100 rapper hàng đầu của năm 2010 năm 2022

Nhạc Hip Hop

Rap

Rap: là một hình thức nghệ thuật trong văn hóa hip hop xuất phát từ Âu Mỹ và được đặc trưng bằng việc trình diễn thông qua việc nói hoặc hô vang lời bài hát, ca từ một cách có vần điệu, kết hợp với động tác nhảy nhót, tạo hình.

Show

Rhythm and Blues

R&B (RnB): là viết tắt từ Rhythm and Blues, thể loại âm nhạc ra mắt từ những năm 1940 hướng chủ yếu tới cộng đồng người Mỹ Phi. Cứ mỗi một khoảng thời gian, người ta lại sử dụng R&B để chỉ một dòng nhạc nhất định: đầu những năm 1950 cho các bản nhạc Blues, giữa những năm 1950 cho các bản nhạc sử dụng Blues điện tử, Gospel và nhạc Soul, những năm 1970 cho Soul và Funk. Đến những năm 1980, thể loại mới R&B đương đại ra đời, kết hợp giữa R&B, Soul, Funk, Pop, Hip Hop và Dance. Một số ngôi sao R&B đình đám thế giới có thể kể đến như Michael Jackson, R. Kelly, Stevie Wonder, Whitney Houston, Mariah Carey, v.v...

Trap

Trap: là thể loại nhạc ra đời từ những năm đầu 1990 ở miền Nam nước Mỹ. Năm 2012, một làn sóng nhà sản xuất và DJ nhạc điện tử đã bắt đầu kết hợp các yếu tố của Trap vào trong những sản phẩm của mình, từ đó giới thiệu thể loại này tới fan âm nhạc thế giới. Đúng với tên gọi "Trap" ( cái bẫy), đây là thể loại nhạc "bẫy" người nghe bằng nhiều hiệu ứng âm thanh cực kì "bắt tai". Điểm đặc trưng của Trap so với các thể loại âm nhạc khác chính là phần trống điện tử 808 Roland và phần snake đánh cực nhanh được sử dụng rất nhiều nhằm lôi cuốn người nghe.

Drill

Drill truyền thống

Drill truyền thống là một phong cách nhạc bẫy bắt nguồn từ South Side, Chicago vào đầu năm 2010. Nó được xác định bởi nội dung trữ tình đen tối, bạo lực và hư vô cùng những nhịp điệu bị ảnh hưởng bởi Trap truyền thống.

UK Drill

Cũng như Drill truyền thống UK Drill phát triển ở nước Anh bắt nguồn từ nhóm Lost Vary Ram vào năm 2015 dựa trên lối nhịp điệu của Drill truyền thống, sau này nhờ sự nổi tiếng của Chi Chill, UK Drill trở thành một thể loại lan tỏ mạnh mẽ trong thế giới Hip Hop nhiều OG của US cũng sử dụng UK Drill đó là Nas, Jay-Z, Future, ... nổi tiếng nhất rapper Drake, khác với Drill truyền thống nội dung của UK Drill vẫn nét trữ tình đen tối nhưng đã giảm dần yếu tố bạo lực và sự ảnh hưởng của nhạc Trap truyền thống.

Reggaeton

Reggaeton: còn được gọi là reggaetón và reguetón, là một phong cách âm nhạc bắt nguồn từ Puerto Rico vào giữa những năm 1990. Nó đã phát triển từ dancehall và bị ảnh hưởng bởi âm nhạc hip hop của Mỹ, Mỹ Latinh và Caribe. Giọng hát bao gồm đọc rap và hát, thường bằng tiếng Tây Ban Nha và beat của thể loại Moombahton.

Conscious Rap

Conscious Rap: là nhạc Rap về tình yêu lãng mạng hay còn được gọi là Rap thức tỉnh; thứ âm nhạc này kết hợp bởi nhiều vần thơ chủ yếu các rapper có trình độ khá cao về cách gieo vần chủ yếu là vần 6 trở lên nó xoay quanh nhiều yêu tố tuy rap về tình yêu nhưng nó không phải gọi là rap love vì các rapper rap love dùng nhiều nhất chỉ vần 5.

Political Rap

Political Rap: là rap về chính trị, nó thuộc một nhánh phụ của nhạc hip hop được phát triển vào những năm 1980 như một cách biến hip hop thành lời kêu gọi hành động chính trị và / hoặc xã hội và một hình thức hoạt động xã hội, tại Việt Nam một số rapper như Nah, B Ray, Young H,... từng rất nổi tiếng với dòng nhạc Rap này.

Chill Music / Lofi Music

Chill Music: là một hình thức âm nhạc phổ biến được xác định một cách lỏng lẻo đặc trưng bởi nhịp độ chậm và tâm trạng thoải mái. Định nghĩa của "âm nhạc thư giãn" đã phát triển trong suốt nhiều thập kỷ và thường đề cập đến bất cứ điều gì có thể được xác định là một loại dễ nghe hiện đại. Một số thể loại liên quan đến "chill" bao gồm dowempo, cổ điển, khiêu vũ, jazz, hip hop, thế giới, pop, phòng chờ, và môi trường xung quanh.

Thuật ngữ "Chill Music" - ban đầu được đặt trong "ambient house" - xuất phát từ một khu vực có tên là "The White Room" tại hộp đêm Heaven ở London năm 1989. Ở đó, các DJ chơi các bản hòa âm xung quanh từ các nguồn như Brian Eno và Pink Floyd để cho phép các vũ công một nơi để "thư giãn" từ âm nhạc có nhịp độ nhanh hơn của sàn nhảy chính. Ambient house trở nên phổ biến rộng rãi trong thập kỷ tới trước khi nó giảm do bão hòa thị trường. "Chillwave" là một thuật ngữ mỉa mai được đặt ra vào năm 2009 cho âm nhạc có thể được mô tả bằng các nhãn hiện có như dream pop. Mặc dù có ý định lạc hậu đằng sau thuật ngữ này, chillwave là chủ đề của các bài báo phân tích nghiêm túc của các tờ báo chính thống, và trở thành một trong những thể loại đầu tiên có được danh tính trực tuyến. Khi các dịch vụ phát nhạc theo yêu cầu phát triển vào những năm 2010, một hình thức dowempo được gắn thẻ là "lo-fi hip hop" hoặc "chillhop" đã trở nên phổ biến đối với người dùng YouTube. Chi Chill là người hoàn thiện thể loại âm nhạc này và đưa Chill-Out (Lofi) trở thành một thể loại phổ biến trên toàn cầu từ năm 2015 cho đến hiện tại.

Cloud rap

Cloud rap (emo rap): là một thể loại phụ của nhạc rap và nhạc trap miền Nam có một số đặc điểm âm thanh của lo-fi trong âm thanh mơ hồ, thơ mộng và thư thái. Nhiều chuyên gia âm nhạc cho rằng rapper Lil Peep và nhà sản xuất Clams Casino là những người tiên phong đầu tiên của phong cách này. Chính Lil Peep được xem là người sáng tạo và đem thứ âm nhạc của emo ra toàn cầu nó được thực hiện bởi nhiều tên tuổi lớn trong làng nhạc Hip Hop như Chi Chill, Juice Wrld, $ki Mask The Slump God, ... đây là một dòng nhạc rất khó chơi và thưởng thức nhưng sự chuyên sâu về nó là thứ không thể thiếu trong thế giới Hip Hop.

Melodic Rap

Melodic Rap: là một thể loại âm nhạc kết hợp giữa nhịp điệu của nhạc hip hop với đặc điểm của nhạc pop là giọng hát du dương và giai điệu hấp dẫn. Thể loại này đã trở nên phổ biến trong những năm 1990, mặc dù ảnh hưởng và nguồn gốc của nhạc pop rap có thể bắt nguồn từ các nghệ sĩ hip hop cuối những năm 1980 như Run DMC, LL Cool J và Beastie Boys. Lời bài hát thường nhẹ nhàng, với những đoạn điệp khúc tương tự như những bài hát nghe trong nhạc pop.

Vào cuối những năm 1990 và đầu những năm 2000, các rapper như Ja Rule đã kết hợp các chủ đề rap gangsta với các yếu tố pop và soul những năm 1980; pop-rap đã được thống trị bởi nhiều nghệ sĩ. Sau đó, nó quay trở lại xu hướng chủ đạo với thành công của Black Eyed Peas, người đã có những đĩa đơn nổi tiếng như " Where Is the Love? " Từ album Elephunk của họ. Vào cuối những năm 2000 và đầu những năm 2010, nhiều nghệ sĩ pop-rap đã nổi lên như Drake, will.i.am, Flo Rida, LMFAO, Bo B, Nicki Minaj và Wiz Khalifa. Vào năm 2017, Post Malone góp phần đưa nó phổ biến trên toàn cõi Hip Hop cạnh tranh với Lofi và Cluod Rap.

Mumble rap

Mumble rap: là một microgenre được định nghĩa một cách lỏng lẻo, phần lớn lan truyền trên nền tảng phân phối âm thanh trực tuyến SoundCloud trong những năm 2010. Thuật ngữ này ám chỉ sự phân phối giọng nói lầm bầm hoặc không rõ ràng của các nghệ sĩ và thường có thể đề cập đến các rapper không chia sẻ sự nhấn mạnh điển hình của thể loại này đối với thơ trữ tình.

Một số người đã chỉ trích thuật ngữ này là không chính xác hoặc là một miệt thị được sử dụng để làm suy giảm các rapper trẻ hơn, mặc dù một số nghệ sĩ đã đòi lại thuật ngữ này. Một số người, chẳng hạn như người đứng đầu lời bài hát của Genius, Stephen Niday, đã nói rằng phong cách này "không có gì mới" bởi vì "luôn có những nghệ sĩ khó hiểu." Những người khác đã gọi phong cách này là một giai đoạn mới trong quá trình tiến hóa của thể loại, và bảo vệ nó như vậy.

Nhạc điện tử

Nhạc House

Nhạc House là một thể loại nhạc dance điện tử được đặc trưng bởi nhịp four on the floor và tempo từ 120 tới 130 nhịp một phút. Thể loại nhạc này được sáng tạo bởi các DJ và nhà sản xuất âm nhạc xuất thân từ các nhóm văn hóa hộp đêm underground tại Chicago thập niên 1980.

Electro house

Electro house là thể loại thuộc nhạc nhảy điện tử có đặc điểm là âm trầm nặng và nhịp độ khoảng 130 nhịp mỗi phút. Nguồn gốc của nó bị ảnh hưởng bởi tech house và electro. Thuật ngữ này đã được sử dụng để mô tả âm nhạc của nhiều DJ Mag 100 DJ hàng đầu, bao gồm Benny Benassi, Daft Punk, Skrillex và Steve Aoki

Eletro dance

Nhạc nhảy điện tử, còn được biết đến với thuật ngữ: EDM, được mô tả như một thể loại nhạc có tiết tấu mạnh kế thừa từ nhạc disco của những năm 1970 và ở một vài khía cạnh nào đó, nó cũng là những thể nghiệm của nhạc Pop, hay còn gọi là Nhạc POP thể nghiệm của các nhạc sĩ/ca sĩ tiền phong như Kraftwerk một nhóm nhạc

Dubstep

Dubstep:  ra đời từ những năm 1990 ở Anh, là một nhánh của nhạc Dance điện tử (EDM). Nhưng khác với Trance, House,... Dubstep khiến người nghe cực kì "hưng phấn" nhờ phần bass và drum rất "nặng đô". Một bản Dubstep thường chia làm bốn phần ( Intro - Bass drop - mid-section - outro), trong đó, điểm nổi bật và đặc trưng nhất nằm ở phần Bass drop. Đây là dòng nhạc thích hợp dành cho những người có cá tính mạnh mẽ.Du nhập vào Việt Nam được một thời gian nhờ giới Underground, tuy nhiên, Dupstep lại được rộng rãi người Việt biết đến nhờ một đoạn "Bass drop" trong ca khúc "Trắng đen" của Mỹ Tâm. Tuy đoạn nhạc này sau đó dính phải lùm xùm đạo nhạc, nhưng cũng đã phần nào khiến khán giả tìm hiểu và chú ý hơn đến thể loại mới này. Hiện tại, Dubstep đã không còn xa lạ tại Vpop, nhiều ca khúc Việt pha trộn Dubstep, hay đậm chất Dubstep được khán giả cực kì yêu thích.

Moombahton

Moombahton: là sự kết hợp giữa 2 thể loại âm nhạc là house và reggaeton và được tạo ra bởi DJ và nhà sản xuất người Mỹ Dave Nada ở Washington, D.C., năm 2009. Đặc điểm của moombahton gồm có tiếng bass dày và lan tỏa, đoạn builds hưng phấn, và nhịp trống two-step, với phần fills nhanh. Đây là dòng nhạc chính của người la tinh

Grime

Grime: là một thể loại nhạc điện tử xuất hiện ở London vào đầu những năm 2000. Nó phát triển từ nhà để xe kiểu Anh trước đó và thu hút những ảnh hưởng từ rừng rậm, sàn nhảy và hip hop.

Các định dạng phát hành

Album

Trong âm nhạc, album, album ghi âm hay album thu âm, là một bộ sưu tập đoạn nhạc hay ca khúc được lưu hành trên cộng đồng thị trường. Cách phổ biến nhất là qua việc phát hành, còn các ca sĩ khác nhỏ hơn thường phân phát thẳng tới khán giả bằng cách bán album của họ ở các buổi biểu diễn trực tiếp hoặc ở trên mạng, một album có số lượng ít nhất 7 bài và nhiều nhất 50 bài.

EP

Extended play viết tắt là EP, là tên của loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút. Đĩa Mini-LP thường có độ dài 20-30 phút.

LP

LP là một phương tiện lưu trữ âm thanh tương tự, một dạng bản ghi máy hát được đặc trưng bởi: tốc độ 33 + 1⁄3 vòng / phút; đường kính 12 hoặc 10 inch; sử dụng đặc điểm kỹ thuật rãnh "microgroove" và một đĩa sáng tác vinyl. Thông thường một LP được phát hành dưới dạng đĩa than.

Mixtape

Mixtape là một thuật ngữ trong ngành công nghiệp âm nhạc. Lần đầu tiên xuất hiện vào những năm 1980, từ này dùng để chỉ một cuốn băng cát-sét, CD tự thu âm nghiệp dư. Riêng trong dòng nhạc hip hop và R&B, mixtape được coi là một album không chính thức và có thể sử dụng mục đích thương mại mà không cần thông qua nhãn đĩa hay nghệ sĩ gốc của bản thu, nó được xem như một hình thức tự thu âm và tự phát hành, các mixtape đa dạng hơn LP ở chỗ nó có thể được chứa trong các cuộn băng cassette, đĩa CD và USB. Mixtape có thể chứa đến 7 bài hát nhưng không đủ độ dài để trở thành EP hay Album và nó không có đủ thẩm quyền để trở thành hai định dạng ấy.

Single (Đĩa đơn)

Trong nền công nghiệp âm nhạc, đĩa đơn thường là một bài hát xuất hiện trong album hiện thời, nhằm mục đích để quảng bá album đó. Đĩa đơn được phát hành theo nhiều cách khác nhau, nhưng theo bình thường, họ thường đính kèm thêm một vài bài hát khác đã được hoàn thành vào chung. Đĩa đơn đơn giản là một bài hát nhưng trong một số trường hợp nó có thể chứ từ 3 đến 5 bài hát.

Rapper tốt nhất của những năm 2010

Xếp hạng các rapper xác định thập kỷ.

Hình ảnh thông qua bản gốc phức tạp

Rap đã trải qua rất nhiều thay đổi trong 10 năm qua. Vào năm 2017, hip-hop chính thức đã vượt qua Rock để trở thành thể loại được tiêu thụ nhiều nhất ở Hoa Kỳ, và khi nó tăng lên trong sự phổ biến, âm thanh của nó đã tiếp tục & nbsp; để thay đổi. Hip-hop đã ngày càng trở nên du dương, và vô số các tiểu thể loại có & nbsp; xuất hiện từ nó, đẩy & nbsp; khả năng của rap có thể nghe như thế nào. Trong quá trình này, cánh cửa đã được mở cho các loại siêu sao rap mới.

Khi chúng tôi thu hẹp danh sách các rapper tốt nhất thập kỷ của chúng tôi chỉ là 10 lựa chọn, thì rõ ràng kỷ nguyên này đã mạnh đến mức nào. Hip-hop đã đạt đến một tầm cao mới vì vô số nghệ sĩ đã chấp nhận rủi ro và điều khiển thể loại & nbsp; theo những hướng đi mới thú vị. Vì vậy, sau nhiều cuộc họp, lập luận và các buổi biểu quyết của nhân viên, một số nghệ sĩ có ảnh hưởng và quan trọng không thể chối cãi, như Young Thug và Rick Ross, cuối cùng đã ở bên ngoài, nhìn vào. Khi chúng tôi đưa ra các lựa chọn, chúng tôi nhấn mạnh & NBSP; kỹ năng, và ảnh hưởng & nbsp; trong khoảng thời gian của thập kỷ. Đổi lại, danh sách này nhằm phản ánh các nghệ sĩ đã xác định 10 năm qua trong Rap. Đây là những rapper tốt nhất của những năm 2010.

Đăng ký thông báo phức tạp cho tin tức và câu chuyện phá vỡ.Complex notifications for breaking news and stories.

Tymin lớn Tymin Big Tymin’”

Nef Pharaoh

Nó không bao giờ cần phải phức tạp. Ngay bây giờ, khi bạn đang đọc câu này, có những hãng phim chứa đầy những người được trả lương xa hoa, các nhà sản xuất, nhà sản xuất, kỹ sư, A & R, các phó chủ tịch, chính các nghệ sĩ đã tham gia để bắt Lightning của ủy ban. Họ có tất cả các số liệu thống kê và số liệu định lượng một cú đánh, các tiến trình hợp âm kích động bộ não thằn lằn của chúng ta và các giai điệu do nhà máy sản xuất để điện khí hóa các thuật toán. Nó có thể kiếm tiền, nhưng không có vấn đề gì trong số đó.

Vẻ đẹp của rap là một bài hát như Nef the Pharaoh Hồi trong thời gian lớn Tymin, một cuộc đột phá đột phá năm 2015 từ E-40, Vallejo Protégé, không bao giờ có thể được tạo ra trong phòng thí nghiệm. Không có công thức nào để tái tạo sự hồi hộp hữu cơ của một đứa trẻ, hầu như không có tuổi thiếu niên, một người nghiệp dư với tài năng giải đấu lớn, tạo ra một cái gì đó với một nhóm bạn của mình từ khu phố Bị va chạm trong một vài mùa của tất cả mọi người trong vòng 50 dặm vuông theo mọi hướng.

Đó là khu vực Bay Area xuống Mac Dre Tee mà NEF thể thao trong video. Anh ta và phi hành đoàn của mình ném lên bộ của họ, nhấm nháp Dirty Sprite và khói trước một ngôi nhà bẫy mục nát, một phân khu cắt bánh quy thỉnh thoảng nhìn ra khoảng cách từ một góc của màn hình. Nef rap với độ đàn hồi sống, một cú hích, bồng bềnh của tay chân và nắm đấm. Đó là một lễ kỷ niệm vui vẻ của việc chơi bóng như em bé và tươi mới như Mannie, một cống phẩm kinh điển đối với các Tymers lớn và tiền mặt, ngay đến nội suy của Still Still Fly Fly, chính nó riff trên bài hát chủ đề đảo Gilligan.

Đây là hip-hop là cốt lõi của nó, tái sử dụng các phần đi lạc của phù du văn hóa pop và cấu hình lại chúng thành một thứ gì đó đã mượn nhưng vẫn hoàn toàn mới. Một số người lớn của Tymin Tymin, không cần một ngân sách lớn, một tính năng đắt tiền hoặc một nhà sản xuất siêu. Tất cả những gì nó cần là NEF, những người bạn của anh ấy, một số nguồn cung cấp đảng và một sự tinh khiết nhất định của tinh thần. Nó có một lời nhắc nhở rằng văn hóa chỉ tồn tại từ dưới lên. —Jeff Weiss—Jeff Weiss

"Bạn đoán nó" U Guessed It”

OG Maco

Được sản xuất bởi Brandon Thomas

2014

Tôi đã làm việc tại Complex vào năm 2014. Mọi người sẽ chơi nhạc trong văn phòng. Và hồi đó, tất cả những gì nó cần để làm cho Bullpen ngừng đi trên máy tính xách tay là bốn nốt đơn giản trên một cây đàn piano.

Được sản xuất bởi Brandon Thomas, OG Maco, thưa thớt, giận dữ, tự cao tự đại sự phù hợp với Atlanta, hoàn toàn tiếp quản rap vào giữa những năm 2010. Sự mài mòn mù quáng và sự bất hòa của nó đứng bên cạnh những người đương thời như Ilovemakonnen và Young Thug. Punk Leanings của nó thể hiện làn sóng rap emo mà mà đã tiếp quản vài năm sau đó. Nó có một bài hát đơn giản, và một bài hát ngắn, nhưng nó có một cú đấm thôi miên mà bạn sẽ la hét hook của nó trong thời gian ngắn. CấmAndrew Gruttadaro—Andrew Gruttadaro

"BL Language" The Blanguage”

Young Thug & Metro Boomin

Được sản xuất bởi Metro Boomin

2014

Ngôn ngữ, một đĩa đơn Braggadocio trong album năm 2013 của Drake không giống nhau, mở đầu với một dòng nhắm vào các rapper nói chung (và có thể là một điều cụ thể): Tôi không biết tại sao họ nói dối nhưng shit của bạn không phải là cảm hứng . ” Năm sau, hai người mới nổi đã lấy thông điệp đó đến trái tim, tạo ra một thứ gì đó nhiều hơn một chút lấy cảm hứng từ Aubrey Graham, và một thứ gì đó thậm chí còn có ảnh hưởng hơn theo đúng nghĩa của nó. & NBSP;

Hãy nghĩ về The The Blanguage, giống như một chuỗi trò chơi trong đó những tên trộm thể hiện tiền thưởng của họ trên phương tiện truyền thông xã hội: Nó cũng nhiều về quyền khoe khoang và tín dụng đường phố như những gì có được. Nhà sản xuất Metro Boomin đã nội suy sản xuất ban đầu của Drake Drake và biến nó thành một bài tập trong chủ nghĩa tối đa, thêm một loạt các hats và demonic synths. Thug Thug, rapper đang lên, người có thể dễ dàng đến từ sao Hỏa như Atlanta, cưỡi sáng tạo mới như chỉ anh ta mới có thể, làm mịn dòng chảy singsongy migos từ nhịp trong quá trình. Đó là chương trình giới thiệu ban đầu tốt nhất cho những gì những câu thơ côn đồ hay nhất làm: anh ta dễ dàng bật một xu, dừng lại và bắt đầu và rút những giai điệu mới ra khỏi không khí mỏng, nghe có vẻ trên thiên thể trong khi nhổ những người không giải trình tự do. .

Một trong những bản phát hành chính thức, nó khó có thể thấy Drake dọn sạch mẫu và ngày nay chỉ sống qua video ảo giác, lo-fi. Young Thug và Metro Boomin sẽ liên kết một lần nữa cho các bài hát như Hồi Hercules, nhưng nhưng Metrothuggin đầy đủ hứa hẹn vẫn chưa thành hiện thực. Nhưng cả hai nghệ sĩ đã tiếp tục trở thành nhà tạo mẫu có ảnh hưởng nhất trong thập kỷ trong các thủ công tương ứng của họ, và bài hát này đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển đó. Bi kịch nhỏ ở đây là không ai thử phiên bản của riêng họ về The Blangage, nhưng cảm hứng trực tiếp chỉ là vấn đề rất nhiều, bạn phải có tài năng hoặc đủ táo bạo để thậm chí cố gắng cải thiện một cái gì đó. Với một bài hát siêu phàm như The The Blangage, đó là một nhiệm vụ bất khả thi. Sayjustin Sayles—Justin Sayles

" 6 bước, 7 bước chân" 6 Foot 7 Foot”

Lil Wayne (Feat. Cory Gunz)

Được sản xuất bởi Bangladesh

2011

Hãy đến với Bitch Bitch, sự im lặng của G Real G thật Đánh bại, không đề cập đến cuộc thi. Khi Tirades được sản xuất, bán hàng không sử dụng Bangladesh, đây là phần tiếp theo vượt trội của Carter III của A A Milli, Hồi The Terminator 2: Ngày phán xét của Wayne Rattling Off Line Thật sắc sảo, tôi đụ xung quanh và ngẩng đầu lên và (tôi chỉ thích cách anh ấy nói điều này) Hãy nói với họ những con chó cái tôi nói đặt tên của tôi lên tường / Tôi nói sự thật, nhưng tôi đoán đó là một ngôn ngữ nước ngoài đối với y ' tất cả các." Chết tiệt, chỉ là một chút nhỏ bé của anh ấy, tôi đã trở lại! Giữa câu thứ nhất và thứ hai là tuyệt vời. Điểm thưởng cho video theo chủ đề khởi đầu. CấmRob Harvestilla—Rob Harvilla

"Big ole freak" Big Ole Freak”

Megan ngươi Stallion

Được sản xuất bởi Liljumadedabeat

2018

Cô ấy trở thành một tên hộ gia đình và một ngôi sao nhạc pop kể từ đó, nhưng điều quan trọng cần nhớ là, ngay cả trước đó, Megan Thee Stallion là một rapper tài năng thế hệ. Năm 23 tuổi, cô đã phát hành Tina Snow, một dự án quá đủ điều kiện để được gọi là EP.

