Hà Tô Diệp, emthật sự rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh.


Page 6

Trầnbì chính là vỏ quýt, dùng vỏ để càng lâu lại càng tốt, cay, đắng, ấm nồng, lưuthông khí huyết kiện tì, nhuận táo tiêu đờm.Cuối cùng thạch cao trên cánh tay cũng được gỡ ra, tay trái giống như khôngphải của mình, Hà Tô Diệp cau mày nói với Khâu Thiên: “Tớ hai ngày nay dùng taytrái đều cảm thấy là lạ, đánh máy cũng không nhanh, đại khái là không còn quennữa.”Khâu Thiên némcho anh cái ánh nhìn khinh bỉ: “Thoái hóa rồi hay là có bệnh ? Tớ nhớ rõ cậutrước kia tay trái còn có thể viết chữ, dùng đũa nhá!”Hà Tô Diệp thởdài: “Có thể do thiếu một chút cảm giác.” Tay trái anh cầm lên một cây bút, thửviết xuống hai nét liền bỏ ra, lắc đầu: “Không phải là tớ già rồi chứ?”Khâu Thiên cườiha ha, không cẩn thận khiến chồng bệnh án đổ: “Cậu già? Thôi đi, tớ còn lớn hơncậu một tuổi đấy! mới cả, hai người chúng ta là hai thằng nhỏ nhất trong lớp,làm sao đã già nhanh như vậy!”Anh gật gật đầu,xoay người giúp kiểm tra lại bệnh án: “Ừ, bảy năm loáng một cái đã trôi qua,trong nháy mắt ai cũng đều đã có việc làm, lúc ấy tất cả đều nghĩ không ra bảnthân sẽ lựa chọn ngành gì, gặp được người như thế nào.”Khâu Thiên bĩumôi: “Lại bắt đầu trữ tình rồi, trước kia không thấy cậu kích động nhiều nhưthế a, sau ngày Thẩm Tích Phàm đi rồi, toàn “giật gân” như thế, mà cũng khôngsao, cậu có thế cứ lưu lại mà thể hiện trước mặt cô ấy, đừng kích thích tớ, cáiloại người cô đơn này.”Hà Tô Diệp cẩnthận suy nghĩ một lúc: “Gặp cô ấy, tớ nên nói cái gì cũng đều nói không ra nổi,thật sự kì quái.”“Bình thường!bình thường thôi!” Khâu Thiên vội vàng tung ra kết luận: “Cậu nhanh đến Mỹ tìmcô ấy đi, tớ vì hai người các cậu mà ngột ngạt đến khó chịu rồi nha, người đâumà chậm dề dề.”Anh mỉm cười:“Phàm là công việc thì luôn luôn phải tiến hành theo từng bước, nhanh quá ngượclại sẽ cảm thấy không chân thật, tục ngữ chẳng phải nói ‘ làm việc tốt thườnggian nan’ đấy thôi.”———Về nhà mở máytính ra, trên QQ lóe sáng tin nhắn của Thẩm Tích Phàm : “Chương trình họcManagement for Services của hai tuần cuối cùng cũng đã xong, ba cái credit tớitay rồi, tế bào não của em cũng bị mài đứt đến hơn nửa, thường thường trong mơvẫn còn thấy mấy cái khái niệm đang bay nhảy.”Anh nhìn thờigian, không khỏi có chút lo lắng, lạch cạch gõ xuống hàng chữ: “Muộn như thếnày vẫn còn thức khuya, đối với sức khỏe không tốt, hay là ngủ sớm một chútđi.”Cuối cùng, bênkia hiện lên cái emotion mặt khóc tu tu: “Bây giờ đang học OperationManagement, bài giảng yêu cầu chúng em use computer extensively,[tận dụng khảnăng sử dụng máy vi tính], cho nên em hiện tại, em cùng máy tính không thể rờinhau.”Hà Tô Diệp dởkhóc dở cười: “ Không có việc gì em cũng vẫn liều mạng như vậy, liệu liệu nghỉngơi cho tốt đi, Ithaca mới có 5 giờ sáng, thế nào mà em đã bắt đầu làm việcrồi, không phải là thức suốt một đêm rồi chứ?”Phía bên kia rấtlâu không trả lời lại, Hà Tô Diệp trong lòng hiểu cũng rõ ràng đến tám phần, cônhóc kia sợ là thật sự đã thức cả một đêm rồi, hiện tại giả vờ lảng tránh,không có mặt mũi đối diện với anh, Hà Tô Diệp đành phải gõ tiếp: “Anh khôngtrách em, chỉ là lo lắng sức khỏe của em mà thôi, đừng có trốn, anh không mắngem mà.”Lập tức liềnhiện lên một hàng chữ: “Ừ, em biết sai rồi, về sau em tuyệt đối không thức đêmnữa”. Đúng vậy, tuyệt đối không ở trước mặt anh nói chính cô suốt đêm khôngngủ.Hà Tô Diệp thởdài, thuận tay cầm lấy một tách trà, nhìn thoáng qua rồi lại buông—cái tên tiểuquỷ Hà Thủ Tranh kia uống trà, còn thừa hơn một nửa.———–Hà Thủ Tranh ăncơm xong, mặt nhăn nhó nhìn nửa chén trà, dường như là muốn khóc: “Cháu khôngmuốn uống thứ trà này, vừa đắng vừa chua!”Hà Tô Diệp khôngthỏa hiệp: “Tiểu quỷ, cháu siêu mập, mỗi ngày ăn toàn thực phẩm rác rưởi nhưthế, một chút dinh dưỡng cũng không có, béo phì chẳng có cái lợi gì với thânthể cả, nhóc lại còn không thích vận động, ngoại trừ bắt cháu uống tẹo trà thìkhông còn biện pháp khác!”Hà Thủ Tranh nứcnở: “ Có loại trà không đắng không chua không? Hay là cho thêm chút đườngvào nhé!”Anh đành phảilôi ra một quyển sách, tỉ mỉ chỉ cho nhóc xem: “Tiêu chuẩn cân nặng =[chiềucao- 100] x 0.9, nếu trọng lượng cơ thể vượt quá mức độ cho phép 20%, sẽ làmgiảm sự phát triển của cơ bắp hoặc là nhân tố khiến nước bị ứ thành dịch, cóthể chuẩn đoán là bệnh béo phì.”Hà Thủ Tranhtrầm mặc không ra tiếng, sờ sờ mặt mình, Hà Tô Diệp lại rút ra quyển sách Đôngy, đặt ở trước mặt nhóc: “Cho cháu uống là loại trà đặc chế, có Chỉ thực, vỏquýt, sơn tra, thục linh, lá sen, trạch tả.”Tiểu quỷ khôngbằng lòng nói thầm: “Tại sao còn có vỏ quýt, trực tiếp ăn luôn quả quýt có phảilà xong không.”“Vỏ quýt chínhlà Trần bì….” Anh đưa quyển sách, chuẩn xác lật đến một trang nào đó: “Vỏ quýtlấy vỏ để càng lâu lại càng tốt, cay, đắng, ấm, lưu thông khí huyết kiện tì,nhuận táo tiêu đờm.”Anh thuận tay xoa cái mặt nhỏ nhắn của Hà Thủ Tranh: “Cháumới chỉ tính là mập một chút, cho nên phải ăn bớt đi, hành khí hóa trệ, kiện tìlợi ẩm.”Hà Thủ Tranh bấtđắc dĩ: “Thôi bỏ đi, uống thì uống, chú à, cháu cảm thấy sau khi chị Thẩm đinước ngoài, chú liền thay đổi biện pháp chỉnh cháu nha, chú nhanh nhanh mộtchút đuổi theo là xong, cháu cũng bớt một phần thanh tịnh.”Một ngón tay cốcxuống cái đầu nhỏ đang khí thế bức người, anh thở dài: “ Biết rồi, chú chính làthích ở đây chỉnh cháu đấy, nói xem tiểu quỷ cháu bài xích chú như vậy, có phảicó chút quá đáng rồi không!”Hà Thủ Tranh gậtgật đầu: “Mẹ cháu đi công tác, ba ba cũng sẽ đối với cháu làm như vậy, cho nêncháu nhìn rõ bản chất đàn ông rồi!”[chết mất, cáithằng nhóc này ]]] không hiểu lớn lên cònmồm mép thế nào nữa:]]Thừa dịp, lúc HàThủ Tranh đang say sưa tác nghiệp, anh ngồi trước máy tính kiểm tra hòm thư,bỗng thấy một địa chỉ xa lạ, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng kích mở ra, nội dunglại khiến cho anh cảm thấy thật ngoài ý muốn.“ Từ thầy giáobên ấy, nghe được tin tức anh muốn ra nước ngoài, cảm thấy thật ngạc nhiên,bỗng ngẫm lại cũng thoải mái, người xuất sắc như anh , nếu cứ ở mãi trong nướcthì thật đáng tiếc. Thành tâm chúc mừng anh nha!Vài hôm trước,Phương Khả Hâm nói cho em biết anh mới có cô bạn gái mới. Tin tức này càng làmcho em thấy bất ngờ. Hơn nữa lại còn biết là anh theo đuổi người ta trước, cònđuổi theo thật vất vả. Mấy ngày nay, em luôn luôn cố gắng hình dung ra dạng congái như thế nào mới có thể khiến cho người chậm chạp như anh “lung lay”, chắcnhất định phải là một cô gái hiền lành, ôn nhu. Nghĩ tới nghĩ lui, em cũngkhông tự chủ được mà phá lên cười. Thôi, lại chúc mừng anh một lần nữa vậy!Bây giờ, em đanghọc ngành công nghệ sinh học tại đại học Pennsylvania, có việc gì có thể đếntìm em. À, đúng rồi. Em dự định tháng ba sang năm cùng bạn trai hiện nay kếthôn, nếu được vinh hạnh, em hy vọng anh cũng đến tham gia, đương nhiên, mangtheo bạn gái bé nhỏ của anh nữa, em càng hoan nghênh.”Thì ra là TrươngNghi Lăng, anh mỉm cười tự nhiên, sau khi cẩn thận đắn đo lại gửi lại cho cômột cái email.Lúc gửi đi rồi,anh cảm thấy, sự u ám của quãng thời gian dài còn đọng lại trước kia, bỗng chốctrở thành hư không, cả người thoải mái nói không nên lời.Chia tay rồi vẫncó thể làm bạn, mặc kệ lúc trước là ai có lỗi với ai.Khi nỗi đau trong tim đượchạnh phúc chữa lành, chúng ta có thể đối đãi khoan dung với quá khứ, tất cảnhững gì không vui cuối cùng đều sẽ tiêu tan.Lúc chúng ta gặplại nhau, sẽ mỉm cười chào, rồi hỏi lại một câu: “ Em khỏe chứ!” như thế là đủrồi.—————Hai tháng saukhi đến Mỹ, đến đón anh là một người họ hàng xa, vừa hay đang học luật tại đạihọc Pennsylvania, hai người xấp xỉ tuổi nhau, ở cùng một chỗ, nói cũng khôngnhiều, nhưng thật sự rất hòa thuận.Hà Tô Diệp vốndĩ theo kế hoạch đến Mỹ, sau đó tiếp tục thu xếp tới Ithaca, ai ngờ lúc đi vàosở nghiên cứu đưa tin lại nhận được một cái đề tài, các đồng nghiệp Hoa kiềuTrung Quốc cùng ngành hết sức ngưỡng mộ, anh đành phải bắt đầu làm việc cẩnthận.Thầy giáo làngười Đức. Ông nghiêm khắc, cẩn thận, là người nổi tiếng toàn trường. Thầy vôcùng yêu thích học trò Châu Á chăm chỉ với thức tri thức căn bản chắc chắn, vìvậy trong đám học sinh được phòng thí nghiệm tuyển chọn của ông, trừ có 3 ngườiđến từ Đức ra, còn lại ba người đều là học sinh Châu Á. Khi Hà Tô Diệp lần đầutới phòng thí nghiệm đã bị dọa, trên cái cửa treo một tấm bảng bắt mắt: “Nhânviên của phòng nghiên cứu mỗi tuần làm việc bảy ngày, buổi sáng từ 10h đến buổitối 12h, lúc làm việc phải nhiệt tình, hết sức mình.”Như vậy cũngtốt, cứ thế anh sẽ cùng Thẩm Tích Phàm cùng nhau cố gắng.Không biết là doanh che dấu quá tốt hay Thẩm Tích Phàm căn bản không rảnh để ý, cho dù là anhcùng với cô nghỉ ngơi giống nhau, cô một chút cũng không cảm nhận ra QQ đốidiện – người con trai ấy – đang ở thành phố cách cô không đến hai tiếng xebuýt.Thẩm Tích Phàmvẫn hàng ngày vào thời gian cố định nhắn tin lại cho Hà Tô Diệp , tuy có hứngthú kể lại chuyện ở trường học, nhưng cô vẫn đặc biệt thích nói tới chuyênngành quản lý khách sạn cho anh , mỗi lần nói là lại kích động: “Hà Tô Diệp,anh biết không, em hôm nay theo chân bọn họ đi vào khách sạn thực hành, họcđược cách làm bánh Cookies, sau này em về nhất định phải bộc lộ tài năng choanh xem.”“Connell thật sựlà một khu đại học không thể tin được, vì ngành quản lý khách sạn mà thành lậpcả một khu nhà khách sạn, hơn nữa còn thông với cả tầng nhà của trườnghọc, bọn em thường xuyên có cơ hội đi thực tập.Có điều em hơi tiếc một chút, vìsao bốn năm đại học của em không phải trải qua ở nơi này! Mà hiện tạiOperations Management em học, MHH, đề cập chủ yếu là tri thức lý luận…..”“Trong trường có7 cái nhà ăn, mỗi lần bữa tối là lại có ít nhất 28 món ăn chính, thật sự rấtphong phú, thời gian dài như thế em cũng chưa cần tự mình ra tay nấu nướng gì,đối với loại người sành ăn như em mà nói, quả thật chính là trời cao ban ânnha. Nếu anh đến đây, em nhất định sẽ cho anh nếm thử mùi vị món ăn ngon nhất củahiệp hội Ivy này.”Hà Tô Diệp mỉmcười không một tiếng động, đại học Pennsylvania cũng thuộc hiệp hội Ivy, đồ ăncũng không tồi. Nhưng nghe cô nói như vậy, anh cũng bắt đầu có chút nóng lòngmuốn thử. Lên bàn tính nhỏ trong lòng, ánh mắt anh không tự chủ được mà bay tớingày tháng trên lịch.Xem ra chỉ có lễNoel thầy giáo mới thả người. Thôi bỏ đi, anh đã đợi thời gian dài như vậy,không bận tâm lại đợi thêm chút thời gian cỏn con nữa.———–Ngày hôm sau,anh tới phòng thí nghiệm sớm, sau khi vừa mới đến cửa tòa nhà, bỗng nghe thấycó người phía trước dùng tiếng Trung gọi tên anh, giọng nữ trầm thấp, trong đầuanh, trực giác phản ứng lại, đó chính là…Trương Nghi Lăng.Nhiều năm nhưvậy, vẫn là cái khí thế bức người kia, một chút cũng chưa biến mất, anh khôngkhỏi nở nụ cười: “Chào buổi sáng!”Đôi mi thanh túcủa Trương Nghi Lăng khẽ chớp, hướng về phía anh nói đùa: “Hà Tô Diệp, anh thậtđúng là nổi tiếng, đến đây vài tháng rồi mà cũng không thấy anh tìm em, aizzz,nhiều năm như vậy vẫn là cái tính tình chậm chạp, thật sự khiến người ta pháthỏa nha.”Anh xua tay cườicười: “Nghiên cứu bận quá, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.”Trương Nghi Lăngtò mò: “Thầy giáo anh là ai? Có điều, anh là cái dạng người bắt đầu côngviệc thì chẳng thèm có người bên cạnh cầm roi thúc, anh chạy nhanh lắm!”