Thi đại Học Toàn Cầu Chương 132

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU – 全球高考

Hồ sơ dự thi

Cán bộ ra đề: Mộc Tô Lý

Biên tập và Giải đề: WONDERLAND [ourcutehome]

Các môn thi: Đam mỹ, nguyên sang, hài hước, vô hạn lưu, hệ thống, hỗ sủng, cường cường, linh dị thần quái, đường trộn thủy tinh, HE.

Thời lượng kỳ thi: 166 chương

Couple: Tần Cứu x Du Hoặc

Nguồn QT: Wiki dịch

Thể chế kỳ thi đại học [Tổng hợp thông tin của bộ truyện, hãy đọc khi bạn đã theo dõi được ít nhất là hoàn quyển III, hoặc bạn sẵn sàng đọc spoil]

Chú ý trước khi đọc truyện

Nếu như bạn muốn đọc, đây là một số lỗi lớn mình chưa sửa trọn:

Lỗi sai: Ngô Lị -> sửa thành Ngô Lợi

Lỗi sai: Tòa song tử -> sửa thành Tòa tháp đôi

Lỗi sai: Thẻ bảo lãnh -> sửa thành thẻ tuyển thẳng [QT để là cử đi học, chỉ việc tuyển thẳng vào một trường học nào đó]

Lỗi sai: Sherry đổi thành Shirley.

Bên cạnh đó, đọc vào lúc này là một bất lợi của mọi người vì hồi đó tụi mình dịch sai khá nhiều. Bây giờ mình đang ngồi sửa lại từng chữ một. Nếu như có gặp lỗi sai chính tả, lỗi đánh máy, lỗi link không vào được thì mọi người cmt báo mình nha.

Kỳ thi trên toàn cầu tính nguy hiểm cao như thi đại học, gọi tắt là thi đại học toàn cầu.

Vượt qua đề thi, giữ được mạng sống.

Quy chế thi cứ một tháng thì cải cách, được lựa chọn ngẫu nhiên.

Tổng kết: Show ân ái mù mắt độc giả của hai ông Boss.