Khoảnh khắc không thể phủ nhận nhất của nó là của Big Big Ole Freak, một bản cập nhật hiện đại về rap câu lạc bộ thoát y cổ điển. Trống đập và bass đập mạnh được cân bằng bởi một mẫu cơ hoành của người chưa trưởng thành, đó là tình yêu lần này, lần này tạo ra một sự kết hợp mềm mại, tạo nên bối cảnh cho lời bài hát sống động, giàu trí tưởng tượng của Megan.

Mặc dù cô ấy làm các bài hát về nó thường xuyên, Megan không bao giờ làm giảm giá trị tình dục trong âm nhạc của mình. Nó có một cái gì đó khẳng định, một nguồn tin tưởng bên trong mà cô ấy rõ ràng thích. Không ai biết / Tôi đụ với anh ta ở mức thấp / chúng tôi không bao giờ xuất hiện cùng nhau / Nhưng tôi nhắn tin cho anh ta khi tôi sẵn sàng đi, cô ấy đã rap trong một đoạn đặc biệt nhanh nhẹn. Sau đó, cô ấy khoe khoang về khả năng kiểm soát tâm trí của mình và tự lồng tiếng cho mình là đội trưởng và anh ấy là trung úy.

Mặc dù cô ấy là một người mới đến tương đối khi mà Big Big Ole Freak đã bỏ rơi, Megan đã đến với các kỹ năng và sự đĩnh đạc của một cựu chiến binh. Khi LeBron James bước vào NBA, anh ấy đã lo lắng về việc làm cho đội All-Rookie; Anh ấy đã biết anh ấy có thể là một ngôi sao. Rindner Rindner—Grant Rindner

"Quay lại trở lại" Back to Back”

vịt đực

Được sản xuất bởi Daxz, 40, Drake, NAV

2015

Trận chiến rap là một truyền thống gần như cũ như chính hình thức. Bạn có thể vẽ một đường thẳng từ Grandmaster Caz đến Cool J đến Ice Cube đến Jay-Z đến Drake với tư cách là rapper ở đầu các ngành nghề của họ, những người đã bị bao vây bởi các mối đe dọa trữ tình từ các đối thủ. Trên thực tế, bạn sẽ khó có thể tìm thấy một rapper với bất kỳ thành công đáng chú ý nào, người không phải giải quyết một người ngang hàng, nhưng lại quay trở lại Một cái gì đó chúng tôi đã không trải qua trước đây. & NBSP;

Người ta có thể đưa nó lên văn hóa Meme, vì bản thu âm nhiều câu trích dẫn và khoảng thời gian chúng ta dành trên mạng khiến chúng ta cảm thấy như chúng ta đang tham gia bài hát hàng giờ liền. Nhưng nó không chỉ là như vậy; Ba hiệu trưởng liên quan bao gồm hai người nổi tiếng A-List hợp pháp ở Drake và Nicki Minaj, trong khi Meek đã đạt đến vị thế của ngôi sao rap khả thi. Danh tiếng và chi tiết sẵn sàng tin đồn về cuộc cãi vã đã khiến mọi người nói về việc quay lại trở lại ở mọi nơi họ đã đi, từ tiệm hớt tóc đến bóng đá. Bài hát đã trở thành một bản hit bona trên cả đài phát thanh và trong các hộp đêm, đạt đỉnh điểm. 21 Trên Billboard Hot 100, một thứ gì đó gần như chưa từng thấy vì sự bất hòa rap. Bài hát ở khắp mọi nơi, và quan trọng nhất, nó đã xua tan quan niệm rằng Star Star Turn là một con sán có thể bị dập tắt bởi bất kỳ rapper đáng tin cậy nào với ý chí để làm điều đó. Quay trở lại trở lại, đã khiến Drake có vẻ bất khả xâm phạm. Lamb Wwosny Lambre—Wosny Lambre

"Trắng Iverson" White Iverson”

Đăng Malone

Được sản xuất bởi FKI 1st, Cashio, Rex Kudo, Post Malone

2015

Đối với một đợt bùng phát zombie để bắt đầu, bạn cần một bệnh nhân không sẵn sàng để lây nhiễm thế giới bằng một cái gì đó dễ lây lan, nó làm cho não trở nên vô dụng. Post Malone, cho tốt hơn và tồi tệ hơn, là người đi trước bất tử hiện tại của chúng tôi và Iverson White Iverson, là vết cắn đầu tiên vào túi thịt không nghi ngờ của chúng tôi. & NBSP;

Được phát hành ở điểm giữa của thập kỷ, Iverson White Iverson hoạt động như một sự hợp nhất hiểu biết của tất cả mọi thứ đang sủi bọt trên rìa của ngành công nghiệp âm nhạc. Một thế hệ trẻ mới của những đứa trẻ da đen đang tan chảy trên biên giới của hip-hop, R & B, rock và đất nước và thu hồi chúng thành những viên gạch của vàng. Khi có xu hướng xảy ra trong các kịch bản này, ảnh hưởng chạy xuống dốc. Cửa hàng cho hệ thống thoát nước sáng tạo này có thể dự đoán là vùng ngoại ô, nơi một người đàn ông da trắng nướng, tết ​​vàng với một tình yêu bất diệt dành cho Bud Lite đã nhìn thấy tương lai. & NBSP;

Một phần giả tưởng phi lý, một phần nhại lại truyền nhiễm, Iverson White Iverson vẫn còn hoạt động, bởi vì Post dường như trong trò đùa. Trước khi anh trở thành một trong những ngôi sao nhạc pop toàn cầu lớn nhất, Malone là một cậu bé da trắng đang gặp khó khăn với bím tóc, người đã hình dung mình là một trong những cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất mọi thời đại. Nhìn lại, thật đáng kinh ngạc khi một bài hát được xây dựng xung quanh cái móc, là Saucin ', saucin', tôi là saucin 'trên bạn / Tôi là swaggin', tôi là swaggin ', tôi là swaggin', ooh, đã đi Bạch kim tám lần, nhưng Post và những người ủng hộ của anh ấy đã dự báo tương lai. Mỗi thế hệ đều có được đứa trẻ đá họ xứng đáng. Điều duy nhất còn lại để quần chúng quyết định là ngôi sao đó bay cao như thế nào. Cấm Charles Holmes—Charles Holmes

"Huzzah cuối cùng The Last Huzzah”

Ông Muthafuckin xông Exquire (Feat. Despot, Kool A.D., Heems, Danny Brown, & El-P)

Tất cả họ chỉ nghe giống như những người bạn tốt như vậy! Những người bạn thoái hóa, nhưng vẫn còn! Lễ hội xuất sắc ở trung tâm Brooklyn này là sự cắt giảm tư thế (và có thể là video rap!) Của thập kỷ Thể thao !, Một Heems tuyệt vời tự hào / thú nhận rapper tồi tệ nhất trên đường đua này như bất cứ điều gì bạn sẽ tìm thấy trên một bản ghi của trang sức. Và sau đó, ông Muthafuckin, đã tự mình kết thúc nó với triết lý công nghiệp cá nhân của mình: Mẹ kiếp một blog / fuck a nhãn Sau đó, anh ta có vần điệu bắt trong lúa mạch đen với việc bắt cô ấy vào mắt. Thoái hóa. Tuyệt vời. CấmRob Harvestilla—Rob Harvilla

"Groovy Tony / Eddie Kane" Groovy Tony / Eddie Kane”

Schoolboy Q (Feat. Jadakiss)

Được sản xuất bởi Tae Beast, Dem chung

2016

Tony Groovy Tony / Eddie Kane là rap ở cấp độ cao nhất. Không có một giây thời gian lãng phí hoặc động lực hoặc chuyển động trên đó. Đó là, khá rõ ràng, là một sự xuất sắc; Không thể nghi ngờ, không thể phủ nhận, không thể kết nối, sự xuất sắc không thể vượt qua. Việc sản xuất (một nỗ lực chung của Tae Beast và Dem chung) là ủ rũ, xung đột và xấu xa và kết cấu và theo chủ đề. Jadakiss, người bước vào gần hơn, cho câu thơ khách mời truyền cảm hứng nhất từ ​​trước đến nay; Một trò chơi hoàn toàn hoàn hảo về sự nhượng bộ, tăng nặng và khả năng. Và Schoolboy Q, được biết đến với tốc độ và nhiệt độ thay đổi, làm như vậy ở đây với mức độ tự tin chỉ phù hợp với tài năng của chính mình. Nó có thể áp đảo và quái dị và chết người theo cách tốt nhất có thể. Lấy một khẩu súng ngắn, nhét nó vào trong một khẩu súng ngắn lớn hơn sử dụng súng ngắn nhỏ hơn cho đạn thay vì đạn, nhắm vào ngực của bạn, sau đó bóp cò. Đó là bài hát này. CấmShea Serrano—Shea Serrano

"Scarface N --- A" Scarface N---a”

Roc Marciano

Được sản xuất bởi Roc Marciano

2010

Hãy trung thực: Có khoảng 47 bài hát Roc Marciano mà chính đáng có thể thay thế được Scar Scarface N --- A, mà không có chất lượng giảm. Trên thực tế, nếu bạn nói rằng Roc Marciano xứng đáng với 47 điểm trong top 100 của thập kỷ qua, bạn sẽ không nghe thấy tranh luận từ tôi. Các chi nhánh cũ của FLIPMODE từ Hempstead đã phát minh ra bờ biển phía đông đương đại cũng như bất kỳ ai. Anh ấy đã chỉ làm một làn đường mới, anh ấy đã đi một tuyến tàu điện ngầm không được tưởng tượng trước đây, truyền cảm hứng cho một phong cách rap khiến cho việc tưởng tượng Griselda, Armand Hammer và Vũ trụ điện ảnh Earl áp Earl mà không có Marcberg trước tiên cung cấp nitroglycerin.

Nhìn bề ngoài, Roc Marciano đã tạo ra một bản cập nhật hiện đại hóa của âm thanh cổ điển của Queensbridge-Your-Your-With-Your-Your-Bone, một ma cô đơn điệu với khiếu hài hước về sự tàn phá trên bảng và thần đồng trên mic. Nhưng điều đó thậm chí không bắt đầu giải thích những đổi mới của mình. Những gì Marciano đã làm không kém gì tìm ra cách mặc một chiếc Yankees được trang bị một độ nghiêng độc đáo, phát minh lại Timberland hoặc phát minh ra một cỗ máy thời gian (mà thực sự là một chiếc Porsche chạy trên Grey Goose và Plutonium) để khôi phục lại cảm giác. Không có Troy Ave.

Marci là người thô lỗ và lòe loẹt như anh ta tinh tế và phức tạp. Trên Scar Scarface N --- một sơ đồ vần điệu giống như vàng trên một ngôi đền thời trung cổ, phô trương nhưng tỉ mỉ. Một lãnh chúa có Benz có bốn cửa. Llamas và các khẩu súng lục trong lớp lót của parka của anh ấy, để châm ngòi cho bạn vì âm mưu của tôi. Nhịp đập nghe như một cơ thể đổ vào sông Đông vào cái chết của tháng 1. Anh ấy là một chiếc khăn thế hệ tiếp theo, xây dựng trên các cuộn băng màu tím của Rae và Ghost, giờ đã mặc đồ hàng ngàn đô la, mượt mà hơn súng lục Pete Maravich, dòng chảy của anh ấy khó bắt chước hơn là tiếng Yiddish. Nó là loại hình rap mà Nas tuyên bố đã chết chỉ vài năm trước đó, nhưng lần này, Roc đã tạo ra một thế giới mới ra khỏi tuyết và gunmetal, bị tước xuống bộ xương, một ánh sáng không bị ảnh hưởng giữa bụi bẩn. —Jeff Weiss—Jeff Weiss

“Mo Bamba” Mo Bamba”

Sheck Wes

Được sản xuất bởi 16yrold, lấy một ngày

2017

Vào năm 2021, Hồi Mo Bamba, là một trong những bài hát rap tuyệt vời được đặt theo tên của một người chơi NBA. Nhưng tại thời điểm phát hành, vào năm 2017, ít ai đã nghe nói về rapper Harlem Sheck Wes hoặc Texas Longhorn cam kết, người vẫn còn một năm nữa là bị Orlando Magic soạn thảo thứ sáu. Sau khi được chào đón đến Little Fanfare khi rapper tuổi teen lần đầu tiên tải lên đường đua năng lượng cao lên Soundcloud, nó đã trở thành hit của người ngủ năm 2018, dần dần trở thành một người theo chủ đề trong các bữa tiệc và câu lạc bộ.

Wes và Bamba lớn lên cùng nhau trong cùng một khu phố ở Harlem, và Wes, Ode với người bạn Hooper của anh ta sẽ đưa cả hai tên của họ vào văn hóa đại chúng. Bài hát đã giúp Wes ký hợp đồng chung với Travis Scott, Cactus Jack và Kanye West, G.O.O.D. Âm nhạc dưới Interscope Records, trong khi Bamba có một bài hát rap được đặt theo tên anh ta trước khi anh ta đặt chân lên một tòa án NBA. Wes vẫn chưa lấy lại được đỉnh cao của Mo Mo Bamba '' trong sự nghiệp rap trẻ của mình, nhưng sau một vài năm bị lu mờ bởi sự cống nạp của chính mình, Bamba cuối cùng cũng bắt đầu sống với tên của mình khi anh ta tập hợp các tác phẩm của một Mùa giải đột phá trong năm thứ tư của anh ấy với phép thuật. Chin cằm—Daniel Chin

"Reagan" Reagan”

Kẻ giết người Mike

Là cả người thi hành án của gia đình Dungeon và một con quái vật mixtape dành riêng cho sự nghiền nát trên hết, kẻ giết người Mike đã dành giai đoạn đầu tiên trong sự nghiệp của mình rất được kính trọng và ngồi ngoài thương mại. 2012 2012 R.A.P. Âm nhạc là tuyên bố đầu tiên của anh ấy về Legacy, một sự hợp tác hoàn toàn của Album với Avant-Rap Kingpin el-P mà anh ấy đã ví như được Amerikkka mong muốn nhất, sự kết hợp bất ngờ và logic của Ice Cube's Street-Stelling-Stelling và The Bomb Squad of Jagged Funk mẫu. Cấm Reagan, Lõi hạt nhân của R.A.P. Âm nhạc, yêu cầu giết người Mike để làm rõ rằng anh ta thấy mình là một nhà bình luận xã hội của người Hồi giáo chứ không phải là một rapper chính trị của người Viking. Anh ta có một lập trường đạo đức chống lại loại rap tiêu dùng dễ thấy mà thỉnh thoảng anh ta thưởng thức và tìm kiếm một nền kinh tế xã hội chủ nghĩa trong một album được phát hành bởi một liên doanh giữa Warner Music Group và Cartoon Network. Mike thực hiện một phân tích chiến hào về Sửa đổi thứ 13 và nhảy vào kết luận hợp lý về 50 năm qua của chính sách quân sự Mỹ ở Trung Đông. & NBSP;

Vào năm 2016, Mike đã nhận được Flack vì cho rằng sự lựa chọn giữa Hillary Clinton và Donald Trump đã bỏ phiếu cho điều tương tự, khi ông thấy không có sự khác biệt thực sự trong cộng đồng của mình trong các tổng thống của Barack Obama và George Bush. Như với Ice Cube, kẻ giết người Mike, nổi tiếng trùng hợp với một nhiệm vụ bực bội và cuối cùng là vô ích để ngoại suy niềm tin cá nhân của họ thành một nền tảng chính trị mạch lạc cho toàn bộ hip-hop. Nhưng hai thế giới quan đó hợp nhất rất đẹp với những nhận xét kết thúc của Mike,: Tôi sẽ để lại cho bạn bốn từ / Tôi đã rất vui vì Reagan đã chết. Cấm Cohen—Ian Cohen

"Đi bộ khi cánh cửa đóng sầm lại Walk Away As the Door Slams”

Lil Peep (Feat. Lil Tracy)

Được sản xuất bởi Yung Cortex

2016

Đi bộ khi cánh cửa đóng sầm lại được xây dựng xung quanh một cú lật tinh tế của một bản nhạc của Blink-182 Offshoot +44, nhưng không giống như Lil Peep Records, được xây dựng không thể nhầm lẫn từ xương của các bài hát cũ Crybaby trên Crybaby), điều này cảm thấy như một cái gì đó mới và số ít. Giọng hát của anh ấy đến cả Lo-Fi và đáng kinh ngạc, một sản phẩm của phong cách ghi âm độc đáo của Peep, tạo ra một hiệu ứng gần giống với bức tường âm thanh nổi tiếng. Ở mức tốt nhất, anh ta có thể khiến bạn cảm thấy kiệt sức sâu xương, cho dù là do sử dụng ma túy, áp lực xã hội hay loại đối đầu lãng mạn mà anh ta kể chi tiết về việc đi bộ. Peep lên 19 khi Hellboy xuất hiện, nhưng cơn giận teen của anh ta được chứa trong một linh hồn cũ.

Tầm quan trọng của câu thơ Lil Tracy, cũng không nên được đánh giá thấp. Nó có lúc ngọt ngào một cách vụng về ("Tôi biết bạn muốn FaceTime, em yêu, tôi có samsung") Cách đó một ngàn dặm, tôi khịt mũi một ngàn dòng). Phạm vi tâm trạng của nó nắm bắt được làm thế nào trên bản đồ lãng mạn trẻ có thể.

Và nếu bản gốc không đủ của một cú đấm ruột cho bạn, thì chỉ cần thử phiên bản acoustic, được phát hành như một phần của tài liệu Peep Everybody Everything trong năm 2019.—Grant Rindner

"Rack Rack City Rack City”

Tyga

Được sản xuất bởi DJ mù tạt và Mike miễn phí

2011

Nếu bạn cần một bài hát cho "Bạn có thể tách nghệ thuật khỏi nghệ sĩ không?" Trò chơi, bạn có thể làm điều tồi tệ hơn rất nhiều so với Tyga, 2011 hit thành phố Rack Rack City. Bằng lực mạnh mẽ của cái móc hấp dẫn và nhịp xương trần truyền nhiễm của nó, bản mixtape được sản xuất bằng mù tạt đã biến Tyga đã biến đổi bảng xếp hạng Billboard từ Bencharmer Young Money sang nhãn hiệu ngôi sao thứ ba. Thay vì dựa vào vụ đánh bom trữ tình của người bạn cùng nhãn Nicki Minaj hoặc thể loại truyền hình của Drake, Tyga đã tìm cách say sưa trong sự đơn giản. Đôi khi, việc tạo ra một hiện tượng câu lạc bộ thoát y dễ dàng như lặp đi lặp lại, thành phố Rack Rack, Bitch, Rack Rack City, Bitch / Ten mười hai mươi và họ năm mươi, Bitch, nó không còn ý nghĩa gì. Cấm Charles Holmes—Charles Holmes

“Không có vai trò mô hình No Role Modelz”

J. Cole

Được sản xuất bởi Phonix Beats, J. Cole, DJ Dahi

2014

Tất cả chúng tôi đều nghe thấy tiếng khoe khoang: J. Cole đi bạch kim mà không có tính năng. Bài hát này thực hiện rất nhiều thứ nặng nề về vấn đề đó: nó là Cole Cole lớn nhất, với hơn một tỷ luồng trên Spotify. Không có vai trò nào của Modelz, rất nặng nề về nỗi nhớ của thập niên 90 trong suốt, bắt đầu với một tài liệu tham khảo của chú Phil và kết thúc với một tiếng hét của Aaliyah, điều này không nghi ngờ gì đã giúp nó trở nên phổ biến cho người hâm mộ qua nhiều thế hệ. Cuộc gọi lại yêu thích của tôi là những năm 90 yêu thích của tôi là George W. Bush Interlude, rất hài hước, & nbsp; nhưng quan trọng hơn, nó đã tạo ra Cole cho sự kéo dài nhà. Cole quản lý để có thể tin được mà không bị corny bằng cách sử dụng một trope hip-hop cũ với một vòng xoắn hiện đại. Đây là một bài hát mà Cole kết thúc bạn bằng cách chơi chữ của anh ấy, giống như rất nhiều người trong danh mục của anh ấy. Thay vào đó, nó chứa đầy loại chất chống Hollywood, công nghiệp-is-is-is-me-me, don lồng-save-heso-hoo-hoes mà khi được thực hiện đúng, sẽ luôn thành công. Phần mỉa mai là bài hát này và album này đã phát triển ngôi sao của anh ấy và củng cố vị thế của anh ấy trong số những người ở Hollywood và ngành công nghiệp mà anh ấy đã thề mà anh ấy đã chống lại. Cấmisaiah Blakely—Isaiah Blakely

Gang Gucci Gang Gucci Gang”

Bơm lil

Được sản xuất bởi Bighead, Gnealz

2017

Lil Pump đã tạo ra hàng chục bài hát giống hệt như Gu Guci Gang và tôi có thể nói với bạn lý do tại sao một người đưa anh ấy vào cuộc trò chuyện chính thống. Sau đó, một lần nữa, những người như tôi không có vị trí để giải thích bất cứ điều gì về Lil Pump, đó hoàn toàn là điểm của máy bơm Lil. Đáng buồn khi thấy anh ta đi theo đường ống Kanye-to-Maga và đáp lại Donald Trump đã nhận được tên của mình, đây là điểm cuối hợp lý cho một anh chàng nhìn thấy rap như một nhà lãnh đạo mất mát trong một mục tiêu lớn hơn là đạt được tình trạng troll cuối cùng . Và Gang Gucci Gang, hợp nhất một cách thuận tiện về mọi xu hướng của giữa những năm 2010 mà Oldheads lấy làm dấu hiệu của sự suy giảm xã hội tập thể của chúng ta trước khi chúng trở nên bình thường hóa ngay sau đó, sự lặp lại không ngừng của Migos, Y.R.N. MIXTAPE HITS, Phác đồ chăm sóc tóc vô lý của Lil Yachty, sản phẩm bị thổi bay và cấu trúc bài hát không tồn tại của Soundcloud, Bang Florida. Nếu không có gì khác, thì Gu Guci Gang, tồn tại để nhắc lại rằng hip-hop là một trò chơi trẻ, một trò chơi phát triển mạnh về tính mới và khả năng loại bỏ cùng tồn tại với sự phù hợp của ý thức chính trị và thiên tài nghệ thuật không thể phủ nhận. Đại diện cho mọi thứ sai trong thế giới. Cấm Cohen—Ian Cohen

“Đen nghĩ funk flex tự do” Black Thought Funk Flex Freestyle”

Suy nghĩ đen

Được sản xuất bởi Havoc (ban đầu cho Mobb Deep trong thời gian Burn Burn)

2017

Rất nhiều đầu rap đã ra khỏi 10 phút này với cảm giác sợ hãi, bởi vì tưởng tượng rap như thế này trong thời gian dài. Đối với một số ít, sự kinh ngạc đó đã được kết hợp với sự minh chứng. Black Think Fort Fortunes là loại kỳ lạ mà thường xuyên giữ anh ta trong số năm người chết hoặc những đề cập sống. Anh ấy là một trụ cột của ban nhạc đêm cuối cùng nổi tiếng nhất thế giới, nhưng thành viên cao cấp thứ hai của nó. Anh ấy chắc chắn là một trong những người có kỹ thuật nhất để đánh hơi các đạo cụ chính thống, nhưng cú pháp phức tạp hiếm khi tạo nên những cú chạm văn hóa dễ dàng. Đối với suy nghĩ đen, các trích dẫn aren ngay lập tức; Thay vào đó, họ tiết lộ bản thân như những sợi vàng trong một trang web. & nbsp;

Để thực sự thu hút sự chú ý của khách du lịch văn hóa, người qua đường và những người thích hợp với phong cách này là kéo dài nó đến các thái cực bằng lời nói và vật lý của nó. Mọi người có xu hướng kết hợp với những người khác với những người khác. Ý nghĩ đen là tuyệt vời trong 10 phút đó vì sự rõ ràng của nỗ lực đó. Anh ấy thực sự nhỏ giọt mồ hôi khi anh ấy nhảy từ lâu vì buộc Fitzgerald với Pharaohe Monch để báo cáo về Luật Shariah về ‘My Cherie Amour, một bài học lịch sử nhanh chóng về Henrietta thiếu để hét lên thủ đô của Hàn Quốc. Điều này cho thấy ngay lập tức đặt mình cùng với tự do gia đình Grammy Jay-Z, trong lịch sử triển lãm Great Hot 97, mặc dù các cổ phần thấp hơn nhiều. Tại cốt lõi của nó, chúng tôi đang theo dõi một anh chàng với một công việc mạng Cushy, người đã làm một cái chết tiệt. Josebrian Josephs—Brian Josephs

“Beamer, Benz, hoặc Bentley” Beamer, Benz, or Bentley”

Lloyd Banks (Feat. Juelz Santana)

Điều yêu thích duy nhất của tôi về việc sống ở New York là mỗi mùa hè, thành phố có một bài hát rap chính thức, bị các đài phát thanh và người dân lớn hơn say mê, và bằng cách nào đó bạn nghe thấy nó nổ ra từ mỗi chiếc xe đi qua trong nhiều tháng. Vào năm 2010, vinh dự đó đã thuộc về chủ nghĩa tối giản vô nhiễm này như là chủ nghĩa tối đa, Lloyd Banks chiến thắng, với chiếc móc kim cương đáng ngại của nó và đám rước được chỉnh sửa vô tuyến) của nó và những người phụ nữ yêu thích những người đàn ông lái họ, và thường xuyên khi lái chúng. . Nó làm cho một chiếc taxi cảm thấy, hoặc ít nhất là âm thanh giống như một maserati. CấmRob Harvestilla—Rob Harvilla

“100 bức ảnh” 100 Shots”

Cá heo trẻ

Được sản xuất bởi DJ Squeeky

2017

Các sát thủ sẽ phục kích Dolph trẻ tuổi khi anh ta cúi xuống góc thứ tám và N. Caldwell, bắn đạn như một bộ phim Bourne ở giữa một ngã tư Charlotte bận rộn. Những gì họ đã không tính đến là chiếc SUV của rapper Memphis được mạ áo giáp. Hàng chục phát bắn lỏng lẻo và không ai bị thương. Tối hôm đó, Dolph đã thành hiện thực hóa và không có vết xước, biểu diễn tại một câu lạc bộ cùng với Migos và 21 Savage. Sáng hôm sau, anh ấy đã tweet tweet u u lỏng lẻo với biểu tượng cảm xúc cười.