“Là thầyLeonard…”Mặt của cô lậptức biến thành khoa trương: “Cái gì… lão quái nhân kia, trời ạ, anh làm sao màchịu đựng được, ông ta thật sự là harsh*!”[*harsh là thôlỗ, cộc cằn, nghiêm khắc]Hà Tô Diệp mỉmcười: “Em có lạnh không, hay là vào trong nhà ăn lấy chút đồ uống nóng, rồingồi xuống nói chuyện?” .Anh gọi một cốchồng trà, đưa cho cô một tách Cappuccino, Trương Nghi Lăng nhìn thấy liền chemiệng cười trộm: “Hà Tô Diệp, có phải bạn gái của anh thích uống hồng trà không,anh bị lây bệnh rồi?”Vì sao đám ngườixung quanh anh, ai cũng đều khôn khéo như vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn ramanh mối. Hà Tô Diệp đành phải thành thật trả lời: “Đúng thế.”Trương Nghi Lănggiải thích: “Em trước đây cũng thích hồng trà, nhưng ngày xưa trong lúc vô ýanh nói một câu ‘trà xanh vẫn tốt hơn’, em vội đổi sang uống trà xanh, cho đếntận mãi sau khi đến nước Mỹ”. Cô thở dài thật dài, cười mà như không: “Đây làsự khác biệt giữa cách anh đối với em và đối với cô ấy, em có thể vì anh thay đổi,mà anh chỉ biết vì cô ấy mà thay đổi, cho nên dù em rời khỏi anh, em cũng khôngcảm thấy mất mát, anh cũng không cảm thấy tổn thất gì.”Anh bỗng nhiênkhông biết nói tiếp như thế nào, cầm lấy cái cốc, hồng trà nóng hổi, lượn lờhương khí mờ ảo.Thật sự bị lâybệnh rồi. Trước đây cho tới tận bây giờ, anh chỉ uống trà xanh. Nhưng, nhữnglúc đi ra ngoài với Thẩm Tích Phàm cô luôn thích một cốc hồng trà, ủ ở trongtay, dáng vẻ ấm áp hạnh phúc. Thời điểm anh lần đầu tiên nếm hồng trà còn cảmthấy có chút không quen, sau này vì phối hợp với Thẩm Tích Phàm mới uống, đếncuối cùng lại phát hiện mình đã không thể tách khỏi hồng trà kia rồi.Luôn luôn cóthói quen lúc làm việc đêm khuya sẽ pha một cốc hồng trà, sau đó cầm quai cốccùng cô nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng, khuôn mặt cô chợt lóe, có đôi khi hìnhảnh là nụ cười, có đôi khi là nhăn nhó, dù cho có là hình dạng thế nào, anh đềucảm thấy thật hạnh phúc.Cái gọi là ‘yêuai yêu cả đường đi’ hẳn chính là như vậy. Trước tiên yêu thương cô, sau đó muốncó được cả thói quen nữa, động tác nhỏ, yêu thích, cuối cùng bất tri bất giácmà không thể tự kiềm chế, ngay cả hô hấp cũng đều là loại tư vị nhớ nhung.Nhìn thấy dángvẻ thất thần của Hà Tô Diệp, Trương Nghi Lăng phì cười: “Hà Tô Diệp, bây giờmới cảm thấy có lỗi với em à! Không sao cả, cho anh một cơ hội bồithường, lúc em kết hôn cho em thêm hồng bao nhiều nhiều một chút.”Anh sảng khoáigật đầu: “Được thôi, nếu anh đem bạn gái tới, tự nhiên sẽ thêm một phần nữa…..”Trương Nghi Lăngmở to con mắt: “Khoan đã, nói vào trọng điểm, lẽ nào bạn gái của anh hiện tạiđang ở Mỹ, Phương Khả Hâm chưa nói cho em biết. Hà Tô Diệp, anh đừng có nói làanh vì cô ấy mà ra nước ngoài nhé!”Anh hơi hơingượng ngùng: “Đúng là như thế, chỉ có điều anh cùng cô ấy không ở cùng một trường.”Trương Nghi Lănghoàn toàn là dáng vẻ bị đánh bại: “Hà Tô Diệp, em thật bi phẫn nha! Nếu anh lúctrước đối với em cũng như đối với cô ấy bây giờ, dù chỉ nửa phần thôi, thì cólẽ em đời này chết cũng không đáng tiếc.”Hà Tô Diệp cảmthấy kì lạ: “Anh trước đây đối với em không tốt !”Cô mỉm cười, nhẹnhàng nhấp một ngụm cà phê: “Không phải ý này, đối xử tốt với một người có rấtnhiều ý nghĩa. Đối với em, anh quả thật quá tốt rồi, nhưng anh là người cónguyên tắc, mọi chuyện sẽ không hề vì em mà thay đổi, hoặc là nói sẽ không chođi toàn tâm toàn ý như vậy.”Con gái đối vớitình yêu định nghĩa thật phức tạp, anh ở trong lòng suy nghĩ, nhưng bản thâncũng hiểu được lời Trương Nghi Lăng nói là đúng.Cho đi toàn tâmtoàn ý không hề có cố kỵ, anh trước đây chưa từng nghĩ tới, chính là trực giácthôi thúc, anh cũng sợ hãi bản thân mình cho đi mà không có đáp lại, nhưng tấtcả băn khoăn ấy, sau khi cô thừa nhận thích anh đều đã tan thành mây khói.Được rồi, về mặttình cảm anh có chút chậm chạp, cũng có chút ngốc nghếch, nhưng biết đâu đâylại là một chuyện tốt.———–Sau khi TrươngNghi Lăng đi, anh mới đi tới phòng thí nghiệm, lúc đến nơi đã muộn, kỳ lạ làthái độ của thầy giáo thật khác thường, chỉ cười tủm tỉm chào hỏi với anh, cũngchưa nói thêm cái gì.Người trong tổkể cho anh nghe, trong toàn bộ bài báo cáo của mọi người, chỉ có anh cùng vớimột người Đức nữa được thông qua, mọi người còn lại ngay cả ngày nghỉ lễ Noelcũng phải tăng ca. Hà Tô Diệp chỉ cười mà không nói gì, sau đó mở máy tính ratiếp tục làm việc.Thật ra tâm tìnhanh lúc này vô cùng tốt, nhớ tới lễ Noel có thể nhìn thấy cô, lại không tự chủđược mà mỉm cười.Anh trên đườngquay về kí túc xá nhìn thấy, mỗi một giây lại có chiếc lá của cây ngô đồng nướcPháp phiêu phiêu rơi xuống, rồi tiếp tục đáp xuống mặt đất. Có đỏ son, nâunhạt, cam đỏ, vàng đậm, mỗi một chiếc lá đều đang ở đoạn cuối vòng đời minh,thứ bậc rõ ràng, hứng thú đan xen, giống như bức họa thiên nhiên đảo lộn, lấymặt đất làm nền, lấy chiếc lá rơi trên đường hướng xuống là bầu trời xanh lam.———–Bạn tốt trướcđây đang học tại đại học Connell, không biết làm cách nào mà biết đượctin tức anh đi du học, gửi tin mời. Hà Tô Diệp đem kế hoạch đi chơi ngày lễNoel nói với bạn cùng phòng, không ngờ anh bạn cùng phòng này lại vô cùng cảmthấy hứng thú: “Mình có xe, không bằng chúng ta cùng đi.”Kế hoạch lập tứcquyết định,anh lên mạng hỏi Thẩm Tích Phàm lễ Noel có dự định gì không, ai màbiết vừa mở QQ ra cái avata của Thẩm Tích Phàm cứ nhấp nháy mãi không ngừng,kích vào thì thấy, là một chuỗi câu hỏi: “Hà Tô Diệp, làm sao bây giờ đây, emchỗ này tuy ngủ không đủ giấc, nhưng thế nào mà lại béo lên!” , “Lẽ nào uốngnước cũng có thể lên cân, đều tại đồ ăn của nhà trường ngon quá, em béo lênrồi, béo lên rồi! Điên mất thôi! Hỏng hết cả!”, “Em muốn giảm béo! Em muốn giảmbéo!”Anh cười trộm,nghĩ tới cô nhóc này béo lên chút mới tốt, ngày trước khi nắm tay nhau, lúc nàocũng cảm thấy cổ tay cô mảnh khảnh, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chạm quá mạnhcũng có thể gãy, mập lên thế này hẳn là việc tốt đi.Thật ra, con gáinên thuận theo tự nhiên mới tuyệt nhất, chỉ cần giữ cân nặng duy trì trong tiêuchuẩn khỏe mạnh là được, không cần phải liều mạng giảm cân. Lúc anh thực tập ởbệnh viện đã thấy qua mấy cô gái bởi vì ăn uống thiếu điều độ bị thiếu máu phảiđưa tới cấp cứu, khi đó một đám nam sinh không hẹn mà cùng hạ quyết tâm, về sautìm bạn gái đầu tiên phải giáo dục các cô không cần mù quáng giảm cân, sau đósẽ tiến hành phương án giảm béo lành mạnh.Mà nói cũng thậtkỳ quái, Thẩm Tích Phàm khẩu vị ở trong nước cũng khá, một chút cũng đều khôngcó dấu hiệu cố ý ăn uống điều độ, thế nào mà ra nước ngoài liền béo lên, chẳnglẽ thật sự là khí hậu mỗi nơi nuôi người một khác.Nghĩ đến đây,anh gõ ra dòng chữ trấn an cảm xúc xao động của bạn gái: “Cô nhóc, thật ra béomột chút cũng tốt, em xem em gầy như vậy, có nhiều khi anh lo lắng em có thể bịgió thổi bay hay không nữa nha, em trăm ngàn đừng nóng vội giảm cân.”Vẻ mặt cầu xinhình con thỏ hiện ra: “Không được đâu, không được, nếu mà em về nước thì chẳngcòn mặt mũi gặp anh nữa, trên mặt toàn thịt thôi. Anh nói xem thịt lợntrong nước bao nhiêu tiền một cân? Em như thế này không phải cũng coi nhưxuất khẩu thành ngoại hối rồi chứ!”Hà Tô Diệp vừabực mình vừa buồn cười, vội vàng nhắn lại: “Anh là bác sĩ, em có muốn nghe thửý kiến của người chuyên môn không?”Quả nhiên, bênkia liền bình tĩnh trở lại, hiện lên emotion mắt lóe sáng chờ mong. Hà Tô Diệpsuy nghĩ một lát: “Anh viết cho em một loại trà giảm béo nhé, em kiên trì uống,không cần phải bỏ cơm hoặc ăn ít đi, được không?”Thẩm Tích Phàmđáp lại vội vàng, anh đành viết vài loại thuốc tiêu hóa để cô pha nước uống,anh suy nghĩ, như thế trong lòng cô nhóc sẽ bình tĩnh hơn, cho dù thuốc này khảkhông có hiệu quả thực chất gì.Trước ngày Noel,nhiệt độ không khí ở Pennsylvania không ngờ lại cao, cũng không có tuyết rơi,thật khác thường. Bạn cùng phòng có kinh nghiệm nói cho anh biết qua ngày lễNoel nhiệt độ mới nhanh chóng hạ xuống, trước đây còn có tình trạng tháng tưrồi còn có bão tuyết.———–Đây là lần đầutiên anh rời khỏi khuôn viên của Pennsylvania, đặt mình trong một bầu không khíhoàn toàn khác biệt của một trường đại học khác.Ithaca là mộtthành phố nhỏ yên tĩnh, người đi tới đi lui hầu như rất ít, bạn cùng phòng nóicho anh về thi nhân người Hy Lạp Constantin cùng vài lời trong bản Trường ca“Ithaca” của Cavafy, “Khi bạn bắt đầu cuộc hành trình đến Ithaca, cầu mong rằngcon đường ấy thật dài, ngập tràn phiêu lưu, ngập tràn tri thức.”Hà Tô Diệp khôngkhỏi mỉm cười, anh đi tới Ithaca, nơi có người anh yêu mến, tràn đầy hy vọngcùng hạnh phúc.Lễ Noel nămngoái, bọn họ và một đám người cùng nhau trải qua, cuối cùng lúc anh đưa cô về,cô còn cười nói: “Ở cùng một chỗ với anh đều đặc biệt vui vẻ, không có lý do.”,anh còn nhớ rõ tâm tình của bản thân mình ngay lúc đó, vừa vui mừng kinh ngạclại vô cùng sợ hãi.Có lẽ là lúc ấy,anh đã thích cô một cách vô thức. Thành phố lấp lánh ánh đèn cầu vồng kia,người người đi lại, quần áo trắng của cô trong đêm đen đặc biệt linh động. Màcô bây giờ, sẽ xuất hiện trước mặt anh với cái dáng vẻ như thế nào.Tại cái thànhphố yên tĩnh này, tại cái đất nước xa xôi này, nơi mà tất cả mọi thứ xung quanhđều trở nên xa lạ, đêm dài dường như cũng trở nên chậm chạp hơn, giống nhưkhông có điểm dừng, hai người cứ thế dựa vào sự ấm áp của nhau mới có thể vượtqua.——-Bạn cùng phòngđỗ xe ở trước cửa host family, sau đó chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa:“Kia chính là thư viện của đại học Connell, cứ dọc theo con đường này một đoạnsau đó rẽ trái là tới.”Anh nhìn đồng hồđeo tay đã quá 5 giờ, vội vàng trả lời: “Cám ơn cậu, tối tôi sẽ đến tìm cáccậu.”Bạn cùng phòngtrêu chọc: “Đến lúc đó nhớ mang bạn gái cậu tới cho chúng tôi xem mặt một cái,đều là lưu học sinh Trung Quốc mà, để cho mọi người biết nhau đi.”Vẫy vẫy tay, anhcười nói: “Được, tôi đi trước đây!”.Mỗi ngày đúng 5giờ, từ thư viện về ký túc xá. Đây là thời gian nghỉ ngơi cố định hàng ngày củaThẩm Tích Phàm.Anh vốn dĩ nghĩở cửa thư viện chờ, kết quả vừa mới đi đến lối rẽ đã nhìn thấy một thân ảnhquen thuộc, trên tay đang ôm một chồng sách tham khảo thật dày, bước đi vộivàng.Vẫn trang phụcđơn giản, mộc mạc như vậy, áo bông màu hồng của cô càng làm lộ ra làn da trắng,tóc đã dài ngang lưng, vốn là cái khí thế bức người mà công việc phải có lại bịdáng vẻ mọt sách kia che dấu, càng có nét điềm tĩnh trầm ổn.Mà Thẩm TíchPhàm không lưu ý một chút nào việc anh đang đứng ở chỗ lối rẽ, cô vẫn một đườngđi thẳng. Hà Tô Diệp đành phải chạy đuổi theo, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, rồi lạinhẹ nhàng gọi tên cô: “Thẩm Tích Phàm!”Nghe thấy vậy,vội xoay người, cô trợn mắt há hốc miệng nhìn anh, sau một lúc lâu cuối cùngmới bật ra một câu: “Anh…Hà Tô Diệp, anh tại sao lại có thể ở chỗ này!”Anh mỉm cười,lại phát hiện trái tim mình bắt đầu đập có gia tốc: “Đến gặp em mà.”Tiếp tục tiếnlên một bước, tay nhận lấy đống sách trên tay cô, Thẩm Tích Phàm bình tĩnh nhìnanh, cố gắng khống chế cảm xúc kích động: “Anh làm thế nào mà ở chỗ này được!”.Cô mở miệng còn muốn nói gì đó nữa, lại phát hiện cả tim lẫn người đều đang runrẩy. Vui sướng, hưng phấn, kinh ngạc, kích động, không nói được lên lời.Vậy mà người contrai trước mặt này, chỉ nhẹ nhàng kéo tay cô, khẽ mỉm cười: “ Trở về anh sẽ nóicho em.”