Mục lục

Quyển I: Bữa ăn tối cuối cùng

Đề thi Vật Lý: Bữa ăn tối cuối cùng

Chương 1 | Chương 2 | Chương 3

Chương 4 | Chương 5 | Chương 6

Chương 7 | Chương 8 | Chương 9

Chương 10 | Chương 11 | Chương 12

Quyển II: Đoán xem tôi là ai

Đề thi Ngoại Ngữ: Đoán xem tôi là ai

Chương 13 | Chương 14 | Chương 15

Chương 16 | Chương 17 | Chương 18

Chương 19 | Chương 20 | Chương 21

Chương 22 | Chương 23 | Chương 24

Chương 25 | Chương 26 | Chương 27

Chương 28 | Chương 29 | Chương 30

Chương 31 | Chương 32 | Chương 33

Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon nhỉ

Đề thi Lịch Sử: Người lái tàu biển

Chương 34 | Chương 35 | Chương 36

Chương 37 | Chương 38 | Chương 39

Chương 40 | Chương 41 | Chương 42

Chương 43 | Chương 44 | Chương 45

Chương 46 | Chương 47 | Chương 48

Chương 49 | Chương 50 | Chương 51

Chương 52 | Chương 53 | Chương 54

Chương 55 | Chương 56 | Chương 57

Chương 58 | Chương 59 | Chương 60

Chương 61

Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi

Phòng thi Chính Trị: Chủ nghĩa duy vật duy tâm

Chương 62 | Chương 63 | Chương 64

Chương 65 | Chương 66 | Chương 67

Chương 68 | Chương 69 | Chương 70

Chương 71 | Chương 72

Đề thi Lịch Sử: Thời đại kinh hoàng

Chương 73 | Chương 74 | Chương 75

Chương 76 | Chương 77 | Chương 78

Chương 79 | Chương 80 | Chương 81

Chương 82 | Chương 83 | Chương 84

Chương 85 | Chương 86 | Chương 87

Chương 88 | Chương 89 | Chương 90

Chương 91 | Chương 92 | Chương 93

Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu

Đề thi Toán Học: Nhà ma anh em

Chương 94 | Chương 95 | Chương 96

Chương 97 | Chương 98 | Chương 99

Chương 100 | Chương 101 | Chương 102

Chương 103 | Chương 104 | Chương 105

Chương 106 | Chương 107 | Chương 108

Chương 109 | Chương 110 | Chương 111

Chương 112 | Chương 113 | Chương 114

Chương 115 | Chương 116 | Chương 117

Chương 118 | Chương 119 | Chương 120

Chương 121 | Chương 122 | Chương 123

Chương 124 | Chương 125 | Chương 126

Chương 127 | Chương 128 | Chương 129

Chương 130 | Chương 131 | Chương 132

Chương 133 | Chương 134 | Chương 135

Chương 136 | Chương 137 | Chương 138

Chương 139 | Chương 140 | Chương 141

Chương 142

Quyển VI: Thế gian nhộn nhịp

Chương 143 | Chương 144 | Chương 145

Chương 146 | Chương 147 | Chương 148

Chương 149 | Chương 150 | Chương 151

Chương 152 | Chương 153 | Chương 154

Chương 155 | Chương 156 | Chương 157

Chương 158 | Chương 159 | Chương 160

Chương 161 | Chương 162 | Chương 163

Chương 164 | Chương 165 | Chương 166

Địch Lê thiếu chút tắc thở.

Trong lúc cậu đang hít thở không thông thì đột nhiên nhớ tới một việc —— cậu biết mình gặp vị anh em huỳnh quang này ở đâu rồi!

Trong ảnh.

Cậu sở dĩ đối với vị anh em này ấn tượng không sâu, không phải vì trí nhớ mình không tốt, cũng không phải đối phương biểu hiện quá kém. Là bởi vì cậu chỉ thấy qua ảnh chụp đối phương.

Ở phần thi giai đoạn thứ nhất, trong căn nhà nhỏ của Shirley.

Kệ thủy tinh trong thư phòng có một thùng giấy, bên trong chồng một đống tạp vật. Dụng cụ bị hư, mặt đồng hồ, tennis, giấy dán tiện lợi còn có một đống album và khung ảnh.

Đa số là đồ cũ của cha mẹ Shirley, vì không liên quan nhiều đến đề thi, rất nhiều thí sinh đều không nhìn kỹ.

Nhưng Địch Lê không giống.

Vị bạn học này có tật xấu chung của học sinh cao trung khoa tự nhiên —— kiểm đề nhiều lần, thích moi điều kiện trong từng câu từng chữ, còn sợ bỏ sót điều kiện.

Thời điểm cậu thăm dò nhà Shirley, tựa như chó sưu tầm. Mỗi loại đồ vật đều phải xem qua, mặc kệ có quan trọng hay không, dù sao trong đầu cậu phải nhận một hai ba bốn quan hệ.

Kia là một tấm ảnh tập thể, ảnh chụp có một nhà Shirley cùng vợ chồng huỳnh quang, là chụp ở sân sau nhà Shirley.

Bọn họ là hàng xóm.

Sau lưng ảnh hẳn là có chữ viết, nhưng Địch Lê hiện tại nghĩ không ra nội dung.

Lúc đó mỗi đồ vật cậu đều dùng di động chụp lại, để ngừa vạn nhất.

Hiện tại chỉ cần móc di động ra là có thể xem, nhưng mà...

Ngón tay huỳnh quang đã đem cửa sổ kéo ra một đoạn, khóa cửa sổ đã biến dạng, căn bản không ngăn được hắn.

Hắn sắp vào được rồi!

Địch Lê nhảy dựng lên, dũng mãnh nhào qua.

Cậu túm chặt cái tay vói vào kia, ấn tay cầm cửa sổ hung hăng đóng qua, ngăn cánh tay huỳnh quang lại.

Đối phương tiến cũng không được, lùi cũng không xong, treo ngoài cửa sổ lầu 4 cùng cậu phân cao thấp.

Huỳnh quang tựa hồ cũng không bực, cách một lớp pha lê hướng cậu chậm rãi nhếch môi. Địch Lê lúc này mới thấy rõ, răng hắn đầy máu.

Trời ơi.

Trong nháy mắt, da gà xông thẳng đỉnh đầu.