Twitter tràn ngập các meme của Dolph, khuôn mặt được chiếu vào cơ thể Neo trong ma trận, ngăn chặn những con sên bằng đôi tay trần của mình. Một tweet mô tả một con dê đọc một cuốn sách với đôi chân của nó, với chú thích Cá heo trẻ ở ghế sau khi chúng đang quay. Khả năng của anh ta nổi lên vô tình sau một nỗ lực xấu xa đối với cuộc sống của anh ta đã chứng nhận truyền thuyết về Dolph, Kingpin bất khả chiến bại từ khu ổ chuột của Nam Memphis, người, như Ozzy Osbourne, có thể không bị giết bằng phương tiện thông thường.

Nhưng đó là việc phát hành 100 bức ảnh, chưa đầy hai tháng sau đó đã giải thích lý do tại sao Dolph là một trong những nhà vô địch của nhân dân ưu việt của thập kỷ qua, cả Everyman và Hoàng đế, ngồi bên ngoài cửa hàng góc trong một chiếc xe sáu con số không có Kinh doanh đang ở trong khu vực. Trong một hành động khinh miệt vô nhiễm, anh ta chỉ dành những đoạn điệp khúc cho những kẻ giết người thất bại, sủa hết lần này đến lần khác trong một lần đầu tiên của anh ta bỏ lỡ toàn bộ 100 bức ảnh? ”

Những câu thơ là Dolph cổ điển, những người kỳ quặc kỳ quặc về việc ăn Nobu cho bữa ăn tối cuối cùng của anh ta và quan hệ tình dục trong giờ cao điểm, điều này đã liên kết đúng với anh ta với các cộng tác viên thường xuyên của anh ta 2 Chainz và Gucci Mane. Nhưng có một thứ gì đó thực chất gắn liền với đất đồng bằng phù sa, creep của sự lịch sự của người khởi tạo DJ Squeeky, một chiếc Juicy J Ad-Lib sẵn sàng cho câu lạc bộ và Savage Memphis Twang. Không có tên cần được đề cập trên bài hát. Đây không phải là về những kẻ thù đó sôi sục với sự thù hận và ghen tị, đó là về chiến thắng và sự sống còn, sự bất khuất của chính Dolph, giờ đã biến mất nhưng mãi mãi chống đạn. —Jeff Weiss—Jeff Weiss

"Dis ain lồng những gì bạn muốn" Dis Ain’t What You Want”

Lil Durk

Được sản xuất bởi Paris Bueller

2013

Nếu Trưởng Keef là ngôi sao nền tảng của Drill, thì Lil Durk luôn được định sẵn để trở thành nghệ sĩ tài chính nhất của phụ. Với mối đe dọa du dương, chủ nghĩa hư vô, và giọng hát được xử lý quá mức, thì Dis Ain, những gì bạn muốn dự báo về tương lai của rap đường phố. Trước khi các nghệ sĩ như Youngboy không bao giờ phá vỡ nữa và Lil Baby đã dồn vào thị trường các câu chuyện tội phạm hợp nhất với các bản kịch của R & B Ballads, các rapper như Future và Durk đã thử nghiệm trên các cạnh âm nhạc. & NBSP;

Đối với tín dụng của mình, Durk đã tận dụng xu hướng của mình để trở thành một mâu thuẫn đi bộ. Khuôn mặt em bé của anh tin rằng khả năng quay những câu chuyện lạnh lùng về việc từ bỏ nghèo đói và tội ác. Ngay cả khi những điểm mạnh của anh ấy nằm trong giọng hát kỳ lạ của anh ấy, anh ấy cũng dễ dàng đột nhập vào một tour du lịch trữ tình của Meek Mill. Tám năm bị loại khỏi hit đầu tiên của mình, Durk bây giờ được cho là lớn hơn so với lúc đó và là một trong những tàn dư cuối cùng của một nhãn hiệu lớn Gold Rush đã cướp bóc toàn bộ thành phố trước khi phát triển và khởi hành. Vào năm 2013, thì Dis Dis Ain, những gì bạn muốn, nghe có vẻ như tương lai và vào năm 2021, không thể thoát khỏi hiện tại mà bài hát và Durk đã giúp xây dựng. Cấm Charles Holmes—Charles Holmes

"Thịt bò rap ion Ion Rap Beef”

Drakeo the Ruler & 03 Greedo

Trong một thời gian ngắn giữa Lễ Tạ ơn 2017 và tuần đầu tiên của năm 2018, 03 Greedo và Drakeo đều đồng thời miễn phí, một điều hiếm có trong suốt cuộc đời trưởng thành của họ. Người cai trị vừa trở về nhà sau khi phục vụ gần một năm trong nhà tù quận sau khi Sở Cảnh sát Hạt Los Angeles phát hiện ra một kho súng trong một cuộc đột kích vào căn hộ của anh ta. Liberty Greedo cũng tương tự tạm thời. Đầu mùa hè năm đó, những thợ săn tiền thưởng đã bắt được nhà sản xuất rapper Watts và dẫn độ anh ta đến Texas, nơi anh ta đã dập tắt những ngày tòa án liên quan đến một vụ bắt giữ năm 2016 trên liên bang bên ngoài Amarillo, khi các phó cảnh sát tìm thấy 4 pound meth và hai khẩu súng lục bị đánh cắp trong Thân cây của anh ấy.

Cho đến lúc đó, huyền thoại sống từ Jordan Downs chưa bao giờ vượt qua con đường với Quỷ lạnh từ phần 100 của Nam Trung Bộ. Nhưng trong khoảng thời gian năm tuần đó, bộ đôi này đã hình thành một mối liên kết thần giao cách cảm của nhân vật phản diện codein máu lạnh. Nụ cười của các bài hát được ghi lại là tất cả các kiệt tác của Bờ Tây khu vực, xức dầu tham lam và Drakeo như một nơi nào đó giữa những người thừa kế thời hiện đại của Amerikaz muốn ngai vàng nhất của 2Pac và Snoop, và L.A.

Điều tuyệt vời nhất trong số những người hợp tác đó là thịt bò rap ion, một lá thư tử vong cho kẻ thù rơi ra ngoài khung: các mối đe dọa bán tự động và những ám chỉ tinh tế được giải thích tốt nhất trong các tài liệu của tòa án, cửa trước bị đá, và Neiman Marcus Sprees cuối cùng sẽ thúc đẩy các cuộc điều tra tội phạm . Drakeo, một lớp lót là tên lửa hồng ngoại: & nbsp; Bạn có thể làm điều đó đúng nếu không có thám tử nào đến; Họ phải tìm một bức tranh phù hợp cho Fox 11,; Đánh giá bằng các hồ sơ trường hợp của tôi, tôi đã bị ám ảnh bởi súng trường / đã có một cuộc họp với các flockers chỉ để nói tôi là thần tượng của họ. Đó là một phòng khám Shadowland về biệt ngữ chữ tượng hình, những lời chế nhạo quỷ dữ, và phong cách boa boa của anh ấy là một sự siết cổ và chậm chạp của nhịp điệu, âm nhạc thần kinh theo chiều ngang theo chiều .

Greedo hoạt động như một đối tác lý tưởng. Một liên kết bị thiếu giữa T-Pain và Boosie, không được điều hành và hoạt động, anh ấy là người ngẫu hứng và nhanh chóng vì Drakeo rất tỉ mỉ và kiên nhẫn. Trên những cú đánh lo lắng leo lên của Joogszn, giọng nói của Greedo, tăng vọt và giảm dần như một quả bóng thủy ngân, ám chỉ những rắc rối pháp lý của anh ta và liên tục mua lại vũ khí và vải của nhà thiết kế. Ý thức về giai điệu và độ nảy của anh ấy là một lời nhắc nhở rằng đường nho gần như bạn có thể đến phía nam ở Hạt Los Angeles. Trong vài ngày, Drakeo sẽ bị bắt trong một vụ súng khác, bị lôi vào nhà tù trung tâm của người đàn ông và bị truy tố về những cáo buộc giết người không có thật, sẽ tước quyền tự do của anh ta trong gần ba năm. Vài tháng sau, Greedo sẽ bị kết án 20 năm tại nhà tù bang Texas, nơi anh ta vẫn còn. Nhưng trong một phút, hai trong số những người giỏi nhất từ ​​Westside đã ở cùng một nơi cùng một lúc, âm mưu cho tiền tệ, Champagne đã tráo đổi với bùn, đôi mắt của họ vẫn ở phòng xử án chờ kết quả. —Jeff Weiss—Jeff Weiss

“WOMP WOMP” Womp Womp”

Valee (Feat. Jeremih)

Valee doesn không cung cấp phản đề của Chicago Drilling và tiếng gõ tiết kiệm ngực, nhưng các bài hát bị cắt ngắn của anh ấy ở giữa quang phổ mà nó nằm trên. Nhịp valee điển hình có thể được gọi là bẫy tối giản, nhưng với rất nhiều không gian tiêu cực giữa trống và giai điệu của loa mềm đến mức các sản phẩm cảm thấy vừa báo trước và yên tĩnh. Việc giao hàng của anh ấy cũng hoạt động trong một không gian liminal, trôi nổi giữa giọng nói nửa vời và quyến rũ khi anh ấy nhảy từ từ này sang từ khác. Valee cho trọng lực trần tục như một số ít người khác có thể.

Một người phụ nữ là một sự linh hoạt, đầu cuối của các cuộc chinh phạt tình dục và mua hàng cao cấp đẩy tất cả tính thẩm mỹ của anh ta đến mức cực đoan. Giai điệu ping-ponging có vẻ như đó có thể là một người nào đó đã tạo ra một ban nhạc cao su để giữ thời gian với bài hát chậm, nhưng nghiền nát, trong những năm 808 màu đỏ. (Liệu Dababy có mượn công thức âm thanh này cho Hồi Suge hay không. Cùng nhau, họ phóng đại các âm tiết như có một quả bóng nảy dưới mỗi từ. Họ không nói nhiều, nhưng họ nghe có vẻ như không ai khác trong khi tự tin biến Charlie Brown Schtick thành một cái móc và đưa ra ý tưởng chọn một cuộc hẹn hò tại Walmart Sound Grand. Bell Bell—Max Bell

" Bữa ăn sáng" Breakfast”

Curren $ y

Được sản xuất bởi Ski Beatz, Yasiin Bey

2010

Curren $ y được chú ý khi anh ta tự gọi mình là người nổi tiếng vào đầu bữa sáng, một bản nhạc tuyệt vời của sản lượng rapper New Orleans mới không có gì đáng chú ý. Danh mục của ông cho thấy sự ngẫu nhiên của Vua của Stoner có thể tạo ra các bài hát về bất cứ điều gì, pha trộn văn hóa nhạc pop và các tài liệu tham khảo xe hơi với những kẻ kỳ quặc của ông. Bữa sáng của người Viking là đặc biệt vì nó nắm bắt được tất cả những điều trên theo cách thể hiện sự sáng sủa của một MC Spitta sáng như thế nào.

Cấu trúc là trừu tượng, bao gồm một câu ý thức đơn độc. Don Tiết để cho Curren $ y rút ra cho bạn nghĩ rằng anh ấy lan man về không có gì, có những lớp học của anh ấy. Anh ta bám vào một lời khuyên (Hồi đoán tôi có thể giữ chúng hai xu trong túi của tôi / thêm điều đó vào những đô la rap dưới lòng đất này '), chuyển đổi dòng chảy giữa của anh ta (số lẻ, bạn thậm chí không ở cấp độ của tôi . Và với việc sản xuất êm dịu lịch sự của Ski Beatz và Yasiin Bey, nó đã đến sự chưng cất hoàn hảo của sự sáng chói của Curren $ y, trong vòng ba phút. Thêm vào đó, khi mà lần cuối cùng bạn nghĩ về việc giảm thigpen yancey đó? Kimjulian Kimble—Julian Kimble

"Rapper vĩ đại nhất từng có" Greatest Rapper Ever”

Danny Brown

Được sản xuất bởi Quelle Chris

2010

Thật táo bạo khi tự gọi mình là rapper vĩ đại nhất từ ​​trước đến nay; Nó thậm chí còn nhiều hơn để bắt đầu bài hát với tiêu đề đó bằng cách đọc rap về bạn của bạn. Nhưng cái ghép mở đầu đó (Hồi tôi là một pháp sư với TEC / làm cho chuỗi biến mất và xuất hiện trở lại trên cổ của anh ấy) là một sự chưng cất sạch sẽ của Daniel Brown: một vòng quay kỳ quặc trên các hội nghị rap đường phố, không quan tâm đến việc thiết lập hoặc khởi đầu. Trong suốt những năm 2010, người bản địa Detroit sẽ tạo ra các album với những vòng cung kể chuyện sạch sẽ (ngã tư trung bình của XXX) hoặc mâu thuẫn một cách hấp dẫn (tiến triển của bữa tiệc/nôn nao) . Nhưng các bài hát của nó giống như rapper vĩ đại nhất từ ​​trước đến nay, có khả năng viết thô và tính cách không thể hiểu được, đó là một trong những MC được truyền cảm hứng nhất trong thế hệ của anh ấy.

MIXTAPE BREAKSTROUP 2010 MIXTAPE The Hybrid, và được sản xuất bởi Quelle Chris, người sẽ tự mình tạo ra sự nghiệp như một auteur indie-rap nổi tiếng ?????????,) Và kinh hoàng, như trong họa tiết về việc bán một phụ nữ mang thai, sau đó xem cô ấy hút thuốc, rời đi, và sau đó trở lại giữa hallucination. Tại một thời điểm, anh ta nói, trong một trong những tác phẩm mới lạ-các tác phẩm đạo đức mới từng cam kết với sáp, rằng anh ấy đã viết những năm 16 như những kẻ săn mồi trẻ con. Tuy nhiên, bài hát này chạy hơn 50 thanh và cao trào trong một bài mà không có vần điệu. Tôi đã rap như tôi cá là cuộc sống của mình, ông Daniel Daniel nói về sự kết thúc của nó. Nguyên nhân trong tất cả thực tế, n --- a, tôi đã làm. Đôi khi ngôi nhà phải trả tiền. —Paul & nbsp; Thompson

Bữa tiệc của Bloxk Bloxk Party”

Sada Baby (Feat. Drego)

Được sản xuất bởi Jose the Plug

2018

Nó dễ dàng quên đi, đặc biệt là trong các tài liệu lưu trữ nghiêm túc cho thể loại này như thế này, Rap Rap được cho là rất vui. Một chương trình giới thiệu cho những kẻ bất lương và personas thô lỗ. Thật tuyệt vời khi chỉ nói chuyện với một bản ghi âm trong vài phút, và bữa tiệc của Blo Blo, đĩa đơn đột phá của bé Sada, có sự tham gia của bạn đồng nghiệp Rap Detroit Drego, là một lớp học bậc thầy trong Pure Bullshit trên Wax. Đối với những người không quen thuộc với cảnh rap Michigan, Sada và Drego là hai trong số những ngôi sao hay nhất của nó, và trên đường đua này, sự tương tác của họ giống như Prime Heat Wade và LeBron khi họ đi lại cố gắng vượt qua và đánh bại người khác. Chọn ra một dòng yêu thích giống như chọn một đứa trẻ yêu thích, có lẽ đó là tôi biết anh ấy đã cố gắng trượt 'vì chiếc xe của anh ấy to . Ở đó, không có sự thiếu hụt các dòng đấm trong bữa tiệc của Bloxk, và họ và tất cả đều không thể cưỡng lại được khi rap cùng. Lọisrael Daramola—Israel Daramola

“ Shiny Suit Theory”

Jay Electronica (Feat. Jay-Z & The-Dream)

Produced by Jay Electronica

2010

Jay-Z’s verse on “Shiny Suit Theory”—a tongue-in-cheek recollection of a session with a psychiatrist who tells him a simple recollection of his life’s arc makes him sound clinically insane—is the best thing he released in the 2010s, full of the conversational tics to his flow that made his early work so exciting and the gleeful self-mythologizing that would land him in an office like that to begin with. And it barely matters. Despite that virtuosic turn, Jay gets washed by his then-latest signing, a deadline-allergic nomad from New Orleans who, 10 years after “Shiny Suit Theory,” has still not released a true solo album. But this, of course, is the Jay Electronica experience. 

Jay Electronica left New Orleans at the end of his teens and lived couch to couch, basement to basement in Atlanta, Philadelphia, Colorado, D.C., New York, and Detroit—wherever he could crash for free, wherever an engineer would record him. After a decade or so of experimentation, he landed on a style that is at once mystical and bemused, and makes it possible for him to rap with a straight face about his place among ancient deities and fully dressed po-boys in consecutive bars.

“Shiny Suit Theory” is that style carried to its postmodern extreme. Over a beat he produced himself—a loop of what sounds like the theme from a gameshow in the afterlife punctuated by children gasping in amazement, the latter sound triggered from a sampler like air horns—Jay Elec raps about “land before time,” before “synagogues and shrines,” then slips seamlessly into the corner booth in a Miami nightclub, where a presumably drunken Puff taunts him for being scared to win a Grammy. He never will, but he’s always been concerned about statues of a grander scale, anyway. —Paul Thompson

“ Ooouuu”

Young M.A

Produced by U-Dub of NY Bangers

2016

Young M.A. originally went viral with a pulverizing freestyle over Nicki Minaj and G Herbo’s “Chiraq.” Of course, the sound eventually took over a scene where she’s been more of an adjacent icon than a driving force, but I’d imagine there are plenty of drill artists aiming for the ubiquity of her signature song. “Ooouuu” doesn’t carry a few of drill’s signatures: It’s stingier with the bass, and the hook—if you can call it that—is just one stressed syllable. Still, pretty much every Gen Y-er with a fondness for Yankees caps would say some approximation of the same thing: The joint is wavy.

What also intrigued folks is the fact that this is an openly gay woman abiding by the bro code and bragging about how she’d “bag a thottie in some bummy shit.” One way to read this is grounded in reality: There aren’t any other openly gay women in mainstream rap abiding by the bro code and bragging about bagging thotties. But it’s easy to forget that bravado is always reserved for straight men once her verse starts. Her presence has a confidence and familiar rudeness that suggest the clothes have always fit. Stephanies have yet to recover. —Brian Josephs

“ Givenchy”

Rich Gang

Produced by Dun Deal

2014

The 1990s was a decade of albums; the 2000s was a decade of mixtapes; the 2010s, defined in large part by the popularization of streaming music, was a decade of songs. I could sit here reminiscing about 2010s hip-hop and celebrating songs all day. But albums? Some days I tell myself and others that the only 2010s rap project that mattered was Tha Tour. Young Thug, Rich Homie Quan, and Birdman forged a strange musical partnership ending in ill will but culminating in some of the most beautiful music I have ever heard in my entire life. “Givenchy” is the death-defying intro. “Givenchy” is tense. “Givenchy” begins with tenor threats and somehow ends on cracked, ecstatic high notes. “Givenchy” escalates to Young Thug, then ridiculed as a spewer of gibberish, speaking in tongues but with resounding clarity and impossible confidence in his musical approach. Don’t think. Feel. —Justin Charity

“ Dark Comedy Late Show”

Open Mike Eagle

On “Dark Comedy Late Show,” a five-minute stream-of-consciousness reworking of the opener to Open Mike Eagle’s excellent 2014 album Dark Comedy, the L.A.-via-Chicago rapper imagines himself as a monologue-spewing host mixing puns and self-deprecating humor, referencing everything from the Spin Doctors to shirtless Vladamir Putin and having it all make a certain kind of sense. But the observations that jump out the most aren’t the ones played for yucks; they’re the ones that find Mike grappling with the world around him. The police-vs.-protester clashes in Ferguson, the erosion of privacy in the Information Age, the endless wars in the Middle East—all pop up on “Late Show,” and the canned laugh track that punctuates much of the song feels like a call to take these things all the more seriously. (One particularly harrowing couplet comes early: “You can watch us on the newsfeeds, fucking y'all's mornings up / Until America admits that it likes dogs more than us.”) 

