10 chương trình hbo hay nhất mọi thời đại năm 2022

Đây là 10 bộ phim truyền hình xuất sắc mang nhiều ảnh hưởng đến văn hoá đại chúng và lịch sử màn ảnh nhỏ.

Hiện nay, đây là thời đại mà chúng ta có thể gọi là thời đại bùng nổ phim truyền hình, phim dài tập và các chương trình TV. Kể từ khi The Sopranos thay đổi cả nền phim ảnh trên màn ảnh nhỏ, người xem được chứng kiến sự ra đời của nhiều series càng lúc càng hấp dẫn, táo bạo và cạnh tranh gay gắt với nhau.

Hãy cùng nhìn lại 10 phim truyền hình hay nhất mọi thời đại trong lịch sử nghệ thuật của nó. Trong danh sách này, rating vốn không quan trọng. Một series nhiều người xem chưa chắc đã hay và một series bị cancel sớm chưa chắc đã dở.

  10. Game of Thrones (2011 - 2019)

Dù mùa cuối cùng có gây nên thất vọng như thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể phủ nhận được Game of Thrones là một trong những series có sức ảnh hưởng nhất trong thập niên 2010. Được xem như “The Sopranos ở Trung Địa”, series giả tưởng kỳ ảo của HBO đã phá vỡ ranh giới của thể loại để mang đến cho người xem một câu chuyện ly kỳ và thực tế, vượt ra khỏi những trang giấy trong tiểu thuyết của George R.R. Martin.

Dù gây chú ý với những cảnh khoả thân, những con rồng khổng lồ hay những cảnh đầu rơi máu chảy, linh hồn của nó vẫn là câu chuyện về chính trị, sự phản bội, chiến tranh, âm mưu và quan trọng nhất vẫn là cuộc tranh giành quyền lực giữa các gia tộc lớn. 

9. Freaks and Geeks (1999-2000)

Paul Feig và Judd Apatow thực sự đã bắt được nỗi đau khổ của thế hệ thanh thiếu niên ở Mỹ trong phim hài xúc động này, lấy bối cảnh ở một thị trấn Michigan vào năm 1980. Dù đáng tiếc nó chỉ tồn tại 1 season, nhưng 18 tập của nó đều rất chân thật, soundtrack đỉnh và dàn diễn viên sau này đều trở thành các tên tuổi lớn.

Martin Starr trong vai Bill, Jason Segel vai Nick, Seth Rogen vai Ken, James Franco vai Daniel và nhất là Linda Cardellini vai Lindsay - đây là những đứa trẻ lạc loài và khao khát một nơi chúng thuộc về, dù cho đấy đơn giản là trò Dungeons & Dragons.

  8. All in the Family (1971-1979)

All in the Family nằm trong danh sách này vì độ táo bạo trong nội dung ở thời điểm ra mắt vào những năm 70. Phim xoay quanh một gia đình với người chồng Archie Bunker to mồm và kỳ thị, vợ là Edith, con gái theo nữ quyền Gloria và người chồng hippie Mike. Họ cùng sống dưới một mái nhà ở Queens và những cuộc cãi vã trên TV là hình ảnh quen thuộc của các gia đình ngoài đời.

Bộ phim chiếm top 1 rating mỗi năm vì không hạ thấp và sỉ nhục nhân vật của nó, dù họ có xấu xí thế nào đi chăng nữa. Nam diễn viên Carroll O'Connor mang đến cho Archie phẩm giá và sự đứng đắn, ngay cả khi nhân vật bày tỏ ý kiến như “Anh Quốc là đất nước đồng tính.” 

All in the Family khám phá những nội dung mà phim truyền hình trước đó không có can đảm thể hiện như phân biệt chủng tộc, phân biệt giới tính, nạo phá thai, kiểm soát súng, tình dục trước hôn nhân, tôn giáo - nội dung nào cũng có thể xuất hiện trên màn ảnh.

  7. The Twilight Zone (1959-1964)

Series sci-fi anthology (các phần hoặc các tập không liên quan đến nhau) của Rod Serling vẫn có thể làm bạn choáng ngợp cho đến ngày nay.

Những tập hay nhất của Twilight Zone rất thích hợp với khán giả hứng thú với câu chuyện kỳ dị như người ngoài hành tinh, một khu dân cư bỗng nổi điên, những chiếc mặt nạ chết gớm ghiếc, những con búp bê biết nói…

  Nhiều hình ảnh trong phim đã trở thành kinh điển như William Shatner nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ máy bay và thấy một con quỷ lùn, cho đến cảnh Richard Kiel trong vai một quái vật ngoài hành tinh khổng lồ với gương mặt tươi cười và mang đến tất cả các giải pháp cho vấn đề của Trái Đất - đơn giản vì hắn ta muốn phục vụ con người.