Page 7

Tìnhyêu phải chăng cũng ngọt ngào như chè đậu đỏ?!Khu nhà ở của cô không lớn, nhưngdọn dẹp cực kì ngăn nắp.Thẩm Tích Phàm bỏ túi sách ra, giải thích: “ Bạncùng phòng đi đến host family ăn cơm rồi, trong nồi hầm có canh gà, bên trongtủ lạnh có lẽ còn đồ ăn, thật sự thì không bằng chúng ta tới nhà ăn sinh viênđi, nhưng không biết có đang mở không.”Hà Tô Diệp chỉ cười nhưng không nói, khiến tronglòng cô càng thêm rụt rè, vừa định hỏi thêm, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị giữ lạinhẹ nhàng, anh trêu chọc: “Thật sự mập lên nha, cô nhóc!”Quay mặt đi hướng khác thở gấp, lại bị ngã vào mộtlồng ngực ấm áp, cô nghĩ muốn kháng cự thoát ra, bên tai lại là tiếng nói namtính trầm thấp: “Ngoan, đừng cử động, cho anh ôm một lát, anh mệt muốn chếtrồi.”Trên người anh có hương chanh thoang thoảng, lạiphát ra dáng vẻ mệt mỏi không nói thành lời, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn kỹkhuôn mặt anh, so với nửa năm trước càng gầy hơn, chung quanh mắt còn có quầngthâm mờ mờ.Nhẹ nhàng thở dài, cánh tay không khỏi vòng qua ômchặt thắt lưng anh, nghi vấn rốt cục hỏi ra miệng: “Anh làm thế nào mà ở đây?”Hà Tô Diệp mỉm cười: “Đến gặp em! Anh hiện tại ở sởnghiên cứu CVI của đại học Pennsylvania.”“Khi nào anh qua đây vậy, trước đây vì sao không nóicho em?”“Tháng tám anh sang Mỹ, khi ấy đã nghĩ tới nơi sẽlập tức đi gặp em, nhưng kết quả phải nhận một cái đề tài, mệt chết đi sống lạimột thời gian, cho nên phải kéo dài tới tận bây giờ.”Cô nói thầm: “Thế này có tính là thê xướng phu tùy*không?”.[thê xướng phu tùy: kiểu như vợ hát chồng múa phụhọa ^^]Nhẹ tay vén mái tóc dài bên tai cô, Hà Tô Diệp cúiđầu cười: “Ừ nhỉ, coi là như là thế đi”————Bọn họ cùng nhau làm cơm tối, cùng nhau xắn tay chảovới dầu, Thẩm Tích Phàm liền bắt đầu buồn rầu: “Trời ơi! Em quên mất cho ngườibạn ký túc xá bên cạnh mượn tạp dề rồi, thôi bỏ đi, để em xào rau là được!”Hà Tô Diệp ngăn lại tay cô: “Không có gì, anh quabên này, cũng đã lâu không vào bếp, không biết tay nghề đã xuống cấp rồi haychưa.” Vừa nói chuyện, liền đem trứng gà đập vào trong cái chảo, lập tức khóidầu nổi lên bốn phía, giọt dầu nhỏ bắn lên, dính trên áo sơ mi trắng của anh.Thẩm Tích Phàm đổ ra một trùm khí lạnh: “Dầu! dầukìa! sơ mi của anh không cần nữa à!”“ Nhóc con! em thế nào mà thích ngạc nhiên như vậy.”Bưng lên đám cà chua đã thái xong, anh cười: “Không phải vài giọt dầu ăn thôisao, xào rau nấu cơm ai mà chẳng dính một tí, nhanh đi xem canh trong nồi hầmđã được chưa?”Thẩm Tích Phàm nghe theo lời anh đi múc nửa bát canhgà, thêm một chút muối, bưng ra: “Anh trước tiên nếm thử đi xem đã đủ đậmchưa!”Hà Tô Diệp tay trái cầm cán chảo, tay phải còn đangcho thêm nước tương, cô liền nhón mũi chân, thật cẩn thận đưa tới cạnh miệnganh, anh thuận thế liền nhấp một ngụm: “Ừ, cũng không khác mấy, có thể múc rađi.”Cô bỗng nhiên cười rộ lên, vội vàng nhấp miệng, quaymặt đi, Hà Tô Diệp còn chưa nhận ra, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”—–hôn gián tiếp chứ còn gì nữa^^Cô lắc đầu không trả lời, chỉ là trong lòng thật ấmáp, hốc mắt cũng có chút cay cay, cô cẩn thận nếm một ngụm canh gà, độ đậm vừađủ, vị tương ở đầu lưỡi lan tỏa, khiến cho người ta ý chưa tận, vị còn đọng lạirất lâu. Người con trai trước mắt này, thật sự rất yêu, nguyện ý vì cô xuốngbếp, thậm chí một chút việc nặng cũng không cho cô chạm vào.Vừa nãy trong đầu Thẩm Tích Phàm bỗng nhiênthoáng hiện ra bốn chữ “Đôi vợ chồng già”, lại không khỏi mỉm cười hạnh phúc.Cảm giác chân thực như vậy. Ngày trước khi ở bênNghiêm Hằng, giống như hai đứa trẻ ngây thơ, lúc nào cũng nghĩ muốn trải quamỗi ngày đầy lãng mạn, đầy kích thích, nhưng kiểu tình yêu như vậy chính làgiống như pháo hoa nơi chân trời, tựa như làn mưa bụi bay bay, vẽ ra cái quỹđạo đẹp mắt, nhưng dù có đẹp đẽ cũng chỉ trong nháy mắt…. gió thổi qua, liềnbiến mất.Mà cuộc sống chính là cuộc sống, lãng mạn cùng tìnhcảm mãnh liệt vĩnh viễn không thể chống đỡ cho tình yêu cả một đời.Vẫn là yêu nhau trong lúc bình bình thản thản càngthêm thích hợp với bản thân cô, chẳng hạn như người con trai dịu dàng này, cólẽ anh chính là chiếc cốc* kia của mình.[*Chiếc cốc đồng âm với từ cả một đời]—————Làm ba món ăn, trứng xào cà chua, xà lách trộn, ớtxanh thịt bò.Thẩm Tích Phàm vừa gắp rau vừa cảm khái: “Sợ rằngđây là bữa cơm Trung quốc chính cống đầu tiên em đến Mỹ cũng nên, người lườigiống em không thích bản thân nổi lửa, lần nào cũng đến nhà ăn của trường, bấttri bất giác béo lên lúc nào không hay.”Hà Tô Diệp gắp một miếng thịt bò xào cho cô: “Ănnhiều một chút, nhìn em căn bản vẫn chẳng có gì khác cả, béo ở đâu? Sắc mặtkhông tốt, nhợt nhạt, hàng ngày đều thức đêm!”“Anh vừa nãy còn nói em béo!” Cô tức giận phản bác,xoay người múc cho anh một bát canh gà: “Hà Tô Diệp, em thấy có sắc mặt anh mớikhông tốt, mắt thì gấu trúc. Bác sĩ, anh làm thế nào trở thành người gương mẫuđược đây!”Anh húp một ngụm canh gà, lập tức mỉm cười: “Anhthấy hương vị tại sao lại quen thuộc như vậy, thì ra là bỏ thêm đảng sâm.”Thẩm Tích Phàm mở miệng: “Đảng sâm là từ bên nhà gửiqua, mẹ nói ‘ ích khí sinh tân dưỡng huyết’, sau khi kết thúc mỗi một môn học,em đều phải nấu một nồi canh gà to thăm hỏi bản thân.”“Ở đây có vất vả không?”“Đương nhiên là vất vả rồi, thầy giáo tuy rằng làngười tốt, nhưng mà nghiêm khắc lắm, đã vậy còn có Career Track, may mà kinhnghiệm làm việc hoàn hảo, nhưng lý thuyết của em lại luôn kém hơn các bạn họctừ chính quy. Còn anh?”“Anh vẫn tốt, không vất vả, đề tài tiến hành cũngrất thuận lợi.”“Em không tin đâu, học y ở Mỹ rất vất vả, nhìn xemanh gầy như thế này.” Thẩm Tích Phàm chỉ cảm thấy đau xót trong lòng, căn bảnkhông còn dũng khí nhìn khuôn mặt của anh, lại múc thêm một bát canh gà nữa, cốgắng nở nụ cười trêu chọc: “Uống nhiều thêm chút chữa, qua cái thôn này làkhông còn cửa hàng nữa đâu!”Nhiệt độ ở miệng bát còn lưu lại trên đầu ngón tay,Thẩm Tích Phàm đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, trong lòng chỉ có một ýniệm, chờ đợi một năm dài này kết thúc, sau đó dù có thế nào, cũng sẽ không rờixa anh nữa.———-Sau khi ăn xong, Thẩm Tích Phàm tham lam lại nổilên, cười hì hì: “Vẫn là ở nhà anh ăn cơm ngon hơn, sau khi ăn xong còn có mónđiểm tâm ngọt, thật là quá tuyệt vời!”Hà Tô Diệp nhìn kỹ tủ bát một chút, cười nói: “Khôngphải còn có chút đậu đỏ sao, để anh làm chè đậu đỏ nhé!”Cô vui mừng nhảy dựng lên: “Em đến giúp anh, đường ởtrong cái hộp nhỏ để trong góc, em tìm cho.”Đun chè đậu đỏ, rửa sạch sẽ bát đũa xong, Thẩm TíchPhàm gọi điện thoại về cho gia đình, Hà Tô Diệp thì lên mạng nói chuyện phiếmcùng Khâu Thiên, chỉ có điều tốc độ gõ chữ của Khâu Thiên bỗng nhiên trở nên vôcùng chậm, miên ra nửa ngày mới hiện lên một câu, mà một câu này cũng chỉ có ítỏi 10 chữ.Hà Tô Diệp bị tính tình của Khâu Thiên làm cho mấtkiên nhẫn, liền tiện tay kích mở ra một trang web được lưu trữ trong mục đánhdấu trang yêu thích của cô, ai ngờ mở ra là một cái blog, nhìn kỹ lại, A… đâykhông phải là blog của Thẩm Tích Phàm sao.Anh trầm lặng nhìn địa chỉ trang web, lập tức liềnnhớ kĩ, lại nhìn vào dòng thời gian một chút, đã viết từ cách đây rất lâu, tùytay kích vào một tiêu đề có ngày gần đây nhất.“Từ nay về sau tôi dần dần học được bao dung cùngthông cảm, chờ đợi cùng thỏa hiệp.Trên thế giới chỉ có hai loại tình cảm được coi làlãng mạn: “Một loại là đồng cam cộng khổ, loại khác là đồng quy vu tận; Việcchúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu nhất….. đồng cam cộng khổ,rồi cùng người mình yêu tiếp theo… đồng quy vu tận.Mà đồng cam cộng khổ, là từ ngữ đẹp biết bao. Baodung cùng nhẫn nại vô tận, quan tâm cùng che chở vô hạn, còn có năm tháng dàilâu giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể viết được từ ngữ chân chân chính chính……….đồng cam cộng khổ.”Đồng cam cộng khổ…. thật sự là dòng chữ thật hạnhphúc, cũng thật tuyệt vời, Hà Tô Diệp trong lòng trậm mặc, nhìn màn hình chằmchằm bắt đầu có chút ngây ngốc, mãi khi phía sau có tiếng động mới vội vàng tắtđi cái trang web, phát hiện thấy Thẩm Tích Phàm đứng bên cửa sổ cười tủm tỉmvới anh.Chợt có một loại vui sướng, có loại xúc động muốncho tất cả người trên thế giới biết, anh đang có cô, anh hiện tại thật hạnhphúc.Hà Tô Diệp đứng lên đi đến cạnh cô, còn nghiêm túchỏi: “Có đồng ý đi gặp bạn anh không, anh muốn đưa em tới giới thiệu cho bọn họbiết.”Thẩm Tích Phàm mỉm cười: “Như thế nào mà trường nàyanh cũng có bạn học, Hà Tô Diệp anh thật sự là bốn bể có tri kỷ nha!”[* nguyên văn là 海内存知己,天涯若比邻: bốn bể có tri kỷ, chân trời như hàng xóm].“Có một người bạn thân cấp ba đang ở Viện nôngnghiệp, thường gọi là học viện bò sữa, có hai người bạn đại học đang ở đại họcy Weill Cornell, đều là người rất lợi hại.”Trịnh trọng gật gật đầu,cô nghịch ngợm trả lời:“Thịt bò trong nhà ăn của trường đều từ học viện bò sữa, em phải đi cúng báithật tốt vài vị cường giả* này một chút mới được!”[*cường giả: chắc là người lợi hại]^^———-Ithaca ban đêm dàng thêm yên tĩnh, bên trong vườntrường to như vậy cũng không có vài người, học viện đều là người cô lập,chỉ có đèn đường tăng thêm một chút sức sống. Thẩm Tích Phàm đi ở phía trướcanh, một đường ngân nga.Hà Tô Diệp ngắm trong mắt, ngọt trong tim. Mái tócdài của cô bay lên trong gió, tỏa ra hương thơm thoang thoảng xung quanh, cómột vẻ đẹp tựa hư vô. Mỹ lệ như vậy, đáng để anh cất dấu.Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, Thẩm Tích Phàm quay đầulại bước chân cũng chậm dần, chỉ thấy Hà Tô Diệp trong bóng của ngọn đèn, dángngười cao lớn mạnh mẽ còn có khuôn mặt vẫn bày ra nụ cười tao nhã, nhưng lạikhiến cho cô cảm thấy như không thật, dường như đang nằm mơ, trước mắt đều làánh sáng lấp lánh bay lượn.Lần gặp nhau này quả thực như là một giấc mộng, hoànmỹ làm cho cô rơi lệ.Cô nở một nụ cười tỏa nắng như ngọc, ánh hào quangbắn thẳng vào trong tim anh, ánh mắt hai người đều nhìn thấy có một mình đốiphương, không khí đã ẩn ẩn không còn như trước.Đột nhiên trước mắt cô lướt xuống một thứ trongsuốt, thì ra là chiếc khăn lụa. Thẩm Tích Phàm xoay người lại kiểm tra, ai ngờmột trận gió lớn thổi tới, khăn lụa theo cần cổ bay lên, vừa định với tay bắtlại, khăn lụa đã nhanh chóng “đáp” xuống mặt Hà Tô Diệp, cô liền cười ha hả.Chạy tới trước mặt anh muốn lấy nó lại, nhưng anhlại cứ khư khư nắm chặt không buông ra, cô bông nhiên cảm thấy trên trán mìnhvương vấn hơi thở thanh nhã quen thuộc của Hà Tô Diệp, một cái hôn nhẹ nhàngtựa lông vũ ở mi mắt.Tiếp theo ngón tay ấm áp lướt qua làm môi, trong ánhmắt lóe lên tình ý, nụ hôn bất ngờ xảy ra giống như bão táp làm cho người tatrở tay không kịp, hương vị của nhau thấm đẫm trượt bên trong miệng, trong đầucô trống rỗng, chỉ biết thuận theo mà nhắm mắt lại, giống như tất cả là điềuđương nhiên.Cô đã quên suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, chỉlà theo bản năng ôm lấy anh, chặt một chút, lại một chút.Nhưng trong đầu có cái ý niệm, khiến cho cô khôngkhỏi để tâm—— Hà Tô Diệp, anh thật sự là một người con trai nhàm chán. ^^Có điều, ai bảo cô thích anh đến vậy.Thẩm Tích Phàm trước đây từng đọc qua một cái topicnói rằng nếu người con trai đưa bạn gái của mình đi ra ngoài gặp những ngườixung quanh của anh ta, như vậy chính là đã công khai thừa nhận quan hệ lúc đócủa bọn hai người, đương nhiên nó cũng là khẳng định lớn nhất đối với bản thânhọ.Lúc cô chân chính trông thấy đám bạn kia của anh lạihoảng sợ, một đám 4 người đánh bài, một bàn mạt trượt đang đấu nhau khí thếngút trời, càng kỳ quái là còn có cả người Mỹ ở đây, thỉnh thoảng lại truyềnđến một câu: “ Liên trang! Thanh nhất sắc! Ù!”Một người đàn ông đang đánh bài, dáng vẻ cực kìgiống trong tiểu thuyết của Lỗ Tấn miêu tả: “Soạn ra 4 văn tiền lớn”, người đónhìn thấy Hà Tô Diệp đặc biệt hưng phấn: “Tiểu Hà, mau tới, mau tới, tớ hôm nayvận may đặc biệt kém, mau đến giúp tớ hòa ván đi!”Những người khác cười vang: “Đừng hòng! Bàicủa cậu thì tự mình chơi, không cầu cứu chi viện!”Hà Tô Diệp lặng lẽ cùng cô nói: “Đây là bạn cùngphòng của anh, một người rất tốt.”Vậy mà có người mắt sắc, lập tức liền thấy Thẩm TíchPhàm, vội vàng than một tiếng, cười một tiếng: “Mỹ nữ kìa! Tiểu Hà, là vợ cậu?”Cô bỗng dưng nở nụ cười, cảm thấy ở nơi đất khách cóthể nhìn thấy nhiều người Trung Quốc như vậy thật là gần gũi, mà những ngườinày đa phần cũng đều không câu nệ tiểu tiết lễ nhân, cùng Lí Giới, Khâu Thiênlà một nhóm người cùng phong cách, vội vã tiếp lời: “Không phải, chúng tôi vẫncòn chưa chính thức đâu!”