Truyện ngôn tình quan hệ khi mang thai

Bởi Hoàng Bảo Trang, Yêu Tinh Gấu Mèo

Giới thiệu về cuốn sách này

Để bảo vệ bản quyền nội dung, Waka chỉ cung cấp cuốn sách trên ứng dụng [App]. Mời bạn truy cập ứng dụng Waka để đọc sách

Nếu chưa có App bạn có thể tải tại đây:

Android

iOS

Hướng dẫn tải App qua BarCode:

B1: Mở app Zalo, Viber, QR code > dùng chức năng quét mã

B2: Chọn tải App ở trang được mở ra sau khi quét mã QR

Tư Duệ ngất đi khiến anh trong trạng thái rối bời không hiểu gì. Cô nói cô mang thai sao? Đứa bé là con ai? Là con người đàn ông kia hay sao?\-"Tư Duệ! Tư Duệ, tỉnh lại đi. Em phải nói cho tôi biết đứa bé là con ai!"Anh lay lay người cô muốn cô tỉnh lại nhưng cô sớm đã bất tỉnh rồi.\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_Tư Duệ được đưa tới bệnh viện cấp cứu trong trạng thái hôn mê, Dương Vân đang ngủ thì cũng bị cuộc điện thoại của anh làm phiền đành phải rời giường tới bệnh viện gấp.\-"Có chuyện gì thế? Sáng nay cô ấy ngất xỉu cũng mới tỉnh lại thôi mà."Dương Vân vừa khám cho cô vừa hỏi anh.Những dấu hôn trên người cô nói lên tất cả, Dương Vân thấy vậy thì giật mình, sửng sốt hỏi:

Advertisement

\-"Cậu bị điên à? Đừng nói với tôi là hai người vừa mới quan hệ đấy nhé? Cô ấy đang mang thai đấy."\-"Thì ra cậu cũng biết cô ấy mang thai à? Vậy là chỉ có mình tôi không biết sao? Vậy tại sao cậu không nói cho tôi biết?"\-"Tôi cũng chỉ mới biết được ít hôm thôi. Tại vì Tư Duệ không cho tôi nói."Dương Vân bắt đầu thanh minh cho mình.\-"Cậu là bạn tôi hay là bạn cô ấy?"Chu Thiệu Huy hỏi ngược lại. \-"Nhưng đứa bé là con của cậu đúng không? Vậy thì tại sao cô ấy lại không nói cho cậu biết chứ?"Dương Vân đưa tay sờ lên cằm, thắc mắc.\-"Không phải. Là con của người khác."Nói đến đây, Chu Thiệu Huy cau mày, thể hiện rõ sự tức tối. Cô không chỉ sau lưng anh qua lại với người khác, mà còn âm mưu bắt anh "đổ vỏ".\-"Trời đất. Không phải chứ? Cậu chắc không?"Dương Vân ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy. Tư Duệ trong mắt anh là một cô gái hiền lành, thuần khiết chứ tại sao lại là một người phụ nữ trăng hoa, tráo trở như vậy được.\-"Là thật. Tôi đã hai lần bắt gặp bọn họ bên nhau rồi."\-"Vậy bây giờ cậu tính thế nào? Hơn nữa hai người có quan hệ là gì? Tôi tưởng hai người cắt đứt quan hệ hơn một tháng trước rồi?"\-"Cậu hỏi nhiều quá đấy. Lo mà làm việc của mình đi! "\-"Cô ấy bị động thai. May là đưa tới bệnh viện kịp thời, nếu không thì đứa bé đã nguy hiểm rồi. Cô ấy sức khoẻ vốn rất yếu, nếu còn có lần sau thì e rằng đứa bé sẽ không may mắn như hôm nay đâu."Dương Vân kiểm tra sơ bộ kết hợp với kết quả xét nghiệm mà bác sĩ khác đã đưa cho anh lúc nãy xong kết luận.\-"Đứa bé được mấy tháng rồi?"\-"Đứa bé được 4 tuần tuổi rồi. Cô ấy cần phải nằm lại bệnh viện để theo dõi. Trong thời gian này cần tránh áp lực tâm lý và xúc động mạnh. Cậu ấy, tôi biết là sinh lực của cậu mạnh nhưng mà ai lại đè một người phụ nữ đang mang thai ra thịt bao giờ. Ít nhất là trong 3 tháng đầu, cậu phải nhịn. Nếu nhịn không được thì ra ngoài kiếm cô khác mà xả, đó là nghề của cậu còn gì?!"Dương Vân nhân cơ hội giáo huấn anh một trận nhưng sau đó lại nhận được ánh mắt lườm cực sắc lạnh từ anh, thế là Dương Vân im bặt không dám nói nữa rồi lẳng lặng rời đi, để lại không gian cho hai người họ. Anh nhìn cô nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhanh xanh xao đi vài phần, người cô gầy đi rất nhiều. Thì ra trước đây cô đã để lộ ra dấu hiệu của người phụ nữ mang thai nhưng anh lại không biết. Nếu là cô mang thai được 4 tuần rồi thì tức là trước khi anh và cô tái kí hợp đồng cơ mà. Tại sao cô biết mình mang thai còn cố tình tiếp cận anh? Rốt cuộc cô có mục đích gì?Chu Thiệu Huy đứng nhìn cô một lúc rồi đi ra ngoài hành lang hút thuốc. Người con gái này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà anh không biết?Tư Duệ từ từ mở mắt, cô nhìn xung quanh bốn bề trắng xoá, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên mũi, tay trái của cô có cái gì đó vương vướng, cô đưa tay lên nhìn thử thì là chiếc kim truyền dịch đang được gắn trên tay cô. Thì ra đây là bệnh viện. Tư Duệ trầm mặc một lúc nghĩ lại chuyện xảy ra trước khi cô ngất đi. Đứa bé? Con của cô? Nghĩ đến đứa bé, cô vội vàng ngồi dậy, miệng không ngừng nói:\-"Con của tôi? Con của tôi đâu rồi?"Anh đứng bên ngoài nghe được tiếng hét thất thanh của cô thì vội chạy vào. Nhìn thấy anh, cô vội nắm lấy tay anh, gấp gáp hỏi:\-"Con của em đâu rồi? Đứa bé đâu rồi? Anh đã làm gì nó?"\-"Tư Duệ, em bình tĩnh đã. Mau lên giường nằm đi. Em còn yếu lắm."Anh vừa nói vừa dìu cô đi về phía giường nhưng Tư Duệ lại hất tay anh ra, nước mắt đã lăn dài trên hai gò má, cô lại nói:\-"Anh trả lại con cho tôi đi. Trả lại con cho tôi."