  6. The Simpsons (1989 - Hiện tại)

Series hoạt hình yêu thích của Mỹ đã làm thế nào để có thể tồn tại cho đến ngày nay? Lý do lớn nhất có lẽ là vì ẩn sau vẻ ngớ ngẩn của một bộ phim hoạt hình, The Simpsons là cho thấy một gia đình rất thực tế với các nhân vật như Homer, người bố ngớ ngẩn, sai lầm của tạo hoá mà bất cứ ai cũng sợ có thể trở thành; hay có lẽ là nhân vật Lisa, tiếng nói của sự khôn ngoan.

Chưa kể các nhân vật cũng thú vị và hài hước không kém như Apu, Krusty, Flanders, Monty Burns, Amanda Hugginkiss… Họ uống rượu, hút thuốc, lái xe không đeo dây an toàn, xả rác, bắn súng. Thật sai lầm khi cho rằng The Simpsons là một bộ phim hoạt hình mang tính giáo dục dành cho trẻ nhỏ. Nhưng hoàn toàn đúng khi nói đây là phim hoạt hình mang tính giáo dục dành cho người lớn, bởi nó phơi bày thực trạng xã hội và tất cả những điểm xấu xí mà chúng ta đã, đang hay có thể trở thành.

  5. Seinfeld (1989 - 1998)

Seinfeld là show hài xuất sắc của Mỹ, xoay quanh một nhóm 4 người bạn với tính cách rất tồi cùng sống ở New York là Jerry, George, Elaine và Kramer. Quãng thời gian phim lên sóng, ai cũng có thể nói rằng đây là phim hài sitcom vui nhất họ từng xem, tuần nào cũng tràn đầy những câu chuyện thú vị.

Nhưng dù bạn đã xem hết 180 tập bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó vẫn cuốn bạn trở lại như người đi trong sa mạc. Jerry Seinfeld và Larry David đã đặt ra luật lệ ngay từ đầu - “Không ôm, không học" (“No hugging, no learning"). Trước Seinfeld, phim sitcom mỗi khi kết thúc đều là các nhân vật ôm nhau và học được một bài học nho nhỏ, nhưng series này đã phá vỡ mô-tuýp đó khi các nhân vật không ôm và cũng chẳng học được gì ở cuối mỗi tập. Được mệnh danh là series “chẳng về cái gì cả", nhưng thực tế, Seinfeld nói về mọi thứ, mỗi thứ một ít.

  Như nữ diễn viên Julia Louis-Dreyfus đã nói với Rolling Stone vào năm 1998 rằng, “Thực tế thì đây là một nhóm 4 nhân vật thảm hại và tốt nhất là nên rã nhóm cho xong. Ý tôi là, nếu bạn lùi lại và nhìn từ xa, quan sát những điều xảy ra mỗi tuần thì bạn sẽ thấy họ đối xử tồi tệ với nhau. Nhưng họ vẫn tiếp tục chơi với nhau. Đúng là thảm hại.” Và thật ra cũng chẳng có gì sai với điều đó cả.

  4. Mad Men (2007 - 2015)

Giấc mơ Mỹ và cách bán nó - trừ bỏ đối với Don Draper và những kẻ lừa đảo của công ty quảng cáo Sterling Cooper, bán hàng chính là giấc mơ Mỹ.

Mad Men đã gây náo động từ lúc lên sóng đài AMC, một phần cũng bởi những vấn đề nổi cộm mà nó thể hiện như sự hào nhoáng của quảng cáo, tình dục, tiền bạc, rượu chè và thuốc lá. Nhưng đồng thời, series này hay cũng bởi nó là một phim chính kịch người lớn táo bạo không nói về cảnh sát hay tội phạm (hoặc bác sĩ hay luật sư), mà thể hiện một câu chuyện với chủ đề mới.

Những nhân vật của nó đa dạng tính cách và có chiều sâu, chẳng hạn như nam chính Don phong lưu do Jon Hamm thủ vai, một thiên tài có thể định hình giấc mơ và khát khao của người khác, nhưng không thể thoát khỏi nỗi cô đơn của chính mình. Anh ta là một kẻ lừa đảo, cướp danh tính của một sĩ quan tham gia Chiến tranh Triều Tiên đã chết và xây dựng một cuộc sống mới dựa trên những lời dối trá.

“Một nhân viên quảng cáo giỏi cũng giống như một nghệ sĩ, khơi rãnh cho dòng chảy văn hoá,” nhà sáng tạo Matthew Weiner nói với Rolling Stone. “Họ cầm một cái gương lên nói rằng, ‘Đây là bạn trong mơ. Đây cũng là điều bạn sợ hãi’”. Don có thể khiến một căn phòng bật khóc khi đang trình bày ý tưởng (pitching) cho Kodak Carousel, mặc dù những kỷ niệm gia đình hạnh phúc mà anh ta đang bán là giả tạo. Không có phim truyền hình nào quyến rũ như Mad Men - dù là trước đó hay bây giờ.