Một vài năm sau khi chương trình muộn, thì Mike Mike sẽ đóng một vai trò ngoài đời thực tương tự như anh ấy tưởng tượng ở đây. Trên những người da đen mới, Mike và Cohost và Cocalreator Baron Vaughn pha trộn với các bài hát rap, giải quyết các chủ đề như chính trị, phân biệt chủng tộc và sự đồng ý. Nó thường vui nhộn và đôi khi thô. Giống như chương trình muộn, người da đen mới có được sự thật về hài kịch: Đôi khi sự hài hước đen tối nhất có thể là liệu pháp tốt nhất. Sayjustin Sayles—Justin Sayles

" Cây tiền" Money Trees”

Kendrick Lamar (Feat. Jay Rock)

Lần đầu tiên tôi nghe thấy những cây tiền của người Viking, tôi đã làm việc trong kho của một chiếc Hollister ở ngoại ô Cleveland. Tầng đã phải chơi những bài hát thân thiện với trẻ em nhưng chúng tôi đã kiểm soát âm nhạc ở phía sau, và ai đó đã đưa ra một đứa trẻ tốt, thành phố M.A.A.D. Tôi đã nghe một chút của Kendrick Lamar trước đây nhưng không có gì khiến tôi hoàn toàn theo cách GKMC đã làm và, vì tiền của tôi (xin lỗi), Cây Money Trees là bài hát hay nhất trong album đó. & NBSP;

DJ Dahi đã tạo ra một nhịp vô nhiễm (từ một mẫu nhà ở bãi biển) khiến bạn cảm thấy như thể bạn đang bay qua Compton, thậm chí từ gần 2.400 dặm. Kendrick trôi nổi qua hai câu trước khi Anna Wise cung cấp một cây cầu dope. Sau đó, toàn bộ điều này bùng nổ khi Jay Rock đánh bại. Anh ta tạo ra một kiệt tác câu thơ trong vòng chưa đầy 60 giây, sử dụng các quán bar để lửa tôi đã giành được sự thiếu tôn trọng họ bằng cách cố gắng chọn tôi yêu thích ở đây. Cây tiền của người Viking yêu cầu nhiều người nghe thực sự để sự suy đồi của nó chìm vào, nhưng khi nó xảy ra, bạn đã đấu tranh để tắt nó. Đến cuối ca làm việc hollister của tôi ngày hôm đó, tôi đã có một rapper yêu thích mới và một câu thơ khách yêu thích mới từ trước đến nay. CấmKellen becoats—Kellen Becoats

" Tháo mặt nạ xuống" Mask Off”

Tương lai

Được sản xuất bởi Metro Boomin

2017

Tương lai sẽ mãi mãi sở hữu tháng 2 năm 2017. Với các bản phát hành của tương lai cùng tên và HNDRXX, đã trở thành album đầu tiên từ cùng một nghệ sĩ ra mắt tại số. 1 trong những tuần trở lại trong lịch sử Billboard, rapper bẫy Atlanta đã đạt đến đỉnh cao của hip-hop chính thống. Mask Tắt, đĩa đơn cao nhất của anh ấy vào thời điểm đó và đường đua nổi bật từ Future, kể về câu chuyện về Nayvadius Wilburn, từ tem thực phẩm và nhà ma túy để đi xuống Đại lộ Biscayne ở Maybachs và Range Rovers. & NBSP;

Việc sản xuất Boomin Boomin chậm chạp, bẩn thỉu đã khiến người nghe đã đưa người nghe vào một câu chuyện gốc được ngụy trang thành một bài quốc ca trước Codein-Before Clerm Cermont Lounge, và điệp khúc (Per Percocets, Molly Percocets,) đã trở thành một câu lạc bộ Unifier qua đêm. Thêm vào truyền thuyết bài hát là tính lan truyền của thử thách #maskoff, trong đó các nhạc sĩ bao phủ mẫu sáo của nó với các nhạc cụ từ saxophone và cellos đến đàn hạc và chai bia trống? & NBSP; & NBSP;

Có lẽ thành công lớn nhất trong tương lai với bài hát này, ít nhất là vào năm 2021, đó là mặt nạ của Hồi giáo đã bị đồng ý và bị một nhóm nhất định vì lý do chính trị. Cùng với đó: Lấy tên lửa đẩy của bạn, folks, bởi vì sự thích thú trong tương lai của chúng tôi đối với mặt nạ của chúng tôi có thể phụ thuộc rất tốt vào nó. —Dan comer—Dan Comer

"0 đến 100 / bắt kịp" 0 to 100 / The Catch Up”

vịt đực

Được sản xuất bởi Boi-1da, Chester Hansen, Vinylz, Frank Dukes, Noah Hồi 40 Hồi Shebib, Nineteen85

2014

Đây là Drake ở đỉnh cao của sức mạnh của mình. Trong những gì có thể dễ dàng trở thành một sự vứt bỏ nhanh chóng giữa những gì được cho là Aubrey, hai album hay nhất, Loosie này chỉ xây dựng động lực cho tháng 10 rất riêng. Bài hát không bao giờ phá vỡ 20 top của Billboard Hot 100, nhưng nó vẫn thấm vào văn hóa, nó thực sự ở khắp mọi nơi vào mùa hè năm 2014, từ đài phát thanh đến các câu lạc bộ đến những chiếc xe đi ngang qua. Đó là một minh chứng cho những gì anh ấy có thể làm với nhịp đập ngực của Boi-1da, trên mạng, với tất cả mọi người từ rapper yêu thích của bạn cho đến quê nhà từ chối cố gắng viết một câu thơ. .

Và điều đó không nên gây sốc cho tầm vóc Drake Drake, nhưng nhìn lại, nó có một chút đáng ngạc nhiên khi cấu trúc bài hát độc đáo vẫn còn quá dính. Nửa đầu của bài hát là câu thơ dài của Braggadocio thuần túy này, với cái móc chỉ chơi một lần. Nửa sau, trở lại với một cú đánh bóng của một người ủ rũ 40 và mười chín. Tuy nhiên, cả hai phần đều ăn thịt nhau: anh ta đi từ việc tự hào về những cảnh báo cảnh báo và bắn vào cuộc thi để có tầm nhìn cao một dặm để mô tả vị trí của anh ta trong trò chơi. CấmJonathan Kermah—Jonathan Kermah

"Nosetalgia Nosetalgia”

Pusha T (Feat. Kendrick Lamar)

Được sản xuất bởi Nottz, Kanye West, Twilite Tone

2013

If the thesis of the Book of Pusha is that it’s impossible to have too much of a good thing, then “Nosetalgia” is Exhibit A in that regard. Laced by Nottz and Ye at his most daringly minimalist, the instrumental is the kind of ambient, menacing creation that could soundtrack a duel in a shootout flick, or maybe the aftermath of a C-4 burst in a bank robbery. The guitar is stone cold. The percussive pattern reads like a summoning call. It’s all excellently paced. But that isn’t what fills the seats. 

Pusha opining, “We don’t drink away the pain / When a n---a die we add a link to the chain / inscribe a n---a name in your flesh,” just well might be, though. I refuse to live in a world where dropping “Gem Star razor and a dinner plate,” and then three lines later, “’Cuz I let it sizzle on the stove like a Minute Steak,” is regarded as anything other than the highest of art (pun not intended, but welcomed absolutely). We’re dealing with urban legends here—there’s only so much harm in leaning in. Kendrick somehow finds a way to outswim the riptide, delivering the kind of perfectly looped epic that he rode to a Pulitzer and back. Whatever it is they’re selling, I’d buy more. —Lex Pryor

“ Black and Yellow”

Wiz Khalifa

Produced by Stargate

2010

Wiz Khalifa's trajectory from king of the backpackers to commercial rap megastardom typically reserved for the likes of Flo Rida and Pitbull can be divided precisely in half, with the dividing line being 2010's "Black and Yellow." His early collection of mixtapes, particularly Burn After Rolling and Kush & Orange Juice (still the best thing he's ever done), and his frat-party-friendly samples (Empire of the Sun's "Walking on a Dream" providing the background for "The Thrill," and the modestly successful single "Say Yeah" flipping Alice DeeJay's "Better Off Alone" to hilarious effect) set the stage for his mainstream crossover. "Black and Yellow," part regional rallying cry and part homage to his Dodge Challenger, brought it all together: Wiz's radio-friendly sound, unique delivery, and iconic laugh broke through in full force, vaulting the song to no. 1. It also features a knack for pop hooks that would set the tone for basically everything he's done since. (It doesn't really get more simple than a chorus that repeatedly shouts "Yeah! You know what it is!") The only Wiz singles bigger than “Black and Yellow” are the one he did with Maroon 5, and the one he did for Furious 7, which tells you pretty much all you need to know about the path "Black and Yellow" set him on. —Cory McConnell

“ Skrt”

Kodak Black

Produced by SkipOnDaBeat

2014

The starts and stops of Kodak Black’s career have mostly been of his own making; he’s served jail time and been on probation for various convictions, including a sexual assault charge he pleaded down to first-degree assault and battery in April 2021. But as a musician, when he arrived as a frog-throated mystery—his voice and rhymes infantile like an actual “project baby”—there was something delicate and vulnerable about his songs that pierced your heart. On his early breakout “Skrt,” he juxtaposed the tenderness in his voice with the gruffness of his lyrics to make an emo rap classic. Black is often nihilistic as he imagines enemies that include past lovers, former teachers, his opps, and pretty much anyone that doesn’t like to see him winning. He’s not unique in that regard, but what separates him from any other number of artists is that voice—imperfect, shaky, and marbled, it can’t help but project fragility. It’s a pain that goes on to inflict its own pain on others, a tragic circle that seems unbreakable. What do you do with these testimonials from those that take part in monstrous behavior? Throwing them away seems just as useless as championing the art despite its collateral damage. “Skrt” is a great song but it’s also a peek into the instability of a young Black male, warts and all. It’s the internal violence that can be made outward at any moment. The song maybe shouldn’t be celebrated as anything more than a cautionary tale. —Israel Daramola

“ I’m on One”

DJ Khaled (Feat. Drake, Rick Ross, & Lil Wayne)

Produced by T-Minus, Noah “40” Shebib, Kromatik

2011

“I’m on One” exists solely to celebrate its own existence, a State of Rap address explicitly structured to establish a succession line of hip-hop royalty, future, present, and past. “I’m just feeling like the throne is for the taking—watch me take it,” Drake spits as the haughty prince, a very unsubtle subliminal and, with Take Care still months away, it would be the last time he would ever be ascendant to anything. Rick Ross is deep within his imperial phase, floating too far above the fray to even show disdain to the pitiful subjects under his Louboutin shoes. And then Lil Wayne, a wizened immortal who can still smite a club full of enemies with half a bar. And then there’s DJ Khaled, who begs the question of what the fuck he’s actually doing here. He did not create the beat. He says his name during the intro and that’s it. Getting Drake, Lil Wayne, and Rick Ross on a track in 2011 is not the work of visionary executive production. Yet the most enduring image of “I’m on One” is not a long-haired, sun-tanned Drake nor Rick Ross burning purple flowers nor Wayne going André the Giant—it’s DJ Khaled on his balcony, pensively staring off into the middle distance of Miami, gripping a Four Loko. It’s the #OnePerfectShot that truly captures what it felt like for the average listener bumping “I’m on One” in their Jetta: a glimpse of living King Shit whether you deserve it or not. —Ian Cohen

" Điều khiển" Control”

Big Sean (Feat. Jay Electronica & Kendrick Lamar)

Về mặt kỹ thuật, một bài hát được phát hành bởi Big Sean, dự định sẽ tham gia vào nỗ lực thứ hai của rapper Detroit, Hall of Fame, vào năm 2013 trước khi bị cắt giảm cho các vấn đề giải phóng mặt bằng mẫu. Tuy nhiên, bài hát thuộc về Kendrick Lamar.

Sau khi bỏ album phòng thu của mình, Good Kid, M.A.A.D. Thành phố, vào tháng 10 năm 2012 để được hoan nghênh Universal, 2013 là năm Lamar củng cố vị thế của mình với tư cách là Vua Kendrick. Rapper Compton đã biểu diễn trên Saturday Night Live và chương trình muộn với David Letterman, đã nhận được chứng nhận bạch kim đầu tiên của anh ấy, được đặt tên là rapper GQ của năm và MC nóng nhất MTV, trong trò chơi, và giành được bảy đề cử tại Giải thưởng Grammy thường niên lần thứ 56. . Ở đây, phần đáng nhớ nhất của nó, trong đó anh ta gọi ra gần một chục tên tuổi lớn nhất trong rap vào thời điểm đó:

Tôi thường là người homeboys có cùng n --- như tôi là vần điệu với / nhưng đây là hip-hop, và họ n --- như nên biết thời gian đó / và điều đó cho Jermaine Cole, Big K.R.I.T. , Wale / Pusha T, Meek Mill, A $ AP Rocky, Drake / Big Sean, Jay Electron ', Tyler, Mac Miller / Tôi có tình yêu dành cho tất cả các bạn, nhưng tôi đang giết bạn Chắc chắn những người hâm mộ cốt lõi của bạn chưa bao giờ nghe về bạn n --- vì / họ không muốn nghe không còn một danh từ hay động từ nào từ bạn n --- as & nbsp;n---as I'm rhymin' with / But this is hip-hop, and them n---as should know what time it is / And that goes for Jermaine Cole, Big K.R.I.T., Wale / Pusha T, Meek Mill, A$AP Rocky, Drake / Big Sean, Jay Electron', Tyler, Mac Miller / I got love for you all, but I'm tryna murder you n---as / Tryna make sure your core fans never heard of you n---as / They don't wanna hear not one more noun or verb from you n---as 

Tuyên bố mình là Vua của Bờ Tây và Vua New York, Kendrick đã hồi sinh lại ngọn lửa cạnh tranh trong mọi rapper trên bản đồ. Sự kiểm soát của người Viking đã truyền cảm hứng cho những phản bác từ những người mà anh ấy gọi là từ Big K.R.I.T. . Là một trong những tiếng nói xác định của ngành công nghiệp âm nhạc trên khắp những năm 2010, nó chỉ phù hợp với việc Kendrick sẽ đưa một bài hát đáng quên khác vào danh sách này về sức mạnh của một câu thơ thay đổi trò chơi. Có một lý do tại sao họ gọi anh ta là vua. Chin cằm—Daniel Chin

"Hãy nhìn tôi!" Look at Me!”

Xxxtentacion

Được sản xuất bởi Rojas trên The Beat, Jimmy Duval

2016

Thật hoang dã khi xem xét rằng xxxtentacion sẽ trở thành một loại bard nhạy cảm cho những đứa trẻ gặp rắc rối về mặt cảm xúc cho rằng hit đột phá của anh ấy rất thô bỉ và thô tục, nó cảm thấy không giống như một bài hát rap và giống như một bit South Park. Trong khoảng thời gian của hai câu thơ ngắn, cô gái 17 tuổi đe dọa đến việc đặt một lỗ hổng trong cha mẹ của bạn về độ tuổi Internet có thể triệu tập.

Đó là một sự lắng nghe không thoải mái khi xem xét các tài khoản lạm dụng trong nước của XXXTentacion được thực hiện bởi một người bạn gái cũ, nhưng như một bài hát, nó cũng dễ dàng nghe tại sao nó trở nên đủ phổ biến để gần như một mình đưa cảnh Soundcloud đến thế giới nhạc pop. XXX rap một cách sốt sắng, với một nhịp điệu lộn xộn đến nỗi nó đã tạo ra một cơn bão toàn bộ khi Drake sử dụng một giao hàng tương tự trên bài hát của anh ấy là KM KMT.

Rất nhiều bản rap Soundcloud là về việc tạo ra Mosh Pit Music, và thật khó để làm tốt hơn nhiều so với nhìn tôi! Đây là những gì xảy ra khi bài hát được phát vào năm 2021. Nó có lẽ vẫn như thế trong một thập kỷ. Rindner Rindner—Grant Rindner

"Pop mà" Pop That”

Pháp Montana (Feat. Rick Ross, Drake, & Lil Wayne)

Được sản xuất bởi Lee trên The Beats

2012

Khi một tweet xuất hiện vào tháng 10 này, thò ra tại lý do tại sao Montana của Pháp, một vài người trong số chúng tôi, tức là, người New York đã phản đối: Chúng tôi bảo vệ anh ta một cách nghiêm túc và phóng đại những điểm nói chuyện. . Mẫu của chú Luke rõ ràng đặt nó vào rap pantheon của paeans để ném ass. Nó vẫn làm cho mọi người từ bỏ ý thức chung trong vòng một phần năm của một giây. Nhưng những gì mang lại cho bài hát rằng sự hồi hộp lâu dài là tiếng Pháp, một anh chàng mà người thường bị buộc tội là một vật trang trí trên các bài hát của chính mình. Các tác phẩm của người Viking và các tác phẩm của người Viking rất có thể cá nhân với nó như thể bản thân người Pháp đang ló vào tai bạn với một chai Ciroc trong tay, và sự hiện diện vui vẻ của anh ta nhận ra bài hát không bị kiểm soát của ID. Rick Ross Rhyming Voi Drop That Pussy, Bitch, với Drop Drop That Pussy, Bitch, và Lil Wayne cắm thương hiệu quần áo của mình có lẽ sẽ không cảm thấy như hành vi chấp nhận được. Nhưng quảng cáo tốt và tên thương hiệu rơi sang một bên, Pop Pop mà đó là một câu lạc bộ thoát y xác định trong một thập kỷ đầy đủ. Giống như một Benjamin trong một đống Hamilton, Pop Pop mà Lôi ra. Josebrian Josephs—Brian Josephs

" Thử tôi" Try Me”

Dej Loaf

Trong 40 giây đầu tiên của video cho tôi, hãy thử tôi, DE DEJ LOAF ra khỏi giường, trượt vào đôi dép mờ của cô ấy và ném nhanh vào chiếc áo choàng của mình, như thể cô ấy đã thức dậy khi biết rằng có một số điểm để giải quyết. Dù là thịt bò là gì, nó không làm gián đoạn bữa sáng: một bát gạo krispies với một khẩu súng lục không tải trên quầy. Sau đó, cô bước ra khỏi cửa, bát trong tay khi cô nhìn một cái gangster lặng lẽ.

Khung cảnh gói gọn sự bất hòa hoang dã nhanh chóng khiến tôi cảm thấy như vậy. Đúng vậy, Dej Loaf đang đe dọa tổn hại cơ thể trong giai điệu ngọt ngào nhất, nhưng cô ấy khéo léo khéo léo theo cách mà không làm cho nó trở thành một schtick. Các dòng như Hồi biến một con chó cái thành một số macaroni '' và đã đặt đầu đốt vào bụng của anh ta và làm cho nó sủi bọt là siêu thực sự sống động, giống như một bài hát gravediggaz được đặt trong bìa album World of Teenage Dream. Cô áp dụng sự siêu thực đó vào việc xây dựng các từ, nhắm mục tiêu vào các fomilies và kéo dài các âm tiết để dán bên trong hộp sọ của bạn. Hãy thử tôi, không giống như những bản hit thời Obama khác đã khiến chúng ta tụng các tên lửa giết người (Giấc mơ và Nightmares, Hồi không có trái tim), nhưng nó không kém phần hiệu quả. Josebrian Josephs—Brian Josephs

“Norf Norf” Norf Norf”

Vince Staples

Được sản xuất bởi sòng bạc ngao

2015

Sự táo bạo để bắt đầu một bài hát Bitch Bitch, You Thirsty, xin vui lòng lấy một sprite, thì cũng kết thúc bằng một thỏa thuận đồ uống và troll một cách chuyên nghiệp ghét nó, cả hai đều vui nhộn và thích hợp với Vince. Rapper Long Beach cuối cùng đã đột phá với nhóm Norf Norf, một bài thơ ca ngợi về quê hương của anh ấy đã thấy các mặt hàng chủ lực giới thiệu mọi thứ mà sau này sẽ khiến anh ấy trở thành một ngôi sao. Có một thứ gì đó vô hình về giọng nói của Vince, đó là giọng điệu mà anh ta sử dụng mô tả mọi thứ, từ màu cocaine đến bỏ trường học vì đó là một trò chơi về tiền mặt.

Sòng bạc ngao, người đã sản xuất hai bản nhạc khác trên Summertime xông06, cũng đã làm điều của mình trong quá trình sản xuất. Nhịp điệu tối giản là kỳ lạ, với tiếng còi báo động ẩn nấp trong nền như tiếng rên rỉ xa xôi của một cảnh báo lốc xoáy. Nó mang đến cho người Viking Norf Norf cảm giác được phát hành trước khi Vince nói về những khía cạnh của cuộc sống hàng ngày ở Long Beach. Danh tiếng âm nhạc của thành phố rất lâu và được lưu trữ, và khi lần đầu tiên của Norf Norf, thì rõ ràng di sản sản xuất tài năng âm nhạc của Long Beach đã nằm trong tay tốt. CấmKellen becoats—Kellen Becoats

"Thuốc giải độc" Antidote”

Travis Scott

Được sản xuất bởi Eestbound, Wondagurl

2015

Bìa cho album phòng thu đầu tay của Travis Scott, Rodeo, có sự tham gia của Rap Antihero như một nhân vật hành động. Có một vài bài đọc hoài nghi về điều đó: Đầu tiên, nó có thể được coi là một cái gật đầu với chủ nghĩa tư bản về các bài tập thương hiệu của anh ấy, nơi anh ấy trở thành sản phẩm, gắn tên anh ấy với Air Jordans hoặc McDonald's hoặc Hard Seltzer hoặc bất cứ công ty nào bỏ rơi anh ấy một cái túi ngày hôm đó. Nhưng cách giải thích ưa thích của tôi là sự dễ chịu của Travis, với tư cách là một nghệ sĩ, một màn hình trống dành cho Hypebeast để chiếu mong muốn của họ, nói về sự rung cảm và hoành hành nhưng ít khác. (Thẳng đứng.)

Travis lần đầu tiên nổi tiếng vào năm 2013 với tư cách là một nhân vật adjacent bí ẩn của Kanye, người đã tạo ra âm nhạc nghe giống như Knowoff Kid Cudi hơn là những bài hát đã gây ra từ sau đó mà anh ấy đã nổi tiếng. Vào năm tiếp theo, các ngày mixtape độc ​​lập trước khi rodeo, anh ta đã đàn áp bản năng sacarine hơn của mình và tìm thấy điểm giữa giữa các bạn và bẫy, trở thành một yêu thích của bộ thể thao tối cao trong quá trình này. Tuy nhiên, Antidote, là nơi Travis Scott, ngôi sao bắt đầu hình thành: nó Woozy và bùng nổ cùng một lúc, một giai điệu giun tai đang cưỡi một dòng bass nghiền. Nó là loại bài hát bị mắc kẹt trong đầu bạn khi bạn nghe thấy nó khi anh ấy ra mắt tại một lễ hội âm nhạc vào năm 2015, đám đông đã bị cuốn hút trước khi anh ấy vượt qua đoạn điệp khúc đầu tiên. Những gì ban đầu được dự định là một loosie không phải là Album trở nên phổ biến đến mức anh ta phải đặt nó lên rodeo. Ý tôi là đó là một lời khen khi tôi nói rằng nó gây sốc khi một bài hát này rất hấp dẫn, tất cả các id và ad-libs có thể tốt như vậy. Trải nghiệm Travis Scott đã mang đến một số khía cạnh rắc rối trong số họ thảm kịch tại Lễ hội Astroworld tháng 11 năm 2021, nhưng tác động của ông đối với thập kỷ văn hóa qua là không thể phủ nhận. Điều đó có thể nói nhiều về chúng tôi hơn là anh ấy. Sayjustin Sayles—Justin Sayles

"Tất cả mọi thứ vàng" All Gold Everything”

Trinidad James

Được sản xuất bởi Devon Gallaspy

2012

Tất cả vàng tất cả mọi thứ, thuộc về một thời kỳ hỗn loạn hơn, một kỷ nguyên trước khi văn hóa meme và virus internet trở thành bình thường mới. Trở thành Trinidad James vào năm 2012 và 2013 có nghĩa là bạn đã được định sẵn để mang tất cả những người khinh bỉ và Ill Will rap Mecca (New York) đã chống lại trung tâm địa lý mới của thể loại (Atlanta). Trinidad sườn vô hại, nhưng đúng, tuyên bố rằng Atlanta Run Run yallall về mặt âm nhạc đã được gặp phải từ các loại tính cách truyền thông rap đã bị thua cuộc chiến tranh đã được quyết định nhiều năm trước. & NBSP;

Tất cả vàng tất cả mọi thứ đã được hình thành đầy đủ vào tháng 6 năm 2012; nó là không thể phủ nhận. Trinidad rap với loại niềm tin nghiệp dư dành riêng cho một rapper mới không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí. Ngay bây giờ, Don Don tin rằng tôi, chỉ cần xem / Nigga, Nigga, Nigga, ngày nay cũng hấp dẫn như gần 10 năm trước. Ở đâu đó, tiếng vang của một triệu người say rượu la hét, đã xuất hiện một molly, tôi đã đổ mồ hôi, woo, trong các câu lạc bộ đóng gói và các bữa tiệc frat vẫn ám ảnh vũ trụ. Bản nhạc được sản xuất của Devon Gallaspy, được Trinidad mô tả tốt nhất là nghe giống như 007 trên N64 và shit, đã không mất bất kỳ sự quyến rũ nào. Trong một thế giới nơi Trinidad James mới xuất hiện trên mạng mỗi tuần, thật tuyệt khi biết rằng rất ít người trong số họ sẽ giải phóng bất cứ thứ gì thuần khiết như tất cả mọi thứ vàng. Cấm Charles Holmes—Charles Holmes

"Chết tiệt vấn đề" Fuckin’ Problems”

A $ AP Rocky (Feat. Drake, 2 Chainz, & Kendrick Lamar)

Được sản xuất bởi Nô -ê 40 40 Shebib, C. Papi

2012

Một trong những hit lớn nhất trong sự nghiệp của Rocky, các vấn đề của Fuckin, đã bỏ rơi vào năm 2012 và ngay lập tức trở thành một bài quốc ca. Nó vẫn là một trong phần còn lại của thập kỷ. Nhưng nó cũng có một di sản khác: một trong số ít sự hợp tác giữa Drake và Kendrick, hai nghệ sĩ xác định của thế hệ của họ. (Nhìn vào mối quan hệ của họ bây giờ, tôi không thấy một lần nào sắp tới. 2 Chainz đặt một cái móc hấp dẫn, trong khi Rocky, Drake và Kendrick đều xử lý việc kinh doanh của họ ở giữa. Mỗi câu thơ với sự tự tin khi chúng ta chứng kiến ​​ba siêu sao trẻ thêm vào những huyền thoại đang phát triển của họ. Không có liên kết yếu trên ca khúc này, và với bốn nghệ sĩ lớn trên một bài hát, đó là điều đặc biệt. Cấmisaiah Blakely—Isaiah Blakely

"Quỷ trong một chiếc váy mới" Devil in a New Dress”

Kanye West (Feat. Rick Ross)

Được sản xuất bởi Bink !, Mike Dean

2010

Nếu di sản của Kanye West, tưởng tượng Twisted Dark Twisted tuyệt đẹp của tôi là sự dư thừa cao siêu, thì đó là một ví dụ rõ ràng hơn so với một bản nhạc gần sáu phút với các chuỗi dàn nhạc, phím piano lớn và một bản độc tấu guitar của Mike Dean Arena? Nếu di sản là không công bằng, Asshole-ish Buffoonery, thì làm thế nào về bài hát mà West chọn một cuộc chiến trong một nhà hàng và tự gọi mình là Lebron của Rhyme, và Ly Lyor Cohen của Dior Homme,? Hoặc có thể di sản nằm ở cách West biến Dark Twisted Fantasy thành một sự kiện có thật, khiến tất cả những người làm việc trong dự án để mang lại điều tốt nhất của họ. Trong trường hợp đó, hãy lắng nghe cách Rick Ross sủa trong trận chung kết lớn của Devil Devil trong một chiếc váy mới. Tôi rơi nước mắt trước đây & nbsp; bài hát. CấmAndrew Gruttadaro—Andrew Gruttadaro

"Rap n ---- s" Rap N----s”

Nipsey Hussle

Được sản xuất bởi Mike & Keys, Rance, DJ Khalil

2018

Có một cái gì đó không thể giải thích được về việc nghe tiếng chuông, từ tính rap n ---- s. Nó không chỉ vì Nipsey được lấy từ chúng tôi, mặc dù đó là gốc của nó. Rap là một phần âm nhạc của người chết, và ý tôi là theo một cách liên kết. Các âm thanh luôn được liên kết với những gì đã được. Ngay cả khi quá khứ và hiện tại aren trực tiếp kết hôn, điệu nhảy vang dội trong ảnh hưởng và tôn kính. Và khi nói đến ngôn ngữ, tốt, nó cũng ở đó. Ngay bây giờ, chúng tôi đã từng nói, chúng tôi chỉ để cho những người homies đã chết kể chuyện cho chúng tôi.