.Hà Tô Diệp yêu chiều nhìn cô: “Luôn cảm thấy emkhông giống người học quản lý khách sạn, mà là người học giao tiếp ăn nói mớiđúng nhỉ!”Thẩm Tích Phàm giảo hoạt cười: “Anh cũng thật hàihước, có lúc!”Lập tức liền có người vội kêu, mà cũng không chỉ mộtngười: “Tiểu Hà, quá là không ý tứ rồi, nếu mình mà có cô bạn gái như này thìđã sớm lấy về nhà giấu đi, cậu còn dám mang cô ấy bỏ ở đây, bản thân thì lạichạy tới Đại học Pennsylvania, thế là không chân thành đâu!”.Hà Tô Diệp bị ném cho một câu nói không nên lời: “Tớcũng muốn bày tỏ ấy chứ, chỉ sợ là cô ấy không đáp ứng thôi!”Một đám người ồn ào: “Mỹ nữ, Tiểu Hà thế này xem nhưbiến thành cầu hôn luôn rồi đi, em muốn suy nghĩ một chút hay không!”.Thẩm Tích Phàm xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác, vội vãcó người tiếp lời: “Trầm mặc chính là tỏ vẻ cam chịu, chúng ta nhiều người làmnhân chứng như vậy, đến lúc ấy bọn anh còn muốn làm một chầu rượu mừng nha!”Cô quay đầu hướng ánh mắt xin giúp đỡ tới Hà TôDiệp, ai mà biết anh cũng không biện giải, chỉ nắm lấy tay cô mỉm cười, anhgiới thiệu từng người bạn của mình: “Đây là hai tên đang học tại học viện yWeill, là bạn đại học của anh, Ben cùng Chris”. Một vòng giới thiệu xong nghĩnghĩ lại một lát lại anh lại quay sang mọi người bổ sung một câu: “Quên mấtkhông kể, bạn gái của tớ, Thẩm Tích Phàm, hiện tại học MMH, hy vọng mọi ngườiquan tâm nhiều hơn!”Cười vang, có người lập tức “đóng gói phiếu”: “Mọingười đều là đồng hương, có việc gì cứ nói thẳng, bình thường mua cái này cáinọ, hay khiêng tủ lạnh hay sô pha, tuyệt đối là nhất hô bá ứng, trăm ngàn lầnem đừng ngại nha!”Lại còn có tiếng cười lớn hơn: “Lão Tống, cậu lầntrước một cốc nước trái cây còn lười mang lên tầng, thế nào mà lần này cần cùlao động như vậy!”Người kia vội vàng trả lời: “Người ta là vợ của TiểuHà, có thể không ân cần một chút sao, mình còn trông cậy vào cậu ta đánh bàigiúp mình “thay đổi càn khôn”đấy!”————–Đánh bài đánh tới tận khuya bọn họ mới chuẩn bị ravề, một đám người chậm rãi tiễn biệt nhau trên đường, khi còn có hai người sóngvai đi cuối cùng, Thẩm Tích Phàm tò mò: “Hà Tô Diệp, em phát hiện anh hình nhưcái gì cũng đều biết, đánh bài cũng lợi hại như vậy.”Anh cười cười: “Dân cờ bạc giỏi nhất đều là nhà toánhọc, toán của anh cũng không tệ lắm, cho nên theo chân bọn họ đánh vẫn cònthoải mái, nhưng nếu cùng nhân sĩ chuyên nghiệp chơi thì chắc anh không có cửađâu.”Thẩm Tích Phàm bĩu môi: “Em thì còn lâu, mà cũngchẳng thích học, ham muốn của em chính là “Ngủ, ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, kiếmtiền đếm tới chuột rút tay”, ngày trước còn học qua mỹ thuật tạo hình, thưpháp, bây giờ cũng đã quên gần hết rồi.”“Ông nội anh cũng cực kì thích thư pháp, bản thânthường xuyên ở nhà vũ văn lộng mặc, khi nào anh mang em đi gặp một chút đượckhông?”“Anh cũng đừng làm cho em đi dọa người, chữ em xấulắm!”“Thật ra…anh là nói cái ý nghĩa kia….”Hà Tô Diệp dodự một chút: “Đêm nay chuyện mà bọn họ nói…..”Thẩm Tích Phàm sửng sốt một chút, lập tức phản ứngtrở lại, vẫn làm bộ dáng như mờ mịt, khúc khích cười: “Chuyện gì cơ, nói rõràng một chút, anh không nói em làm sao mà biết được?”Anh vừa bị hỏi đột ngột, nhất thời không biết làmthế nào để biểu đạt ra, người luôn luôn bình tĩnh vậy mà lại có chút luốngcuống, quyết định nói ra chuyện khó khăn nhất: “Anh muốn nói chuyện kết hôn, emđã suy nghĩ tới chưa.”Không nghĩ tới Hà Tô Diệp lại trả lời trực tiếp nhưvậy, Thẩm Tích Phàm mặt liền đỏ, đành phải cúi đầu thấp xuống, nói cái gì cũngkhông nên lời, anh cầm tay cô trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn mỉm cười:“Anh biết hơi đường đột, nhưng bản thân anh nghĩ rất nhiều lần rồi, nên hôm naycó cơ hội liền muốn hỏi em.”Thẩm Tích Phàm tim đập lợi hại, nói quanh co một lúc:“Chuyện đấy…. em suy nghĩ một chút được không?”Lời còn chưa dứt, người bạn cùng phòng đang đi phíatrước gọi anh: “Tiểu Hà, phải đi thôi, nói ngắn gọn vào, không thì trở về lạiđiện thoại “tán” tiếp!”Mọi người cười vang lên, đều khuyến khích anh: “Córảnh rỗi cứ tới đây chơi, nhớ vợ thì nói, muốn hôn thì xin miễn cho, làm ơnđừng xem nhẹ sự tồn tại của bọn này nha!” một đám người ngoài miệng thì nói nhưvậy, nhưng vẫn thức thời tản ra.Thẩm Tích Phàm ngượng ngùng, mặt đỏ hết cả, Hà TôDiệp nhẹ nhàng đem tóc mái của cô ngạt sang, nhỏ giọng dặn dò: “Anh phải đi,chuyện kia em cứ suy nghĩ đi, nhưng chậm nhất là ba tháng sau phải cho anh câutrả lời thuyết phục, còn có, phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá mệt mỏi.”Cô gật gật đầu, trịnh trọng trả lời: “Em biết rồi”Sau đó bỏ thêm một câu: “Lúc về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em, bây giờkhông cần trốn trốn tránh tránh nha!”Hà Tô Diệp cười rộ lên, chân mày giãn ra, ánh lênnét thông minh: “Anh không phải cố ý, được rồi, anh phải đi đây!”Buông bàn tay đang nắm chặt, Thẩm Tích Phàm mỉm cườinhìn anh lên xe, sau đó xe lăn bánh ra khu vườn trường, chỉ chớp mắt đã khôngthấy tăm hơi, cô vẫn đứng tại chỗ, khẽ cười. Cô nghĩ, thời điểm bản thân cùnganh chia tay tươi cười nhất định thật tiêu sái, thật hạnh phúc.Nói không nên lời câu “Tạm biệt”, nếu đã vậy cũngđừng nói ra đi.Cô lại thuận tiện đi lên thư viện tra cứu một ít tàiliệu, đợi cho đến khi hoàn hồn thì đã qua vài tiếng, nhớ tới lời hẹn điện thoạivới anh, liền vội vã trở về nhà.Thời điểm cô men theo con đường nhỏ trở lại, tronglòng tràn đầy tư vị ngọt ngào, dưới bước chân cũng cảm thấy lâng lâng.Bỗng nhiên, phía sau có một âm thanh thanh thúy vanglên, trong vườn trường yên tĩnh càng cảm thấy thật dọa người, cô nhanh chóngquay đầu lại, thấy cách đó không xa một đôi nam nữ, nam bụm mặt đờ đẫn đứngchôn chân tại chỗ, nữ xoay người bỏ chạy.Cô vốn muốn cười, ai ngờ lúc đến gần nhìn thấy khuônmặt người con trai cũng mỉm cười không nổi, dấu ấn năm ngón tay hồng hồng bắtmắt làm cho người ta kinh tâm, vội vàng hỏi: “Lâm Ức Thâm, sao lại thế này!”Lâm Ức Thâm cười khổ: “Dáng vẻ của anh như thế nàythật dọa người, lại còn bị em thấy nữa, thôi bỏ đi, cô có viên đá nào có thểđắp mặt hay không, bằng không anh ngày mai không có biện pháp ra ngoài gặpngười.”Thẩm Tích Phàm thở dài: “Có thì có, nhưng tôi cũngkhông thể vô duyên vô cớ “thu nạp” anh, dù sao cũng phải nói cho tôi một chútlà có chuyện gì đấy!”Trở lại ký túc xá, Thẩm Tích Phàm vừa tìm viên đávừa hỏi: “Có việc gì vậy?”Lâm Ức Thâm xua xua tay: “ tai nạn nhỏ, tai nạn nhỏthôi, thật ra rất đơn giản, người nhà của anh tự tiện tìm cho tôi một cuộc hônnhân….” Thuận tay nhận lấy cái khăn mặt lạnh từ Thẩm Tích Phàm, phủ lên mặt cócảm giác khí lạnh tê tê: “…Sau đó anh không đồng ý thì đã trúng phải cái tát củacô tiểu thư nào đó, nói là muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, thôi quên đi, nếu thật sựchặt đứt được thì một cái tát này coi như là tiền vốn công sức cho người ta.”Thẩm Tích Phàm cười rộ lên: “Ai mà biết là do ngườinhà anh làm ra hay là bản thân anh tự đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lời nói của đànông cũng không phải lúc nào cũng đáng tin!”Lâm Ức Thâm trừng cô: “Anh nói chuyện từng câu từngchữ đều là sự thật, nếu như có nửa lời nói dối trời tru đất diệt.”Thẩm Tích Phàm lắc đầu, vẻ mặt nghi ngờ: “Trên thếgiới còn có nửa lời nói dối đấy, rõ ràng là lời nói gạt người!”Đột nhiên điện thoại kêu vang, cô lập tức bật dậy,hét lên: “Tôi nghe, là điện thoại của tôi”Lâm Ức Thâm trêu chọc: “Chậm chậm chút đi, điệnthoại cũng không chạy mất, không phải là bạn trai gọi tới đấy chứ,sao mà tíchcực như vậy!”Thẩm Tích Phàm nghe thấy thế cười cười, nhấc ốngnghe lên, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Anh vừa về tới ký túc xá,không đánh thức em?”“Không, em cũng vừa về ký túc!” Cô vừa nói ra miệngliền cảm thấy không khí có chút không đúng, vội vàng giải thích: “Gặp một đànanh trước đây trong trường, tán gẫu nhiều hơn một hai câu rồi mới tạm biệt, chonên em vừa mới về.”Bên kia chỉ có tiếng cười: “Đừng sốt sắng như vậy,anh cũng chưa nói em cái gì mà, chỉ là lo lắng an toàn của em thôi, nghỉ sớmđi, cô nhóc, ngủ ngon nhé!”Cô hàm hồ một tiếng “Ngủ ngon”, liền dập điện thoại,bỗng nhiên có chút ảo não—thở dài một hơi, thầm nghĩ, con gái lúc yêu rồi quảnhiên chỉ số thông minh thật sự sẽ hao hụt.Phía sau truyền tới thanh âm trầm thấp của Lâm ỨcThâm: “Em gái à, chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu,em có bạn trai liền đá luôn đàn anh đây ra sau đầu, rất không có nghĩa khí.”Thẩm Tích Phàm nhíu mày: “Anh làm sao mà biết được,không phải lúc trước khi em cự tuyệt anh, chưa nói trực tiếp như vậy sao.”“Ở siêu thị nhìn thấy hai người tay trong tay tìnhnồng ý mật như vậy.” Lâm Ức Thâm chìa môi, biểu tình cũng thoải mái: “Khi ấy đãbiết, hôm nay cũng thấy được. Người địa cầu đều biết nói, chỉ có ngươi khôngbiết là chúng ta đã rõ tất cả.”Cô yên lặng không nói ra tiếng, nhận lấy cái khănmặt: “Muốn đổi lại cho anh một cái khác không?”Lâm Ức Thâm đứng lên, vươn tay yêu thương xoa xoađầu cô: “Em gái à, phải nắm cho chắc, em cũng không còn nhỏ, nếu không lo lắngviệc chung thân đại sự sẽ phải bước vào hàng ngũ phụ nữ lớn tuổi nha.”Thẩm Tích Phàm quay mặt qua chỗ khác: “Toàn nói lờikhông đứng đắn!”Anh cười rộ lên: “Anh không hay nói đùa, đúng rồi,trong phòng bếp nhà em nấu cái gì mà thơm như vậy?”Cô lập tức phản úng lại: “À, là chè đậu đỏ, anh muốnnếm một bát hay không?”Canh đậu đỏ thơm ngào ngạt được múc ra, Lâm ỨcThâm hít một hơi thật sâu, tán thưởng nói: “Tha hương đất khách có thể ăn mộtbát chè chính tông như này, coi như là một loại phúc khí.”Thẩm Tích Phàm nhẹ nhàng thở dài, tự nhiên nói choanh: “Có đôi khi cảm thất tất cả đều quá mức tốt đẹp, không đúng thật, nhưng màbản thân lại liều mạng muốn nắm chặt, trong lòng lại bảo cho chính mình cứthuận theo tự nhiên. Có được là phúc, không được là mệnh. Có lẽ hình như rấtnhiều người nói: “Tình yêu giống như những hạt cát, càng nắm chặt tay thì nhữnghạt cát ấy trôi xuống càng nhiều.”“Nói bừa!” Lâm Ức Thâm vỗ vỗ đầu cô: “Là đậu đỏ mớiđúng, nắm càng chặt, tuyệt đối không trôi được, mặc dù có vài hạt thôi, cũngkhiến em lúc nào cũng ghi tạc trong lòng, chờ đến khi nổi lửa, nước đun sôi,thả chúng vào liền làm được nồi chè đậu đỏ, tương tư nấu thành chè, sau đó tìnhyêu của hai người coi như đã tu thành chính quả.”Thẩm Tích Phàm khẽ cười, cô bỗng nhiên cảm thấy rấtnhiều chuyện đề là thuận theo tự nhiên, tình yêu cũng được, hôn nhân cũng được,đã đến lúc rồi, thì cái gì nên đến thì đến, tất cả những điều này chung quy hẳnlà do duyên phận.Cho dù cô ở phút cuối của thời thanh xuân gặp đượcanh, cô cũng không cảm thấy chậm trễ, bởi vì khi thời cơ tới, tất cả đều sẽ tuthành chính quả.Về câu trả lời thuyết phục kia, trong lòng cô âmthầm đã có ý định.