  3. Breaking Bad (2008-2013)

Bryan Cranston, nam diễn viên trước đó từng thủ vai một nha sĩ trong Seinfeld và người bố đáng mến trong Malcolm in the Middle, đã trở thành phản diện nổi tiếng trong bộ phim noir của Vince Gilligan trên đài AMC.

Ông đóng vai Walter White, một giáo viên hoá học bị ung thư và quyết định chăm lo cho gia đình bằng việc trở thành chuyên gia chế ma tuý đá. Thật không may cho gia đình ông, nạn nhân của ông và bất cứ ai mà ông gặp. Ông ta yêu cuộc sống và nghề nghiệp mới của mình dưới bí danh Heisenberg.

Nhân vật này đáng sợ vì ông ta quá bình thường - bất cứ kẻ thảm hại người Mỹ nào cũng đều có cơ hội để trở thành một người như Walter. Với Walter, còn đường để lún sâu vào tội ác mở ra khi ông ta có thể trở nên thực sự giỏi giang ở một việc nào đó, nó làm ông ta cảm thấy đặc biệt. Đấy là điều khiến Breaking Bad gây nghiện như những viên đá xanh trong tựa bầu trời mà Walter chế ra. Khi Walt càng lúc càng hợp nhất với Heisenberg, ông ta càng chìm vào mặt tối của giấc mơ Mỹ.

"Tôi không gặp nguy hiểm, Skyler," ông ta nói với vợ và câu thoại sau đó đã trở thành huyền thoại của nhân vật này. "Tôi chính là nguy hiểm. Một kẻ mở cửa rồi bị bắn và cô nghĩ đó là tôi? Tôi chính là kẻ gõ cửa!" Sau khi đánh bom một ông trùm, ông ta gọi về với vợ để "báo tin chiến thắng". Ông tin mình đã chiến thắng, dù bi kịch là ông đã đánh mất chính bản thân mình.

  2. The Wire (2002 - 2008)

Cựu nhà báo/Biên kịch David Simon rất tham vọng với câu chuyện về cuộc chơi ma tuý ở Baltimore là The Wire, chiếu trên đài HBO. Ông xây dựng nên một thành phố đầy rẫy những chính trị gia biến chất, những kẻ buôn thuốc trên đường phố và những cảnh sát chỉ quan tâm đến tội lớn nhất là “khi người ta chĩa mũi vào những chuyện không nên chĩa mũi.”

Mỗi season là một câu chuyện khác nhau, lúc thì tập trung vào cuộc chiến ma tuý và băng Barksdale ở season 1 và season 3, khi thì về đói nghèo ở season 2, lúc thì nói đến hệ thống giáo dục ở season 4. 
 
“Sau season 1, tôi nghĩ rằng, ‘Không lý nào mình lại được renewed,’” Simon nói với Rolling Stone. “Nhưng không ai bảo chúng tôi dừng lại. Ý tôi là, bất cứ kẻ ngốc nào làm hơn 50 tập phim trên TV để nói về vết nhơ của một thành phố Mỹ và mong đợi mọi người xem nó đều xứng đáng với những gì mà anh ta nhận được.”

The Wire mang đến cho chúng ta những nhân vật thú vị chưa từng có, như Stringer Bell xảo quyệt của Idris Elba hay Joe của Robert F. Chew thích nói văn chương. Nhưng ấn tượng nhất phải là Omar cực ngầu do Michael K. Williams thủ vai, một kẻ báo thù mặc áo khoác dài, cầm trên tay một khẩu shotgun.

  Có rất nhiều khoảnh khắc khó quên trong The Wire - như Omar giải thích nỗi đau của mình cho tên sát thủ đeo nơ Brother Mouzone; Avon và Stringer trên ban công cùng mơ tưởng về một tương lai mà họ biết rằng sẽ không bao giờ đến… Nhưng cảm giác đau buồn là thứ thấm đẫm The Wire, khi trò chơi chiến thắng, tất cả họ đều thua.

  1. The Sopranos (1999-2007)

Series tội phạm này đã cắt lịch sử phim dài tập trên màn ảnh nhỏ ra làm hai (trước 2000 và sau năm 2000), mở ra thời đại hoàng kim khi bỗng dưng mọi thứ đều có thể đưa lên phim truyền hình. Với The Sopranos, biên kịch, nhà sản xuất David Chase đã tạo ra một nhân vật phản anh hùng người Mỹ bất tử là Tony Soprano, ông trùm của băng New Jersey, do James Gandolfini thể hiện. Tony Soprano là thủ lĩnh của những kẻ mang trên mình nhiều vết thương, những người chồng, người cha phải sống với những bí mật, giết người và những ký ức đen tối.

