Quân sư của lưu bị là ai

Theo trang mạng Timetw.com [Trung Quốc], Gia Cát Lượng trong Tam quốc diễn nghĩa được phác họa là vị quân sư kiệt xuất, chiến lược gia tài ba. Thừa tướng Gia Cát Lượng đã lãnh đạo nhà Thục Hán vượt qua nhiều khó khăn, lập công trạng và thưởng phạt công minh.

Tuy nhiên, thời điểm trước khi Lưu Bị qua đời, Gia Cát Lượng không phải là trợ thủ đắc lực và được Lưu Bị tin tưởng nhất.

“Đệ nhất quân sư” của Lưu Bị

Pháp Chính [176 - 220], tự Hiếu Trực, người huyện Mi, tỉnh Thiểm Tây ngày nay. Ông là một trong những mưu sĩ hàng đầu của Lưu Bị thời Tam Quốc.

Pháp Chính ban đầu là thuộc hạ của Lưu Chương - chư hầu cuối thời Đông Hán, người kiểm soát khu vực Ích Châu.

Tuy nhiên, Chương không phải người biết trọng dụng nhân tài, cho nên rất lâu sau Pháp Chính mới được giao cho chức Huyện lệnh Tân Đô, sau đó được phong làm Quân nghị hiệu úy.

Pháp Chính có tài mà không gặp thời, lại thường xuyên bị người Thục ghẻ lạnh vì xuất thân từ nơi khác, nên thường tỏ ra buồn khổ.

Trương Tùng khi đó giữ chức Biệt giá ở Ích Châu, là bằng hữu của Pháp Chính, cũng cảm thấy Lưu Chương không phải nhân vật có thể làm chuyện đại sự.

Năm 208, Trương Tùng đi sứ Tào Tháo, trở về khuyên Lưu Chương đoạn tuyệt với Tào, quay sang giao hảo với Lưu Bị. Mùa đông năm đó, liên minh Lưu Bị-Tôn Quyền đại thắng Tào Tháo trong trận Xích Bích.

Lưu Chương hết sức tin tưởng và cử Trương Tùng đi sứ sang gặp Lưu Bị. Trương Tùng nhân cơ hội này, tiến cử Pháp Chính cho Bị.

Pháp Chính ban đầu lưỡng lự nhưng khi gặp Lưu Bị thì nhận ra đây mới là chúa công anh minh để mình phò tá.

Trở về, Pháp Chính âm thầm mưu tính cùng Trương Tùng, mang Ích Châu dâng cho Lưu Bị. Pháp Chính là người khuyên Lưu Chương không nên chủ trương cho quân cố thủ trong thành, tạo cơ hội để Lưu Bị dễ dàng chiếm được Ích Châu.

Trong chiến lược của Gia Cát Lượng, Kinh Châu và Ích Châu là hai vị trí quan trọng mà Lưu Bị cần phải kiểm soát nếu muốn đoạt thiên hạ.

Nhờ Pháp Chính, Lưu Bị nhanh chóng bình định Ích Châu, xây dựng mối quan hệ với giới nhà giàu địa phương. Pháp Chính được phong làm Thái thú Thục quân, Dương Vũ tướng quân, trở thành đại thần bên cạnh Lưu Bị.

Sau đó, Lưu Bị lại lệnh Pháp Chính cùng Gia Cát Lượng, Lưu Ba, Lý Nghiêm, Y Tịch biên soạn bộ pháp luật cai trị Ích Châu, thay đổi tình trạng lỏng lẻo dưới thời Lưu Chương.

Pháp Chính sau khi nắm quyền lớn không quên báo đáp những người giúp mình nhưng cũng gây tranh cãi khi triệt hạ những người có mâu thuẫn trong quá khứ. Đây là điểm mà sử gia Trần Thọ nhận định, Pháp Chính có “phẩm đức không vẹn toàn”.

Gia Cát Lượng biết chuyện nhưng cũng bỏ qua, không nói với Lưu Bị. Khổng Minh hiểu rằng, chiếm được Tây Xuyên có công lớn của Pháp Chính. Hơn nữa, Pháp Chính là người được Lưu Bị tin tưởng tuyệt đối, Gia Cát Lượng khó có thể can thiệp.