eyJpdiI6IjA0dmNRZmpqT1NNVEFPb2xLam5ucnc9PSIsInZhbHVlIjoiS2ZNMWliWFdCTmR0ZVZpMkJCK29ud2pvY2ZmU1lteDhuNnFFZnNNMXhJK3ZpV0JRdjE2ZkNMT2FXbGgrS1lYUiIsIm1hYyI6IjU1NmVjMjU5YTZmYTBiY2FkMGNhOTE4NDdhZjFkMGEwOWFhMTgxNDE0MDdlZDQxMGQ0Y2IwODkyMDdkYTA4MjkifQ==

eyJpdiI6Im1lNnNYV01qMGVKR3pnWUNtZnR6eHc9PSIsInZhbHVlIjoiYm1VUkJlYlMwNjd1Z1wvRmFPSThpSFg4RGpjXC85NndkQkFaSWwzcXdOcThzaWFzT2dRRHFHRlF0N3BwOFZxTnZsUWVBdmpwaGJSMlFCUE96M05EdUpBVEpRMURXbm5VVW83QzFGTUdtN1FlbGV2TDZJV3dQM0ppWm5rRXROMGlSb29GN0dRTWttMnVKcGZia0JCVjhKSEJ4Z0pCektQR3l5eXB0QUNwcDArRjQ9IiwibWFjIjoiYzc1MTkwZDAwZDVhMDZlN2VlYzk4NDdlZjIxYjU1ZWI1NTgwODliNGM5ZDIzYjMzYzViODc1MTYxYjI2ZDU5MSJ9