Địch Lê dùng âm lượng lớn nhất cuộc đời này thét chói tai: "Ca —— người trong gương!!! Sống!!!"

Phanh ——

Cậu vừa lên tiếng, cửa phòng đã bị người phá.

Nhanh như vậy?!

Địch Lê thấy hoa mắt, hai bóng người đã lại đây.

Nụ cười huỳnh quang còn đọng trên miệng.

Hắn muốn rút tay về, đã không còn kịp rồi.

Giây tiếp theo, tay hắn bị lực đạo lớn hơn bắt lấy, đột nhiên hướng vào trong kéo.

Rầm!

Hắn bị túm đến đầu đập vào cửa sổ thủy tinh, mặt đều biến dạng.

Huỳnh quang trừng mắt, đối mặt với Du Hoặc mặt vô biểu tình. Hắn lại dùng sức tránh một chút.

Rầm!

Lại đập một hồi.

Huỳnh quang: "......"

Hắn tránh ba lần, bị túm đập phải năm lần! Đầu đập muốn hôn mê, tính tình gì cũng đập không còn.

Cái cửa sổ xúi quẩy kia rốt cuộc mở ra hoàn toàn, huỳnh quang bị mạnh mẽ kéo vào trong phòng. Con mẹ nó...... Sức lực so với hắn còn lớn hơn!

Hắn quay đầu liền hướng ngoài cửa sổ kêu: "Đừng động! Chạy mau!"

Tần Cứu thò người ra ngoài, liền thấy vợ huỳnh quang gắt gao bám giữa lầu 3 cùng lầu 4, đang ngửa đầu nhìn nơi này.

"Chạy đi!!! Thất thần làm gì! Hắn chẳng lẽ có thể nhảy lầu bắt ngươi sao!" Huỳnh quang duỗi dài cổ, đối lão bà rống một câu.

Mới vừa rống xong, hắn liền thấy Tần Cứu nhảy ra.

Huỳnh quang: "......"

Du Hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Hắn đúng thật có thể nhảy lầu bắt người."

Mặt huỳnh quang đỏ lên.

Sau một lát, hắn cùng phu nhân đoàn tụ.

Hai người bị trói chắc, ngồi ở giữa phòng chiếu phim. Bên cạnh vây một vòng người, mỗi người trong tay cầm một mũi tên, mũi tên đồng thời hướng bọn họ.

Giống như chỉ cần nói sai một câu, liền sẽ bị đâm thành con nhím.

Mọi người sắc mặt thực khẩn trương, liên tục nhìn hướng cửa.

Lại qua một lúc, cửa mở.

Sở Nguyệt lắc mình chui vào nói: "Mang về rồi, ba người đều còn sống. Tiểu Ngô nói mất máu không tính quá nhiều, xử lý miệng vết thương một chút liền không thành vấn đề."

Nói xong, nàng lại xoay người đi hỗ trợ Du Hoặc, Tần Cứu.

Chốc lát sau, ba học sinh xui xẻo đều nằm ở bên cạnh.

Ngô Lợi cầm hộp thuốc tiến vào, cùng Dương Thư ngồi xổm trên mặt đất xử lý.

Địch Lê nói: "Nằm thảm không phải tốt hơn sao? Phòng nghỉ bên cạnh có giường, hoặc là sô pha cũng được mà."

"Cứ nằm chỗ này đi." Tần Cứu đi đến bên cửa sổ, vén mành nhìn ra bên ngoài vài lần: "Ba tiểu quỷ này trên người mùi máu quá nặng, một đường đến đây cũng không biết có hay không đưa tới thứ gì, nói không chừng lại đến bám cửa sổ."

Nói xong hắn xách một cái ghế dựa, cùng Du Hoặc ngồi ở góc tường cách xa chỗ này.

Địch Lê đang buồn bực, liền nghe trong phòng một trận xê dịch ghế dựa vang lên, trừ hai vị bác sĩ, những người khác đều tự giác dịch ra xa.

"Làm gì vậy?" Địch Lê hỏi.

Vu Văn bóp mũi nói: "Bên kia có mùi máu, ngửi lâu sẽ đói, tránh xa một chút miễn cho mất khống chế."

Địch Lê: "Ặc............"

Lời này mới vừa nói xong, huỳnh quang kích động mà ô ô vài tiếng.