Giúp Lưu Bị đoạt Hán Trung

Năm 217, Pháp Chính hiến kế để Lưu Bị đoạt Hán Trung, sau khi nhận thấy Tào Tháo không có ý muốn tiến sâu hơn đánh Ích Châu. Nghe lời Pháp Chính, Lưu Bị đích thân dẫn quân đánh Hán Trung.

Pháp Chính dùng kế “giương đông kích tây”, giúp Lưu Bị phân tán lực lượng Tào Ngụy cố thủ ở Hán Trung, do tướng Ngụy Hạ Hầu Uyên chỉ huy. Cho đến khi binh lực của Hạ Hầu Uyên suy giảm vì phải phòng thủ cùng lúc trên nhiều mặt trận, Pháp Chính ra dấu hiệu cho Lưu Bị tổng lực tấn công Hạ Hầu Uyên.

Tướng Ngụy cuối cùng chết trận dưới tay lão tướng Hoàng Trung bên phía quân Thục. Thắng lợi là tiền đề để Lưu Bị mở rộng quyền kiểm soát Hán Trung. Sau này, Tào Ngụy nhiều lần muốn tái chiếm nhưng Lưu Bị đều chọn cách an toàn, không giao chiến.

Nghe tin Pháp Chính là người hiến kế cho Lưu Bị, Tào Tháo đã phải thốt lên: "Ta đã biết Huyền Đức [Lưu Bị] không có khả năng thực hiện việc này, tất phải có người bày mưu".

Nhiều người có quan niệm rằng chiến thắng trong trận Xích Bích nhờ công Gia Cát Lượng là tiền đề để tạo nên thế chân vạc với Đông Ngô và Tào Ngụy sau này. Nhưng theo các học giả Trung Quốc, Pháp Chính mới là nhân tố trực tiếp giúp tạo nên cục diện “tam phân thiên hạ”, nhờ lời hiến kế để Lưu Bị đoạt Hán Trung.

Pháp Chính còn là người được Lưu Bị hết mực tin tưởng. Trong một chiến dịch chống Tào Ngụy, tình thế quân Thục bất lợi đến mức cần phải lui binh, nhưng Lưu Bị kiên quyết không nghe.

Đến khi Pháp Chính lao lên, như muốn bị trúng tên đối phương, Lưu Bị mới hốt hoảng can ngăn và đồng ý thu quân.

Pháp Chính sớm qua đời vì trọng bệnh vào năm 220,  khi mới 45 tuổi. Cái chết của “đệ nhất quân sư Thục Hán” khiến cho Lưu Bị than khóc nhiều ngày.

Sau khi mất, Pháp Chính được Lưu Bị phong làm Dực Hầu. Ông là vị đại thần duy nhất được truy phong thụy hiệu dưới thời Lưu Bị.

Pháp Chính vượt tài Gia Cát Lượng?

Theo các học giả Trung Quốc, Pháp Chính lớn hơn 4 tuổi so với Khổng Minh, mặc dù tính cách của hai người có những khác biệt, nhưng có điểm chung là "lấy việc công làm trọng". Do đó, Gia Cát Lượng luôn chủ động né tránh trong những vấn đề có thể gây xung đột với Pháp Chính.

Gia Cát Lượng “yên vị” với công tác hậu cần, còn Pháp Chính mới là nhà quân sư, theo Lưu Bị chinh phạt.

Sau cái chết của Quan Vũ, Lưu Bị quyết tâm khởi binh tấn công Đông Ngô, đi ngược lại với chiến lược mà Gia Cát Lượng đề ra. Năm 222, trận Di Lăng kết thúc với thảm bại của quân Thục. Lưu bị rút quân về thành Bạch Đế và qua đời không lâu sau đó.

Gia Cát Lượng hết sức đau khổ và nói: “Nếu Pháp Hiếu Trực còn, ắt có thể can gián chủ công, cho dù đông chinh cũng không thể thất bại”.

Một số học giả Trung Quốc nhận định, Pháp Chính, Bàng Thống được đánh giá cao hơn Gia Cát Lượng khi Lưu Bị còn sống, vì bọn họ xuất hiện nhiều hơn trong lĩnh vực quân sự, lập được nhiều chiến công.