eyJpdiI6IjRTdVc4QWJ4dElQN0VCTFMyNnlhWXc9PSIsInZhbHVlIjoiS3N6dEdcL2U2OVIrZ25qTGxLNnNVa1M3dXBLQ2kwNUVCR3BtaUhrTE9FdHYzK1ZXMDdVMHpWSGlnNGREVU5wQ0giLCJtYWMiOiIyYmQwYjgzMDVhNTk0MWIyZmNkOTEwOTdhN2JhMjhjZTQxMjgxYjZhYzZlYjcxMmJhOWIzYzRiMTY2NzViOGY1In0=

eyJpdiI6InVQTTd1c0I1OStQK0RqK0NmQ3NySXc9PSIsInZhbHVlIjoiUm5PSmF2TnJKVG05dUJvSkpvNmg0eEY0emQ1NnBVdkE5T3lGUU1Odk95eURTdVwvZXpzUE5WT05GaXUxSlZVUFQ2VW00Ylk0dXFPbkMrUnBkZDhhRjFZTUl2RG5WU0xZcTREZlVPN1VBbnVZZGpoMjRZZWhvZHJnMmx1XC9tVkM0WlNwS1pUWWRuN3RDZkJJN1JLeXJmanQ0UUh2T3JEenNEbU1qd0pWVzZrOFVxMCtBeVk4RkFYdlBuRWtDSlFZQlhXQjBqZXFnRk9lN2dOSUlsTkhpZFV0RGxrUE9vTm1pM1wvRTBQdjVTcnVyc0hXcnFBcVVUenRqQVdmWFhNWWp6RFdkem5rN1wvYmVXXC9VdmVsNkNEOTIydz09IiwibWFjIjoiZDVhOGQzMjNiYmQ5OGQ4YmVlMjc5ODAzMzIyYTU5NGQyZmIwZTY3OWI0MmYyMmMxZDI2ZWFlOWNjNjJlMWM2NiJ9

eyJpdiI6IldER01POWJSTHdNZm9oNyt3SHVaTWc9PSIsInZhbHVlIjoiTGhQdzlMNUFNOG1LTmlISnhyOFwvU1I5NmluM2FTU21PXC9oWWxFOFBzOFJtWWRpNkluMzFhN1oxVno5K1g2UWM4IiwibWFjIjoiMmQ3NWIyZDVjNjAwZDZhZTg4OGJhYTI5MThlMzY3NGU5NTc1ODRkZTBlNjIxYmNkYmVhMWQ3ZGI4NDAwZTRmZSJ9

eyJpdiI6IlwvWlIyMTJ2Q1dBVTlIZlIzT2YydzFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklrcUdxSUlZd2orVTBISm5xWm9CMCtVV013Q2VLTklsSll2Tk9yZ3VCb1VDN2xYRnQ2dkZSM0c0cnZBVVRcL2tBWXhRQ0Zta09tZlwveDRYem0yZ05BazlSVUNuS0NEc21HN3Q3eXdtXC84aDNuZ3NWUFU3c2VUNWpBYmZRcmlZOHZDY0pZS0lmbG9SdkVPUnBjb0o5dllqUT09IiwibWFjIjoiOTgzYjMzMzg4ZmUzNjcxYjU4Nzc1ZTFmN2ZhNmRkNjYyNTFiY2E1OTIzYTcyNjEyZmVmODhiZGQ4Yzg5NzgwMiJ9

eyJpdiI6InBySWhFOXJkQzVMYWtVXC9FZmdzWERBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZuaXZZckhQZ09QNkhoZCtNd0doUEcycWhRY0xFSmZTUTdIMTdaWm8xYUZcL1hxdFwvOTB4T3o5K2dGSWtMcU1vVyIsIm1hYyI6IjQyZjhjNzhhMzk5NmIyZDI4YzE1MDcyMTk3NDQwZDExMjcxYWRlMTNjMjA2OTQxZTZkNzA4NmUwMjBlNGI0MTYifQ==