Nhưng rap rap n ---- s isn isn prophetic. Nip vẫn Spry như mọi khi, chặt chẽ và kiểm soát và gầm gừ; Anh ta tỏa ra sự bất khả chiến bại. Tôi không biết cách xử lý điều đó để nghe anh ấy nói với tôi rằng anh ấy không giống như những gì mà phần còn lại của thể loại này và để đăng ký rằng thông điệp này là sự bình tĩnh trước cơn gió mạnh. Để biết rằng Nipsey đã đúng, đó là sự thật, và anh ta đã bị giật như một thứ trong gió, dù sao. PryLlex Pryor—Lex Pryor

" Tôi thì khác" I’m Different”

2 Chainz

Được sản xuất bởi DJ mù tạt

2012

Có lẽ việc chưng cất tốt nhất về sức hấp dẫn rộng rãi của 2 Chainz trong suốt thập kỷ qua đến trong cuộc phỏng vấn bằng đá lăn này từ năm 2012: Vào bất kỳ đêm nào, bạn có thể bật bất kỳ đài phát thanh Hip-Hop, R & B hoặc Pop nào ở bất kỳ thị trường nào và nghe thấy Bài hát có sự tham gia của The Chalice-Swigging Court Jester of 2010s Rap. Nghệ sĩ sinh ra Tauheed Epps và trước đây được gọi là Tity Boi (mà chúng ta có thật, nằm trong danh sách ngắn các bí danh rap tốt nhất từ ​​trước đến nay) đã nổ ra vào năm 2007 như một phần của Playaz Circle, bộ đôi được kết nối với Ludacris, người đã cưỡi một Lil Wayne Hỗ trợ trên chiếc túi Duffle Bag Boy đến một cú đánh top 20. Nhưng khi nhóm tiếp theo của nhóm không thể phù hợp với những độ cao đó, EPP đã trang bị lại, solo nổi lên vào năm 2011 với một biệt danh mới và một cặp kinh điển mixtape nhỏ trong T.R.U. Realigion và Codeine Cowboy. Anh ta đã không thay đổi thẩm mỹ của mình nhiều, trong số tất cả những người bẫy Atlanta, phong cách của 2 Chainz đã hiểu ý tưởng rap của một người theo chủ nghĩa rap truyền thống nhất nhưng các dòng cú đấm chỉ khó khăn hơn một chút, các quảng cáo đã nhảy ra ngoài một chút nữa , xi -rô tràn ra từ cốc của mình chỉ một chút màu tím. Bây giờ sâu trong những năm 30 tuổi của mình, 2 Chainz đột nhiên ở khắp mọi nơi, xuất hiện trên các bài hát với các nghệ sĩ từ Rick Ross đến Drake đến Diplo đến Justin Bieber. Nếu bạn đã cắt giảm tư thế trong nửa đầu của những năm 2010, bạn cần 2 Chainz trên đó. (Kanye hiểu điều này tốt hơn bất kỳ ai.) & NBSP;

But despite being in such demand, 2 Chainz is short on defining songs of his own for the 2010s. His biggest hit, “It’s a Vibe,” is a low-key, feel-good affair that cedes the foreground to Ty Dolla $ign and Trey Songs. His best-known street singles, “Watch Out” and “MFN Right,” had a short shelf life, and regional hit “Spend It” never caught on like it should have. Even “Birthday Song,” a Kanye-assisted meme track that felt unavoidable in 2012, is mostly remembered today for the absurdity of its opening bar: “She got a big booty, so I call her Big Booty.” (We should all strive for such concise exposition in our writing, this list being a testament to that.) But “I’m Different,” is, well, different—it captures the madcap magic that made him everyone’s favorite accessory. Riding DJ Mustard’s infectious piano hits and 808s, 2 Chainz speaks in slang that is at once easy to grasp and impenetrable. (“Pull up to my scene with my ceiling missing” is clearly about his convertible; “put a fat rabbit on a Craftmatic” required a tad bit more clarification, which 2 Chainz was happy to provide.) It’s funny, it’s playful, it’s undeniable—the type of song that should’ve been inescapable in its own right, but explains how the artist became so himself. —Justin Sayles

“ Tuesday”

ILOVEMAKONNEN

Produced by Sonny Digital, Metro Boomin, iLoveMakonnen

2014

Even in a genre that welcomes the weirdos, the legacy of Makonnen still makes for an interesting entry. His earnest crooning and offbeat rhymes gave him a specific charm that allowed internet kids to put their arms around him even if he alienated traditionalists. “Tuesday” was a performance-art piece of a club banger that inexplicably became a real one—it exists on the thin line between irony and genuine that often gets blurred by the best art. As someone who spent a lot of time in the club (sometimes even on a Tuesday) while the song was at its peak, the massive appeal of “Tuesday” is undeniable, in no small part because it’s hard not to want to perform “club going up … on a Tuesday / Got your girl in the cut and she choosey.” The song would quickly be knighted with a Drake remix—a cue to the world that this goofy kid and his song had to be taken seriously. Although the Drake cosign eventually became a curse of sorts, when this song mattered it really mattered. The Makonnen career has been a roller coaster, but you gotta admit he came pretty close to that sun. —Israel Daramola

“ The Race”

Tay-K

Produced by S. Diesel

2017

The outlaw ballad is nothing new. The ancient Greeks sang hymns to sadistic gods, Mexican narcocorridos have been a cultural phenomenon for decades, and country music consecrated an entire subgenre to the antihero. Rappers Rick Ross and 50 Cent hijacked the personas of underworld kingpins to create invincible self-mythologies. But the saga of Tay-K could have occurred only in the social media era, in a nation haunted by hyperviolence, drugs, and guns—riven by outsized greed, voyeurism, and a collective lust for viral fame.

You’re inevitably familiar with the bullet points: In March 2017, an Arlington, Texas, teenager named Taymor McIntyre cut off his ankle monitor and tweeted “fuck dis house arrest shit fuck 12 they gn hav 2 catch me on hood.” A fugitive from the law, the feds sought him for the home invasion robbery and killing of an alleged drug dealer. For three months, he eluded the manhunt and somehow found his way to Elizabeth, New Jersey, where he recorded the 104-second song “The Race,” a platinum hit that would be used as evidence against him by Texas prosecutors, who eventually convicted Tay-K of first-degree murder, which will keep him incarcerated until 2047, at minimum.  

The impact of the song is inextricable from the video, which is inextricable from the tragedy that encompasses all aspects of the 16-year-old who recorded it: from an upbringing as a ward of the state, shuttled between foster homes, his own father locked up for much of his life; the victims of the crimes themselves; the sensationalism and lack of shame of both media and consumers, possessed by an insatiable craving for authenticity and true crime. The dark prophecy of Natural Born Killers borne out in real blood.

Without the raps—the fast-twitch cadences and sneakily clever wordplay, the video-game high-score bounce of the Pi’erre Bourne–type beat—it would’ve remained just another semi-anonymous SoundCloud loosie. But Tay-K is all smoke, zigzagging across the track, letting off lethal threats and borrowed ad-libs like Mario Kart banana peels. He’s too young to know the rules he’s breaking and too talented for it to matter. But it’s the video that ingrains it into haunted American lore. He lights a blunt next to his own wanted poster, the baby face killer waving a pistol practically the size of his scrawny adolescent frame. There are low-rent flexes in a roomful of dead-eyed kids, and a final hop into a domestic muscle car to make a clean getaway—even though it was released to the internet on the same day of his capture. The price we pay for entertainment. —Jeff Weiss

FDT

YG (Feat. Nipsey Hussle)

Produced by DJ Swish

2016

Has there ever, really, in the history of rap, been a better opening line than YG clarifying, “I like white folks, but I don’t like you,” at the top of his 2016 screed “FDT”? Really think about it. Ponder your options. You have none. It’s not close. It’s the best.

The title, by the way, stands for “Fuck Donald Trump,” and it’s great. Say what you will about some of the bluntness of a few other assertions made on the track (“I fuck with Mexicans, got a plug with Mexicans”), you will never be able to claim that YG didn’t call a spade, a spade and a white supremacist, a white supremacist. That “FDT” also includes the great Nipsey Hussle, at the peak of his powers, only adds to the precision. Maybe it’s because it was released before the 2016 presidential primaries were over, let alone the general election, but there’s a distinctly do-the-right-thing-when-nobody’s-watching quality to the track. If only the country had followed suit. —Lex Pryor

“ 2009”

Mac Miller

Nobody traveled a longer, harder road between his first album (2011’s much-derided Blue Slide Park) and his fifth (2018’s thoughtfully praised Swimming) than Mac Miller, who slowly and painfully evolved from a frat-rap clone to Inexplicably Your Favorite Rapper’s Favorite Rapper to the troubled, resilient, and shockingly compelling grizzled-veteran-at-26 whose 2018 death triggered an outpouring of grief animated partly by the thought of how much further he would’ve gone and how much better he would’ve gotten. I thought of the already-mournful Swimming power ballad “2009” the moment he died, and the startling NPR Tiny Desk Concert version especially: the string quartet, the elegiac piano hook, the unfakeable weariness in his voice as he delivers the lines “Yeah, OK, you gotta jump in to swim / Well, the light was dim in this life of sin / Now every day I wake up and breathe / I don't have it all but that's all right with me.”

In 2018, talking to Vulture’s Craig Jenkins in one of his last interviews, Miller explained the thinking behind one of the song’s most-quoted lines: “And sometimes, sometimes I wish I took a simpler route / Instead of havin' demons that's as big as my house.” Jenkins asked if that simpler route might’ve avoided rap altogether; Miller said it might’ve. A stable home. A normal job. “There’s that moment of peacefulness, when you think about it,” Miller continued. “But I would never actually do that. I’m also very attracted to my own demons.” You can hear both sides on “2009”: the peacefulness and the war he was always fighting to hold on to it. It’s glib to call this song his eulogy; as with everything Mac did, it pointed a way forward just as beautifully as it looked backward. —Rob Harvilla

“ Bad and Boujee”

Migos (Feat. Lil Uzi Vert)

Produced by Metro Boomin, G Koop

2016

“I really wanna thank the Migos. Not for being in the show, but for making ‘Bad and Boujee.’ Like, that's the best song … ever.” Donald Glover said that. He did so during an acceptance speech at the Golden Globes in January 2017, four months after the group had put the song out. And, frankly, when it happened, it felt a lot like Glover was telling the truth. “Bad and Boujee,” the opening single from the group’s second album (Culture) and still their signature song half a decade later, is a brilliant bit of song making. It’s smart and perfectly packaged and floats into your ears with an almost imperceptible ease. Quavo and Offset are masters on it, as is Lil Uzi Vert, as are the producers (Metro Boomin and G Koop). The song feels alive, and endless, and undeniable—so much so, really, that it was able to ascend past Earworm status, and then past They Play This Song So Much Everywhere That I’m Kind of Tired of It status, and land firmly in the This Song Will Forever Mark a Moment in Time and So It Is, in Fact, Timeless Now status. Migos have been good a ton of times. But they’ve never been better than this. Few people have. —Shea Serrano

“ Work”

A$AP Ferg

Produced by Chinza and Fly

2012

Presence is a make-or-break intangible for rappers, and A$AP Ferg has a knack for changing the shape of every song he appears on. Take his verse on A$AP Rocky’s “Kissin’ Pink,” in which his off-kilter entrance alters everything. But “Work,” his solo debut and a minor spaghetti-at-the-wall hit, is special because it offered an even better look at the artist he’d become by giving his eccentricities additional room to breathe. 

“Work” showcases the charisma that makes Ferg dynamic: It’s what he says and how he says it. His delivery of lines like “And your bitch I got her, she like my Tommy boxers / N---a I ain’t no boxer, I let that Tommy box ’em” gives this mosh pit anthem an idiosyncratic jolt that only he can provide. He has so much personality that bars that would be pedestrian coming from anyone else are animated coming from him: Check the different ways he says “Celine Dion,” “Mariah Carey,” and “Nick Cannons.” Like Ferg himself, “Work” is an anomaly that you can’t forget because you didn’t see it coming. —Julian Kimble

“4:30 sáng 4:30 A.M.”

Kevin Gates

Vào đầu những năm 2010, trước khi các nền tảng phát trực tuyến được trả tiền trở nên phổ biến và Billboard đã thay đổi các quy tắc của mình thành các vở kịch YouTube tích hợp đầy đủ hơn, đã có những rapper và cảnh cực kỳ nổi tiếng gần như hoàn toàn bị báo chí quốc gia bỏ qua. . rễ và mối đe dọa phát sáng. & nbsp;

Kevin Gates nổi lên từ thành phố đó một ngôi sao chính hãng trước khi anh có một gợi ý về sự hỗ trợ của ngành. Một năm sau khi ghi được một cú đánh trong khu vực với các vệ tinh 2012 và trở thành một vật cố định trên mạch câu lạc bộ, anh ta đã lấy ra rap bởi cổ họng với một cặp mixtages đáng kinh ngạc. Câu chuyện Luca Brasi và người lạ hơn tiểu thuyết tìm thấy những cánh cổng làm việc với tốc độ hưng cảm quen thuộc của anh ấy, những cú đánh ruột của anh ấy và được đánh bóng một cách quyến rũ khi hát những chiếc xe dễ dãi nhất cho những bài hát mà hầu hết chúng ta không thể thừa nhận ít hơn một khán giả điên cuồng. & nbsp;

Băng thứ hai bao gồm 4:30 sáng, một cách gây sốc: Gates bị rơi trên một nhà vệ sinh, nướu bị tổn thương từ một viên đạn cũ trong khi anh ta nôn ra và phát lại cảnh một người bạn cầm khẩu súng lục vào mặt và kéo Kích hoạt. Tôi đã chết, tôi đã chết, cuộc sống của tôi là một bộ phim. Bài hát là cơ bắp, như thể chấn thương tâm lý rapper của rapper đang tự lái. & NBSP;—Paul Thompson

" Nhân từ" Mercy”

Kanye West (Feat. Big Sean, Pusha T, & 2 Chainz)

Được sản xuất bởi Nâng cao, Mike Dean, Mike Will Made-It, Kanye West, Hudson Mohawke

2012

Mercy Mercy không còn kinh doanh. Tôi không biết làm thế nào lớn Sean đã thoát khỏi với việc mở bài hát có vần điệu của Ass Ass Shake, Hồi giáo Quake, Hồi giáo Ass-State, và Ass Ass Khay. Và 2 Chainz, mỏ neo của G.O.O.D. Music Relay Race đã bầu chọn để bắt đầu câu thơ của mình với một số thanh về gia vị. Nếu rap đưa ra các hình phạt như bóng đá, thì ít nhất đó cũng xứng đáng với thẻ vàng. Tuy nhiên, một loạt các khóa học phấn khích trên cơ thể tôi khi những giọng hát mờ nhạt đó xuất hiện trong phần giới thiệu. Sau đó, có những 808 đó đi kèm với mẫu YB đã hạ gục đó, chỉ đơn thuần là công cụ, thì Mercy đã được định sẵn là một tiếng nổ.

Ngoài ra: Hãy để Lừa chỉ dành một chút thời gian để cảm ơn câu thơ Pusha T, (cụ thể là các dòng kiểm tra cổ, kiểm tra cổ tay / đầu của họ Turnin'THER, đó CấmJonathan Kermah—Jonathan Kermah

"Chào mừng bạn đến với bữa tiệc" Welcome to the Party”

Khói pop

Được sản xuất bởi 808melo từ

2019

Ngay lập tức, Dior Dior đã biến khói pop thành một cảm giác chính thống, nhưng sự gia tăng đều đặn của sự chào đón đến với bữa tiệc, đã nói rõ rằng anh ta là loại ngôi sao rap mà New York đã thấy trong một thời gian dài. Dần dần, bài hát đã chuyển từ Brooklyn yêu thích đến một yếu tố chính của các DJ biết đến, cuối cùng nhảy đến đài phát thanh địa phương và các vị trí danh sách phát lớn. Có một sự không thể tránh khỏi sự thành công của nó phù hợp với các baritone và nhà sản xuất baleful pop, 808melo, bass synth synth và trống skittering.

Pop chưa bao giờ là một nhà viết lời đáng chú ý, nhưng anh ấy có rất nhiều kỹ năng kỹ thuật khác như một rapper, và điều ấn tượng nhất về cách chào mừng bạn đến với bữa tiệc là sự tương phản giữa sự tuyệt vời của The Hook, anh ấy nói như một nhân vật phản diện phim kinh dị rình rập Sợ tuổi teen trong rừng, biết rằng họ sẽ trượt và chộp lấy mắt cá chân của họ và cách sấm sét mà anh ta tiếp cận những câu thơ. Không có từ viết tắt nào của Big Big 092M

Cả Nicki Minaj và Skepta đều thực hiện các công việc đáng khen ngợi khi nhảy vào bản phối lại, so với hầu hết các MC đã thử sức mình với Brooklyn Drill, nhưng ban đầu, chào mừng bạn đến với bữa tiệc sẽ luôn là người không thể thiếu. Nó có thể là bài hát duy nhất pop từng được đưa ra và di sản của anh ấy ở New York vẫn sẽ đáng để ăn mừng. Rindner Rindner—Grant Rindner

" Tài khoản ngân hàng" Bank Account”

21 Savage

Được sản xuất bởi 21 Savage, Metro Boomin

2017

Trước chương trình kiến ​​thức tài chính và Sesame Street Memes và các phiên IG Crooning, tài khoản ngân hàng của Hồi giáo đã đến vào năm 2017 như là một sự chưng cất của sự hấp dẫn của sự trở nên thoải mái đã khiến 21 người man rợ trở thành nhân vật hấp dẫn nhất trong năm 2010. Nó không phải là bài hát hàng đầu của anh ấy. Nó không có những quán bar lớn nhất của mình. Nó từ một bản thu âm, album Issa, có lẽ là tốt nhất của anh ấy. Tuy nhiên, tài khoản của Ngân hàng là một chuyến đi chơi, hầu hết đều nắm bắt được mức độ mà 21 hoạt động nhờ vào sự thưa thớt và nghiệt ngã. Anh ta đã tạo ra nhịp cho đường đua, một chút chuỗi ám ảnh kèm theo một vòng trống run rẩy, một mình, trước khi giao nó cho Virtuoso Running Mate Metro Boomin để kết thúc. Đưa ra màn hình kỹ thuật, việc thực hiện, nhịp điệu, Verbiage, nó thật cười rằng đây là những gì đã từng được coi là Mumble Rap. Không có gì mơ hồ, cũng không thể kiểm soát được về nó. Tài khoản ngân hàng của người Viking cắt thẳng và thông qua trái tim. PryLlex Pryor—Lex Pryor

"Drip quá khó" Drip Too Hard”

Lil baby & gunna

Trong thập kỷ qua, các album hợp tác đã biến mất từ ​​các sự kiện bom tấn (xem: Jay-Z và Kanye West) đến những suy nghĩ (xem: Tương lai và Lil Uzi Vert), với hai nghệ sĩ hiếm khi sử dụng chúng như một cơ hội để đẩy lên những đỉnh cao mới . Một ngoại lệ ly kỳ là Lil Baby và Gunna, nhỏ giọt hơn và trung tâm không thể cưỡng lại của nó, Drip Drip Too Hard, một bài hát có thể được chứng nhận kim cương trong một vài tháng.

Hai người Atlanta mới nổi đang trên đường đến danh sách A, nhờ vào Lil Baby, Drake Drake Featuring, vâng, đúng và Gunna, vai trò là người đàn ông tay phải của Thug. Nhưng, bằng cách gia nhập lực lượng, họ không chỉ mang đến cho nhau tốt nhất mà còn đưa ra những sự khác biệt về phong cách khiến cả hai giọng nói của họ cảm thấy mới mẻ. Mặc dù cả hai đều sử dụng Woozy, dòng chảy Singsong, sự hấp dẫn của chúng khác nhau. Em bé không vô nghĩa, tâm lý hối hả của anh ấy cố thủ anh ấy bị mù. Tôi biết họ hatin 'với tôi, nhưng tôi không đọc bình luận, anh ấy đã nói về bài hát mở đầu. Gunna, trong khi đó, rất ngông cuồng, và anh ta là người đánh cắp cảnh ở đây với những dòng về việc bay riêng tư để tránh sự giám sát của TSA và cần một dấu hiệu sàn ướt để cảnh báo người xem về sự nguy hiểm của việc nhỏ giọt của anh ta.

Được củng cố bởi một nhịp tuyệt vời từ Turbo, mang lại cho mỗi phòng MC để đi lang thang, Drip Drip Too Hard có thể khiến bạn cảm thấy như bạn đã ở bên ngoài trong cùng một chiếc áo phông trắng trong bốn ngày hoặc treo trong một chiếc áo khoác lông Versace Chiều dài của một chuyến tàu váy cưới. Nó chọn lựa của bạn. Rindner Rindner—Grant Rindner

"Bá tước" Earl”

áo bá tước

Được sản xuất bởi Tyler, người sáng tạo

2010

Tyler, người sáng tạo là nhà lãnh đạo kỳ quặc và thành viên được trang trí nhiều nhất, nhưng Earl Sweatshirt của Earl Earl, đã mang mọi rap bị ám ảnh vào nếp gấp của tập thể vào năm 2010. Đây là trước khi Tyler của bạn Samoa. Bá tước Earl là những kẻ phá hoại kỹ thuật số, âm nhạc và trực quan tương đương với việc thiêu hủy trường học, nhà thờ và mọi cơ sở có thể. Không có gì là thiêng liêng, và rap sẽ không bao giờ giống nhau.

Một màn trình diễn trữ tình đáng chú ý, Earl Earl là hai phút rưỡi của những vần điệu dày đặc, ảm đạm và gần như gần đây trên một tiếng nổ boom-boom. Earl giết người Công giáo, chọc vào chứng ám ảnh hip-hop, thưởng thức sự hài hước và bạo lực tình dục của Eminem-esque, và đe dọa blog rap 2Dopeboyz vì đã viết ra âm nhạc. Bạn có thể loại bỏ Earl Earl, là người đàn ông và khiêu khích cho sự tàn bạo của người chưa thành niên, nhưng điều đó sẽ bỏ lỡ vấn đề. Đây là cuộc nổi loạn với răng và mục đích, một ngọn lửa lớn đến mức bạn phải chú ý đến mọi thứ sau đó. & NBSP;

Video sần sùi và khủng khiếp của Earl Earl đã bổ sung cho mọi thanh bị xáo trộn. Earl rap khi ngồi dưới cái nóng của máy sấy tóc trước khi anh ta và phi hành đoàn uống một ly cocktail hỗn hợp của xi-rô ho, thuốc, bột, cỏ dại và rượu có vẻ như chảy ra máu từ mọi lỗ hổng, co giật bằng miệng, và cái chết. Hôm nay, video âm nhạc là cách duy nhất để chính thức lắng nghe Earl Earl, mà không bao giờ tham gia các dịch vụ phát trực tuyến. Các thế hệ tương lai sẽ phải trải nghiệm bài hát như những người tiền nhiệm của họ đã làm, có khả năng vẫn bị sốc và giải trí và muốn thăm dò hơn nữa. Họ có thể phải nghiên cứu Asher Roth, Steve Harvey và 2Dopeboyz, nhưng bối cảnh văn hóa là thứ yếu và có thể học được. Cuộc nổi loạn là trực giác và được hiểu vĩnh cửu. Bell Bell—Max Bell

“Tay trên bánh xe” Hands on the Wheel”

Schoolboy Q (Feat. A $ AP Rocky)

Được sản xuất bởi Bí mật tốt nhất

2012

Điều khiến Kid Cudi trở thành khuôn mặt của Gen Y cảm xúc lớn từ phần bù là anh ấy cảm thấy hồi hộp như thế nào và những diễn viên hài hước của nó, với những bản phát hành có xu hướng chỉ là hip-hop trong thẩm mỹ. Apotheosis là năm 2009, theo đuổi hạnh phúc, một sự điều hành hậu quả về chu kỳ nghiện địa ngục. Đó là một cuộc đấu tranh đơn độc mà trên toàn cầu có thể dịch được, một sự thật mà bìa guitar bị tước bỏ của Lissie đã truyền tải.