Page 8

Thậtra hạnh phúc chỉ là một tiếng “Được!” của anh.Mấy ngày tiếp theo, cũng làtrước sau như một mệt muốn chết, vô số chương trình học báo cáo rồi luận văn,từng cái từng cái làm cho cảm xúc của Thẩm Tích Phàm thấp đến cực điểm, cô đãsớm bị cảnh báo, Connell là “đại học cướp đoạt thời gian giấc ngủ bốn năm củacon người”, nhưng chân chính trải qua cái loại tư vị đau khổ thế này chỉ có thểtự mình than vãn thôi.Thời tiết tháng 1 bỗng nhiên chuyển lạnh, gió rétlùa rít thật lợi hại, cản bản từ một cái trường người người náo nhiệt ồn ào,bỗng nhiên trở nên im lặng dị thường, thời tiết cùng con người như có điểmtương lân, cả người cô cũng trở nên tối tăm, ưu buồn.Còn có hai ngày nữa chính là tết theo lịch TrungQuốc, nhưng ở thị trấn nhỏ Newyork đối diện bờ đại dương này, lại chẳngcó cái không khí báo hiệu gì, không có đèn lồng màu đỏ, không có pháo hoa, cũngchẳng thấy dòng người tập nập đi mua sắm đồ cho năm mới, không có sủi cảo, bánhtrôi.Không có người nhà, không có những lời chúc phúc,cũng không có anh làm bạn, sống một ngày bằng cả một năm.Bầu trời Ithaca trống rỗng một màu xám, chua xót, códự báo tuyết rơi nhưng lại không có những bông tuyết nhỏ bay bay, bầu không khínặng nề đè ép trong lòng cô. Ngày trôi qua như vậy, thật sự là cô đơn, tịchmịch.Ngày như thế, chỉ thích hợp nặng nề ngủ,chứ khôngphải theo học thảo luận team work buồn tẻ ngồi trong phòng bày ra phương án.Cô không khỏi nhướn mày ủ dột, bỗng nhiên một thanhâm truyền tới tai: “Serena, đối với cách làm cô có ý kiến gì không?”Trong đầu nháy mắt trống rỗng, suy nghĩ bị kéo vềtài liệu trước mặt, cô sửa sang lại một chút suy nghĩ, chậm rãi mở miệng, từvăn hóa quần thể khách sạn quốc tế cho tới việc quản lí, cuối cùng lại bị bổsung một ít khái niệm quản lí khách sạn Trung Quốc.Người phụ trách nhóm suy nghĩ một lúc, gật gật đầu:“Nói không sai, nhưng bình thường thấy cô rất ít lên tiếng. Vừa rồi cô nhắc tớivăn hóa khách sạn, có mấy chỗ rất đúng, như vậy đi, lần sau discussion* [traođổi] cô làm group leader, có được không?”Nhìn ánh mắt mong đợi của các tổ viên trong nhóm, côxấu hổ cười cười, đáp ứng.Thứ sáu còn có một môn thi, tuần sau phải bắt đầuchuẩn bị chương trình học mới, career tracks luận văn vẫn chưa hoàn thành, hiệntại lại thêm một cái lead discussion, quả thật là họa vô đơn chí.Đã xong họp nhóm, thân thể mệt nhọc cùng càm xúcmạnh mẽ làm cho cô cảm thấy mình hỏng mất rồi.——–Sau khi trở về ký túc xá, pha cho bản thân một táchtrà, ngơ ngác ngồi ở cửa sổ, trên bàn chồng lớn chồng bé tài liệu tham khảo,lại không biết nên bắt đầu từ đâu, thuận tay mở máy tính ra . Trên QQ, MSN lờichúc mừng không ngừng. Đồng nghiệp, bạn bè trước kia đều gửi qua những tấm ảnhđẹp mắt, ấm áp, hoặc khôi hài. Những câu chữ chúc mừng che kín màn hình.Thì ra hôm nay là đêm giao thừa rồi.Nhưng mà vẫn chưa nhận được lời chúc của Hà Tô Diệp,có lẽ anh giờ này vẫn còn ở sở nghiên cứu, có lẽ buổi tối cũng không trở về.Anh đã sớm nói cho cô biết chính mình đã bắt đầu vào thời điểm quan trọng, cólẽ không có nhiều thời gian ở bên cô như trước kia, cầu xin cô bỏ qua, khi đócô có chút mất mát, nhưng vẫn như cũ nói một lời để cho anh yên tâm, bởi vìcông việc nghiên cứu là quan trọng nhất.Cô gọi điện thoại về nhà, vang lên là tiếng pháo nổinh tai, Thẩm mẹ hắng cổ họng kêu: “Phạm Phàm, mẹ với bố rất nhớ con, bố conmấy ngày nay cứ nhắc tới con không yên, ông ngoại với các cô chú hỏi con khinào thì trở về.”Cô nghe xong mũi cảm thấy cay cay, vội vàng đáp ứng:“Còn có nửa năm nữa thôi, rất nhanh con sẽ quay về.”Thẩm mẹ thở dài: “Thôi bỏ đi không nói nữa, nếukhông lại xui cả năm, Phàm Phàm, buổi tối hôm nay nhớ phải ăn sủi cảo, các conkhông phải cả ngày không đi ra ngoài đấy chứ, bánh trôi có không? Đúng rồi, bênấy các con có xem được “Đêm Xuân”* không?”[* một chương trình đón năm mới kiểu như gặp nhaucuối năm bên nước mình ^^]Đương nhiên không thể nói nơi này cái gì cũng khôngcó, Thẩm Tích Phàm vội vàng gật gật đầu: “Tốt, tốt lắm, cái gì cũng có, mẹ yêntâm đi, con ăn rất ngon! “Đêm Xuân cũng có, trên mạng phát sóng trực tiếp. Mẹchuyển lời chúc tết của con cho ông ngoại với mọi người nhé, cứ như vậy nha,con cúp máy đây!”Buông điện thoại xuống, trong đầu hiện ra những bứctranh vẽ mừng năm mới, cô nhớ rõ cái đêm giao thừa năm ngoái, uống tới say bítỉ còn nói chuyện gì với Hà Tô Diệp mà bản thân không thể nhớ nổi, khi đó ngườimột nhà bao quanh vòng tròn, vô cùng náo nhiệt, hạnh phúc ngập tràn.Bỗng nhiên bạn cùng phòng gọi cô: “Serena, chuyểnphát nhanh của cậu, vừa rồi mình quên nói cho cậu, nó ở trên bàn trong phòngbếp ấy.”Cô tò mò cực kỳ, vội vàng đứng lên qua lấy, nhìn kỹtên cùng địa chỉ, lại ngạc nhiên phát hiện ra người gửi chính là tên tiếng Anhcủa Hà Tô Diệp.Thật cẩn thận mở ra cái hộp không lớn kia, ánh vàomắt là một cái hộp quà tặng khéo léo, vỏ gói quà màu đen điểm xuyến những bônghoa dát bạc nho nhỏ, với sợi ruy băng óng ánh, trong ánh đèn mờ ảo chiếu xuống,tản ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.Lấy ra mới phát hiện thì ra là một cái khăn lụa,cùng với cái khăn trước kia mình làm mất giống nhau kinh người, cô nhớtới bản thân tối hôm đó được Hà Tô Diệp an ủi, sau này anh sẽ mua cho cômột cái là được.Cô khi ấy trả lời rằng, đây là cái khăn bà nội chomình, vài chục năm trước mang từ nước Pháp về, hiện tại chạy sang nước Mỹ khôngbiết là có hay không, coi như là “xong”.Nhưng anh lại tự mình đi tìm một cái khăn tương tựnhư thế.Trong chiếc hộp còn có lời nhắn của anh: “Tết đếnvui vé nhé, chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt.”Đôi môi không tự chủ nở ra một nụ cười, ngọt ngào,âm thầm vui vẻ, cô cẩn thận đem chiếc khăn lụa gập lại để vào trong hộp, sau đócầm lấy cái bưu thiếp kia, nhìn lên nét chữ quen thuộc trên mặt, nhẹ nhàng chạmvào, dường như còn vương lại chút ấm áp của anh.Vội vàng chạy đến trước máy tính nhắn lại cho anhcái tin, đánh vài chữ rồi xóa, cứ tìm mãi mà không thấy từ ngữ thích hợp hìnhdung tâm tình của mình, cuối cùng đành phải viết: “Năm mới vui vẻ, khăn lụa đẹpquá, cám ơn anh, em rất thích. Còn có, anh chú ý nghỉ ngơi, không cần quá sức.”Thở dài một hơi, ánh mắt không khỏi bay trở về cái hộp quà nhỏ được gói tinhxảo, đẹp đẽ.Cô nhẹ nhàng cười rộ lên— một vật bé nhỏ như vậy,cuối cùng là anh mất bao nhiêu thời gian để đi tìm nó.Ngoài cửa sổ vẫn như cũ là màu xám nặng nề của hoànghôn, nhưng bên trong đây lại tản lên ánh đèn khiến cho cô cảm thấy ấm áp, sắccam xuyên thấu trong màu đen của màn đêm mê mang, hòa lẫn vào phía trước cáibàn rộng lớn, giống như đang đứng ở bờ đối diện nhìn người yêu xa xa.Nhưng trên QQ biểu tượng emotion cũng rất lâu khôngcó thêm cái hình nào nhấp nháy, cô ngắn ngủi hy vọng, sau đó lại thất vọng tràntrề.Đã vậy chỉ có thể đem nỗi nhớ kia cắt nhỏ chôn vàođáy lòng, dùng công việc học tập để bản thân chết lặng.——–Bài thi hôm thứ sáu có phần không thuận lợi, ThẩmTích Phàm luôn có cảm giác bên tai có người đang hát, làm cho cô tâm thần khôngyên, liên tục vài từ đơn chuyên ngành đều viết ra không được, cuối cùng vộivàng hấp tấp nộp bài thi, không thể không an lòng, đành phó mặc cho số phận.Tổ discussion hôm thứ bảy tuy rằng có vẻ thuận lợi,nhưng là tranh luận trong lúc cô bị vấn đề của một tổ viên xảo quyệt chua ngoachất vấn làm hỏng mất, cuối cùng chỉ có thể qua loa cho xong việc.Luận văn của cô cũng có chuyện, thế là xác đinh mấyđêm tới “thắp đèn chiến đấu”, đem tất cả tư liệu có thể tra đều dùng tới, cắnrăng đem luận văn sửa lại một lần rồi lại một lần. Nhưng lúc đi nộp giáo sư lạilắc đầu, một nét ngạch ngang: “Không đủ chuyên nghiệp!”.Là môn lý luận quản lý hành chính, cô lập tức cảmthấy nói không nên lời, kiến thức lý luận của chuyên ngành quản lý rất trừutượng, ngay cả chính cô có đôi khi học đều không hiểu, dù sao cô cũng khôngphải xuất thân từ chuyên ngành quản lý chính qui, đơn giản dễ hiểu mộtchút lại bị nói là không đủ chuyên nghiệp.Thẩm Tích Phàm hoàn toàn không có tâm trạng, ngoanngoãn trở lại thư viện tiếp tục tìm tư liệu, nhìn rồi lại nhìn cảm thấy chữ cáiở trước mắt đều bay nhẩy loạn lên, một hàng đọc tiếp cũng không biết là dòngnào, choáng váng chóng mặt, thân thể không chịu nổi khống chế mà nhào về phíatrước.Đang lúc buồn ngủ mơ màng , không lưu ý một chút,đầu đụng vào giá sách dầy, đau đến hít một ngụm khí lạnh, cũng may nhờ thế màngười hoàn toàn tỉnh táo.Sờ sờ chỗ bị đụng đau, tính tiếp tục đọc sách, chỉnghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười trộm, cô quay đầu đã thấy, thì ra làLâm Ức Thâm, lưng đeo ba lô tay cầm mấy quyển sách đứng sau lưng mình, ánh mắtvẫn còn nhìn chằm chằm vào luận văn của cô.Thẩm Tích Phàm ngay cả mí mắt cũng không muốn nâng,trầm trọng thở dài: “ Đang làm lại, xin đừng quấy rầy.”Lâm Ức Thâm cũng không rời đi, lật lật bài luận văn,sau đó hỏi: “ Vấn đề ở chỗ nào?”“Bộ phận lý luận Operations management!” Cô vô lựcchống đầu, bút trên tay không chút dịch chuyển: “Giáo sư nói không chuyênnghiệp, không chuyên nghiệp! Tôi muốn nói là chuyên nghiệp không đọc thành MMH,mà đổi sang đọc thành MBA mất rồi.”[MMH là quản trị khách sạn, còn MBA là quản trị kinhdoanh]Lâm Ức Thâm mỉm cười: “Một chút việc nhỏ như vậy, emtại sao không nói sớm, có lẽ em không coi xuất thân chính qui của đàn anh đâyđể vào mắt. Kiến thức lý luận này đối với bọn em yêu cầu rất cao, nhưng đối vớibọn anh chỉ là một bữa ăn sáng.Thế này, em đưa luận văn anh kiểm tra một phần,đưa anh xem.”Thẩm Tích Phàm cũng cho là vậy, bằng thực lực củabản thân cô đem bộ phận lý luận của luận văn làm cho hoàn mỹ dường như không cókhả năng hoàn thành nhiệm vụ, gật gật đầu, lập tức liền đem hết tư liệu sẵn cótất cả cho Lâm Ức Thâm kiểm tra.Lâm Ức Thâm nhìn mặt của cô dại ra thì thở dài:“Cuối cùng mất mấy đêm liền rồi? giáo sư của các em cũng không có nhân tình gì,thôi bỏ đi, anh lập tức xem, em đi về ngủ trước, sửa xong anh đi tìm em.”Cô chỉ cảm thây mệt chết đi, cả người nặn không ramột chút sức lực, vẫn cố động viên bản thân, tự giễu tự khinh: “Mấy ngày naythi cử liên miên, luận văn…em cảm thấy bản thân dường như đã già đi mười tuổimất rồi.”Lâm Ức Thâm tức giận: “Giống như mới đào em từ dướiđất lên vậy, được rồi, mau trở về đi, tối nay đúng giờ anh đi tìm em.”Cô gật gật đầu, đeo cặp lên vai, vẫy vẫy tay đi rathư viện. Dọc theo đường đi, rét lạnh thấu xương giống như một tấm lưới đem côbao kín lại, cái lạnh từng cơn từng cơn, ngẩng đầu nhìn trời, Ithaca thanh sạchkhông chút bụi nắng lại càng tối, dường như tuyết sắp rơi.Lâm Ức Thâm nhìn bóng dáng cô dời đi, nhẹ nhàng thởdài, trở lại vị trí của mình, ngồi ở bên cạnh một người bạn một lúc lâu sau mớihoàn hồn: “Cô gái kia nhìn thoáng qua rất giống bạn gái cậu!”“Bạn gái cái gì, lúc nào thì mình có bạn gái!” Anhvẻ mặt hoài nghi nhìn bạn cùng phòng.“Ê! Đừng có chối, là cô gái lễ Noel lần trước tớitìm cậu, là người rất tinh tế xinh đẹp.”“ Người kia không phải bạn gái của tớ, mà cùng vớicậu cũng không có quan hệ.”.Lại tiếp tục chống lại ánh mắt nghi ngờ của bạn,anh thở dài một hơi: “Nói hai ba câu cũng không nói rõ được chuyện, tóm lại tớcũng không lừa cậu, OK!”Người bạn không thuận theo mà cũng chẳng thèm buôngtha tiếp tục bát quái: “Cái cô em gái mà trước đây cậu nói không phải là cô gáivừa nãy chứ, kì lạ nha, hai người thoạt nhìn thật sự rất giống “trời sinh mộtcặp”!”Lâm Ức Thâm chỉa chỉa máy tính: “Làm việc, làm việc,đừng nói nhảm nữa, cẩn thận báo cáo không hoàn thành được không biết ai bị ănmắng!”———-Cảm giác không biết đã ngủ qua bao lâu, chỉ thấyquanh người nong nóng, nhưng theo bản năng lại cảm thấy lạnh phát run, nặng nềnhợt nhạt nghĩ lại cảnh trong mơ, trống rỗng, lại vẫn giữ được một chút ý thứctỉnh táo trong đầu.Cô chỉ biết là bạn cùng phòng mở cửa ra rồi lại đimất, sau đó nghe bên tai thấy tiếng “bộp bộp”,âm thanh mềm nhẹ, dường như làgiai điệu tuyết rơi.Một lúc sau, chuông cửa dồn dập vang lên, Thẩm TíchPhàm lập tức tỉnh táo, mở mắt ra, trong phòng tối đen không có đèn, sờ soạngnửa ngày mới đi được dép, chân vừa xỏ vào cảm thấy đầu ong ong rất đau, ngoàicửa có tiếng người gọi: “Thẩm Tích Phàm, em có ở trong không?”Là Lâm Ức Thâm— cô lên tiếng, nghiêng ngả lảo đảo đimở cửa, chỉ thấy Lâm Ức Thâm đang đứng bên ngoài, trên tóc còn vương giọt nước,hơi hơi thở hổn hển: “ Sao mà bây giờ mới ra cửa, ký túc xá lại không có đèn,anh tưởng em xảy ra chuyện gì.”Cô mơ mơ màng màng “ừ” một tiếng: “Sao thế, trờiđang mưa à?”