eyJpdiI6IlBTOVg1SUFyTnNrbXBxMmNsSmU0bFE9PSIsInZhbHVlIjoiNWNtdnF5ZFlZcVp1VVI1S0kzOTJRMkFhcUx4MklWVVliN0trbllwM0oydWJvMThhZFYwMHkrRUNKeUVMVklVQnNIUjBMbEJvSlphbUt0dU9xMjJqblVBdnRIcUw4NnZIdGtZQXdDVmtHS2J1Mk1jUWduVXdrd21PUEJWU0srSWFUaGZ5VG0yZEN1MEdmYVVwWElNdmlVZVYzNVBnbXNBY1lZVDhpZFhHQmJCWEFrQ2lmU2RibHhHdXlYeWd0MU1LOG1za0hMMjZVM3lkTmlhelVRRFRsMzZLaXdyQ1ZNRHpYRER4dWxhMUhndnMwTDcybEo0U085VGxJclR1ODZhY3lCNFNCNUJpMnlvSkZmc1dJVFdhS0J1MEplOEpJTm5EbmxpaGFcLytTTkp3PSIsIm1hYyI6Ijc4MzU5MDBiYTljYmRhOTA5YTBmNzc5OTUxOWM3MWI2NGRhMmM2NThmNzdjMGNkMzJmYTI1Mzc5NDI2NTlkNjAifQ==

eyJpdiI6Ik5oTHVYS09LYVdTRWNLYWdpU2tGVWc9PSIsInZhbHVlIjoibVcrN3lFYXR4VTNyeUs5UFBQWTA4S2lJRStLS1p6Y0I2d0ZMaHA5S3U2bW5YSEJkSmlzR213ZkdaXC9IUHgwaE0iLCJtYWMiOiJiOTY4ZDBmZTlhM2ZiNTY4NjQ2NmZkMzk4M2M5M2ZmMWRjNzc3OTUzZmQ0OTUzYzExYTBlYTIxMDJjOTgzZTFlIn0=

eyJpdiI6ImlyRmZNY0dsZU9NcWlSbXdcL2wxTDRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjR5aCtlcmtEU3dxQk1ab0xYeEd2MkFWU1ZMT1dPYXpcLzhBZ1wvaXQ4ZXpVQ3hDQnkxdjFVVTdDNmR4RG54c20raGRVcjhmTFNQQXNFMWpOWEpaZG1tOFFZZUo3ek1EcDRlZStRTFdmMGJIQ3Zjakx0ZWRVVVBrSis0STZFQWdhaEs2REhyUTI1eVUwbzRFRUVpQ1M3eGt1aFBQXC9XSDlPWWpKWXNvRGVEYWFvZnhzQWtMWVo1Y0lZbHRLZzRkMjNkRnpvU2U3VWdSOUszd1VwVVdkZWdHYnpyS0NsbFFrTXdBRGZEV0tQb2tmWHRnWGRYbWRkbE1tMDhmbWVvWW5wM2pBclEzSjY4WmlHQ1piamlwWXorNkIrMnRPVTA3Z2NQYXNHb0dCOEd1XC9aWFwvZnZcL0NYdWlPSjVhRUUzVkliOW1UMUJjMmhPbzNRVHBuT1ZleVBYbUNBZz09IiwibWFjIjoiYTFiYzIyODVhOGQ3OGM3ODI2MTU0NzI0YWE3MTlhMzZiZDI1NGUxNmU2ODdjMGY5MGYyMjBhMzQ1ZjNlN2E0MSJ9