"Ô cái gì?"

Du Hoặc nghiêng người, duỗi tay lấy bao tay trong miệng hắn ra: "Nói."

Huỳnh quang nhổ sợi vải trong miệng, nói: "Các ngươi cũng là người trong gương??? Vậy ngươi bắt ta làm gì?"

Thật là cái hay không nói, lại nói cái dở.

Du Hoặc lại đem bao tay nhét trở lại.

Huỳnh quang: "......"

Địch Lê vỗ trán, móc di động ra bắt đầu tìm album: "Thiếu chút nữa đã quên. Hai người này vốn dĩ chính là người dân nơi này, sau đó biến thành người trong gương, không phải thí sinh. Bọn họ là hàng xóm của Shirley, em nhớ trong nhật ký cha mẹ Shirley có nhắc đến một cặp vợ chồng hàng xóm người Châu Á, còn có ảnh chụp chung. Em đều chụp lại, chờ em tìm xem......"

Cậu đem di động đưa đến trước mặt Du Hoặc và Tần Cứu, ngón cái lướt như bay.

Những người khác cũng theo lại đây, Vu Văn chỉ vào di động cậu nói: "Tui lạy, sao đến vớ dưới giường cậu cũng chụp?"

Địch Lê đương nhiên mà nói: "Tui vào phòng liền chụp mỗi góc một tấm, bao gồm trình tự vị trí bày biện một ít đồ vật, để ngừa vạn nhất. Còn có một ít đồ vật tui cho là đặc biệt, sẽ trọng điểm chụp một chút. Không suy xét chu đáo một chút, sao sống lâu như này? Dựa mông chắc?"

Dựa mông mười tám năm Vu Văn hổ thẹn.

"Mặt cỏ...... Mặt cỏ......" Địch Lê lẩm bẩm, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Tìm được rồi!"

Đúng là một tấm ảnh chụp chung, tuyết lê đứng ở bên trái, vợ chồng huỳnh quang đứng ở bên phải, bối cảnh đơn giản là mặt cỏ cùng một góc của căn nhà nhỏ.

Nháy mắt nhìn đến ảnh chụp, Du Hoặc giữa mày nhướng lên.

Trong ảnh chụp vợ chồng huỳnh quang không mặc hưu nhàn như này, bọn họ mặc áo blouse trắng, là loại bác sĩ hoặc thực nghiệm viên hay mặc.

Có lẽ do cậu mẫn cảm đi, cậu bỗng nhiên nhớ tới mẹ cậu.

Địch Lê "A!" một tiếng, nói: "Tui nhớ lúc đó vì sao đặt biệt chụp tấm này rồi."

"Vì sao?" Vu Văn hỏi.

Địch Lê: "Bởi vì bọn họ là hai người duy nhất có thân phận tượng trưng."

Vu Văn: "?"

"Tui xem qua ảnh chụp trong nhà Shirley, hữu dụng vô dụng, các loại ảnh chụp chung." Địch Lê nói: "Người khác đều mặc áo lông, áo thun, quần jean, váy, chính là ai cũng đều mặc những cái này, xem một đống lớn ảnh chụp, tui đối chiếu với những người này, tin tức mỗi người bọn họ đều rất mơ hồ. Cậu hiểu tui đang nói gì không cậu liền gật đầu?"

Vu Văn gãi gãi đầu nói: "À, ngươi tiếp tục đi."

"Nói thế này, dân trấn chính là NPC không liên quan, nhật ký Shirley nói Trương Tam là thợ mộc, thì hắn chính là thợ mộc, Lý Tứ là lão sư, thì Lý Tứ chính là lão sư. Tất cả tin tức đều là từ Shirley cùng cha mẹ Shirley thu được, bản thân bọn họ là không có gì khác nhau, đều là người qua đường Giáp hiểu không?" Địch Lê nói.

"Nhưng là đôi vợ chồng mặc áo blouse trắng này, có thể nhận định thân phận bọn họ, cùng người qua đường Giáp không giống nhau, cho nên thực đặc biệt." Địch Lê lẩm bẩm nói: "Tui lúc đó cho rằng bọn họ là nhân vật mấu chốt, kết quả tra đến cuối cùng cũng vô dụng."