Sau khi Bàng Thống, Pháp Chính và Lưu Bị lần lượt qua đời, Gia Cát Lượng mới nổi lên trở thành một trong những nhân vật nắm quyền lực nhất nhà Thục Hán.

10 năm quản lý Thục Hán sau đó, Gia Cát Lượng 6 lần mở chiến dịch Bắc phạt, quyết diệt Tào Ngụy. Ông qua đời trong lần thứ 6 xuất quân, khi sự nghiệp thống nhất Trung Quốc vẫn còn dang dở.

Nguồn; Đăng Nguyễn[Dân việt]

Không phải Gia Cát Lượng, đây mới chính là “đệ nhất quân sư” của Lưu Bị khiến Tào Tháo khiếp sợ, Tư Mã Ý cũng chẳng dám đụng độ.

Trong thời Tam Quốc [220 – 280], loạn lạc khắp nơi, Lưu Bị, Tôn Quyền và Tào Tháo nổi lên là đại diện của ba thế lực mạnh nhất. Mưu sĩ và võ tướng là những nhân tố cần có để làm lên nghiệp lớn, hiện thực hoá giấc mơ thống nhất thiên hạ.

Mưu lược và tài năng, được ca ngợi là bậc anh hùng thời loạn như Tào Tháo, không khó để thu hút, lôi kéo mưu sĩ và võ tướng phò tá. Về mưu sĩ, Tào Tháo có Quách Gia – người được coi là bậc kỳ tài mưu lược không thua gì Gia Cát Lượng, Tuân Úc, Tuân Du, Giả Hủ…

Gia Cát Lượng không phải là mưu sĩ mà Tào Tháo khao khát có được. 

Về võ tướng, Tào Tháo cũng có trong tay nhiều người tài giỏi như Trương Liêu, Nhạc Tiến, Trương Cáp, Từ Hoảng, Điển Vi, Hứa Chử…

Dù có nhiều mưu sĩ tài năng nhưng Tào Tháo vẫn luôn mong mỏi và khao khát có được vị quân sư nổi danh văn võ toàn tài của Lưu Bị và cho rằng người này còn tài hơn cả Gia Cát Lượng. Nếu có được cái tài của mưu sĩ này thì nhất định có thể thống nhất thiên hạ, hoàn thành cơ nghiệp.

Dưới trướng của Lưu Bị, bên cạnh Gia Cát Lượng, Bàng Thống, quả thực còn có một mưu sĩ vô cùng tài năng. Ông từng làm quân sư, giúp Lưu Bị đoạt Hán Trung từ tay Tào Tháo. Ông là Pháp Chính, người duy nhất mà Gia Cát Lượng cho rằng có thể ngăn được Lưu Bị đông chinh.

Mưu sĩ ẩn mình dưới trướng Lưu Bị

Pháp Chính [176 – 220], tự Hiếu Trực, là một trong những mưu sĩ hàng đầu của Lưu Bị thời Tam Quốc. Ban đầu Pháp Chính vốn là thuộc hạ dưới trướng của Lưu Chương. Sau khi Lưu Bị vào đất Thục, Pháp Chính về làm mưu sĩ.

Ông đã hiến kế giúp Lưu Bị có được Ích Châu, đồng thời đưa ra liên hoàn kế để quân chủ của mình chiếm được Hán Trung. Pháp Chính trở thành mưu thần được Lưu Bị ưu ái nhất, thậm chí còn cao hơn cả Gia Cát Lượng.

Pháp Chính là mưu sĩ rất được Lưu Bị coi trọng.

Trong bộ chính sử “Tam Quốc chí”, sử gia Trần Thọ cũng khen ngợi về năng lực quân sự của Pháp Chính có thể so sánh với bậc kỳ tài Quách Gia của Tào Nguỵ. “Bàng Thống và Tuân Úc gần như một cặp, Pháp Chính, Trình Dục, Quách Gia cũng tương đương vậy”, Trần Thọ bình luận.