The Sopranos đã thay đổi cả lịch sử phim truyền hình. Chase cho thấy tham vọng kể chuyện mà bạn có thể mang lên màn ảnh nhỏ, và không lâu sau đó, ai cũng muốn thách thức ông. Những phim như The Wire, Mad Men, Breaking Bad sẽ không thể xuất hiện nếu không có The Sopranos.

Nhưng kẻ tiên phong cũng gặp nhiều khó khăn khi Chase phải mất nhiều thời gian thuyết phục các nhà đài tiếp nhận một câu chuyện về một tên xã hội đen vừa đi trị liệu tâm lý, trong khi mẹ hắn ta thì âm mưu giết y. Không có cách nào biết được khán giả sẽ đón nhận series này ra sao, nhưng cuối cùng thì The Sopranos vẫn đi hết 6 mùa đẫm máu, hài hước và tuyệt vời của nó trên HBO.

The Sopranos thành công cũng chính một phần nhờ diễn xuất của Gandolfini, nam diễn viên được đánh giá là người có thể mang hết sự đau khổ của nhân vật từ trên những trang giấy lên màn ảnh. Ngoài ra, kịch bản, diễn xuất của các diễn viên khác và chỉ đạo của The Sopranos cũng vượt xa những bộ phim trước đó.

Trong The Sopranos, lòng trung thành đối với gia đình có thể dễ dàng đổi chiều, cả trên đường phố và dưới một mái nhà. Đừng cố gắng yêu thích một nhân vật nào đó quá nhiều bởi bạn sẽ chẳng biết họ bất chợt “tèo” lúc nào đâu. Luôn luôn có cảm giác nguy hiểm ẩn hiện đâu đây, và hơn 1 thập kỷ sau khi bữa tối ở Jersey trên nền nhạc Don't Stop Believin' trong phim mờ dần vào màn đêm, The Sopranos vẫn là chuẩn mực truyền hình dành cho tất cả phim “hậu bối" sau này noi theo và cố gắng vượt qua. 

Nguồn: RollingStone. Ảnh: Variety, THR, Den of Geek, Vanity, 9News

Danh sách kền kền được cập nhật ngày 8 tháng 12 năm 2022Updated Dec. 8, 2022

Lấy cổ phiếu của danh mục đáng gờm của Mạng cao cấp.

Photo-Illustration: Emily Denniston/Kền kền và ảnh của HBO

10 chương trình hbo hay nhất mọi thời đại năm 2022

Photo-Illustration: Emily Denniston/Kền kền và ảnh của HBO

10 chương trình hbo hay nhất mọi thời đại năm 2022

Photo-Illustration: Emily Denniston/Kền kền và ảnh của HBO

Câu chuyện này ban đầu được xuất bản vào năm 2019 và đã được cập nhật để phản ánh các tựa game gần đây của HBO.Miniseries có thể được tìm thấy ở đây.

Trong quá trình mở rộng nhanh chóng của truyền hình cáp và vệ tinh vào những năm 1980, HBO là một trong những điểm bán hàng lớn nhất của Dịch vụ mới, nhờ một đội hình có các bộ phim sân khấu gần đây, các buổi hòa nhạc, đặc biệt hài kịch, và thậm chí cả Broadway không thường xuyên ở BroadwayHiển thị và không phải là bộ phim sitcom và phim truyền hình.Ngày nay, HBO vẫn là một trong những lần rút tiền hàng đầu của TV, nhưng nó chủ yếu là vì các chương trình như Watchmen và Kế vị chứ không phải vì những người đăng ký rất háo hức bắt kịp Ocean, 8 và kẻ săn mồi.Bắt đầu từ cuối những năm 1990-và đặc biệt là sau khi Sopranos ra mắt vào năm 1999-mạng đã phát triển danh tiếng là nơi tìm ra loại đài truyền hình kể chuyện gốc tinh vi và các cửa hàng có khả năng cơ bản sẽ chạm vào.

Nhưng không phải tất cả mọi thứ, các giám đốc điều hành của HBO đều có thể là vàng rắn.Khi mạng mở rộng vào thị trường phát trực tuyến với HBO Max-không lâu sau khi chủ sở hữu mới AT & T bắt đầu thúc đẩy nhiều hơn một số lượng theo kiểu Netflix, chất lượng nếu có thời gian tiếp cận để làm truyền hình-đó là thời điểm tốt để đánh giá lại những gìNhóm lập trình của HBO đã mang đến màn hình của chúng tôi, quá khứ và hiện tại.Chúng tôi đã nhìn lại mọi bộ phim hài và phim truyền hình gốc của HBO: từ các chương trình của thập niên 80 là truyền hình thường xuyên nhưng với những cô gái khỏa thân và những lời tán tỉnh, qua vụ nổ trong những chiếc Aughts của một số truyền hình thực sự mới mẻ và thậm chí cực đoan.