“Là tuyết rơi!” Lâm Ức Thâm vào trong nhà, thuận tayấn xuống công tắc, trong phòng một mảnh sáng ngời, Thẩm Tích Phàm nheo lại ánhmắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thật ự là tuyết rơi!”Anh cười cười, giơ lên tài liệu trong tay: “Sửa lạixong rồi, em xem một chút, không hiểu chỗ nào anh giải thích cho, đỡ phải đếnlúc giáo sư hỏi em lại không trả lời được, như vậy thật thảm.”Thẩm Tích Phàm thở ra một hơi, như trút được gánhnặng: “Lâm Ức Thâm, em cam đoan về sau đến ngày lễ tết sẽ cúng cho anh trứng gàđỏ, với đốt ba nén hương! Có kèm theo thịt bò khô, lạp sườn, anh cũng khôngphải người theo chủ nghĩa ăn chay đi!”“ Ba hoa!” Lâm Ức Thâm gõ lên đầu cô, ai ngờ ngóntay đụng vào da thịt thân nhiệt lại cao hơn bình thường, rút tay về vội vànghỏi: “Thẩm Tích Phàm, em không phải sốt rồi chứ?”Cô sờ sờ đầu, rồi gật gật: “Bảo sao bỗng dưng em cảmthấy lạnh, thì ra là thật sự hơi hơi nóng.”“Nằm xuống giường đi!” đôi mày của Lâm Ức Thâm nhănlại: “Lớn như thế rồi một chút tự giác cũng không có, cũng không biết tự chămsóc bản thân cho tốt, giáo sư của em rốt cuộc là ép buộc bọn em như thế nào,thức mấy ngày rồi phải không?”“Em không sao, chẳng qua có chút âm ấm, làm gì màphải kinh động tiểu quái như vậy!” Thẩm Tích Phàm tính tình lại nổi lên:“Nhanh, mau cho em xem luận văn, buổi tối còn phải sửa, ngày mai đã nộp rồi!”Lời còn chưa dứt, cô cảm thấy một trận mê muội, timđập mau không chịu nổi, chỉ cảm thấy mạch máu cấp tốc nở ra, đành phải đè lạingực, hoãn một hơi mới tốt lên một chút.Lâm Ức Thâm sợ hãi: “Thẩm Tích Phàm, anh phải làmgì, không có việc gì chứ, muốn đi bệnh viện hay không, trước nằm xuống rồi nóisau!”Cô gật gật đầu: “Em nằm nghỉ một chút, thở từ từ,nhịp tim sẽ không làm sao nữa.”————-Phòng nghiên cứu CVI của đại học Pennsylvania.Phòng thí nghiệm, phòng tài liệu một mảnh bừa bộn,số liệu trên màn hình máy tính một loạt sắp xếp hỗn độn, mô hình từng cái từngcái một nhanh chóng lướt qua, thỉnh thoảng lại có các loại âm thanh oán giậntruyền ra: “Sai rồi, lại sai rồi! Đám số liệu chết tiệt!”Hà Tô Diệp hết sức chăm chú nhìn máy tính, bỗngnhiên mắt phải nháy liên tục.Có lẽ là quá mệt mỏi, hơn nửa tháng rồi ngủ khôngquá ba ngày, ngay cả nằm ở trên giường đều thật xa xỉ, lại càng không muốn nóilà ngủ, vì để ra kết quả nghiên cứu của đề tài, tất cả mọi người đều bán mạnglàm, mà anh cũng rất lâu rồi chưa liên lạc với Thẩm Tích Phàm.Không phải không nghĩ tới, mà là không thể.Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên xa xa,trong bầu không khí yên tĩnh, tựa như ở bên cạnh tai, một lần lại một lần,không biết tại sao lại luôn không có người tiếp. Dường như có thiên ngôn vạnngữ muốn nói không lên lời sự lo lắng trong lòng.Có người ngồi sát cạnh gọi anh: “Này, điện thoại củacậu đấy!”Trong lòng anh giật mình, vội vàng đứng lên, sau khinghe lại vang lên một giọng nói quen thuộc, trong sự nhẫn nại bỗng có chút tứcgiận: “Hà Tô Diệp, anh rốt cuộc là bận tối mắt tối mũi cái chuyện gì vậy hả?”Anh có chút kinh ngạc, nhưng lại tràn đầy lo lắng:“Lâm Ức Thâm! Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”“Thẩm Tích Phàm lên cơn sốt rồi, tim hình như khôngthoải mái, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải đưa đến bệnh viện không?”Bản năng nghề nghiệp lập tức làm cho anh nhớ tới cáibệnh không tốt này, trong đầu tức khắc trống rỗng, cảm giác lạnh lẽo lướt quathân thể, tựa như có tảng đá thật lớn hung hăng đập vào trên đầu cùng tronglòng, sững sờ một chút, cảm thấy sợ hãi như vậy, tiếng nói càng trở nên bứcbách: “Cô ấy hiện tại ở ký túc xá à, trừ bỏ dấu hiệu này còn có nôn hay không,loại bệnh khó thở này hay kèm theo triệu chứng?”“Tạm thời không có biểu hiện nào khác, cô ấy hiệntại nằm ở trên giường, đã ngủ rồi, tối hôm nay thấy sắc mặt cô ấy đặc biệt kém,như là thức vài đêm vậy.”Thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng sự lo lắng kia cănbản vẫn chưa buông xuống được: “Anh biết rồi, anh lập tức qua đó đây!”Lâm Ức Thâm sửng sốt một chút: “Nơi này chỗ bọn emđang tuyết rơi lớn, nói sau đi trễ thế này…”Còn chưa hết câu, đã bị giọng nói chém đinh chặt sắtcủa Hà Tô Diệp ngắt lời: “Không sao, trông trừng cô ấy giúp anh, một khicó tình trạng khác thường lập tức đưa đi bệnh viện, anh qua đó luôn đây!”Treo điện thoại, Hà Tô Diệp phát hiện trong lòng bàntay mình một mảng mồ hôi nhợt nhạt, tay chân giống như bị đông cứng, hoạt độngvài cái mới có tri giác, vội vàng báo cáo tiến độ làm việc của mình, rồi cầmlấy áo khoác ra khỏi sở nghiên cứu.Bầu trời một mảnh tối tăm, tâm trạng trong lòng,khiến hô hấp của bản thân không khỏi rối loạn từng tấc, chỉ có một suy nghĩtrong đầu: “Thẩm Tích Phàm, trăm ngàn lần em đừng gặp chuyện không may, trămngàn lần cũng không được, anh lập tức tới đây.”————–Tăm tối cùng cô độc vô biên vô hạn, tiếng gió vù vùcùng tiếng tuyết rơi bên tai. Thời gian trong lúc ý thức của cô mê man trở nênxa xôi không hẹn trước, cảnh trong mơ người kia đi dưới trời tuyết lớn, vẫn làkhuôn mặt cũ đẹp đẽ như vậy, nhưng quanh người lại tản mát ra hơi thở như băngnhư người cách xa ngàn dặm, không hề tức giận.Cô liều mạng hướng anh chạy tới, một loại nội tâm sợhãi bóp nghẹt suy nghĩ của cô. Cô cảm thấy bọn họ trong lúc đó khoảng cách rấtgần, gần đến mức chỉ vươn tay ra là đụng tới. Nhưng như thế nào cũng chạm khôngđến được người của anh, trơ mắt thấy cả người anh từ từ biến mất, ngay cả dấuchân cũng lặn mất tăm, giống như chưa hề tới.Cô la lên tên của anh, cô cầu xin anh đừng bỏ lại cômột mình, trong không gian tràn ngập nỗi tưỏng niệm tuyệt vọng.Trời đất mờ mịt, không có gì đáp lại, trước mắt chỉcó màu trắng đậm của tuyết vẫn như cũ bay bay, tiếng gió khàn khàn lại thêlương làm cho tai của con người đau nhức, chỉ còn lại có chính mình đứng trongtuyết, cũng không biết nên về đâu.Ngay cả nước mắt cũng không biết làm thế nào mà chảyra, tựa như đã chết lặng.————-Chậm rãi, từng chữ từng chữ, cô nghe thấy tiếng nóilo lắng, trầm thấp kia: “Nhóc à, mau tỉnh lại đi, em làm sao vậy?”Mang theo một chút chất lỏng ấm nóng từ khóe mắt lanxuống, tràn vào trong tóc mai, tầm mắt trong mảnh sương, người con trai nhíumày lại, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng bất an.Cái gì cũng không nói được thành lời, chỉ là nướcmắt không chịu nổi kiềm chế mà trào ra, không chỉ vì cơn ác mộng vừa rồi, màcòn là ngàn nhớ nhung và mong ngóng, toàn bộ đều giải tỏa hết. Cái ôm của anhtrước sau vẫn ấm áp như vậy, cô lúc ấy chỉ có một suy nghĩ trong đầu, vì sao ởtrước mặt anh cô luôn luôn yếu ớt như vậy, thích khóc như vậy.Ngoài cửa sổ tuyết lớn, đem toàn bộ bầu trời đêmnhuộm thành một bức tranh xinh đẹp. Giống như lông của loài chim màu trắng mềmmại, uyển chuyển, phiêu phiêu rơi xuống, đẹp đẽ không cách nào hình dung.Tất cả mọi thứ trên thế giới đều trở nên sinh độngđẹp đẽ như vậy chính là bởi vì người con trai trước mắt này, trong một chốc, côcuối cùng cũng biết anh có bao nhiêu quan trọng.Chờ cô bình tĩnh trở lại, Hà Tô Diệp mới hỏi: “Đếncuối cùng là mấy ngày không ngủ rồi, em đây là do phổi nhiễm lạnh phát sốt, vừarồi trong điện thoại của Lâm Ức Thâm kể lại tình trạng của em, lúc nãy thật sựđã làm anh hoảng sợ.”“Lâm Ức Thâm ?” Thẩm Tích Phàm mở lớn đôi mắt: “Anhta gọi điện thoại cho anh, anh ta làm sao mà quen biết anh?”“Bởi vì anh là em họ của cậu con trai của dì ba củabác anh ấy…..” =.=” Lâm Ức Thâm đẩy cửa bước vào, cười hì hì tiếplời: “Không ngờ tới phải không? Hai bọn anh có chút quan hệ thân thích.”Thẩm Tích Phàm nhìn Hà Tô Diệp cầu xin sự giúp đỡ,anh gật gật đầu: “Thật ra anh cũng không rõ ràng hai bọn anh là có cái quan hệcấp bậc gì, nhưng trên cơ bản chính là cái tình huống trên.”Khó trách trước kia nhìn thấy hai người bọn họ ởtrong khách sạn thân mật nói chuyện với nhau, mà Lâm Ức Thâm lúc nói với cô haitừ “Bạn trai” luôn mang theo nụ cười giảo hoạt, thì ra là như vậy— cô tỉ mỉđánh giá hai người trước mặt: “Thật sự có chút giống nhau!”Lâm Ức Thâm cười cười: “Bạn trai chính quy đếnrồi,đàn anh này cũng phải đi, không muốn làm cái bóng đèn nữa.”Hà Tô Diệp nhấn hai vai cô xuống: “Em trước tiên cứnằm đi, anh tiễn cậu ấy.”Đi đến đầu cầu thang, Lâm Ức Thâm xua xua tay:“Không cần tiễn, chăm sóc cô ấy tốt vào, không cần cám ơn em!”Hà Tô Diệp cười vang, có chút xin lỗi có chút trấnan mà chân thành nói: “Cám ơn em!”Lâm Ức Thâm mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùngnhẹ nhàng thở dài một hơi: “Bỏ đi, bỏ đi, trước khi ra nước ngoài hai chúng tađều đã nói rõ ràng, hy vọng anh đừng quên!”Ánh mắt Hà Tô Diệp trong trẻo, thanh âm tuy nhẹ,nhưng lại nói rất có khí phách: “Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy!”Lâm Ức Thâm nheo lại ánh mắt nhìn trời tuyết lớn bênngoài, một chút tươi cười đọng lại bên môi, thâm ý thật lâu, cũng như chút đượcgánh nặng.————–Sau khi trở về, Thẩm Tích Phàm liền hỏi: “Lâm ỨcThâm làm cách nào tìm được điện thoại của anh, ký túc xá không phải không cóđiện thoại à?”Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cậu ta tìm được ngườiquen ở sở nghiên cứu trực tiếp báo tin cho anh.”Thẩm Tích Phàm gục đầu xuống: “Thật xin lỗi, Hà TôDiệp, em thật sự là kẻ phiền toái, thực sự rất rất xin lỗi anh.”Một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng , mềm mại đặttrên trán của cô, dịu dàng vô hạn, anh gạt ra đám tóc mái trước trán ,thẳng tắp nhìn vào mắt cô: “Nên là anh nói lời xin lỗi.”Vỗn là một phút yên tĩnh, ấm áp, thì cái bụng của côlại hò hét đánh trống tưng bừng, Thẩm Tích Phàm xấu hổ không chịu được,Hà Tô Diệp mỉm cười xoa xoa đám tóc hơi rối của cô, dặn dò: “ Mặc thêm áo vào,rồi ăn cơm thôi.”Có lẽ vừa sốt nóng xong, cháo trắng cho vào miệngmột chút hương vị cũng không có, cô chính là nhìn cái bát thôi cũng thấy nuốtkhông trôi, Hà Tô Diệp không bằng lòng: “Lại ăn thêm một chút đi, lát nữa cònphải uống thuốc, dạ dày rỗng không thì thuốc không hấp thụ được.”Cô nhất thời tò mò: “Uống thuốc gì, em thế này cũngcần phải uống thuốc à, không phải giảm sốt rồi còn gì?”“Em là do viêm phổi dẫn đến sốt cao, anh không phảiđã nói em không cần liều mạng như vậy sao? Vốn thân thể cũng không khỏe, hiệntại lại càng kém!” Hà Tô Diệp nhắc tới bệnh trạng còn có chút nóng lòng, đôimày càng nhăn lại.Cô tò mò: “Thế em bây giờ phải uống thuốc gì?”“Canh Đương Quy, bồi bổ tâm tì, ích khí sinh huyết,bên trong có hoàng kì, phục linh, bạch thuật, cam thảo, long nhãn, đương quy,viễn chí, mộc hương, cẩu kỷ tử” Hà Tô Diệp thở dài: “ trước tiên đi ngủ mộtlát, khi nào xong anh gọi em dậy thì uống.”“Nhưng mà, thuốc này lấy từ đâu ra? Nước Mỹ cũng cóthuốc Đông y sao?”“Khu phố tàu có cửa hàng bán thuốc bắc, đông y ở chỗnào cũng được người Trung quốc hoan nghênh. Đúng rồi, hôm này là ngày mùng banăm mới, lúc anh đi tới đó còn thật náo nhiệt.”Cô nhẹ nhàng phì cười, còn có chút trẻ con: “Chỗ ấycó mứt quả, có bánh sủi cảo với bánh trôi nóng hổi, có biểu diễn múa sư tử haykhông, còn có câu đối, cùng chữ Phúc nữa!”“Nhớ nhà hả?” Hà Tô Diệp cầm lấy bàn tay cô: “Nếumuốn đi như vậy, anh dẫn em đi xem, nhưng mà không khí tết trong nước vẫn hơn.”Thẩm Tích Phàm lại cảm thấy rung động trong lòng,nói đến miệng lại thu lại không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ nhẹ nhàngbốc lên nhúm thuốc gọi là Đương quy* kia, đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàngnói: “Đợi sau nửa năm nữa, em cùng nó sẽ giống nhau, vậy còn anh?”[* Đương quy: 当归 có nghĩa là quay về]^^“Đồ ngốc!” Hà Tô Diệp trấn an cười lên vui vẻ: “Emnói xem?”Đương quy, đương quy—“ lang thang mệt mỏi quay vềquê, nhớ nhất nhà cũ có cha mẹ” Cô không khỏi yêu thích cái tên này.[* cụ thể câu đó là游子疲惫当归乡, 最念老屋居高堂: Du tử mỏi mệtđương quy hương, tối niệm lão ốc cư cao đường, mình cũng không biết nêndịch thành như thế nào cho hay nhất, nhưng đại khái là nghĩa như ở phía trên^^].Cuối cùng là vị cố nhân nào đã làm cho tên của vịthuốc đông y này nổi tiếng như vậy, là lòng mẹ ngày đêm mong con về, hay làngười con gái tương tư nhung nhớ người chồng ngày trở lại, nhưng mặc kệ là ai,chúng đều là một phần tâm ý, một loại tưởng niệm nhập vào sâu đáy lòng.Có lẽ mệt mỏi muốn chết rồi, mà cũng có thể là tác dụngcủa thuốc Đông y, cảm giác buồn ngủ mông lung hiện lên rất nhanh, dường như còncó người nào đó bên môi cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, cô mỉm cười, rồi lạingủ mất.Vì thế, một đêm không ác mộng cứ thế qua đi.