Điều đó nói rằng, không có cách nào chúng tôi nói về phiên bản Lissie, một thập kỷ sau đó nếu đó không phải là mẫu trên 2012 trên tay trên bánh xe. Và đúng vậy, Hands Hands, rất nhiều không phải là một bài hát về sự tự hủy của sự tự hủy; Schoolboy Q và A $ AP Rocky rất nhiều về những khoảng thời gian tốt đẹp có thể giết chết bạn (Tôi yêu lái xe say xỉn, anh bạn là một thứ khác). Bộ đôi này đã liên kết một năm trước đó trên Live.love.a $ AP, gần như bị cắt giảm, anh chàng thương hiệu mới, nhưng cổ phần của một nhãn hiệu lớn đã giúp họ xức dầu cho hai trong số những nhân vật thiết yếu nhất của thời đại này. Một thương hiệu Jigginess $ AP đã ở đây, và học sinh, một người theo chủ nghĩa vô đạo đức tự nhận thức được khi đưa ra các bài hát mà anh ta chạm vào một năng lượng hữu hình, an thần hay không, sẽ tiếp tục thấy cổ phiếu của mình tăng lên. Nhưng bất cứ nơi nào sự nghiệp của họ đưa họ, tay trên bánh xe không bao giờ bị bỏ lại phía sau. Josebrian Josephs—Brian Josephs

“ Only”

Nicki Minaj (Feat. Drake, Lil Wayne, & Chris Brown)

Produced by Dr. Luke, Cirkut, JMIKE

2014

This song is so quintessentially mid-2010s. It features: Nicki Minaj at the peak of her powers, Young Money still intact and possessing one of the best rosters of talent since the turn of the century, and Drake thirsting after someone he’s literally on a song with. But not even some corny one-liners can sink this one. Drake and Lil Wayne on the same song had been a recipe for success for years—please see: “Right Above It,” “Miss Me,” “The Motto,” and “HYFR”—and having Nicki start the song was like ordering from your favorite restaurant and discovering they’d given you a delicious appetizer for free. The beat—and mostly slick rhymes—made it a necessary add to playlists.

This song also drips with sexual bars, something Nicki was doing better than almost anyone at the time. This was the boom times of Young Money, but the sheen was already starting to dull. “Only” is a reminder of how dominant YMCMB was, and that when the label put its top artists together it usually amounted to hits. But it wouldn’t last much longer. Also, the less said about the odd lyric video and its seemingly anti-Semitic imagery (that Nicki apologized for), the better. —Kellen Becoats

“ Bandz a Make Her Dance”

Juicy J (Feat. Lil Wayne & 2 Chainz)

Produced by Mike WiLL Made-It

2012

I’m not here to try to rehabilitate “Bandz a Make Her Dance.” It is an ode to strippers that is actually not all that nice to strippers; choice lines include 2Chainz calling women who do not “swallow kids” basic, and Lil Wayne saying, “Make a movie with your bitch / Steven Spiel-n---a.” It does not shock me that society has moved beyond the need for this kind of rap song. (On the other hand, Juicy J is advocating for heavily tipping your servers.) But with a Mike WiLL Made-It beat that’s good enough for Stephanie Tanner, it remains hard to deny the puerile pleasures of “Bandz,” and especially hard to fend off the nostalgia for a time when some of the biggest names in Southern hip-hop would join forces to trade bars over a subject as trivial as this. —Andrew Gruttadaro

“ Black Beatles”

Rae Sremmurd (Feat. Gucci Mane)

Produced by Mike WiLL Made-it

2016

Looking back, it’s wild to think “Black Beatles”may not have made this list if not for the #MannequinChallenge. Brothers Slim Jxmmi and Swae Lee already had one platinum album under the Rae Sremmurd moniker before releasing SremmLife 2 in August 2016, but their seminal song featuring Gucci Mane didn’t take off until it joined forces with an internet trend that required standing as still as possible. Ironic!  

When the track hit no. 1 on the Billboard Hot 100 list in November of that year, it became the group’s and East Atlanta Santa’s first top-charting hit. Sure, the Mike WiLL production made for a club banger in its own right, but its presence as a social media sensation pushed the tune to legendary status. It even got Paul McCartney’s approval. 

In 2021, TikTok song charting rules the day, with record labels perhaps drawing from the novel strategy implemented by Pizzaslime and Interscope in the fall of 2016. The mannequin challenge lasted a few months, but the method of pairing music with viral content—and the “crowd pleaser” hook—will last a lifetime. —Dan Comer

“ Bible on the Dash”

Gunplay

Produced by Morris Brothers (Originally for Shy Glizzy’s “Southside”)

2012

The features for Rick Ross’s third album, 2009’s Deeper Than Rap, read like a roll call of the biggests acts in hip-hop and pop at the time: Kanye, Lil Wayne, T-Pain, Nas, Ne-Yo, Robin Thicke, The-Dream. But only one received a song in his honor, and it was the most anonymous person on the guest list: The then-unknown South Florida rapper Gunplay pops up on Track 10, also named “Gunplay.” (A rap version of the song “Black Sabbath” on the album Black Sabbath by the band Black Sabbath.) Gunplay quickly shows why the Maybach Music boss wanted to feature him so prominently. In 16 bars, he threatens competition, internet gangsters, and the Wizard of Oz with the same zeal, sounding equal parts menacing and charismatic. Think of it as a minor version of Busta Rhymes on “Scenario” or Redman on “Headbanger,” just cut with Comet—the energetic newcomer upstaging his famous host and becoming a critical and industry darling in the process.

But thus far, Gunplay hasn’t followed in the platinum footsteps of those other scene-stealers. In the few years after the Deeper Than Rap spot, he released a handful of mixtapes—a few excellent, some forgettable—and in 2012, he was arrested on armed-robbery charges that would eventually be dropped because the witness refused to cooperate with authorities. “Cartoons and Cereal,” a stellar collaboration with Kendrick Lamar reportedly set for the three-times-platinum Good Kid M.A.A.D City, was cut because of sample-clearance issues. When his much-delayed Def Jam debut, 2015’s Living Legend, finallyarrived, it captured some of the prowess, but little of the magic of what made him so sought-after. The rapper, however, has left one indelible mark on the culture: “Bible on the Dash,” a single from 2012’s 601 & Snort that finds him dialing back the firepower to contemplate salvation. Over an instrumental borrowed from Shy Glizzy’s “Southside,” Gunplay laments how both music and the drug trade have changed around him. (The couplet “When a brick was 17 and you ain't have to rob your plug / When rapping was an art, now this shit a juug” is on the short list of the best sounding lyrics of the decade.) He has conversations—with himself, with his pastor, with his lord—before driving off with only his belief in the scriptures protecting him. It’s haunting and beautiful—the kind of song that makes you keep your faith in him as an artist, no matter where his career ends up. —Justin Sayles

“ Love Sosa”

Chief Keef

Produced by Young Chop

2012

“Love Sosa” is a Chicago anthem as much as it is the culmination of Chief Keef’s first act—the exclamation mark to the ascendant and tumultuous year he had before its release. By the end of 2011, the 16-year-old Keef was a local legend on the governmentally neglected and gang-ravaged blocks of Southside. Cuts from his earliest mixtapes rang out across the city, and by the time Back From the Dead’s“I Don’t Like” broke nationally, police were shutting down his shows. Though Keef was arrested on several charges and placed on house arrest in 2012, he landed a deal with Interscope. “Love Sosa” was the second single from his Interscope debut, Finally Rich, and it made him the face of Chicago drill. A quantum leap for Keef and producer Young Chop, “Love Sosa” moved them beyond the Waka Flocka Flame and Lex Luger comparisons, respectively. Keef crafts an indelible melodic hook that sticks the first time you hear it, and each boast in his verses has an assurance well beyond his years. Chop scored it all with a thunderous and funereal suite that evolved the sound of drill. At just 17, Keef made one of the most enduring songs of his generation, one that influenced drill in Chicago, New York, and worldwide. —Max Bell

“ Twist My Fingaz”

YG (Feat. Slim 400)

Produced by Terrace Martin

2015

On June 12, 2015, YG was shot in the hip outside of a recording complex in Studio City. He drove himself to the hospital and checked himself out the next day; after police questioned him about the incident, they reported that the victim was “very uncooperative.” He would brood later—his brilliant second album, the next year’s Still Brazy, is suffused with paranoia, and includes a patient contemplation of who the gunman might have been—but that was not his first response. Instead, less than a month after leaving that hospital, the Compton native returned with “Twist My Fingaz,” a summer anthem that waved away the attempt on his life as one might a mosquito. 

In fact, the song, produced by L.A. jazz linchpin Terrace Martin, does not even mention the shooting until midway through its second verse. YG seems more miffed by industry Bloods and old acquaintances asking him for loans. He also takes what can only be interpreted as a healthily competitive jab at Kendrick Lamar and other L.A. stars, like the Game, who had relied on Dr. Dre’s cosign to break nationally. In many ways, it’s the platonic ideal of a statement single: bold and full of ideas, yet compulsively danceable. 

What is perhaps most interesting is the way “Twist My Fingaz” fits into YG’s stylistic trajectory. When he started turning heads in the late 2000s it was as a member of the jerkin’ movement, the minimal, lighthearted offshoot of hyphy and snap that centered dancing and briefly dominated Southern California rap. By the time his Def Jam debut, My Krazy Life, came out in 2014, he and DJ Mustard were spearheading jerkin’s mutation into ratchet music, which was a little grimier and folded in influences from Louisiana. “Twist My Fingaz” is a hard break from that trajectory, a bit of G-funk revival that is neither stale nor too reverent. —Paul Thompson

“ Backseat Freestyle”

Kendrick Lamar

You know a song really hits when it gets the backseat drivers’ unanimous vote to set the night’s vibe off right. One such song is Kendrick Lamar’s “Backseat Freestyle.” One night, it transformed my wife’s Prius into a seance, with everyone entranced from the moment K-Dot proclaimed “Martin had a dream!”

But first, let’s talk about those rumbling bells. They’re hypnotizing. They need you to feel them. If the bells don’t catch your attention, the snare certainly will. It snaps like a Charles Oakley elbow to your neck. There’s also a haunting echo layered on top that implores you to clap along. And then there are the verses. For three and a half minutes, Kendrick floats, damn near levitating over Hit-Boy’s production. We couldn’t help but float too. By the time Verse 3 hit, the entire car was screaming “BEEOTCH” in unison. This song became our anthem on this drive. It was an out-of-body experience, and one that I return to whenever I hear the phrase “Martin had a dream!” —Keith Fujimoto

“ Stay Schemin”

Rick Ross (Feat. Drake & French Montana)

Produced by The Beat Bully

2012

After whiffing completely on his debut and being deemed too big to fail, Drake finally got it right with Take Care, finding a natural home in the Weeknd’s scumbag gloom. But that album’s most enduring hit is “Marvins Room,” which is mostly a showcase for his singing abilities, and its best rap verse is the show-stopping Rick Ross guest spot on “Lord Knows.” Less than five months after that sophomore set, the Canadian returned the favor, snatching Ross’s “Stay Schemin’” out from under him. This Drake verse has all the hallmarks of the famous ones that would follow: There are lines made in a lab to be aggregated on gossip blogs and plastered under Instagram pictures; it gets deep into the record industry weeds and deeper into chain steakhouses; Drake raps about guns and about how novel it is that Drake is rapping about guns. It also functions as an extended, subliminal diss—and amusingly pays off Drake’s backpack roots, as the target is Common, from the days when they were beefing over Serena Williams.

Nhưng đây không phải là sự kiểm soát của người Viking. Trong khi bài hát được cấu trúc cho Drake để chơi ISO Ball, Ross mở đầu với một câu thơ tám thanh và tiếng Pháp đóng nó với 12, tạo chỗ cho Drake Drake kéo dài ở giữa những người khác rất đáng nhớ. Ross, bậc thầy về kinh tế mà anh ta, bắt đầu: Cuộc sống chết tiệt, rất ngắn ngủi / khốn kiếp, tôi không muốn ra tòa! Và tiếng Pháp rap đầu tiên một cách tự phụ, sau đó sâu sắc, về những người bạn của anh ta trong tù, lưu ý Max B, kể từ khi bị giảm 75 năm. . CấmPaul Thompson—Paul Thompson

"Thuggin" Thuggin’”

Freddie Gibbs & Madlib

Vào năm 2011, Freddie Gibbs là tên côn đồ đã ký hợp đồng với nhãn hiệu Jeezy, một nửa bước đã bị loại khỏi thời gian phục vụ trong khi phục vụ các bản phối của Grim, được giao hàng trên đường phố lạnh hơn Indiana Steel. Madlib, người đào vòng lặp ăn tạp, người đã ghi được Madvillainy, đang tặng cho boom-bap psychedelic cho bộ ba hậu vệ mạnh mẽ. Có lẽ chỉ những người ném đá nghiêm túc mới có thể tưởng tượng ra một dòng thời gian trong đó Gibbs, và Madlib, dường như sự nghiệp khác nhau sẽ giao nhau và tài năng của họ sẽ kết nối.

Một trong những người đứng đầu là một bộ đôi, một bộ đôi đầu tiên, một chiếc salvo của linh hồn kỳ dị được rút ra từ một hồ sơ thư viện mà Gibbs bắt kịp với mối đe dọa lạnh lùng và hối tiếc đau đớn. Glinting nhưng máng xối, nhịp nghe giống như nửa đêm bên ngoài một ngôi nhà bẫy, cả quyến rũ và đáng ngại. Gibbs Saunters với những nhịp điệu mạnh mẽ nhưng thoải mái, kể chuyện xâm lược nhà và nhiều sự hối hả mà anh ta cần khi được hoan nghênh quan trọng đã không trả các hóa đơn. Mặc dù anh ấy duy trì rằng các hoạt động trọng tội đó cảm thấy rất tốt, nhưng bởi câu thơ cuối cùng, anh ấy đã cân nhắc lợi nhuận chống lại sự mất mát của các thành viên gia đình nghiện ma túy. Những căng thẳng trên nhóm Thuggin, đã đưa ra những người trong hai album, Pi Piñata và Bandana, đã chứng minh trong số những người giỏi nhất trong cả hai danh mục nghệ sĩ. Những chiếc trống và sự thay đổi nhịp độ không đủ tiêu chuẩn của Madlib đã đẩy Gibbs lên một tầm cao kỹ thuật mới, và các mẫu của anh đã truyền cảm hứng cho chiều sâu cảm xúc lớn hơn. Sự khéo léo của Gibbs, văn bản nhọn, và vênh vang không thể phù hợp với sự điêu luyện của nhịp đập Madlib. Ngày nay, sự hợp tác của họ dường như không giống như một giấc mơ sốt cùn và giống như một kết luận đã bị bỏ qua. Bell Bell—Max Bell

" Phi hành đoàn" Crew”

GoldLink (Feat. Brent Faiyaz & Shy Glizzy)

Được sản xuất bởi Teddy Walton

2016

Sự xuất hiện của DMV với tư cách là nhà sản xuất tài năng nhất quán là một trong những phát triển tốt hơn của những năm 2010, vì cộng đồng hip-hop lớn hơn bắt đầu nhận ra những gì mọi người sống trong Thủ đô đã biết. Cả Crew Crew là một trong những bài hát lớn nhất ra khỏi khu vực đó trong thập kỷ này và là một trong những thể loại tốt nhất, thời kỳ hay nhất, bởi vì nó hoàn toàn nắm bắt được tâm trạng nhờ thực hiện hoàn hảo.

Goldlink, người dẫn đầu đánh bóng, hiện tại, phi hành đoàn với sự thành công của người mới. Đó là một bài thơ khi đứng đầu, nhận ra cách một số người nhìn vào bạn khác nhau, và sự sẵn sàng tham gia vào một chút niềm vui độc hại bất kể. Lừa đảo nhút nhát đá bài hát vào tình trạng quá tải khi anh ta lấy dùi cui, nhưng cái móc satin của Brent Faiyaz (Cô ấy thấy tiền xung quanh tôi, tôi trông giống như tôi là người đàn ông Điều đó đặt nó trên đầu. Crew Crew là một sự tôn kính hoàn hảo đối với sự hợp nhất của Hip-Hop và R & B đã giúp xác định đài phát thanh của thập niên 90, vì nó lấy bản chất của thời đại đó và xây dựng nó, tạo ra một thứ gì đó có bản sắc riêng. Những bài hát làm điều đó hiếm khi trở nên cũ kỹ và phi hành đoàn vẫn còn mới mẻ như ngày nó được phát hành. Kimjulian Kimble—Julian Kimble

“Chế độ Sicko” Sicko Mode”

Travis Scott (Feat. Drake)

Được sản xuất bởi Roget Chahayed, Hit-Boy, Oz, Cubeatz, Tay Keith, Mike Dean

2018

Nếu bạn già và được rửa sạch như tôi, bạn đã sống qua kỷ nguyên của nhạc rap khi nó được coi là một sự kiện khi các nghệ sĩ hợp tác với nhau. Vào những năm 2000, Lil Wayne đã sử dụng tính năng này như một công cụ để tự làm cho mình đi khắp nơi và hoàn toàn lật mô hình này lên đầu, vì vậy khái niệm các tính năng là các sự kiện đã chết với sự thay đổi trong thái độ của họ trong rap chính thống. Chế độ Sicko Sicko là sự hợp tác hiếm hoi trong đó những cái tên trên marquee cho thấy một sự kiện lớn đang diễn ra và những cái tên đó làm cho lời hứa tốt. Phần giới thiệu bắt đầu như thể bầu trời đang mở ra cho hai sinh vật liên thiên hà để rơi vào tiếng trống tai của bạn. Các công tắc nhịp, mẫu 2 phi hành đoàn trực tiếp, những bức ảnh kanye che giấu rất mỏng, thực tế là Kanye vẫn cực kỳ tức giận về tất cả của những người nổi tiếng trong Drake và Travis Scott cung cấp một trong những bài hát rap có tác động nhất của thiên niên kỷ. Lamb Wwosny Lambre—Wosny Lambre

“Câu chuyện về Adidon” The Story of Adidon”

Pusha t

Được sản xuất bởi No I.D. (Ban đầu cho Jay-Z, Câu chuyện về O.J.

2018

Nguy cơ thịt bò là bạn không bao giờ có thể chắc chắn đối thủ của bạn sẽ đi bao xa để chôn vùi bạn. Pusha T và Drake đã trao đổi Barbs trong nhiều năm, và vào năm 2018, người sau đã quen với chiến thắng mới nổi khỏi xung đột bằng cách thao túng dư luận, tức là chơi theo quy tắc của anh ta. Anh ta đã sai lầm khi cho rằng anh ta và Pusha đang chơi cùng một trò chơi, bởi vì Goddamn đã làm câu chuyện về Adidon, chứng minh rằng họ không phải là. & NBSP;

Mượn nhạc cụ cho Jay-Z trong thời gian Câu chuyện về O.J., ông Push Pusha giải phóng một loạt các cú đánh thấp nhắm vào toàn bộ sự tồn tại của Drake Drake. Trong một câu thơ lạnh lùng, anh ta tấn công cha mẹ Drake và bản sắc chủng tộc, sau đó, với sự nhiệt tình gắn kết, tiết lộ rằng Drake đã làm cha với một người phụ nữ mà Pusha buộc tội anh ta xấu hổ vì đã giữ bí mật cả hai. Bạn đang che giấu một đứa trẻ, hãy để cậu bé đó về nhà / người mẹ chết người, người tuần tra biên giới chơi, anh ấy nói chuyện với Glee đe dọa. Ngay khi bạn đã thuyết phục Pusha giành chiến thắng trong cuộc chiến đấu với bất kỳ sự bẩn thỉu nào, anh ta đã vặn con dao bằng cách chế giễu sức khỏe của Nô -ê 40 40 Shebib, người bạn thân của Drake Drake và kiến ​​trúc sư chính của âm thanh của anh ta bị bệnh đa xơ cứng.

Bên cạnh thiệt hại tài sản của Pusha, Exposé, câu chuyện về Adidon, là bằng chứng về sự tàn nhẫn của anh ấy và một lời nhắc nhở rằng bạn có thể đụ với ai đó được trang bị sự thật, người sẽ cúi xuống sâu sắc mà bạn có thể hiểu được. Kimjulian Kimble—Julian Kimble

"Loại cách" Type of Way”

Rich Homie Quan

Được sản xuất bởi Yung Carter

2013

Trong một thế giới công bằng hơn, Rich Homie Quan sẽ được nhớ đến như Trap Nate Dogg, một người cưỡi ngựa đã thêm một chút tâm hồn cho sự hỗn loạn xung quanh anh ta. Trong khi anh ta có thể thiếu tài năng thanh nhạc của Nate, anh ta đã bù đắp bằng tai cho giai điệu: Phong cách sống, Top 40 trong 10 năm qua. Nhưng cũng nhanh như ngôi sao của anh ta tăng lên, nó đã làm mờ đi, có lẽ hip-hop đã trở nên quá vibey và ủ rũ vào giữa thập kỷ đối với một nghệ sĩ sôi động như Quan, có lẽ anh ta rơi ra ngoài với tên côn đồ trẻ tuổi một cách hiệu quả. Nhưng ngay cả khi ảnh hưởng của anh ấy được cảm nhận nhiều hơn âm nhạc mới của anh ấy ngày nay, thì đó là Rod Wave nếu không phải là người giàu tiến hóa homie, ở đó vẫn là một cách khác nhau, bài hát solo đột phá của anh ấy và bài hát hay nhất của Hashtag-Turn-Turn-Turn của những năm 2010. Đó là một minh chứng cho những tài năng của Quan, rằng anh ấy có thể có được một cảm xúc mơ hồ quyết định, hãy cảm thấy một cách nào đó và đưa nó vào cuộc sống. Nó tự hào, nó tự hào, nó điện. Nó cũng là một bài hát hoàn hảo, và nó khiến bạn tự hỏi liệu anh ấy có dừng lại hay không, liệu chúng tôi có dừng lại với anh ấy không. Sayjustin Sayles—Justin Sayles

" Quái vật" Monster”

Kanye West (Feat. Jay-Z, Rick Ross, Nicki Minaj, & Bon Iver)

Được sản xuất bởi Kanye West, Mike Dean, Plain Pat

2010

Phần lớn nhất của bài hát này di sản rõ ràng là câu thơ của Nicki Minaj. Và vì lý do chính đáng: nó đã báo trước sự xuất hiện của một ngôi sao rap mới và một người phụ nữ có thể tỏa sáng sáng hơn những người đàn ông đã thành lập mà cô ấy chia sẻ theo dõi. Ngày nay, nó là một lời nhắc nhở về sự hội tụ của nhạc pop và rap sẽ thay đổi trong hình ảnh của cô ấy trong những năm tiếp theo. Nicki sườn mở những dòng trên mạng, kéo lên trong quái vật, gangsta ô tô / với một con chó cái xấu đến từ Sri Lanka, một sự khó khăn như một năng lượng mà nó vẫn truyền cảm hứng cho các memes cho đến ngày nay. Nhưng trong khi Minaj là một lý do lớn cho bài hát này, sức mạnh của Kanye West, Frankenstein của một bản hit được xếp lớp trong sự hùng vĩ của nó, từ phần giới thiệu vampiric của Bon Iver, đến kết thúc được hỗ trợ của Charlie Wilson. Nó là đại diện kinh điển của Kanye trong thập kỷ này, đầy quá nhiều, hoàn hảo và quấy khóc đến mức mất gần như tất cả tính cách của nó, một bài hát được thiết kế để trở thành một bản hit trong một album được thiết kế để thổi bay và giành được giải Grammy. Kanye đang ở đỉnh cao sức mạnh của anh ấy ở đây, và ngay cả Jay-Z không có khả năng theo kịp nhịp đập có thể cản trở kỹ năng của anh ấy. Ngay cả tại Kanye, nuông chiều nhất, có một điều gì đó kỳ diệu và sân khấu xảy ra mà bạn không thể tranh luận. Bạn chỉ có thể rơi xa hơn dưới trạng thái của nó. Lọisrael Daramola—Israel Daramola

"Peso" Peso”

A $ AP Rocky

Được sản xuất bởi một nhịp đập $ ap ty

2011

Một điều về điều đó, tôi là người mẹ xinh đẹp / Harlem, những gì tôi đã quay lại dòng sản phẩm mở ra, đó là một điều cực kỳ đơn giản đối với một người mới nổi với những mâu thuẫn rõ ràng. Một loại đá $ AP đã từ chối Harlem nhưng nói với tờ New York Times rằng anh ấy đã tự gọi mình là một rapper thực sự của New York. Anh ta lấy tên sinh ra của mình từ một trong những nhân vật được ca ngợi nhất của New York Hip-Hop, nhưng bài hát chủ đề đột phá của anh ta hầu như không mang theo phong cách lấy mẫu linh hồn dòng dõi của anh ta, một người phụ nữ đang tuyệt vọng bám vào sự sụp đổ của nó. Thay vào đó, Peso Peso thay thế trong đám mây màu tím của Houston và trượt băng trên một cái móc cảm thấy phù hợp hơn với nhạc rock indie. .