Tìm ra những gì để đặt nơi mà không phải là dễ dàng.Nói chung, mười người đứng đầu ở đây nên được xem xét truyền hình kinh điển: cho thấy rằng didn chỉ phân biệt bản thân với chất lượng và phạm vi văn hóa của họ, nhưng điều đó cho thấy cách tiếp cận hoàn toàn mới để làm TV.Mười dưới cùng sẽ là các khoản tiền: các sản phẩm sai lầm thực sự của toàn bộ thí nghiệm HBO.Tất cả mọi thứ ở giữa ngã vào một sự liên tục lỏng lẻo.Mỗi người đều có giá trị của họ - và, không còn nghi ngờ gì nữa, những người hâm mộ sẽ nổi điên, họ không được xếp hạng cao hơn - nhưng trong việc xác định đó là một nơi nào đóGiá trị giải trí, nhưng độc đáo và tham vọng.HBO đang làm gì ở đây mà các phương tiện truyền thông khác aren?

Một lưu ý nhanh về những gì không có trong danh sách.Chúng tôi loại trừ các bộ phim Made-for-HBO, ngoại trừ các bộ phim (Cơ quan Thám tử Ladies số 1) sau này trở thành bộ phim thường xuyên, đang diễn ra.Chúng tôi cũng đã bỏ các chương trình trẻ em (không có Rock, xin lỗi) và hoạt hình;Và bởi vì sự nhấn mạnh là về giải trí kịch bản, chúng tôi đã loại trừ tất cả các loạt phim thể thao và tài liệu..Sê -ri mới hiện đang phát sóng sẽ phải chờ một số cập nhật trong tương lai.Miniseries, trong khi đó, có thể được tìm thấy ở đây.

Nhưng Phác thảo hài kịch?Tuyển tập?Hợp tác sản xuất Ritzy của Anh?Các đối thủ nặng ký truyền hình uy tín yêu thích của bạn?Họ là tất cả ở đây.Vì vậy, hãy để cuộc tranh luận bắt đầu.

Rất lâu trước thời đại của nó, nó không phải là TV, thì đó là HBO, bộ phim sitcom Ribald Grid này đã cố gắng sử dụng sức hấp dẫn của ngôn ngữ tình dục nhẹ và ngôn ngữ risqué để tách khỏi các đối tác mạng.Nhưng sự khác biệt khác là không có.Một người phụ nữ được thiết kế trước Delta Burke đã vượt qua hai rưỡi trong chương trình sáu mùa với tư cách là chủ sở hữu của California Bulls, một đội bóng đá mà cô chọn trong một cuộc ly hôn sau khi bắt gặp chồng mình với một người đàn ông khác..Nó cũng có năm mùa của O.J.Stylings truyện tranh Simpson, được rất tuyệt vời.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tình dục và thành phố được đặt ở Chicago và đó là về các anh chàng?Và điều gì sẽ xảy ra nếu, thay vì bốn người phụ nữ phức tạp, hài hước, chương trình là về ba người cứng nhắc tình dục, những người dành phần lớn thời gian để nắm bắt làm thế nào những người phụ nữ trong cuộc sống của họ không hài hước và kiểm soát?Được tạo ra bởi và đóng vai chính Mike Binder, tâm trí của người đàn ông đã kết hôn đã phung phí một dàn diễn viên tuyệt vời (bao gồm Taylor Nichols yêu thích của Whit Stillman, cũng như M. Emmet Walsh và Sonya Walger đáng kinh ngạc) trong một bộ phim sitcom nhảm nhí, công bằng mà nói, làCố gắng nói điều gì đó có ý nghĩa về việc thay đổi vai trò giới trong thế kỷ 21, giữa tất cả những trò đùa của nó về gái mại dâm và khiêu dâm.Tuy nhiên, thường xuyên hơn không, Binder, tham gia vào trận chiến giới tính thời hiện đại của chúng ta là giảm thiểu và phản động.

Ever seen those YouTube videos that strip the audience laughter from a traditional three-camera sitcom, making it sound like every joke is being delivered — painfully slowly — into a soulless void? That’s the default mode for Dream On, an old-fashioned comedy about a sad-sack divorced dad (played by Brian Benben) who is trying to tamp down his neuroses so he can get more action on the New York dating scene. Co-created by Marta Kauffman and David Crane — who’d later make the true sitcom classic Friends — Dream On tried to distinguish itself from run-of-the-mill network comedies by slipping a few seconds of female toplessness into some episodes and by replacing studio-audience reaction with what often seemed like random clips from old movies and TV shows. Somehow, this was enough to earn the series a six-season, 120-episode run. That’s nearly 60 hours of stilted comedy stuck in second gear.