————-Ngày hôm sau, cô bị ánh nắng sáng sớm lay tỉnh.Màu trắng đầy trời, ánh nắng mật ngọt chiếu vào trênđám tuyết đọng, phát ra quầng sáng nhẹ nhàng, thuần khiết như vậy, không mộtchút tỳ vết. Thẩm Tích Phàm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cả người thoải mái nóikhông lên lời.Nhưng, tuyết lớn thế, tối hôm qua Hà Tô Diệp làmcách nào mà tới được.Phòng bếp truyền đến từng đợt hương thơm, là loạimùi vị đậm đà, lập tức bẻ gãy suy nghĩ trong cô, vôi vàng xỏ dép đi vào bếp,lại phát hiện Hà Tô Diệp đang bưng cái bát to, nhìn thấy cô vội hỏi: “Tỉnh dậy?bây giờ em thấy thế nào?”Cô sờ sờ cái trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Khôngcó việc gì rồi, hiện tại tinh thần cũng tốt hơn, anh làm cái gì thế, thơm quá!”“Là cháo rau.” Hà Tô Diệp thuận tay nâng lên cáibát, làm cho Thẩm Tích Phàm thỏa mãn hít thật sâu, anh không khỏi bật cười: “Cônhóc này, đừng có mà mê mẩn như thế, nhanh đi rửa mặt đi.”Cháo rau vào tới miệng là hương vị nhẹ nhàng khoankhoái, một bát không đủ phải thêm một bát, mà Hà Tô Diệp chỉ mỉm cười nhìn cô:“Không cần ăn gấp vậy, cẩn thận đau dạ dày.”Bởi vì là món ăn tự tay anh làm, cho nên khi ăn càngthơm nồng đậm.Nghĩ tới anh vì cô mà làm nhiều việc đến thế, nhưngcô lại cảm thấy không đủ, cảm thấy đối với bản thân lúc nào cũng không có cảmgiác an toàn, mà trong lòng luôn tồn tại khúc mắc, đối với tương lai hai ngườilúc nào cũng sợ hãi, lo lắng, thấp thỏm, mà căn bệnh lần này cũng là do tronglòng rối loạn mà sinh ra.Việc học nặng nề như này thật sự chẳng thấm vào đâu,cuộc sống tự ngược như nhà sư khổ hạnh chính là cảm giác cô đơn xấu hổ ám ảnh.Thì ra là cô đã vướng vào bệnh tương tư, bởi vì nhung nhớ, mới thấy cô độc, sợhãi, mới mạnh mẽ, rồi bất lực, mới không thể khống chế được, mà anh chính là vịthuốc đông y của cô.Nếu đã thiếu tình yêu của anh nhiều như vậy thì đểthời gian cả đời này trả lại đi.Cô buông đũa, nhìn ánh mắt của anh mà tràn đầy bướngbỉnh, thẳng thẳn, nhẹ nhàng nói ra, từng chữ từng chữ một: “Hà Tô Diệp, emnghĩ….nghĩ mình muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”Bàn tay cầm đũa hơi hơi run lên, sau đó chính là âmthanh thanh thúy của tiếng đũa va vào bát, trong mắt anh nổi lên một loại cảmxúc phức tạp, vừa vui sướng, cảm động , còn là một thứ gì đó nói không lên lời,Thẩm Tích Phàm nhìn không ra đó là gì, chỉ tùy ý nhìn anh đứng lên đi đến trướcmặt cô, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm.Hà Tô Diệp ở bên tai cô chỉ nói một chữ, lại cảmthấy so với bất cứ lời thề non hẹn biển của ai cũng đều chân thành nhất.Anh nói: “Được!”Lời hứa hẹn cả đời.Mùa đông này, ở nơi đất khách xa lạ, cô cuối cùnghiểu được, tình yêu trong thế giới sẽ có loại hạnh phúc tay trong tay , tìnhyêu trong thế giới sẽ có thiên trường địa cửu, đồng cam cộng khổ.Ở trong sự đẹp đẽ của thời gian, cô gặp được anh,yêu thương anh, sau đó quyết định bên nhau cả đời.Năm tháng tới đây, viên mãn không còn gì hối tiếc.Toàn văn hoànThế là câu chuyện cũng hoàn rồi^^ mình không ngờmình cũng có thể đi đến tận bây giờ, cám ơn các bạn đã quan tâm đến bộ truyệnvà ủng hộ mình suốt thời gian vừa qua^^ Lần đầu tiên, tự mình edit, chắc chắncòn nhiều sai sót, hy vọng mọi người bỏ qua nhé^^ câu chuyện theo motip nhẹnhàng, nói thật là mình chưa đọc truyện trước khi edit, chỉ vừa ngồi đọc vừachuyển ngữ, sắp xếp lại câu cú, đi theo mạch truyện.Cảm thấy câu chuyện này thật dung dị, lại thấy nócũng thật lãng mạn; không phải cứ “đao to búa lớn”, “ngược trời ngược biển”,đau khổ lẫn nhau mới có thể đủ để khắc cốt ghi tâm, mà ngược lại nhàn nhạtgiống như vị thuốc đông y, uống nó rồi mới thấy lưu hương mãi trong miệngnhập vào tận xương tủy, phải không nào? Ở đời, để có được một tình yêu bìnhthường nhưng đủ để con người ta hạnh phúc trọn vẹn thì thật khó, hy vọng tất cảcác bạn sẽ tìm được cho mình “vị thuốc Đông y” thích hợp nhé^^ Dù đắng cay chuachát hay ngọt bùi hăng nồng, hễ là hợp với mình, thì hãy cố gắng, mạnh dạn nắm chặttrong tay, giống như một câu nói trong chuyện mà mình rất thích của anh Hà:“Đúng vậy, ‘tôi đồng ý’, cùng em trải qua năm thángđằng đẵng, cùng em ngắm những thay đổi phù hoa của thế gian, đó nhất định làđiều tốt đẹp nhất.”Lời cuối, xin một lần nữa cám ơn!^^Hy vọng, mình sẽ sắp xếp được thời gian để có thểlàm thêm được nhiều nhiều cuốn truyện hay nữa chia sẻ với các bạn^^ phần ngoạitruyện của truyện này, mình sẽ gửi đến mọi người trong một ngày không xa^^ Chúccả nhà vui vẻ!!!!~~~Phiên ngoại: Hoa QuếVừahoàn thành một ca giải phẫu, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được lơi lỏng.Hà Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm thuận tay mở ra cửa sổ của văn phòng.Gió nhẹ thổi vào mặt,cách đó không xa truyền đến từng làn hương, anh cẩn thận phân biệt, thì ra làhoa quế. Thẩm Tích Phàm luôn luôn yêu thích hoa quế. Dù sáng sớm hay đêm khuya,ở hơi lạnh sau cơn mưa, sắc vàng nhạt từng chùm từng chùm nở, lại không có cáisức nặng ở đầu cành, mùi hương thoang thoảng hoặc là nồng đậm, không có gió,cũng có thể thấm nhập vào tâm hồn thật sâu.Hoa quế mới hái, dùngngâm thành mật, để tới mùa đông có thể làm nhân bánh trôi hoa quế, ngọt ngào màsay lòng người.Lúc này có ý tá đến gõcửa: “Bác sĩ Hà, mời anh chuẩn bị một chút, lập tức đi chụp ảnh”Anh hơi hơi sửng sốt, bácsĩ quản lí chỉ chỉ tấm thẻ, liền hiểu hiểu ra, đã thay đổi bệnh viện khác, đâylà trình tự tất nhiên.Anh cởi chiếc áo dàitrắng, nhìn vào gương để ý tới tóc, bỗng nhiên nhớ tới một việc.————Đó là trước khi bọn họkết hôn đi các phòng mời bánh kẹo cưới, chờ anh đi ra thì thấy Thẩm Tích Phàmkinh ngạc đứng ở cửa phòng, anh tò mò, từ ánh mắt của cô mà nhìn theo, thì ratrên bảng quảng cáo là ảnh chụp của anh.Cô xem xem ảnh chụp lạinhìn vào anh, có kết luận: “ May mà anh không quá ăn ảnh, bằng không hơn phânnửa bệnh nhân là nhắm vào anh mà tới.”Anh cảm thấy hiếu kì:“Rất khó coi à, tại sao mà nhiều người nói anh không ăn ảnh như vậy nhỉ?”“ Không phải!” Cô chắcchắn: “Là nhìn người thật vẫn đẹp trai hơn, đừng không biết thỏa mãn nữa, bácsĩ Hà, anh đã tuấn tú lắm rồi.”Anh phì cười: “Phảikhông? Anh không cảm thấy thế nha!”Thẩm Tích Phàm bĩu môikhẽ cười: “Lúc em lần đầu tiên nhìn thấy anh, cảm giác chính là kinh diễm,trong bệnh viện làm thế nào có thể có bác sĩ đẹp trai như vậy, ngay cả em cũngkhông dám tin tưởng hai mắt của mình.”“A, cô nhóc này, em nhắcđến anh mới nhớ ra, lần đó khi anh viết đơn thuốc, em mải nhìn chằm chằm vềhướng anh, anh cảm giác không phải em đang xem anh viết thuốc gì, em nói xem,em khi ấy làm cái gì hả?”“À…. nhìn tên anh chứ còngì, chỉ là khi đó không nhìn rõ, chỉ thấy cái tên “Bác sĩ chủ trị”“Trên đơn thuốc khôngphải có sao?”“Em làm sao mà biết được,chữ bác sĩ là cái loại rồng bay phượng múa, hoặc là đóng dấu rõ ràng, lại nói,nhỡ đâu anh viết sai thuốc cho em, em còn có cái để trách cứ chứ.”Anh lập tức không nói gì,Thẩm Tích Phàm cười tủm tỉm cầm tay anh: “Nói đùa thôi, khi ấy em làm sao cóthể nghi ngờ y thuật của anh, nói cả một đống thuật ngữ chuyên ngành như thế đãđem em trấn an rồi, trong lòng liền cảm thấy vị bác sĩ này rất đáng tin cậy.”Nhìn đến khuôn mặt có cáimá lúm đồng tiền của Hà Tô Diệp, cô lại bổ sung: “Chỉ là lúc ấy anh luôn nghiêmnghị, dáng vẻ rất nghiêm túc, em cho rằng anh là người theo chủ nghĩa lạnhlùng, không nghĩ tới thì ra anh cười một cái cũng có thể đau sốc hông nha, nhìnrất giống trẻ con.”Hà Tô Diệp cũng nín cườikhông nổi: “Lúc anh thực tập, giáo sư cũng nói nhìn thấy anh trẻ quá, khôngkhiến cho bệnh nhân có cảm giác an toàn được, sau đó liền đem Khâu Thiên phâncùng tổ với anh, nói là, dùng Khâu Thiên làm tăng thêm cho anh chút vững vàng.Không ngờ Khâu Thiên cái tên ấy đột nhiên thay đổi triệt để không nghiêm túcnổi một ngày, ngay cả anh cũng không dám cười ấy, cuối cùng hai đứa về kítúc, mới cười thật lâu.”Thẩm Tích Phàm day daymắt: “Thì ra tính nghiêm túc của anh là luyện ra như thế này, quả nhiên sau mộtngười con trai thành công đều có bóng dáng của một người con trai thành côngkhác.”Bỗng nhiên tiếng chuôngđiện thoại vang lên, là ông nội Hà thúc giục bọn họ trở về an cơm, trước khi vềThẩm Tích Phàm còn không quên chụp mấy cái ảnh ấy, sau đó lén lút cùng anhthương lượng: “Hà Tô Diệp, lần sau lúc chụp ảnh phải chụp xấu một tí đấy!”Anh khi ấy không chút dodự đáp ứng cô: “Anh sẽ tận lực!”————Sau khi chụp xong anh,vài bác sĩ với ý tá vây quanh cái máy tính xem kết quả, người thợ chụp ảnh cầmlấp tập tài liệu, xác nhận một chút, sau đó nói với anh: “Bác sĩ Hà, anh làquân nhân hả? Chỗ này qui định ảnh phải mặc quân phục”Mặt Hà Tô Diệp lộ vẻ khóxử: “Quân phục tôi để ở nhà rồi, bình thường đi làm sẽ không mặc”Thợ chụp ảnh cười: “Khôngsao, ngày mai còn một nhóm nữa, đến lúc ấy anh lại đến chụp một lần nữa đi.”Anh gật gật đầu: “Làmphiền cậu rồi, cảm ơn.”Lúc anh trở lại văn phòngxắp xếp mấy thứ chuẩn bị về nhà, lại nhận được điện thoại của Thẩm Tích Phàm:“Hà Tô Diệp, buổi tối hôm nay bọn em có buổi họp lớp, em không về ăn cơm được.”“Anh biết rồi, anh cũngphải đến nhà ông, sau khi kết thúc thì gọi điện cho anh, anh đi đón em, đượcchứ?”“Không cần đâu, bọn emcũng không hứa sẽ mang người nhà tới, không sao, em cũng không còn nhỏ nữa.”Anh đành phải dặn: “Uốngít rượu một chút, sớm trở về nha, nếu vẫy không được xe thì gọi điện thoại choanh, biết chưa?”Phía bên kia Thẩm TíchPhàm cười to: “Chứng minh thư của em làm mười mấy năm rồi, không phải là em gáivị thành niên nữa, bác sĩ Hà à!”.———–Xe còn chưa dừng lại đãngửi thấy hương hoa thoang thoảng, thì ra là hoa quế nhà ông nở, làn mưa cọ rửatán lá xanh biếc khiến cho tinh thần phấn chấn, điểm này thì sắc vàng nhạt vẫnchưa đủ quy mô, vẫn còn những nụ hoa thật nhỏ, phút chốc trong lòng liền vuisướng.Vừa xuống xe đã thấy HàThủ Tranh đang ở trong sân, vài ngày không thấy hình như cao lên rất nhiều,trông thấy anh vẫn cứ quấn dính như trước: “Chú à, mau tới, mau tới, nụ hoa tokia kìa, hái xuống giúp cháu, cháu với không tới.”Anh tò mò: “Hái cái nàylàm gì?”“Làm rượu mật ấy, mẹ cháudạy thế.”Anh không khỏi bật cười:“Chú giúp cháu hái, cháu lấy cho chú một cái rổ.”“Chẳng lẽ chú cũng muốnlàm, ông ngoại vẫn còn có loại rượu thượng thừa hơn cơ, để ở trong tủ bát ởphòng bếp ấy.”“Ừ nhỉ, cô của cháu cũngthích ăn bánh trôi nhân hoa quế”Hà Thủ Tranh bĩu môi: “Làchị Thẩm, gọi bằng cô làm người khác cảm thấy chị ấy thật già nha.”Hà Tô Diệp trêu ghẹo:“Cháu không phải vẫn gọi chú là chú đấy sao, thế nào mà không cảm thấy chú thậtgià?”Hà Thủ Tranh trịnh trọnggật gật đầu: “Chú vốn cũng làm gì còn trẻ nữa, kết hôn với chị Thẩm chính làtrâu già gặm cỏ non rồi!”.————–Một bình to đựng mật hoaquế, ngay cả trong khe hở cũng có thể ngửi được hương thơm thanh nhã.Người một nhà ăn cơm cùngnhau, không biết thế nào mà “buôn” tới cả đề tài em bé, nguyên bản chính là HàTô Diệp đang chuyên tâm ăn cơm, thình lình bị các trưởng bối hỏi: “Tô Diệp,cháu cùng Thẩm Tích Phàm lúc nào thì định có con, hai đứa cũng không còn nhỏnữa.”Anh một miếng cơm nghẹntrong miệng, miễn cưỡng nuốt xuống, xấu hổ cười cười: “ Hai đứa bọn cháu vẫncòn bề bộn nhiều việc, tạm thời chưa nghĩ đến việc ấy.”Ông nội Hà cười vang:“Nói là nói như vậy, nhưng có một đứa con thì mới coi như là một gia đình hoànhảo, cháu xem chị họ cháu một nhà tốt như vậy, Hà Thủ Tranh thông minh như thế,làm cho người ta thật thích.”Vẻ mặt của Hà Thủ Tranhvui sướng: “Em bé nhà chú, cháu đây so với nó sẽ lớn hơn, thế thì thật tốt nha,rốt cục cũng có thể lên chức.”Không phải chưa từng nghĩqua vấn đề có con, mà là Thẩm Tích Phàm vẫn chưa muốn có sớm như vậy, mà bảnthân anh tuy rằng rất coi trọng gia đình, nhưng công việc thật sự bận rộn, ởbệnh viện tổng tư lệnh quân khu không phải phẫu thuật cũng chính là tăng ca,ngay cả lúc đi ngủ buổi tối cũng sẽ bị điện thoại cấp cứu đánh thức, vì nguyênnhân ấy, anh cũng chưa thực sự muốn có con.Nếu kết hôn, có gia đìnhcùng con cái, cũng bắt đầu phải có trách nhiệm, anh vẫn chưa muốn gò bó nhưvậy.Nhưng hiện tại nếu haingười đều yên ổn rồi, chuyện này cũng có thể thương lượng.Để lúc khác tìm một cơhội cùng cô nói một chút vậy, nếu cô vẫn không muốn thì đành quên đi, dù saoloại truyện này vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.—————–Trên đường về nhà, mưanhỏ, bởi vì kẹt xe, nên ước chừng thời gian nhiều hơn mọi khi một giờ mới vềđến nhà.Nhìn từ dưới tầng, đèntrong nhà đã sáng, ánh sáng rõ ràng hắt ra, làm cho lòng anh thấy ấm áp, cùngdĩ vãng giống nhau, anh biết cô đang đợi mình trong nhà.Mở cửa, nghênh đón là mộtmùi rượu thoang thoảng, anh khẽ nhíu mày, xem ra Thẩm Tích Phàm lại uống vàokhông ít rượu.Nhưng, trong phòng kháchcũng không thấy bóng dáng ai, anh hô lên vài tiếng cũng không có người đáp lại,mở chốt cửa phòng ngủ, phát hiện Thẩm Tích Phàm đang ngơ ngác ngồi trên giường,nhìn vào tủ quần áo khẽ cười.Có lẽ là do hơi cồn, nênkhuôn mặt cô hơi phiếm hồng, khóe mắt, đuôi lông mày ánh lên thần thái như nắngấm, nhìn anh tiến vào, bĩu môi, rồi lại làm ra cái âm thanh ngọt ngào nũng nịu:“Ông xã, anh mặc bộ quần áo này vào cho em xem đi.”Anh tập trung nhìn, cảmthấy thật ngoài ý muốn: “Quân phục? Bây giờ mặc vào làm gì?”