It’s the type of post–Real New York stew the early-’10s internet encouraged, and the kind of post-regional vibe that’s essentially the standard now (see: Cardi B, Brooklyn drill). What makes this a New York song—besides the obvious fact that it comes from a guy who’s actually from New York—relies on the specificity of A$AP Rocky’s swagger. The high-roller audacity he embodies had shades of Cam’ron and Mase, and it was every bit as convincing. —Brian Josephs

“ Magnolia”

Playboi Carti

Produced by Pi’erre Bourne

2017

Looking to Playboi Carti for emotional, spiritual, or philosophical profundity would be like going to an amusement park gift store and asking for a Kierkegaard anthology. You won’t find it. Neither will you find tight songwriting or traditional verses in the Atlantan’s SoundCloud-honed catalog. Carti’s songs succeed on aesthetics, not substance. They are undemanding delights, roller coasters of linguistic abandon, spacey yet slamming beats, and unpredictable ad-libs. If Carti’s slender discography were a gift shop, you’d find shelves of potent weed and cough syrup, racks of designer clothes, and bins of USBs loaded with Pi’erre Bourne beats.

“Magnolia” introduced Carti to the masses and remains the greatest example of his greatest strengths. First, there’s his ear for beats. Bourne pairs what sounds like a vintage Nintendo game soundtrack with sub-frying bass and trap percussion, the beat drifting as much as it hits. It’s the sound of Super Mario in a Maserati (“Masi”) on the way to the strip club, at once whimsical and bouncing. Carti floats over the airy suite, moving between purposefully stilted, slinking, and sped-up cadences. He never runs one flow into the ground, the repetition of the hook (“In New York, I milly rock”) is hypnotic, and his many ad-libs always fill any space. (The exhaled/whistled “phew” ad-lib is the perfect aural approximation of the sweeping hand movement one makes when milly rocking.) All of the above makes “Magnolia” so catchy that you almost forget Carti’s ostensibly slanging rerocked crack and shooting at the opposition. Perhaps that’s the point. —Max Bell

XXX

Danny Brown

Produced by Frank Dukes

2011

In 2006, Jay-Z returned from his brief retirement with Kingdom Come, a mostly forgettable collection that saw him repositioning himself as more wise than wizened—now as much a businessman as a business, man. No track on the album summed up this outlook more than “30 Something,” a song about respectability politics and maturity that turned a phrase better suited for a Hallmark card into a hook. Thirty may not have actually been the new 20—and at the time, Hov was actually closer to 40—but Jay tried his damnedest to convince us that rap was not just a young person’s game. Getting old is cool, he said, ignoring the fact that aging is a lot easier when you’re on your way to becoming a billionaire.

Five years later, a rapper on the opposite end of the financial spectrum tapped into the idea of aging in hip-hop. For him, there were none of the tuxes or chromed-out SUVs that Jay rapped about—just anger, anxieties, and addictions. Detroit underground MC Danny Brown’s XXX is the preeminent album about getting old as a rapper, and its title track is its thesis statement: Hear the frustration crackle through Danny’s voice as he bellows, “Say I'm getting old, time's running out / Repeating instrumentals, tryna figure patterns out / I never leave the house, ain't slept in three days / Poppin' pills, writin', drinkin', and smokin' haze.” It’s like witnessing someone come down while the party still rages around them, and while it’s a much different vision of 30 than the one Jigga espoused, it packs its own kind of wisdom. Hearing the hunger of XXX today plays somewhat ironically—its success catapulted Danny to another level of his career, and while he may not be a billionaire, he’s far from the Adderall Admiral of his breakout tape. But as long as rap itself—and everyone reading this—continues to succumb to time and gravity, it will remain vital text, especially for anyone staring down the barrel of 30 realizing their 20s aren’t coming back. —Justin Sayles

“ Trap Queen”

Fetty Wap

Produced by Tony Fadd

2014

“Trap Queen” is the kind of record you need to observe played in a room full of people only once to understand its power to transform crowds into choirs. Released in early 2014 independently by Jersey City’s Fetty Wap, the song was initially a slow underground burn that spread throughout the modest local club scene. Eventually DJs in NYC caught wind of the infectious record and started playing the song in both clubs and on the “open format” mix shows of NYC radio. By December 2014, Fetty would sign a deal with Lyor Cohen’s 300 Entertainment, and with some corporate marketing muscle, “Trap Queen” finally took over the entire country the next year and peaked at no. 2 on the Billboard Hot 100 for three consecutive weeks. The lasting legacy of “Trap Queen” will probably be the fact that Fetty was never able to carry his moment into long-term relevance, but at least we’ll always have those moments when we screamed the word “bando” at our friends in unison. —Wosny Lambre

“ Cartoons and Cereal”

Kendrick Lamar (Feat. Gunplay)

A nearly seven-minute time warp through analog static and the deceptions of memory, animated water fowl and stray bullets finding the wrong target, a multipart suite about boyhood innocence and casual traumas mutating into post-adolescent numbness, and the understanding that it’s not paranoia when enemies are always lurking across the intersection. “Cartoons and Cereal” occupies its own genre: a blurry outline briefly becoming sharp as the antennae are adjusted, the liminal space between two pirated channels, the devil interrupting the Disney Afternoon.  

Purported to be the original opener on Good Kid, m.A.A.d City (but allegedly cut due to sample issues), this is as a prog-rap remembrance of things past—where Kendrick juxtaposes a stuttering sense of doom, the need to escape before the hood takes him under, and the days waiting in welfare lines at the County building with the sugar-coated bliss of a bowl of Apple Jacks and Darkwing Duck. Gunplay stomps across the third verse like the killer outside the door in a coked-out fugue state, unable to see the back of his eyelids for 72 hours, roaring about the trauma sustained, the damage done, and the pain that only death can extinguish.

Warner Bros. animation director Chuck Jones created Wile E. Coyote in homage to the coyotes described in Mark Twain’s Roughing It.The author described those Western scavengers as “a long, slim, sick and sorry-looking skeleton" that is "a living, breathing allegory of Want. He is always hungry.” Adult Kendrick sees him everywhere on the Compton blocks, in the chain-snatching jackers and those eager to earn their stripes. The desires and needs and residual afflictions that plague the permanently hungry. It’s all here: the idyllic purity of childhood snatched away while the TV plays babysitter, the fallen heroes and the stains of the dirty money in the distant future. The grim reminder that the cycle is always starting anew—a slightly different show on the same channel. —Jeff Weiss

“ No Type”

Rae Sremmurd

Produced by Mike WiLL Made-It, Swae Lee

2014

True story: When Rae Sremmurd had released only “No Flex Zone,” I saw them live at a music festival. The brainchild of superproducer Mike WiLL Made-It, the brother duo of Swae Lee and Slim Jxmmi seemed fully formed from the jump, as they translated their party-rap energy into their live performance and showcased an array of catchy records. But one song in particular set the roof on fire at their set, even in its debut performance. It was the only time I‘ve ever experienced a bunch of people realizing they were listening to a surefire banger simultaneously. That song was “No Type,” and as anyone who has ever heard it can tell you, it’s irresistible from its first bass drop. The opening of Lee’s chorus, “I don’t got no type, bad b-----s is the only thing that I like” is certainly a lot of fun to shout along to. Rae Sremmurd can take on the energy of a hip-hop Andrew W.K., pumping up an idea of living life as “lit” as possible with music to dance and lose your mind to. With that mindset, it’s a total blessing from heaven that they linked up with Mike WiLL, whose punishing drums are like the footsteps of a giant T. rex in Jurassic Park quaking in your direction. That marriage of Rae Sremmurd’s precocious energy and braggadocio with Mike WiLL’s sound has crafted some of the most infectious and irresistible club records of the decade, but none shine as bright as “No Type”—it’s a track that still makes you lose your mind. —Israel Daramola

“ Danny Glover”

Young Thug

Produced by Southside

2013

It’s hard to argue against the idea that Young Thug was the brightest star to emerge out of the 2010s in music. He seemed to crash-land onto the planet as a fully formed artist and worked to bend rap music to his will with the gravitational pull of his technical prowess and his off-kilter gender-bending persona. Originally released in 2013 as “2 Bitches,” Thug’s “Danny Glover” was an instant classic. Its intergalactic keys, which seem to trumpet the arrival of a martian, was the right foundation for his dexterous, slippery rhymes. Writers love to discuss Thugger because he raps like jazz, pushing the bounds of what it means to treat your voice like an instrument. On “Danny Glover,” his voice contorts and croaks and strains and bellows, picking you up by the ear and taking you along for the ride. It's confusing how anyone could be dismissive of trap once they hear the mad genius of Southside’s beat. It’s hard to imagine anyone else even knowing what to do with a record like this (as evidenced by Nicki Minaj trying her best to keep up on the song’s remix), but Thug is just as mad a genius—he turns in an Olympic-level experiment in challenging the ideas of what rap can be. It’s an abstract painting put on wax; a club banger that pushes past the limits of human understanding. Just feel it and let it ravage your senses; no one was better at it than Thug at his absolute peak. —Israel Daramola

"212" 212”

Azealia Banks (Feat. Lazy Jay)

Được sản xuất bởi Lazy Jay

2011

Ai là cô gái trẻ dâm dục tuyệt vời này mặc áo len chuột Mickey và tình cờ biến tôi thành tôi. Không ai vào đầu những năm 2010 đã lan truyền với sự bất ổn độc ác hơn so với đại lý không hợp lý của Harlem, người đã tấn công một đường đua hipo của người Bỉ và biến nó thành một bản demo/bài hát nổi bật thực sự gây sốc, rất nhiều người được cho là Lịch sử rap. Từ những dòng chảy vui vẻ, vui vẻ (Bitch của bạn sẽ giúp bạn cắt và chạm vào phi hành đoàn của bạn, cũng vậy, Pop Pop) đến sự đáng ngại ba mối đe dọa của cây cầu Sung (họ sẽ sớm quên tên của bạn / Và Sẽ không có ai để đổ lỗi nhưng bản thân bạn, vâng), cô ấy đã đến như một anh hùng chinh phục, một người thay đổi trò chơi, một người chơi toàn bộ nếu cô ấy chơi bài của mình đúng.

Cái nào ... tốt! Tôi sợ thậm chí tóm tắt trong 10 năm tiếp theo của trải nghiệm Azealia Banks: Đây là danh sách một phần của vô số mối thù truyền kiếp của cô ấy có trước toàn bộ Fiasco của Grimes. Don lồng Google Điều về con mèo của cô ấy. Nhưng hãy để đồng ý rằng tình trạng vĩnh cửu của cô ấy là nhân vật phản diện Twitter đầu tiên của cô ấy là người thực sự theo lời hứa của Hồi 212, so với việc cô ấy đã đánh bại 25 liên tiếp. 1 người độc thân. Cô ấy là một trong những, nếu chỉ vì thế giới không thể xử lý một người khác. CấmRob Harvestilla—Rob Harvilla

" Những giấc mơ trong sáng" Lucid Dreams”

Nước trái cây wrld

Được sản xuất bởi Nick Mira

2017

Nếu "nhìn tôi!" Mang tính thẩm mỹ soundcloud vào các bảng xếp hạng nhạc pop, Juice Wrld's Lucid Dreams Dreams là những gì đã chứng minh rằng nó có thể treo với Drake, Ariana Grande và Maroon 5. Các dòng mở đầu của bài hát, tôi vẫn thấy bóng tối của bạn trong phòng của tôi / không thể Lấy lại tình yêu mà tôi đã dành cho bạn, đọc như tuyên bố luận án cho chính Emo Rap: Lovelorn, bị ám ảnh, tức giận. Vào năm 2018, nó đã trở nên thịnh hành cho các nghệ sĩ trẻ để nói về tình yêu hoảng loạn của họ! Tại vũ trường, Fall Out Boy và Paramore, nhưng nó rất nhiều nước ép thực sự nghiên cứu chúng.

Nhà sản xuất Nick Mira cũng xứng đáng nhận được rất nhiều tín dụng ở đây, ngay cả khi việc không xóa bài hát nội suy của hình dạng của trái tim tôi đã dẫn đến việc kiếm được 85 % doanh thu theo dõi. Vòng guitar tinh tế là một bức tranh hoàn hảo cho Nước ép đau đớn, và trong khi đôi khi các mẫu và trống bẫy không thể gel, những năm 808 ở đây tạo ra một cảm giác hang động nghe giống như ca sĩ trẻ tuổi Heart Heart đang giảm mạnh. & NBSP;

Bài hát có một câu thơ, nhưng thực sự nó là một số ít các móc có thể dễ dàng là nền tảng của những người độc thân đa nhân của họ. Juice Wrld đã phát hành một số lượng đáng kinh ngạc trong sự nghiệp ngắn ngủi của anh ấy, nhưng không ai trong số họ đạt được với sức mạnh của sự nghiệp của anh ấy. Rindner Rindner—Grant Rindner

“Tháng ba điên rồ” March Madness”

Tương lai

Được sản xuất bởi Tarentino của 808 Mafia

2015

Trong khi có rất nhiều cuộc tranh luận về việc ai là rapper xuất sắc nhất trong thập kỷ này, hai nghệ sĩ đã chứng minh có ảnh hưởng nhất về nơi mà rap là người đứng đầu là Keef và tương lai. Trong trường hợp sau này, rapper sinh ra ở Atlanta đã liên tục tái tạo và đảo ngược phong cách của anh ấy dường như ở Whim, phá vỡ biên giới giữa rap và crooning, hét lên và thút thít, kỷ lục tiệc tùng và những bài hát buồn, tình yêu và sự thù hận. March March Madness không phải là bài hát hay nhất trong tương lai, nhưng nó là một sự chưng cất tuyệt vời cho sự hấp dẫn của anh ấy. Nó đấm vào ngực bạn và đánh thức tâm hồn bạn. Bản thu âm câu lạc bộ được sản xuất của câu lạc bộ Mafia 808 đã thu hút bạn, ngay cả với sự giới thiệu cơ bản của Future Lascadaisical về việc ăn mặc và biến nó thành sự thật đối với tôi, bất cứ điều gì chết tiệt, có nghĩa là một trong những điều tốt hơn trong việc xâu chuỗi kim giữa sự nghiêm túc và không quan tâm đến biểu diễn. Âm nhạc của nó hấp dẫn ngay cả với những người quá tuyệt vời để quan tâm. Các dòng We We Ballin giống như The March Madness / Tất cả các cảnh sát bắn vào một n --- a, bi thảm cũng nắm bắt được một mặt hàng chủ lực trong tương lai cổ điển: muốn đóng thế và uốn cong ngay cả khi bạn đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm. Cuộc hôn nhân của khát vọng, chủ nghĩa hư vô và cảm giác tội lỗi của Survivor, rằng màu sắc phần lớn công việc của anh ta được trưng bày ở đây. Có một cái gì đó sâu sắc trong ý tưởng tiệc tùng thông qua Armageddon không thể tránh khỏi làm cho tất cả chúng ta, và ở đây tương lai cho chúng ta một hồ sơ tinh thần nhất để làm điều đó. Lọisrael Daramola—Israel Daramola

“N ---- s ở Paris” N----s in Paris”

Jay-Z & Kanye West

Được sản xuất bởi hit-boy, Kanye West, Mike Dean, Anthony Kilhoffer

2011

Có một truyền thống lâu đời của người Mỹ da đen root bản thân ở Pháp. Ví dụ nổi tiếng nhất là James Baldwin, người đã vượt qua Đại Tây Dương chỉ để viết tiếng nổ. Nói tóm lại, anh cảm thấy là người da đen ở Mỹ đã buộc anh vào một số phận ảm đạm; Pháp là một cách để anh ta nhìn thấy mình bên ngoài bối cảnh đó. Kanye West, những lý do cho việc ở đó là một chút ít gây tử vong, và N N ---- ở Paris, là siêu thực hơn một chút. Thay vì tìm kiếm một không gian màu mỡ, trong ba phút rưỡi, Kanye và Jay-Z uốn cong thế giới xung quanh họ vào nhà máy hạng cao của họ. & NBSP;

With an aggressive efficiency and that synth, the duo were remixing a wide breadth of culture and general reality at will: the Nets, the Michaels, the letter “Z,” Blades of Glory, British royalty, fish. There’s a 99 percent chance you’re reading this at home without ever having felt an Audemar on your wrist, but for all the fantastical, dubstep-infused flexing, Jay-Z’s Paris is actually kind of grounded in the realities Baldwin wrote about: “I'm supposed to be locked up too / You escaped what I escaped / You'd be in Paris getting fucked up too.” —Brian Josephs

“ Marvins Room”

Drake

Produced by Noah “40” Shebib

2011

Drake’s omnipresence is a self-made prison. For 10-plus years, he could appear anywhere and sound like anyone—emo rappers, early-’90s mafiosos, Afro-pop royalty, U.K. drill artists. Drake pursued it all, and in the process, he became the defining artist of the decade. But it’s this same chameleonic attribute that makes it so difficult to ascertain what exactly Drake’s signature song should be. “God’s Plan”? “Hotline Bling”? “One Dance”? “Hold On, We’re Going Home”? 

Logistically speaking, that’s how “Marvins Room” ends up at 15 on this list, despite how transformative and prophetic the Blogspot loosie turned Take Care single became. “Marvins Room” isn’t indicative of everything Drake can do, but it’s representative of what he does best. Drake was already there before we could fully process how petty, broken, and ghoulish romance would become in the face of the 2010s technology boom. 

Simping, dirty macking, and softness (thankfully) became concepts of the past. Leaving a cringeworthy voicemail telling a woman “You can do better” would become the new normal. Hell, voicemail is too indirect of a medium when IG comments are right there. A classic Drake-ism like, “I think I'm addicted to naked pictures / And sittin' talkin' 'bout bitches that we almost had” has become an Olympic-level sport for vast pockets of the population. 

“Marvins Room” is the sound of shamelessness personified. Drake’s wobbly singing voice sounds intoxicated. 40’s muffled drums are a mixture of regret and the type of hangover that leaves you with a collection of morning texts you’d rather not open. A decade ago, Drake showed us the worst version of himself before we knew we were ready. In 2021, every interaction might as well be a mini–“Marvins Room.” —Charles Holmes

“ B.M.F. (Blowin’ Money Fast)”

Rick Ross (Feat. Styles P)

Produced by Lex Luger

2010

Be honest: Who really accepted Rick Ross’s fantastic drug dealer boasts as fact, especially after he claimed to know Pablo Escobar and Manuel Noriega on his breakout single? Enjoying his music requires a suspension of disbelief and embrace of the fictional sazón he sprinkles atop it, but no one could have anticipated the 2008 revelation that he briefly worked as a correctional officer when he was younger. However, not only did the news fail to sink his career, it led to him becoming even bigger. “B.M.F. (Blowin’ Money Fast),” in all of its brazen glory, was a major part of Ross’s ascent.

Bellowing over Lex Luger’s thunderous death march, Ross submits to the adrenaline rush of pure recklessness. The title is a nod to the Black Mafia Family, major drug traffickers who used hip-hop to clean their money. Instead of knowing Pablo and the real Noriega, Ross boldly announces that he feels like BMF’s architect, Demetrius “Big Meech” Flenory, and former Gangster Disciples leader Larry Hoover. Add Styles P (equipped with “guns from Red Dead Redemption”) to the equation and you have a perfect ode to street legends, fiscal irresponsibility, and the invincible feeling of drug kingpin fantasies. “B.M.F.” was a perfect fit for Teflon Don, emphasizing Ross’s flair for positioning—persona included—and that sometimes, the best PR strategy is simply being great at your job. —Julian Kimble

“ Versace”

Migos

Produced by Zaytoven

2013

Many listeners were introduced to Migos through the group's 2013 single, and what an impression it made. Quavo, Offset, and Takeoff are instantly noteworthy for the way they harmonize; each of their verses and ad-libs seem to be constructed to allow them to float seamlessly with one another as though they’re one. But that’s nothing compared to what they do with the word Versace in this track, as they showcase the hypnotic and delirious power of repetition. They repeat Versace to the point it becomes goop that is stretched out into utter, glorious meaninglessness. Between the chaotic glee of shouting Versace until it sounds like fuh-sachee and the luxurious bubbling and plinking xylophone notes of Zaytoven’s production, it’s impossible to not be seduced by the track’s playfulness. Future often talks about borrowing the format of nursery rhymes to unlock his melodies. It’s a smart tactic for structuring a pop song. Migos’s “Versace” similarly deploys it in the way words are repeated over and over and the seemingly simple melody nevertheless worms into your ears and stays there. Even the way they rap “Medusa, Medusa, Medusa” has the pitter-patter of a schoolyard double-dutch tune that you won’t forget. Migos excel at that kind of elementary school melody, but don’t take that as a slight to their talents—it takes a world of skill to be able to write something that sounds this easy. —Israel Daramola

“Tôi là Chúa” I’m God”

Lil b

Được sản xuất bởi sòng bạc ngao

2010

Khi anh còn học trung học, Lil B được lai tạo Berkeley đã kiếm được một mức độ nổi tiếng với tư cách là một thành viên của The Pack, người mà Vans Vans đã trở thành một cú hích không thể xảy ra khi cú sốt Hyphy Fever bắt đầu suy yếu dần. Nhưng đó là một cuộc rút lui vào ánh sáng xanh và quá tải thông tin của internet sẽ biến B thành một trong những nghệ sĩ kỳ dị nhất thời đại của anh ấy. Sau đó, tôi là một bài hát lâu đời nhất trong danh sách này (nó xuất hiện trên mạng gần Giáng sinh năm 2009), nhưng rất ít hồ sơ rap thế kỷ 21 có nhiều trước về trò chơi và ảnh hưởng trực tiếp đến những gì sẽ xảy ra.