Writer-producer Alan Ball’s sublime Six Feet Underwas like an upgraded version of his movie American Beauty, replacing his shallower and glibber provocations with real character development and a sense of humility. Here and Now, on the other hand, was like Ball trying to assemble an entire show out of all the ungainly “relevance” he cut out of Six Feet Under. Even the title is embarrassingly presumptuous: Here and Now, as in, “This is what really matters in our world today.” (Alternate title: This Is Us: The Unrated Director’s Cut.) Tim Robbins and Holly Hunter do their best, playing an upscale liberal couple with a multiracial adoptive family. But indiscriminately dropping references to contemporary social issues wasn’t enough to make this drama sear, and the series’ teases of some supernatural explanation for its slow-paced potboiler plot was hardly beguiling enough to hook viewers.

Stanley Kubrick’s Dr. Strangelove would likely be the consensus choice for film’s greatest satire, so it takes a certain courage to produce a show about a collection of government functionaries and blithering idiots about to push the world to the edge of nuclear catastrophe. The Brink had that courage. What it didn’t have was the requisite discipline, intelligence, or slashing wit to keep it from falling woefully short of standard. Despite having two highly capable comic actors in the lead roles — Tim Robbins as a skirt-chasing secretary of State and Jack Black as a low-level Foreign Service officer in Pakistan — the show was more interested in the follies of powerful and consequential people than in drawing out the tragic absurdities of a possible nuclear mishap.

Though Arliss is often knocked as HBO’s worst comedy, that’s mostly because it stuck around on the network for so long, running seven full seasons — well into the era when the likes of Oz, Sex and the City, and The Sopranos had started to class up the joint. And, oh yeah, it also wasn’t very funny. Though it was supposed to be about the misadventures of a powerful sports agent (played by creator Robert Wuhl), Arliss was never all that savvy about how the sports business actually worked. Instead, Wuhl just lined up a bunch of cameos from genuine athletes and broadcasters and let that substitute for actual commentary. Arliss was unambitious and bland, not heinous — although wasting a young Sandra Oh in a marginal supporting-character role for seven years should constitute some kind of punishable showbiz offense.

This rock-and-roll melodrama had all the elements of a smash: from the reteaming of Boardwalk Empire creator Terence Winter with his producer-director pal Martin Scorsese to the rich setting of the early-’70s New York City music scene, a time when arena-filling superstars were starting to be challenged by proto-punk and disco. Even the cast was aces, with the larger-than-life Bobby Cannavale playing a past-his-prime record executive chasing the next big sound and Ray Romano giving a marvelously tragicomic performance as the label’s corrupt promoter. But rather than making good use of its one-of-a-kind milieu, Vinyl quickly devolved into another prestige drama about arrogant, impulsive men pushing each other around while neglecting the women in their lives. Aside from a few killer scenes scattered throughout the one-season run, this drama was unpleasant to watch, never finding a good groove.

In his vaunted return to political television after The West Wing, Aaron Sorkin’s show about a fictional cable news network exposed all his worst instincts: irritating walk-and-talk banter, thinly realized (and nearly interchangeable) female characters, and a weakness for liberal speechifying. What’s especially irksome about The Newsroom is that Sorkin gave himself the benefit of hindsight, allowing his hero/mouthpiece, anchor Will McAvoy (Jeff Daniels), to rereport news events and get right what real-life journalists got wrong. Sorkin wanted viewers to embrace McAvoy as the last idealist: a man of integrity in a compromised business. But most of the show was about him trumpeting his virtue. It did get better as it went along, with longer and more nuanced story arcs, but Sorkin couldn’t dig himself out a hole that deep.

Mặc dù chúng có các tựa game khác nhau, Four Seasons of Diễn viên hài Chris Lilley's Mockumentary Series cho HBO (tất cả đều được phát sóng trên TV Úc) là một phần của cùng một vũ trụ được chia sẻ, đã xuất hiện từ bản phác thảo trước đó của Lilley cho thấy Big Bite và chúng ta có thể là những anh hùng:Tìm kiếm người Úc của năm.Trong đó, anh đóng vai nhiều nhân vật đại diện cho một mặt cắt ngang của xã hội-bao gồm các nhóm thiểu số chủng tộc và lớp dưới.Lilley nhận được điểm cho tham vọng, và trong tim, tất cả các chương trình này được khuyến khích sự đồng cảm nhiều như sự nhạo báng.Nhưng để giả mạo những khuôn mẫu, nhà văn-đạo diễn-ngôi sao đã phải tái tạo chúng lên và bao gồm cả mặc trang phục và trang điểm khiến anh ta trông giống như dân tộc.Yếu tố cringe cao trong tất cả các loạt phim này, ngay cả khi họ đang cố gắng nói điều gì đó sâu sắc.