Cậu lúc trước trọng điểm đều ở trên áo blouse trắng, ngược lại xem nhẹ diện mạo.

Cho nên vợ chồng huỳnh quang thay đổi quần áo xuất hiện, cậu liền không lập tức nhận ra.

Cậu dừng một chút, lướt đến bức ảnh tiếp theo.

Liền thấy sau lưng khung ảnh là chữ viết cha mẹ Shirley, nói bức ảnh này chụp Lee cùng vợ Lee.

"Bọn họ gần đây mới vừa kết thúc công tác nên đến đây nghỉ phép, Lee hình như có tâm sự, luôn buồn bực không vui. Có lẽ việc công tác làm cậu lo lắng hoặc không vui? Nhưng bọn họ rất thân thiện."

"Lee?"

Huỳnh quang ô ô hai tiếng.

Du Hoặc lấy xuống bao tay bịt mồm, huỳnh quang thở hổn hển mấy hơi.

Khóe miệng hắn còn một vết máu, trừ cái này ra, từ vẻ ngoài rất khó đem hắn cùng những người trong gương người không ra người quỷ không ra quỷ liên hệ với nhau. Giống như Địch Lê nói, đôi vợ chồng này không giống những người trong gương khác, cùng trấn nhỏ này không hợp nhau, tựa như đem chân nhân quăng vào phim hoạt hình.

"Ngươi là người nơi này?" Du Hoặc hỏi.

Lee ánh mắt mờ mịt chớp mắt một cái: "Nơi này?"

Tần Cứu bổ sung: "Trấn Brandon."

Lee sửng sốt một lát, gật đầu nói: "Ừm, đúng vậy, ta cùng Kelly chuyển đến nơi này, chúng ta nghỉ hưu dài hạn."

Hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Kỳ nghỉ rất dài, lúc trước quá mệt mỏi."

"Vậy ngươi lúc trước làm gì?"

"Ta lúc trước......" Lee mắc kẹt, hắn quay đầu nhìn về phía vợ mình nói: "Các ngươi có thể lấy thứ đồ kia khỏi miệng nàng được không? Chúng ta cùng những người trong gương khác không cùng hội. Chúng ta không hại người."

"Không hại người? Ba tên quỷ kia ai hại?" Vu Văn chỉ vào ba học sinh ở góc tường.

Lee ngập ngừng: "Chúng ta quá đói bụng, rất rất đói. Nhưng chúng ta xác thật không muốn hại người, cho nên mỗi người chỉ uống một chút."

Địch Lê nói: "Vậy các ngươi bò cửa sổ của ta làm gì?"

"Bởi vì không đủ." Lee nói: "Ngươi không thấy những người trong gương khác sao? Bọn họ điên lên có thể hút khô một người. Chúng ta có thể khắc chế, nhưng phải ăn no, bằng không đói lâu sẽ mất khống chế."

Hắn liếc mắt nhìn người trong phòng một cái, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Ta vốn nghĩ, nhiều người như vậy, mỗi người chỉ cần một miếng nhỏ, liền đủ chúng ta căng hơn một ngày, các ngươi cũng không có việc gì. Chúng ta có thể ở chung phi thường tốt mà. Ai biết......"

Ai biết đâm đầu vào họng súng ôn thần.

Tần Cứu đột nhiên hỏi hắn: "Vì cái gì không muốn hại người?"

Lee không biết nhớ tới cái gì, mặt lộ vẻ chán ghét: "Bởi vì chúng ta cùng người nơi này không giống nhau."

Hắn sắc mặt tái nhợt lộ ra bệnh trạng, nói chuyện nhưng ra đâu vào đấy: "Ban đầu thời điểm biến thành như này, ta cùng Kelly uống máu của đối phương, bởi vì...... Nói sao thì, chúng ta cảm thấy việc này kỳ thật là một việc rất thân mật. Nhưng kết quả không được, uống xong chỉ hữu dụng trong ngày, ngày hôm sau đói khát càng nghiêm trọng, trong nháy mắt đó ta cảm thấy ta sắp điên rồi! Quá khó tiếp thu ta kiềm không được, cho nên chỉ có thể tìm dân trấn bình thường."