Sau khi Vans Vans, người B B đã phát triển một phong cách mà anh ấy đặt tên cho âm nhạc dựa trên. Theo ông, từ này là một mô tả triết học cho âm nhạc hoàn toàn tích cực, ở mức độ mà những lời hô hào nắng của nó sẽ đọc là mỉa mai với những người không quen biết. Nhưng các dấu hiệu chính thức của nó (tự do xen kẽ giữa sự lặp lại chặt chẽ, liên tục và các đoạn văn gần như gần) lan rộng hơn so với hệ tư tưởng cơ bản, và đã tỏ ra bền bỉ hơn. Ví dụ: Một trong những hành động mới thú vị nhất của 2021, RXK Nephew, nhớ lại B ở cấp độ phong cách, nhưng nhìn thế giới thông qua một ống kính màu xám xa. & NBSP;

Một số người khác, God God, các kênh tự do liều lĩnh của Biên dựa trên một hình thức thông thường hơn một chút. Nó cũng sinh ra một cách hiệu quả một thế hệ con khác: Cloud Rap, người có những bài hát thoáng mát, không trọng lượng nghe giống như những phần của con người trong tương lai cơ học khác. Casino sòng bạc lật Imogen Heap, ngay bây giờ, gần như gần như tuyệt vọng, nhưng đủ tươi tốt để nằm xuống bên trong. B lượn sóng giữa các công việc và ma cà rồng của kem và ma cà rồng xuất hiện vào ban đêm, những kẻ giết người đã đặt tiền mặt trên Halo. Giống như phần còn lại của danh mục rộng lớn không thể tin được của mình, thì tôi đã thu hẹp khoảng cách giữa những gì là thật và nhanh chóng trở thành hiện thực, với tất cả sự khó chịu đòi hỏi. "Đây có phải là những gì bạn thực sự muốn?" Anh ấy rap trong câu thơ cuối cùng của bài hát. "Bạn đã có tôi bằng thịt bây giờ." CấmPaul Thompson—Paul Thompson

"Hard in da paint" Hard in Da Paint”

Ngọn lửa Waka Flocka

Được sản xuất bởi Lex Luger

2010

Vào năm 2013, Complex đã công bố một danh sách 75 vụ nổ đường hầm vĩ đại nhất, một cống phẩm ngổn ngang dành cho hip-hop siêu phàm và cao cấp, thường xuyên và thường mâu thuẫn với kỷ nguyên bộ đồ sáng bóng. Cipha Sound, bản phác thảo tổng hợp của một đêm điển hình tại đường hầm tưởng tượng ai đó đang có một chai Armadale và bị cướp vì Rolex của họ, The Ruckus bị chết đuối bởi bây giờ ghét tôi. Gần như tất cả âm nhạc này đến từ thành phố New York, vì vậy thật đáng ngạc nhiên khi đọc Cipha than thở rằng đường hầm đã đóng cửa trước khi họ có thể chơi Lil Jon, những bản hit sớm nhất. Anh ta dường như hiểu những gì mà hầu hết những người theo chủ nghĩa thuần túy ở New York đã không xảy ra khi họ miêu tả Waka Flocka Flame's Hard In Da Paint, là hiện thân của mọi thứ sai với rap, đặc biệt là từ miền Nam, vào năm 2010, một dòng chảy đó là khuỷu tay và ad-libs ; Lex Luger sườn rối loạn nhịp tim, tổng hợp và sản xuất độc đoán. Nhưng như Flocka đã chỉ ra một cách khôn ngoan trên Flockaveli, anh ta đã có dòng máu Apple Rotten trong huyết quản, một người New York sinh ra, người đã chuyển đến Atlanta và đưa tư duy banger đường hầm bạo lực và sôi động không kém Đại lý Chaos, người đã giành chiến thắng bằng cách uốn cong các quy tắc của trò chơi để phù hợp với bộ kỹ năng cụ thể của anh ta. Cấm Cohen—Ian Cohen

“XO Tour Llif3” XO Tour Llif3”

Lil Uzi Vert

Được sản xuất bởi TM88, JW Lucas

2017

Nửa sau của những năm 2010 đã chứng kiến ​​sự gia tăng của các rapper và rap Emo Soundcloud, với Lil Uzi Vert giúp dẫn dắt một thế hệ nghệ sĩ mới đẩy ranh giới của hip-hop và tìm thấy những con đường thay thế để thành công chính trong thời kỳ phát trực tuyến. Uzi đã vượt qua vào năm 2016 với đĩa đơn đầu tay của mình, Money Money Longer và một vị trí khách mời trên Migos, Megahit, Bad Bad và Boujee, nhưng anh ấy đã bắt đầu siêu sao vào năm sau với Được phát hành lần đầu như một phần của EP bốn bài hát trên SoundCloud, ca khúc do TM88 sản xuất đã trở thành một trong những bản hit đáng ngạc nhiên nhất, xác định của thập kỷ.

Được thúc đẩy bởi cái móc bóng tối, lây nhiễm của nó, Puss Push to the Edge / All Friends My Forment, Lối sống đã giúp xác định nửa trước của thập kỷ. Bài hát hầu như không phải là một bài hát rap truyền thống, với Uzi truyền cảm xúc và nhạc punk rock thành lời bài hát bao gồm sự đau lòng, lạm dụng Xanax và ý tưởng tự tử. Với Uzi lướt và căng thẳng giọng của anh ấy trên nhạc cụ TM88 và JW Lucas, thì XO XO Tour Llif3, cũng như là một sự tàn phá, và nó là một chương trình giới thiệu cho một trong những nghệ sĩ trẻ khác biệt nhất trong tất cả các âm nhạc. Chin cằm—Daniel Chin

“Codeine Crazy” Codeine Crazy”

Tương lai

In much the same way that rappers have, for decades, been accused of glorifying violence, Future has often faced allegations that his music encourages drug use. This is not lost on the artist. During their first studio session together, Juice WRLD, the Chicago native 15 years Future’s junior, told him that it was his music that piqued his interest in lean, a substance that would haunt Juice’s work throughout his too-brief life. “What the fuck have I done?” Future recalled thinking. “How many other sixth-graders did I influence to drink lean?”

Future’s music does not flatly endorse drug use, but it does follow addiction’s contours—its rote ugliness and its diminishing returns, sure, but also the escape it can provide. “Codeine Crazy,” from the 2014 mixtape Monster, is its rock bottom. The song sounds less like a drug experience than its hangover, a hollow morning after. There is no relief, just a pounding head and pulsing thoughts: Dark as its writing gets, “Codeine Crazy” moves ceaselessly forward, Future stumbling through callous boasts and pained revelations as he works to keep up, his confidence building during tightly wound verses that are punctured by a hook in a pleading falsetto.

While Atlanta produced numerous stars in the 2010s, Future did as much as anybody to make his hometown the center of the rap universe. He bent his voice through Auto-Tune in ways that hid, and then accentuated, his humanity, and pulled radio and several strains of the underground into orbit around him. He seems to chart at will. But Monster was released during an early-career nadir, after the comparatively sunny Honest was met by lukewarm reviews. And for once he seems brutally, heartbreakingly out of control: “I'm an addict and I can't even hide it.” —Paul Thompson

“ Bodak Yellow”

Cardi B

Produced by J. White Did It, Laquan Green

2017

Before the summer of 2017, Cardi B was just a regular degular former dancer who was kind of known for popularizing phrases like “regular degular” on Love & Hip-Hop: New York. After “Bodak Yellow” dropped, it was immediately apparent that we were in the presence of one of the biggest stars on the planet. “When I was recording it, every bitch that I don’t like came to my head,” Cardi told Billboard. “Every bitch that I hate came to my head. I was picturing me rapping it to them.” That feeling, that hunger, that urgency—it’s all palpable. Cardi’s conviction is so strong you have no choice but to believe her. 

In the 2010s we had a nasty habit of comparing every up-and-coming woman rapper to Nicki Minaj. Cardi B wasn’t spared this treatment, so much so that a beef developed and climaxed with Cardi throwing a shoe at Nicki at the Plaza Hotel. In retrospect, it’s all pretty regretful. If only we had listened to the words of “Bodak Yellow,” because they all came true. —Gruttadaro

“ Yonkers”

Tyler, The Creator

Produced by Tyler, the Creator

2011

Do y’all remember when there was a legit competition between “Yonkers” and Kreayshawn’s “Gucci Gucci” to win Best New Artist at the 2011 MTV Video Music Awards? Like, there was a serious question between those two videos. (The rest of the field included Big Sean, Foster the People, and Wiz Khalifa, if you want to feel old.) Tyler, the Creator, and indeed all of Odd Future, was making music that I’d never heard before. The beat from “Yonkers” sounds like an audible strobe light, and, just like the song title, was intended as a joke to imitate New York’s style. 

But what started out as a joke turned into a megahit and made Tyler a household name. Of course, you can’t talk about “Yonkers” without talking about the video—and problematic language toward poor B.O.B. and Bruno Mars. A camera that goes in and out of focus follows Tyler as he sits on a stool, eats a cockroach, quickly pukes it up, and strips down before hanging himself. It was bombastic, daring, and instantly something you and your friends rushed home to watch on YouTube. It’s been over a decade since Tyler dropped “Yonkers” and he’s undergone multiple evolutions since, but the song that introduced him to the general public is just as hypnotizing now as it was in 2011. —Kellen Becoats

“ Hot N---a”

Bobby Shmurda

Produced by Jahlil Beats

2014

“Hot N---a” was as organic as they come in its life cycle as a mass-media phenomenon. Ackquille Bobby Shmurda Pollard was not under the tutelage of some seasoned A&R hack at a major record label when he found Jahlil Beats’ now legendary track (which was originally given to Lloyd Banks, of all people) and decided to lay vocals to it. There’s obviously no “treatment” for the video he shot with his GS9 crew in East Flatbush, Brooklyn. The video is all playful menace and dance moves in front of parked cars and in alleyways—not exactly a Hype Williams affair. The video would premiere on WorldStarin March 2014. Barely anyone noticed until June 2014, when a Vine (remember Vine?) was uploaded that captured a hat flip and dance move that would ignite the imagination of pop culture. Very soon after, Beyoncé and Rihanna would be spotted mimicking Bobby’s moves, record labels came calling, and what looked to be the beginning of a superstar rap career was taking off. 

Điều thứ hai sẽ không thực sự xảy ra: vào tháng 12 năm 2014, Shmurda và phi hành đoàn GS9 của anh ta sẽ bị buộc tội vô số tội ác từ đấu giá đến cố gắng giết người. Trong sáu tháng chóng mặt, Shmurda sẽ đi từ Rap Miracle đến Ward of the State, và nhờ không chuyển bằng chứng của bang, Bobby trở thành một huyền thoại đường phố trong quá trình này. Nó có một chuỗi các sự kiện dường như vẫn còn quá điên rồ khi tin tưởng. Nóng N --- Một người sẽ đạt đỉnh ở mức không. 6 trên bảng xếp hạng Hot 100 của Billboard, nhưng điều đó có thể đo lường được tác động của một bài hát dường như chơi ở khắp mọi nơi trong mỗi lần bắt đầu ngay khi nó đột nhập vào ý thức cộng đồng. Nó có một loại phổ biến mà về cơ bản, từ một nghệ sĩ mà không ai từng nghe nói và ai không tiếp thị đằng sau anh ta tiết kiệm trong sáu giây trên Vine. Bài hát vẫn giữ bảy năm rưỡi sau đó theo cách bất chấp logic. Lamb Wwosny Lambre—Wosny Lambre

" Cách sống" Lifestyle”

Băng đảng giàu

Được sản xuất bởi London trên DA Track

2014

Lifestyle Lifestyle là người dẫn đầu từ một bản mixtape cổ điển mà nó không bao giờ thực sự xuất hiện, được đặt theo tên của The Rich Gang Tour mà không bao giờ thực sự xảy ra. Các ngày không bị khóa. Phần 2 đã được công bố nhưng không bao giờ chính thức phát hành. Rich Homie Quan, tuyên bố rằng anh ta và Young Thug là người cộng tác tốt nhất kể từ khi Outkast, là chính xác, nhưng chỉ khi André và Big Boi bỏ Aquemini và ngay lập tức nhúng vào những con tàu vũ trụ riêng biệt thiếu gương chiếu hậu. Phép thuật thuần túy là thoáng qua và phi lý. Ngay cả những người vĩ đại phải ngừng đi trong một ngày. Anh hùng cuối cùng chết, v.v.

Nhưng lối sống của người Viking là khoảng thời gian dài trước khi mặt trời lặn. Nó có bài hát rap như những chùm ánh sáng bạch kim đập vào buổi trưa cao, khi tiềm năng của ngày và đêm là vô hạn. Một thánh vịnh về việc đánh xổ số và đặt một triệu năm vào thẻ Visa. Cảm giác rằng mọi thứ tốt đẹp vẫn ở trước mặt bạn; rằng thành công của bạn đã được thực hiện vì cả cuộc đấu tranh đúng và vô hình. Lifestyle Lifestyle là một trạng thái ân sủng tuyệt vời, tình trạng khó nắm bắt của niềm vui chân thành, một bài hát của lễ kỷ niệm để làm lu mờ ngay cả Madonna và Kool & the Gang.

Độ sâu tình cảm xuất phát từ những gì mà chỉ nói về những gì, nỗi đau và sự căng thẳng chịu đựng để lên những đám mây phồng trên đỉnh núi. Young Thug xông hơi không bị ràng buộc về cách anh ấy sống như thế này bởi vì anh trai đã chết của anh ấy không bao giờ có cơ hội. Rich Homie Quan ám chỉ đến sự không ngủ của anh ấy (Chủ nhật đến thứ Hai) trong Atlanta Dancehall Blues Bellow của anh ấy. Nó nói về Chanel, 100 ban nhạc và Corvette, nhưng cũng về con gái, con trai, chị gái, anh em và mẹ của họ giờ đây ổn định về mặt tài chính, mãi mãi, hy vọng.

Nếu sự hoàn hảo là một lời sáo rỗng được sử dụng quá mức về một sự theo đuổi không thể, thì đây là sự cố hiếm hoi khi nó thực sự đúng. Lifestyle Lifestyle là hoàn hảo trong sự chậm chạp và lập dị của nó, trang bị của nó trên trời và địa ngục. Thug, kỳ lạ sang một bên về rối loạn chức năng tình dục, các quảng cáo truyện tranh ở phía sau (tiếng Quan giọng nói), Birdman, Outro về việc ngồi giữa đại dương (Thái Bình Dương, nghĩa là). Những tiếng ồn của UFO, phù hợp với London trên Da Track, đánh bại nhịp điệu, với dòng synth của nó nghe giống như G-funk chìm trong một cốc màu hồng Phục sinh. Đó là âm thanh của khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời bạn, đỉnh cao đã đạt được một vài khoảnh khắc phù du, Orpheus nổi lên từ thế giới ngầm, không thể ngăn mình nhìn lại. —Jeff Weiss—Jeff Weiss

" Được rồi" Alright”

Kendrick Lamar

Được sản xuất bởi Pharrell Williams, Sounwave

2015

Nó là một sự lãng phí để treo cái này lên trong Louvre. Tốt hơn là để nó mọc lên từ phần còn lại của cuộc gặp gỡ hoán đổi của ngày xưa. Điều gì có thể nói về những người khác đã được nói ra? Ngay cả trong một kỷ lục như được xếp lớp chóng mặt, bất chấp một cách khó chịu, vui nhộn giữa các trò chơi và nhạc jazz vũ trụ như để ma cô một con bướm, theo dõi 7 bị mắc kẹt như Kim tự tháp vĩ đại. Đó là, và tôi không có nghĩa là một bài hát hoàn hảo. & NBSP;

Nhịp đập là một mối đe dọa tuyệt đối, việc phá vỡ, bùng nổ, rãnh, vỗ tay, đập, tích cực điện khí hóa. Nó là một sự hồi sinh. Nó là một phép báp têm. Và Kenny cai trị bục giảng. Anh ấy trò chuyện với Cerberus. Anh ta cầu xin thứ năm. Anh ấy viết cho đến khi anh ấy đúng với vị thần của mình. & NBSP;

Điều làm nên sự khác biệt của bài hát là những gì nâng anh ta lên như một nhà tiên tri, các bài phê bình về vạn hoa của chính anh ta, về thế giới của anh ta, về đức tin của anh ta. Một số người đủ lợi nhuận đủ lớn để nuôi sống bạn. Anh ấy thích thú và mất trí. Nhưng anh ấy biết anh ấy đã buộc chặt vào một cái gì đó. Đó là sự mặc khải thực sự trong tay: rằng anh ấy là một phần của dòng dõi. Một dòng, một khi được lắp ráp để bị phá vỡ, chưa bao giờ được phân tách hoàn toàn. & Nbsp;

Nó là một sự giải thích sai khi gọi là Alright là một lời hứa; Nó không tin vào định mệnh. Bài hát là lời khai, một lời nhắc nhở rằng quá trình phá vỡ người dân là một lời nói dối ngay từ đầu, miễn là một trong số chúng ta thở, chúng ta sẽ tìm cách ổn. & NBSP;—Lex Pryor

" Những giấc mơ và những cơn ác mộng" Dreams and Nightmares”

Meek Mill

Được sản xuất bởi The Beat Bully

2012

Hãy quên đi việc trở thành người Célébre với các tỷ phú da trắng vội vã giải thoát anh ta khỏi nhà tù vì vi phạm quản chế nhảm nhí. Hãy quên đi những con đại bàng Philadelphia áp dụng những giấc mơ và những cơn ác mộng của Hồi giáo khi bài quốc ca của họ trên đường đến chiến thắng Super Bowl đầu tiên của họ. Quên mọi ý nghĩa bổ sung mà bài hát này đã diễn ra trong nhiều năm và nhớ rằng đó là bản tuyên ngôn của một người đàn ông hiểu rằng anh ta có thể có bất kỳ loại thành công nào dựa trên hoàn cảnh của anh ta. Tỷ lệ cược có vẻ không thể vượt qua, nhưng một đứa trẻ đến từ Phố Berks ở North Philly, người được nuôi dưỡng bởi dấu hiệu dừng lại đã làm cho nó ra và muốn mọi người không chỉ hiểu quỹ đạo của cuộc đời anh ta, mà còn nghe anh ta hét lên Thế giới đóng hộp anh ta trong phần lớn nó.

Mọi người đều biết khoảnh khắc khi những giấc mơ và những cơn ác mộng của tên lửa vào một tầng bình lưu khác. Nó xuất hiện 95 giây, khi sự pha trộn của Bully Bully, các phím và chuỗi nổ ra sự hỗn loạn khi Meek thông báo rằng anh ta chưa làm được. Nó đã bỏ rơi mọi người một cách háo hức chờ đợi và lý do DJ phải chơi bản thu âm hoàn toàn. Nhưng khoảnh khắc bạn có được toàn bộ phạm vi của bài hát này và ai đang hiền lành đến gần cuối khi anh ấy hét lên với họ, họ nhớ tôi! Có một lý do khiến điều này được chọn là phần giới thiệu cho album đầu tay của anh ấy: Nếu bạn không bao giờ nghe một bài hát Meek Mill khác hoặc anh ấy không bao giờ rap nữa, bạn sẽ bỏ đi với sự hiểu biết rõ ràng về anh ấy là ai. Đây là âm nhạc dựng phim thể thao; Nó có cuộc sống nhu mì trên sáp. Tất nhiên, đó là một bài quốc ca Philly, nhưng bạn không phải là người từ thành phố để cảm thấy anh ấy đến từ đâu. Kimjulian Kimble—Julian Kimble

"Tôi không thích" I Don’t Like”

Chánh Keef (Feat. Lil Reese)

Được sản xuất bởi Young Chop

2012

Tôi không thích như thế nào là một tai họa từ bầu trời. Tôi không thích như một con quỷ được triệu tập từ độ sâu tối nhất, nóng nhất của địa ngục. Đó chỉ là một bài hát hay hay tuyệt vời mà Lát đã kiếm được một chút nỗi nhớ bây giờ khi chúng tôi xếp hạng các bài hát cho hậu thế. Ngay bây giờ, Don Don giống như tiếng chuông mà Voi chưa ngừng vang lên trong hip-hop đương đại. Vào năm 2012, Keef và nhà sản xuất Young Chop của mình không thể ghi lại một điềm báo sấm sét và ngoạn mục hơn cho hip-hop trong những năm 2010. Keef, sau đó là một gangbanger 16 tuổi, người đã chơi súng với cảnh sát, không thể nghe có vẻ gần với sự lãng quên hơn. Giọng Ashen của anh ta ảm đạm về sự chuyên chế và phó. Nhưng giọng nói này cũng nghe rất mới và đẹp trong lúc này. Trên đường, tôi không thích, thì Keef đã sủa rất nhiều lời hứa đáng sợ đến nỗi hip-hop sẽ không bao giờ giống như vậy. Anh ấy và các cộng tác viên của mình trong cảnh khoan đã làm việc. Họ giao hàng.

Trong sự nghiệp của mình, Keef chê bai giữa ngầm và Universal, nhưng nói chung, anh ta đã đúng. Sự xuất hiện của ông đã đánh dấu một biến động thể loại rộng lớn, một cuộc khủng hoảng đạo đức trong những lời chỉ trích rap và một cuộc khủng hoảng chính trị nhỏ cho Chicago. Phong trào khoan có một câu chuyện dài và phức tạp, có nhiều nhân vật không thể thiếu nhưng không có gì quan trọng và bí ẩn hơn Keef. Atlanta và Los Angeles đã đánh cắp chương trình trong phần còn lại của thập kỷ nhưng Keef, khoan, và tôi không thích như đã mở cổng thông tin đến chiều không gian hiện tại của chúng tôi. Tổ chức từ thiện—Justin Charity

" Chạy trốn" Runaway”

Kanye West (Feat. Pusha T)

Được sản xuất bởi Kanye West, Mike Dean, Jeff Bhasker và Emile Haynie

2010

Trong thập kỷ qua, chúng tôi đã ở trong một bánh mì nướng không bao giờ kết thúc, tự đánh dấu. Hàng ngày, quá trình tương tự mở ra. Chúng tôi thức dậy, mua một chai rượu sâm banh ẩn dụ đắt tiền và cuộn vĩnh viễn, trong khi cổ vũ những kẻ thù giàu có và tồi tệ nhất của chúng tôi. Kanye đã cố gắng cảnh báo chúng tôi.

Run Runaway là một con chim hoàng yến có kích cỡ trên đường phố mè trong mỏ than nhỏ nhất thế giới. Hướng dẫn trong điệp khúc rất đơn giản: Chạy nhanh hết mức có thể. Nhưng thiên tài của Kanye là anh ta biết chúng ta sẽ không. Không thể nhìn đi chỗ khác, chúng tôi chạy đến lửa. Chúng tôi sẽ vui vẻ nướng bánh cho mọi douchebag, lỗ đít, đánh lừa và giật mình mà thế giới người nổi tiếng đã cho chúng tôi. Danh sách này là một tượng đài cho thực tế đó. Những chìa khóa mở đang ám ảnh vì một lý do. Run Runaway là một câu chuyện cảnh báo về một mối quan hệ cộng sinh, nhưng độc hại. Khi chính Kanye tổng hợp nó, tôi và tôi không biết làm thế nào tôi quản lý / nếu một ngày, bạn chỉ cần rời đi.

Phản ứng dữ dội của Kanye chạy lên Taylor Swift tại Giải thưởng Video Video năm 2009 có thể là động lực cho nhạc sĩ Chicago Pseudo-cack vào năm sau, nhưng nó không bao giờ là động lực. Ngay sau đó mỗi ngày sẽ là VMA năm 2009 và mọi rapper sẽ tồn tại trong một nền kinh tế nơi người nổi tiếng của tất cả chỉ là một phần của âm nhạc, mà là một trong những phần không thể thiếu nhất của nó. Nhạc cụ tối đa của tưởng tượng xoắn đen tối đẹp của tôi và ilk của nó nhanh chóng rút đi, nhưng vụ đánh bom cảm xúc không bao giờ làm. & NBSP;

Trong chín phút, Kanye Brews trong một thế giới được định hình lại trong hình ảnh của mình. Giọng hát của anh ấy rất quan trọng và tuyệt vọng, trong khi nhịp điệu thưa thớt được neo bởi các chuỗi chiến thắng và chìa khóa tuyết mở ra như một vùng đất hoang. Vào thời điểm, mốc sáu phút xuất hiện, chúng tôi đã đối xử với đến cuối một lần và sự khởi đầu của một người khác, âm thanh của một con cừu bị thương chảy máu. The Vocoder nghe giống như một yêu cầu cho chúng tôi và một lễ kỷ niệm cho Kanye. Kanyes của thế giới đã thắng. Và bất lực, phần còn lại của chúng tôi vẫn đang chạy về phía ngọn lửa say mê đó, cảnh báo bị nguyền rủa. Cấm Charles Holmes—Charles Holmes

Ai là rapper giỏi nhất trong những năm 2010?

Lil Wayne bước vào những năm 2010 với tư cách là vị vua rap không thể tranh cãi, và rất nhiều nghệ sĩ quan trọng nhất ngày nay đã lấy tín hiệu từ triều đại của ông.Những đặc điểm làm cho Wayne trở thành một biểu tượng rap nằm trong DNA sáng tạo của các nghệ sĩ trên toàn phổ hip-hop. entered the 2010s as the undisputed king of rap, and so many of today's most important artists took cues from his reign. The traits that made Wayne a rap icon are in the creative DNA of artists across the hip-hop spectrum.

Bài hát rap số 1 trong năm 2010 là gì?

Drake đứng đầu bảng xếp hạng lần thứ hai với tư cách là một nghệ sĩ nổi bật trong bài hát "Say Something" của Timbaland.Say Something".

Những rapper nào ra mắt trong những năm 2010?

21 Savage & Offset - Rap Rap đã lưu tôi.
Young Thug - Vang nhận điện thoại.
Travis Scott - Hồi Oh My Dis Side.
Drake - Portland Portland.
2 Chainz - Quảng ăn ngon.
E-40-Chase đuổi theo tiền.
Đăng Malone - Chúc mừng chúc mừng.
Young Thug - Ung thư F (Boosie).

Những rapper nào đã được phổ biến trong năm 2011?

Các nghệ sĩ nổi bật..
JAY-Z..
Kanye West ..
Beyoncé.
Chris Brown..
Kelly Rowland..
Lil Wayne ..
Drake..