Quân Cưới

Chương 53: Chuyện Mang Thai

Đệ Tứ Cá Bình Quả L

07/11/2014

Mang thai đến tháng thứ tám, bụng Hàn Mai lớn một cách kỳ cục, còn lớn hơn cả bụng của người sắp sinh! Vân trên bụng cũng chuyển sang màu đỏ tím sậm hơn. Nguyên nhân có thể là bởi vì bụng bị căng quá lớn, sờ lên thì thấy thô sáp, da phía trên cũng trở nên đặc biệt mỏng, thỉnh thoảng còn có điểm nhột. Mỗi lần Hàn Mai thấy nhột bụng, Triệu Kiến Quốc đều dùng lòng bàn tay xoa nhẹ cho cô, lòng bàn tay nhiều năm làm lính lưu lại vết chai thật dày, nhẹ nhàng cọ xát trên da bụng mềm mại của Hàn Mai, cảm giác kia thật thoải mái.Lần đầu tiên Hàn Mai cảm thấy máy thai thì bụng của cô chưa lớn như hiện tại, lúc ấy Triệu Kiến Quốc đang ôm hông của cô nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Lúc vừa muốn ngủ thì cảm thấy trong bụng giống như có con cá nhỏ khẽ quẫy đuôi bơi từ trái qua phải, cảm giác kia không nói rõ ra được, lần đầu tiên chân thực cảm thấy sự tồn tại của đứa bé, Hàn Mai không nói hết có bao nhiêu hạnh phúc cùng vui sướng, đồng thời lại có chút sợ hãi, lo lắng mình không thể chăm sóc tốt cho đứa bé.Triệu Kiến Quốc trực tiếp ngồi dậy, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm bụng của Hàn Mai, không biết có phải là do chưa tỉnh ngủ hay không mà hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, ngây ngốc nói, “Vợ, bên trong có người!”Hàn Mai dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của người bên cạnh, trêu ghẹo nói, “Thật á? Bên trong có người cá tí hon đấy!”Triệu Kiến Quốc cũng không để ý tới giễu cợt của Hàn Mai, đặt lại tay lên bụng cô, nhưng chờ cả ngày cũng không thấy đứa nhỏ trong bụng Hàn Mai có phản ứng, không thể làm gì khác hơn là thất vọng đi ngủ.Từ đó về sau, mỗi ngày đến khi đi ngủ Triệu Kiến Quốc liền yêu thích đặt tay lên bụng Hàn Mai, còn không chịu cách áo ngủ, nhất định phải chạm vào da thịt mới chịu, nói như thế mới không cản trở anh và con trai giao tiếp, Hàn Mai giận, trợn trắng mắt nhìn anh. Thật may là từ lúc cô mang thai, so với những bộ phận khác thì bụng lạnh hơn một chút, được Triệu Kiến Quốc vuốt ve như vậy, cảm giác ấm áp cũng không quá khó chịu.Từ lần máy thai đầu tiên đến bây giờ, bảo bảo trong bụng Hàn Mai càng lúc càng náo động, thường thường thì cho cô một đấm hoặc đạp cho cô một cước, hơn nữa tính khí càng lúc càng lớn, có lúc có thể là tư thế ngồi của Hàn Mai khiến nó không thoải mái, nó liền ở trong bụng cô vung liên tiếp bốn, năm quyền, trái một quyền, phải một quyền, rất có sức lực, chỉ khổ Hàn Mai không biết nên ngồi như thế nào mới tốt.Triệu Kiến Quốc biết được còn ở bên cạnh cười lạnh nói, tương lai tiểu tử này chắc chắn là mầm non quân nhân, không hổ là con trai của anh. Hàn Mai mỗi lần nghe anh nói như vậy đều trả cho anh một ánh mắt xem thường, con của cô, mặc kệ là con trai hay con gái, cô sẽ không buộc nó phải làm chuyện nó không thích.Nói ra cũng kỳ quái, vật nhỏ trong bụng Hàn Mai hình như đặc biệt nhạy cảm với giọng nói của Triệu Kiến Quốc, ban ngày Triệu Kiến Quốc không ở nhà thì rất ngoan ngoãn, đến tối anh về nhà, chỉ cần mở miệng nói một câu, vật nhỏ liền bắt đầu ầm ĩ chơi đùa khiến cô cực kỳ khó chịu, mỗi lần đều là Triệu Kiến Quốc dùng tay xoa xoa bụng, nói đôi câu nó mới bằng lòng bỏ qua.Sau đó Hàn Mai thông minh ra, mỗi lần Triệu Kiến Quốc về nhà đều che miệng anh lại không cho nói chuyện, quả nhiên vật nhỏ trong bụng liền ngoan ngoãn, không gây chuyện nữa. Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn, tiểu tử kia lại bắt đầu nghịch ngợm, mỗi đêm đúng mười một giờ liền vui mừng múa một bài quân quyền, hại Hàn Mai đang ngủ say cũng bị tiểu tử thối này đánh thức, ngồi dậy bật đèn lên, bất đắc dĩ nhìn bụng, không biết phải làm sao.Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai im lặng, ngồi một bên mím môi cười trộm, nghĩ thầm ai bảo mấy ngày nay em không cho anh nói chuyện với con, anh cũng kìm nén khó chịu lắm rồi, xem ra vẫn là con trai anh thương anh! Chờ tiểu tử thối con ra đời, cha nhất định sẽ tặng con một phần thưởng thật lớn!