Một thập kỷ trước Oz, HBO đã biến cuộc sống của nhà tù thành melodrama vui nhộn với sự an toàn tối đa, một bộ phim truyền hình nửa giờ nghiệt ngã nhằm mô phỏng những người mang tiêu chuẩn giữa những năm80 của những người trưởng thành, truyền hình chất lượng: Hill Street Blues và St.Dàn diễn viên - bao gồm cả những năm 70 và thập niên 80, tôi nhận ra anh chàng đó!Nam diễn viên Geoffrey Lewis trong vai một người sống thực dụng, cũng như một phụ nữ chỉ định trước Jean Smart như một nhân viên xã hội thập tự chinh - chắc chắn là trò chơi.Nhưng một ngân sách tương đối thấp đã chứng minh quá lớn về trách nhiệm pháp lý, dẫn đến một chương trình tốt nhất giống với một bộ phim B B-Movie trực tiếp và tệ nhất là một đặc biệt sau giờ học.

Phần lớn bị lãng quên, loạt phim hài phác họa vui nhộn này bao gồm những bản nhại rõ ràng rõ ràng của quảng cáo truyền hình và các chương trình trò chuyện, tăng vọt với sự thô tục và khỏa thân.Mặc dù giá rẻ, TV Hardcore đã có những khoảnh khắc điên cuồng với sự điên rồ được truyền cảm hứng..Các ngôi sao, bao gồm Tim Blake Nelson, Susie Essman và người dẫn chương trình Dave Konig.Nhưng có một lý do tại sao chương trình này đã được lưu trữ bộ nhớ: Không có gì đặc biệt về nó, đặc biệt là so với những kiệt tác hài phác họa của HBO, The Kids in the Hall và Mr. Show.

Tại sao sự lãng mạn giả tưởng này trở thành cảm giác truyền hình lớn tiếp theo?Nó dựa trên một cuốn tiểu thuyết Audrey Niffenegger bán chạy nhất, trước đây được chuyển thể thành một bộ phim đình đám năm 2009;Và phiên bản này (được tạo ra bởi nhà sản xuất Doctor Who, Shever Steven Moffat) đã có lợi ích của thời gian hoạt động không xác định về mặt lý thuyết để trang trải nhiều sắc thái siêu hình tiền đề hơn.Tuy nhiên, toàn bộ doanh nghiệp cuối cùng đã cảm thấy giống như một trò đùa lớn hơn là một sự kiện lớn.Theo James thể hiện một màn trình diễn tốt với tư cách là Henry, người có tình trạng di truyền dẫn đến việc anh ta bị kéo mạnh qua lại một cách không thể đoán trước được, hạ cánh anh ta thường xuyên gần người phối ngẫu Clare (do Rose Leslie chơi mạnh không kém) nhưng chỉ trong khi họ đang ở ởNhững nơi cực kỳ khác nhau trên các mốc thời gian tương ứng của họ.Tuy nhiên, Moffat và đội ngũ sáng tạo của anh ấy đã khiến Niffenegger, câu chuyện kéo dài trở nên phức tạp hơn mức cần thiết, hy sinh càn quét melodramatic cho sự cãi lộn ở cấp độ sitcom và trớ trêu rẻ tiền.

Entourage kết thúc sau một mùa, câu trả lời của người anh em Hollywood này cho tình dục và thành phố có thể đã giữ lại một số thiện chí cho những cuộc phiêu lưu không có thời gian, không có cổ phần của một người đi bộ mờ nhạt (Adrian Grenier) từ Nữ hoàng, phe quan của anh ta, và anh taĐại lý apoplectic của anh ấy (Jeremy Piven).Nhưng sau tám mùa và một bộ phim, chương trình chỉ tiếp tục quay các bánh xe có nắp crôm, không bao giờ thêm chiều cho các nhân vật hoặc trình bày bất kỳ trở ngại nào mà băng đảng không thể dễ dàng vượt qua.Bất cứ khi nào đoàn tùy tùng đe dọa một bình luận siêu thực hoặc thực chất hơn về Hollywood, nó đã rút lui vào lối sống trống, được cư trú bởi những người đàn ông có tính cách không thay đổi bắt đầu đánh hơi như một căn phòng của những cái rắm cũ.