Hắn nhìn thoáng qua ba học sinh kia, mặt lộ vẻ tiếc nuối mà nói: "Này là biện pháp tốt nhất chúng ta có thể nghĩ đến, ăn ít nhưng ăn nhiều cữ."

Mẹ nó ăn ít nhưng ăn nhiều cữ.

Mọi người vẻ mặt cạn lời.

Du Hoặc biểu tình không quá tốt, dựa theo cách nói của Lee, ngày mai cậu sẽ càng thêm dày vò.

"Ăn ít nhưng ăn nhiều cữ cũng không phải kế lâu dài đi?" Thư Tuyết nói.

"Đương nhiên không phải, nhưng ít ra có thể duy trì đến khi chúng ta biến trở về người thường." Lee nói.

"Có thể biến trở về???"

Mọi người đột nhiên kích động dọa Lee nhảy dựng.

"Có thể." Lee nói: "Trong thị trấn có một mặt gương tương đối đặc biệt, có thể giúp chúng ta biến trở về."

Du Hoặc không quá tin: "Ngươi xác định?"

"Xác định." Lee nói: "Nhưng vị trí gương là ở biến."

"Cái gương kia có đặc trưng gì không?"

"Mặt trên khắc một ngôi sao sáu cánh. Cụ thể ta cũng không rõ lắm, chưa thấy qua. Nhưng nó chắc chắn rất đặc biệt, thời điểm nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra." Lee nói.

Có thể biến trở về là tin tức tốt, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Du Hoặc lại hỏi hắn vài câu về việc trước kia, phát hiện hắn rất mơ hồ.

Không biết là do trường thi chưa cho hắn giả thiết, hay là...... giống các giám thị, do hệ ảnh hưởng lâu đã quên hết?

Đại gia mồm năm miệng mười thương lượng, từng người trở về phòng ngốc , chuẩn bị thu thập một chút đi tìm cái gương kia.

Du Hoặc lại không cử động.

Cậu ma xui quỷ khiến mà từ di động mở ra một tấm ảnh, đưa tới trước mặt Lee và Kelly, hỏi: "Nhận ra nàng không?"

Trên ảnh chụp, mẹ cậu ngồi trên giường bệnh, thần sắc bệnh nặng.

Lee ngây ngẩn cả người.

Hắn vặn vẹo một chút thân thể bị trói, hỏi Du Hoặc: "Ngươi biết nàng sao? Nàng là ai? Ta, ta giống như cùng nàng công tác. Nhưng ta không nhớ rõ......"

"Ta không nhớ rõ......" Lee mờ mịt mà nhắc mãi vài câu, đột nhiên nói: "Bóp da của ta! Giúp ta lấy bóp da!"

"Ở đâu?"

"Trong túi, bên trong túi trong áo."

Khi nói chuyện, Tần Cứu đã từ cổ áo hưu nhàn vói vào, móc ra một bóp tiền nâu.

Sâu trong bóp tiền cất một tấm ảnh chụp, tấm ảnh chụp rất cũ, xem thời gian chụp là nhiều năm trước.

"Các ngươi đến tột cùng bao nhiêu tuổi?" Tần Cứu hỏi một câu, đem ảnh chụp đưa cho Du Hoặc xem.

Lee nói: "40...... Hơn bốn mươi đi."

Hắn đến chính mình bao nhiêu tuổi cũng nhớ không rõ, hắn cư nhiên vẫn luôn không ý thức được. Bởi vì trong thị trấn này không có ai hỏi vấn đề này.

Nếu không phải đụng tới mấy người trẻ tuổi này, nếu không bị thẩm vấn, hắn có khả năng sẽ tiếp tục ở chỗ này mơ màng hồ đồ như vậy, uống máu, tồn tại, sau đó không biết thời gian đi tìm một mặt gương.

Du Hoặc nhìn ảnh chụp trong tay, ảnh chụp có rất nhiều người, đều mặc áo blouse trắng cậu quen thuộc.

Trừ Lee cùng Kelly trẻ ra mười mấy tuổi, cậu còn thấy được hai gương mặt quen thuộc.

Một là mẹ cậu, một là bác sĩ Ngô phụ trách điều trị cho cậu ở nước ngoài—— Bác Ngô Lợi.

Máu toàn thân Du Hoặc đều lạnh đi.

Chủ Đề