Pháp Chính là người giỏi bày mưu với phong cách không đi theo một con đường nhất định, kỳ lạ nhưng lại có thể mang lại hiệu quả bất ngờ.

Trong đó, chiến thắng ở trận Hán Trung khiến tên tuổi và tài năng của Pháp Chính được nhiều người biết đến.

Trong trận Hán Trung [217 – 219], Pháp Chính là quân sư bày mưu hiến kế cho Lưu Bị. Ông đã dùng liên hoàn kế, bao gồm 7 kế sách thông minh để từng bước dụ Tào quân càng đánh càng không thể thoát ra và thậm chí có quân cứu viện thì cũng không thay đổi được gì.

Theo đó, vào cuối năm 218, Lưu Bị cùng Hoàng Trung và Pháp Chính mang đại quân đến tấn công Hán Trung, nhanh chóng lấy được cửa ải Dương Bình. Đến đầu năm 219, nghe theo lời khuyên của Pháp Chính, Lưu Bị dẫn quân vượt qua sông Miện Thuỷ, đóng quân hạ trại tại núi Định Quân để đối đầu với Hạ Hầu Uyên, đồng thời lệnh cho Hoàng Trung dẫn đầu một cánh quân mai phục ở phía sau của đỉnh núi này.

Bấy giờ do không biết là mưu kế, Hạ Hầu Uyên đã mang theo đại quân tới đánh doanh trại của Lưu Bị. Kết quả, do trở tay không kịp, Hạ Hầu Uyên tử trận, quân Tào ở Hán Trung cũng rơi vào tình trạng bất an.

Tào Tháo nghe tin đã dẫn đại quân đến. Tuy nhiên, Triệu Vân sau đó cướp được lương thảo của quân Tào, khiến cục diện trận chiến thay đổi hoàn toàn.

Cuối cùng, Tào Tháo thua trận, đành phải lui quân trở về Hứa Đô mà vẫn luôn cho rằng Lưu Bị không có khả năng thực hiện việc này, tất phải có người bày mưu cho. Khi biết được người này chính là Pháp Chính, Tào Tháo rất muốn có được vị mưu sĩ này nhưng không thể làm được. Ông bày tỏ sự nuối tiếc của bản thân khi nói là có được người tài khắp thiên hạ nhưng duy nhất không thể có được Pháp Chính.

Chiến thắng trận Hán Trung cho thấy nhãn quan chính trị về quân Tào Nguỵ cùng khả năng tính toán hơn người của Pháp Chính đã biến một bậc kỳ tài quân sự như Tào Tháo cũng phải chấp nhận thua cuộc.

Có thể nói Pháp Chính đã lập công lớn cho Lưu Bị, giúp Thục Hán hình thành cục diện phân tranh thiên hạ với Đông Ngô và Tào Nguỵ sau này.

Đến tháng 7 năm 219, Lưu Bị tiến vào Hán Trung, xưng làm Hán Trung Vương, còn Pháp Chính được phong làm Thượng thư lệnh.

Tuy nhiên, đến năm 220, Pháp Chính đột ngột qua đời khiến Lưu Bị vô cùng thương cảm.

Nếu Pháp Chính không mất sớm, việc có được cả Gia Cát Lượng và vị quân sư mưu lược này có thể sẽ giúp Lưu Bị sớm hoàn thành cơ nghiệp, thống nhất thiên hạ.

Nhiều người nhận định, nếu như Pháp Chính không chết, kết hợp giữa tài mưu lược của ông cùng với sự trợ giúp của Gia Cát Lượng thì có lẽ đã có thể đánh bại được Tào Tháo trong lần Bắc phạt thứ nhất.

Thậm chí, nếu như Pháp Chính không chết sớm thì có lẽ Thục Hán cũng không đại bại ở trận Di Lăng. Theo Tam Quốc diễn nghĩa, sau trận chiến này, chính Gia Cát Lượng cũng thốt lên rằng, nếu như Pháp Chính còn sống thì nhất định có thể khuyên can được Lưu Bị không mang quân đi đánh Ngô, thậm chí cho dù có đi đánh Ngô thì cũng không đến mức đại bại mà quay về.

Theo PV

Video liên quan

Chủ Đề