“Bảo anh mặc thì mặcđi…”Thẩm Tích Phàm nheo mắt lại: “Em vẫn còn chưa nhìn thấy anh mặc qua lần nàođâu, bệnh viện các anh hiện tại vì sao không có quy định mặc quân phục nữanhỉ?”Thuận tiện nhận lấy quầnáo từ tay cô, anh giải thích: “Chỉ có bác sĩ chủ nhiệm mới mặc, nếu không thìlà các bác sĩ thực tập, hiện nay bệnh viện tổng tư lệnh quân khu nhân viên bênngoài rất nhiều, không phải chuyên nghiệp thì sẽ không phân biệt nổi đâu là “hàngxịn” đâu là “hàng lậu”.”Thay xong đồng phục, anhthuận tay cầm lên cái ca vát, lại bị Thẩm Tích Phàm kéo lại: “Cái này với bộquân phục khó coi chết, lần sau em sẽ mua cho anh một cái màu xanh lam đậmkhác, lân trước em nhìn thấy có cái VERSACE cũng không tồi đâu, lúc ấy cảm thấykhông xứng với bộ quần áo này, nhưng mà hiện tại nhìn thấy vô cùng hợp.”Hà Tô Diệp cười cười:“Ngắm xong rồi chứ, anh có thể thay ra chưa, có điều anh có thể hỏi một câu tòmò được không, vì sao đột nhiên muốn anh mặc quân phục?”“Hôm nay, nghe các bạn emnói, con trai mặc quân phục là đẹp trai nhất, sau đó em đã nghĩ tới bố, mặcquân phục vào thật sự rất đẹp…. đủ thấy năm đó, bố em anh tuấn tiêu sái nhưnào”. Đứng ở trên giường, cúi đầu tới gần mặt Hà Tô Diệp, thở ra mùi rượuthoang thoảng say người: “Không ngờ anh mặc vào so với ông còn đẹp hơn, thì rachồng em chính là mê hoặc người như vậy, không nghĩ tới nha, ha ha……”Anh cười rộ lên, chốnglại ánh mắt sáng lấp lánh của cô: “ Bà xã em quá khen rồi, hiện tại có thể….”Lời còn chưa dứt, bất ngờkhông kịp đề phòng, mềm mại, làn hơi giữ lấy môi anh ngăn chặn lời nói, trongmiệng cô còn có hương rượu nho, làm cho người ta mê say. Hai người dính sátnhau không có khe hở, dồn dập thở dốc cùng với cơ thê phập phồng, thân cận da thịt,tựa như bạo phong cuồn cuộn nổi lên kinh đào hãi lãng, gắn bó, xâm chiếm lẫnnhau, giống như một trận chiến hỏa bạo lại diễm lệ.Nhưng anh đột nhiên nhớtới một chuyện vô cùng quan trọng, hơi thở dồn dập: “Hôm nay,….”Ngọn đèn ánh lên trongđôi mắt long lanh của cô nhìn anh có muôn ngàn dụ hoặc nói không lên lời, ThẩmTích Phàm cười rộ lên, trong giọng nói ngọt ngào mang theo một chút giảo hoạt:“ Quên đi, quên đi, thuận theo tự nhiên là xong…”Được rồi, lý trí cuốicùng của anh cũng chỉ vì một lời nói trả lời ấy mà bị chặt đứt, vậy thì cứthuận theo tự nhiên đi.—————–Dường như phía trước cómuôn ngàn ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt, Hà Tô Diệp không khỏi mở to, giơ lêncánh tay nhìn đồng hồ, người bên cạnh không được tự nhiên động đậy hai cái, sauđó nheo lại ánh mắt miễn cưỡng hỏi: “Mấy giờ rồi?”“Còn sớm lắm, em hôm naykhông phải đi làm có đúng không, ngủ thêm một lúc nữa đi.”Thẩm Tích Phàm cọ cọ gối,kéo nhanh chăn, nói mê còn phun ra một chữ: “Mệt….” . Sau đó lại nặng nề ngủtiếp.Anh yêu thương chăm chúnhìn cô một lúc lâu, nhịn không được lại đặt một nụ hôn trên khóe môi cô, rồimới dậy mặc quần áo đi làm điểm tâm.Bánh trôi nhân hoa quế,tuy rằng không phải là điểm tâm mùa này, nhưng buổi sáng kèm với một bát bánhhương hoa quế, thật sự là một chuyện vô cùng xa xỉ, đáng tiếc mỹ thực như vậylại chỉ có thể một mình độc hưởng.Để lại một bát trong lòvi sóng, viết một tờ giấy nói cho cô bữa sáng, sau đó quay trở lại phòng ngủlấy bộ quân phục.Tối hôm qua có lẽ là dotác dụng của cồn, cô nhóc này lại chủ động mê hoặc người ta, có điều may mắn làở thời điểm cuối cùng hai người còn sót lại chút lý trí, không coi thường bộquân phục này.Lấy quân phục, rồi gấpgọn cất vào trong hộp mang đi, bỗng nhiên nhớ mấy ngày hôm trước chị họ để choThẩm Tích Phàm mấy cái hóa đơn mua vài thứ, đành phải quay lại cái giường ngủ,nhẹ nhàng lay tỉnh cô: “Mấy tờ hóa đơn kia đâu, chị họ thúc dục vài thứ.”:Thẩm Tích Phàm mơ mơ màngmàng đáp: “Trong ví tiền của em ấy, tự anh lấy đi!”Trong ví tiền nhồi vào đủloại giấy tạp nham, anh tìm hơn nửa ngày mới nhìn thấy tờ hóa đơn kia, kẹp ởgiữa hai cái thẻ tín dụng lúc ấy sờ không được, lại cẩn thận lấy ra, phát hiệnmột cái ảnh chụp bỗng rơi xuống.Anh nhặt lên liền thấy,ngạc nhiên cười lớn một tiếng, thì ra là tấm ảnh trên thẻ công tác của anh ởbệnh viện trước kia, bị cô trêu tức bảo cái ảnh đấy là “ không ăn ảnh, ẻo lả”.Cô nhóc khẩu thị tâm phinày, nếu khó nhìn như thế còn muốn mang theo làm ảnh tùy thân làm gì, đã vậykhông thèm nói cho anh, còn vụng trộm tàng trữ.Nếu cô nói sớm, thì bảnthân cần phải chọn ra cái ảnh đẹp nhất cho cô mang theo, ví dụ như chính mình,trong ví tiền nhất định là cái ảnh xinh đẹp nhất của cô.Thôi bỏ đi, cái ảnh nàyanh tạm thời tịch thu là được rồi.——————Nhóm thứ hai chụp ảnh đềulà quân y, một tiếng sắc mặc nghiêm túc, một màu quân trang, vài người ý táthực tập tán thưởng: “Đẹp trai chết con nhà người ta rồi, con trai mặc đồngphục vẫn là tuyệt nhất”.Anh là người chụp cuốicùng, sau khi chụp xong, người thợ ảnh chỉ vào máy tính hỏi anh: “Bác sĩ Hà,dùng tấm này được không?”Anh cười cười: “Vẫn làlấy cái trước đi, cái này có thể lén đưa cho tôi được không?”Người thợ chụp ảnh cảmthấy thật kỳ quái, ánh mắt thẩm mỹ của bản thân chẳng lẽ có vấn đề, lại truyvấn anh: “Em cảm thấy cái ảnh này tốt hơn cái ảnh kia mà.”Hà Tô Diệp mỉm cười:“Đúng thế, cho nên mới dùng cái kia.”Di động trong túi hơirung, mở ra thì thấy là tin nhắn của Thẩm Tích Phàm: “Hà Tô Diệp, anh hôm naylúc lấy hóa đơn có thấy rơi ra tấm ảnh nào hay không?”Anh có ý định trêu ghẹocô: “Ảnh nào? Anh không nhìn thấy!”Trong một lát lại có tinnhắn bay đến, anh có thể tưởng tượng ra cái tư thế sốt ruột của bà xã nhà mình:“Xong rồi, không phải là hôm qua em bị tên sắc nữ nào cướp mất chứ, hay là đánhmất nhỉ, anh khẳng định không nhìn thấy à?”“Ảnh gì cơ, quan trọnglắm không?”“Sao mà không quan trọngđược, là ảnh của anh đấy, thôi xong rồi…..”Trong lòng anh âm thầmcười, an ủi cô: “Anh trở về đưa cho em cái khác là được, bệnh viện bọn anh vẫnđang chụp ảnh thẻ mới.”“Nhớ phải đưa cho em cáiảnh đẹp trai nhất đấy, ảnh thẻ vẫn có vẻ không được đẹp lắm.”Anh cười rộ lên, thuậntay mặc vào cái áo trắng dài, vừa cầm lấy di động đã thấy âm thanh báo hiệu, làtin nhắn của cô lại tới nữa….“ Buổi tối hôm nay về sớmmột chút, em định làm món canh hạt sen ướp hoa quế bách hợp, nhớ phải về sớmmột chút đấy nhé!”“ Anh biết rồi, nhấtđịnh.”Từ phòng khám bệnh việnđi tới bộ phận nằm viện, xuyên qua một mảnh xanh ngắt, mùi thơm của hoa quếngào ngạt thổi tới, anh ngẩng đầu thấy phía trước đó có đóa hoa thật nhỏ, ởtrong làn mưa phùn nhỏ mà khoe hương, nhẹ nhàng rủ xuống, đã thành một chùm hoaquế, hợp thời nở rộ, hương khí tràn ngập quanh thân làn tràn trong không gian.Bàn tay nhanh chóng đỡđược một bông hoa nhỏ rơi xuống, anh khao khát mong đến kỳ hoa tiếp theo, có lẽkhi ấy, anh sẽ có được một gia đình trọn vẹn ba người ấm áp.Phiên ngoại: Câu chuyệncủa anh Lâm.Cà phê trên bàn đã lạnh từ lâu, mãi đến khi chạm vào thành cốc lạnh lẽo anh mớiphản ứng lại, cũng không ngẩng đầu lên, gọi người thư kí: “Lucy,a cup of coffee,thanks!”.Nhưng người thì lại khôngthấy đâu, Lâm Ức Thâm nghi hoặc nhìn ngó bốn phía, quả thật không có một bóngngười, nhìn nhìn lại xung quanh bàn, thì ra đã tan làm hơn hai tiếng rồi, màchính anh hoàn toàn đắm chìm trong chuỗi các con số cùng báo cáo.Cười khổ một tiếng, đứnglên chuẩn bị sắp xếp vài thứ, tấm thiệp cưới trên bàn im lặng nằm một góc, màuhồng khiến cho anh ghen tị. Trong lúc vô ý, liếc mắt hướng ra phía bên ngoàimột cái, ánh đèn thành phố rực rỡ lung linh như làn nước dưới trăng, mây trôisao sáng, thiên thượng nhân gian, cứ thế chiếu rọi.Giống như vĩnh viễn rõràng, lại như vĩnh viễn cô độc như vậy.————————Dạo này, Ôn Vi luôn cóthói quen lưu lại công ty tới tận khuya, sau đó một người chạy lên tầng thượngcao nhất, ánh đèn rực rỡ mới lên, khu buôn bán sầm uất ngay tại dưới chân mình,một mảng thanh sáng, vô hạn phồn hoa. Cô thích xem ngọn đèn lấp lánh trong mànđêm đen, như vậy sẽ khiến cho cô cảm thấy an tâm cùng bình tĩnh.Màn đêm này, cùng ngàythường dường như không có gì khác nhau, Ôn Vi bưng cà phê ngồi trên tầng caonhất, vừa định đứng dậy chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến,bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Lâm Ức Thâm đứng dưới bóng của ngọn đèn, dángngười cao ngất mạnh mẽ, lại lộ ra chút tịch mịch cô liêu cùng nét ôn nhu khó cóđược, nhưng điều đó lại làm cho cô cảm thấy như trong mơ, Lâm Ức Thâm cách côcàng xa, hay là cách cô càng gần.Anh đi đến bên người côngồi xuống: “Thành phố cô đơn lại tịch mịch, tuy rằng rất đẹp đẽ.”Ôn Vi mỉm cười: “Ở trongtuyệt vọng tìm kiếm hy vọng!”Lâm Ức Thâm cười ha ha,Ôn Vi cũng bật cười, cô đem bàn tay mở ra, có ánh sáng xuyên qua nhỏ vụn, cônheo lại ánh mắt cười, anh cũng nhìn cô, hai người đều ẩn ẩn cảm thấy bầu khôngkhí có chút không giống với thường ngày.Cuối cùng vẫn là cùng điăn cơm, thịt tôm phi ức gà, cá hoa cúc vàng khô, cá rô Tùng Giang, sa- lát sò,dường như tất cả đều là món ngon nổi tiếng Thượng Hải.Ôn Vi gắp một miếng cáđưa vào miệng, bật cười: “Giám đốc Lâm, anh là người Thượng Hải?”Anh lắc đầu: “Chẳng lẽ côkhông phải người Thượng Hải?”Cô sửng sốt một chút, lậptức gật gật đầu: “Đúng rồi, tôi từ nhỏ đến lớn luôn sống ở Thượng Hải, mãi chođến khi công ty cử tôi đến đây.”Lâm Ức Thâm trấn an cườicười: “Đồ ăn như này có hương vị quê nhà hay không? Tôi không phải người ThượngHải, cho nên không rõ lắm.”Một dòng nước ấm chảyxuôi trong lòng, tay cô cầm chiếc đũa khẽ dừng một chút, hàm hồ nói mộtcâu: “ Rất có hương vị chính thống, cám ơn anh”Cô thật ra đã sớm âm thầmlưu tâm tới vị tổng giám đốc nổi tiếng toàn công ty này rồi, mới ngoài ba mươi,một người đàn ông kim cương – độc thân – đẹp trai – hoàn hảo, xuất thân là tiếnsĩ ngành Business administration [quảntrị kinh doanh] của đại học Connell,không có tiếng xấu, làm người khẳng khái. Rất nhiều người nói về anh, khi đóđều có cảm giác tôn trọng, anh thường hay mỉm cười khiến cho ai cũng cảm thấynhư ngọn cây đón gió xuân.Sau này mới biết trướcđây Lâm Ức Thâm từng là lưu học sinh, từng làm ở bộ phận quản lí quan hệ xã hộikhách sạn, một công việc xoay vòng vòng như vậy, thường phải đối mặt với cácloại khó dễ mà khách hàng yêu cầu, mà bây giờ lại đang đối với một đám cấp dướicũng chỉ lấy lễ đại ngộ như với khách, tự nhiên là ngựa quen đường cũ. Chẳngqua, thỉnh thoảng anh cũng có lúc phát hỏa, khuôn mặt sẽ biểu hiện lạnh băng,không giận mà uy.Mà cô đã từng nhìn thấymột lần.Đó là sai lầm của bộ phậntài vụ của công ty bọn họ, cô được người phụ trách phái tới ngày hôm sau, vừamới vào văn phòng, đã thấy Lâm Ức Thâm xanh mặt, đứng trước mặt anh là đámngười quản lí của bộ phận tài vụ, không có ai ở đây dám lên tiếng, không khílạnh băng như tuyết rơi tháng chạp.Tất cả mọi người khôngbiết có thể vượt qua ngày ấy như thế nào, nơm nớp lo sợ thở mạnh cũng khôngdám, Lâm Ức Thâm đi rồi không đến nửa tiếng cô lại bị thư kí mời đến phòng giámđốc, Lâm Ức Thâm đang đứng trong nắng sớm đưa lưng về phía cô, cô chú ý tới mộtcái đơn báo cáo từ chức ở trên bàn cùng một lá đơn bổ nhiệm, mà cái lá đơn bổnhiệm kia rõ ràng viết tên của cô…. Giám đốc bộ phận tài vụ.Cô lập tức đã bị dọa, sửasang lại một chút suy nghĩ: “Tổng giám đốc, tôi đến rồi.”Anh xoay người, biểu tìnhlại trở nên nhu hòa, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ chỉ cái bức thưbổ nhiệm kia: “Cô Ôn có thể nhận nhiệm vụ này không?”Lắc đầu không chút suynghĩ, đối lại ánh mắt Lâm Ức Thâm ngờ vực, cô trịnh trọng mở miệng: “Nói vềbằng cấp cùng lý lịch, chức vụ này cũng không hẳn là thứ tôi có thể cáng đáng,huống hồ tôi là người mới tới, cũng không quen với tình hình nơi đây.”Lâm Ức Thâm cười rộ lên,chân mày giãn ra càng có vẻ anh khí mười phần: “Không quen rồi dần dần cũngthành quen, giám đốc tài vụ không cần phải tự làm mọi việc, chỉ cần điều binhkhiển tướng, huống hồ….” Anh dừng lại một chút: “Công ty cần là những nhân viênthực thụ, điểm này thì tôi cực kì tín nhiệm cô Ôn, bởi vì….” Anh cũng không nóitiếp lời, chỉ là thẳng thắn chân thành nhìn ánh mắt của cô.Hay cho mỹ từ “Tínnhiệm”, cô lập tức đã bị bắt làm tù binh, cầm cái lá đơn bổ nhiệm kia trịnhtrọng gật đầu: “Được, tôi nhận lời.”Sau đó cô mới biết được,Lâm Ức Thâm là người có trực giác nhìn người, công việc làm tại khách sạn bốnnăm đã luyện một đôi hỏa nhãn cho anh, theo lời của đám con gái trong “công tytổng đài” thì chính là: “ Cho xin đi, cô là dạng nhân vật gì mà chưa gặp qua,trước mặt anh ấy chúng ta quá đều quá đơn giản!”.


Video liên quan

Chủ Đề