Nhìn vợ bị con con trai ầm ĩ mà khó chịu, anh lại đau lòng, sờ sờ bụng Hàn Mai nói, “Con trai ngoan! Nên đi ngủ rồi, nếu không một lát nữa mẹ con sẽ tức giận!” Nói xong còn hôn lên bụng Hàn Mai một cái thật mạnh, sau đó thì nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.Quả nhiên, một lát sau, số lần máy thai liền ít đi, sau đó dần dần ngừng lại.Hàn Mai thấy vẻ mặt hả hê của Triệu Kiến Quốc thì giận, tại sao cô mệt nhọc mang thai đứa bé mười tháng mà con trai lại thân thiết với cha nó hơn? Càng nghĩ càng giận, không nhịn được mà chua xót nói với Triệu Kiến Quốc, “Anh thật ra rất biết làm cha đúng không?” Triệu Kiến Quốc biết trong lòng vợ không thoải mái, lúc này ngàn vạn lần cũng không thể tiến công chính diện, mà phải vu hồi*, vì thế anh liền cợt nhả nói, “Không có em, anh có tốt hơn nữa cũng không dùng được!”[vu hồi: trong quân sự, cách đánh vu hồi được dùng để chỉ tấn công địch từ hai bên sườn hoặc từ sau lưng. Ý của TKQ là phải nịnh nọt HM, để cô hết giận]Hàn Mai lườm anh một cái liền nằm xuống ngủ.Triệu Kiến Quốc cũng không thức nữa, tắt đèn nằm xuống ôm vợ ngủ.****************Sống trong bộ đội nhiều năm, Triệu Kiến Quốc có thói quen dậy sớm, đến giờ liền tự nhiên tỉnh lại. Trước kia chưa mang thai, Hàn Mai cũng sẽ dậy cùng lúc chuẩn bị điểm tâm cho anh, nhưng sau khi cô có thai rồi thì đặc biệt thích ngủ, hôm nào dậy quá sớm thì cả ngày hôm đó sẽ không có tinh thần. Triệu Kiến Quốc thương vợ nên cũng không để cô phải dậy sớm cùng mình mà để cho cô tiếp tục nằm ngủ. Cho nên điểm tâm đều là do Hàn Mai chuẩn bị từ tối hôm trước, sáng hôm sau Triệu Kiến Quốc chỉ cần hâm nóng lại là ăn được, còn cô thì vẫn tiếp tục ngủ nướng.Mỗi sáng, trước khi ra ngoài, Triệu Kiến Quốc đều đến bên giường dặn dò Hàn Mai một tiếng, nhắc cô dậy thì nhớ uống canh anh cất trong nồi giữ nhiệt, có chuyện gì cần gọi anh thì không cần tự mình đi, sang bảo Lưu Anh đi gọi là được..

Huyên thuyên một đống chuyện, Hàn Mai nghe xong, tai cũng muốn chai luôn. Nhưng Triệu Kiến Quốc một chút cũng không ngại phiền, mỗi ngày đều phải khiến Hàn Mai nghe xong, anh mới bằng lòng để cô về lại giường.Cũng không biết là từ lúc nào mà vật nhỏ trong bụng Hàn Mai đã bắt đầu thích tiếng còi rời giường trong bộ đội. Mỗi ngày còi báo hiệu rời giường vang lên là bắt đầu đạp, mỗi lần đều phải hơn một tiếng đồng hồ, lần nào cũng đợi Hàn Mai cử động xong mới để im cho cô tiếp tục ngủ nướng. Hàn Mai nghi ngờ, chẳng lẽ trong bụng cô thực sự là con trai? Bằng không thế nào lại cùng một đức hạnh với cha nó, mỗi ngày đều không bỏ qua cho cô như vậy? Nghĩ tới đây, Hàn Mai đột nhiên cảm thấy sinh một đứa con gái khéo léo, hiểu chuyện thì tốt biết bao!Không tới một tháng nữa là tới ngày sinh dự tính, Hàn Mai đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết khi sinh từ hai tháng trước. Đến lúc sinh, cô không biết mình sẽ phải đợi bao lâu, nếu như thuận lợi thì không nói làm gì, nhưng nếu chẳng may có gì ngoài ý muốn cũng không cần về lấy nữa. Trường hợp cần thiết thì nhất định là phải sinh mổ rồi, chờ vết mổ bình phục cũng phải sáu, bảy ngày mới có thể ra viện, hơn nữa Triệu Kiến Quốc luôn không yên lòng, nói không chừng sẽ bắt cô nằm viện mười ngày, nửa tháng. Cho nên, đến lúc đó, khả năng Hàn Mai sẽ cần dùng đến nhiều đồ hơn, chỉ riêng quần áo cho bảo bảo mặc cũng đã sáu bộ, còn có mũ quả dưa, tất nhỏ… Hàn Mai sợ mình không đủ sữa liền mua trước mấy hộp sữa bột về, chờ đến lúc vào viện sẽ mang theo. Những thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, hiện tại chỉ còn chờ tiểu tử trong bụng cô đi ra nữa thôi.Bây giờ, Hàn Mai cả ngày nâng cao bụng bự, không có Triệu Kiến Quốc, muốn đi xuống cầu thang cũng khó khăn chứ đừng nói đến ra ngoài. May mà có Lưu Anh ở cùng tầng với cô, nhàm chán còn có thể đến bên đấy chơi, nếu không thì cô có thể sẽ buồn chết mất!Gần đây, bảo bảo trong bụng Hàn Mai hoạt động ngày càng thường xuyên, thỉnh thoảng trên bụng cô sẽ hiện lên hình như quả đấm nhỏ, có lúc lại giống như cái mông nhỏ, thậm chí có vài lần Hàn Mai có thể cảm thấy được bảo bảo lật người trong bụng cô.Hiện tại, tiểu tử này nghe lời hơn trước kia rất nhiều, có lúc nó ở trong bụng Hàn Mai trở mình, chân nhỏ không cẩn thận chạm tới dạ dày cô, chỉ cần sờ sờ nó, nói đôi câu nhẹ nhàng, nó sẽ ngoan ngoãn đem chân dời đi.Triệu Kiến Quốc thì càng ngày càng nhàn rỗi, mỗi ngày huấn luyện xong đều chạy về nhà, dính vào sau mông Hàn Mai nhìn chằm chằm.Hàn Mai nhìn ra được, ngoài mặt anh tỏ ra không sao, nhưng trong nội tâm còn khẩn trương hơn cả cô, chỉ sợ mẹ con cô xảy ra chuyện mà anh lại không kịp chạy về. Bình thường lúc huấn luyện còn luôn nhìn về ban công nhà mình, gần đây lại càng thêm suy nghĩ tìm ra biện pháp để trông chừng cô, anh đặt một mặt gương trên ban công, nếu Hàn Mai cảm thấy bụng không thoải mái thì cầm gương giơ lên, như vậy anh ở trong sân huấn luyện thấy ánh sáng phản chiếu cũng có thể biết là vợ đang gọi mình.Hàn Mai nhìn Triệu Kiến Quốc đứng ngoài ban công chuyên chú giải thích cho cô vị trí đặt gương, góc độ như thế nào, trong lúc bất chợt liền có loại kích động muốn khóc, đi qua ôm ngang hông anh. Kể từ khi bụng bắt đầu to lên, đã thật lâu rồi cô không ôm anh, đều là Triệu Kiến Quốc từ phía sau ôm cô, hiện tại cô chỉ có thể nghiêng thân mới ôm được anh.“Anh không cần lo lắng, em và con sẽ không sao đâu!” Hàn Mai kề mặt lên lưng Triệu Kiến Quốc, nhẹ giọng nói ra.

“Anh chỉ còn có em và con…” Anh không quay đầu lại, trong tay còn cầm tấm gương, Hàn Mai không thấy được vẻ mặt của anh, hai người cứ lẳng lặng đứng như vậy, một lúc sau Triệu Kiến Quốc mới thở dài, thả gương trong tay ra, xoay người ôm lấy Hàn Mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

Video liên quan

Chủ Đề