Với Entourage cuối cùng cũng cuộn xuống, HBO và nhà sản xuất Mark Wahlberg cần phải lấp đầy khoảng trống có mùi thơm của Axe với nhiều lối sống khiêu dâm.Trong bước Dwayne Johnson và những người chuyển hướng nhẹ nhàng.Lấy bối cảnh trong các biệt thự và bến du thuyền của Tony Miami, chương trình có sự tham gia của Johnson với tư cách là một ngôi sao cũ của NFL, người cố gắng sử dụng kinh nghiệm và kết nối của anh ấy trong giải đấu để thuyết phục các cầu thủ hiện tại để anh ấy quản lý tài chính của họ.Ballers hiểu sự biến động của NFL và lối sống đắt đỏ có thể khô ráo với chấn thương hoặc kết thúc hợp đồng.Nhưng nó chủ yếu là một hệ thống giao hàng cho bộ ngực lớn và những chiếc xe nhanh được mang theo bởi sự hữu ích của Johnson - và bằng một màn trình diễn đột phá từ ngôi sao tương lai John David Washington.Dễ dàng tiêu thụ, nhưng chủ yếu là calo rỗng.

Sê-ri phác thảo của Anh, Little Britain đã là một số lượng được biết đến ở Hoa Kỳ trước khi các ngôi sao David Walliams và Matt Lucas chuyển sản xuất ra nước ngoài cho những gì hóa ra là một spinoff sáu tập.Bộ đôi này đã mang lại một số nhân vật nổi tiếng nhất của họ cho chương trình mới-một loạt các slobs thuộc tầng lớp lao động, quý tộc trung lưu, twit tầng lớp thượng lưu và các đại diện dịch vụ khách hàng thù địch lặng lẽ, những người đã đi ngủ tất cả-trong khi thêm một vàinhững người cụ thể cho Mỹ..Nhưng những người sáng tạo dường như đã hết xăng với phiên bản Hoa Kỳ của họ, hoặc có thể nó chỉ là những ấn tượng có tính axit, có phần có ý nghĩa của những người hàng ngày đã bắt đầu chua chát.

Sau khi hợp tác cùng nhau ba năm trước trong Wild at Heart, nhà biên kịch Barry Gifford và đạo diễn David Lynch đã hợp tác một lần nữa cho loạt tuyển tập ba tập đặc biệt nàyBootlegs blotchy.Gifford và Lynch đã thực hiện tập đầu tiên và thứ ba, với nhà biên kịch Jay McInerney và đạo diễn James Signorelli ở phần thứ hai, nhưng cả ba đều là những câu chuyện về tình dục và bạo lực được đặt trong nhiều thời kỳ khác nhau trong phòng 603 tại khách sạn đường sắt ở New York.Một vài nhà điều hành Lynch đi qua..Phụ nữ xinh đẹp bị cưỡng bức.Có những câu chuyện về sự hài hước và siêu thực của Lynchian, nhưng Curio bị ràng buộc này là một đề xuất chỉ dành cho người hâm mộ.

Trước Louis C.K.Và Pamela Adlon đã tạo ra Louie và những điều tốt đẹp hơn cho FX, họ đã cố gắng điều kiện kỳ quặc cao này đã cố tình đối nghịch với sự kinh ngạc của tuần trăng mật và sitcom Lear với ngôn ngữ và tình huống cực kỳ trưởng thành.Được quay trước khán giả phòng thu trực tiếp, Lucky Louie nhấn mạnh những trò đùa thô thiển của mình về sự bất hòa trong hôn nhân, nuôi dạy con cái đáng ngờ và peccadilloes tình dục với những tiếng cười đóng hộp, khiến cho những cú đấm trở nên khó chịu hơn.Chương trình này chủ yếu là một thí nghiệm thất bại: thay vì gợi lên sự khó chịu của tầng lớp lao động của các bộ phim sitcom cổ điển, phong cách ném ngược trở nên gầm gừ và không thành thật và không hiệu quả như C.K.và các chương trình góc nhìn thứ nhất tự nhiên hơn của Adlon trên FX.Và với một subplot thủ dâm trong tập đầu tiên, kết nối của nó với các vấn đề ngoài màn hình của C.K. hiện đang ngay lập tức.

Lena Dunham và Jenni Konner, theo dõi sai lầm với các cô gái thích nghi với nhà sáng tạo người Anh-diễn viên chính Julia Davis, cho nước Mỹ bằng cách gửi một chủng đặc biệt của sự tự ái và quyền lợi đặc biệt.Thương hiệu hài hước của Davis, vẫn còn rất nhiều bằng chứng, xuất hiện từ màn trình diễn của Jennifer Garner, với tư cách là một người thích kiểm soát quái dị, người đã tập hợp bạn bè và gia đình trong rừng trong chuyến tham quan để chúc mừng sinh nhật lần thứ 45 của chồng.Khi hành trình cứng nhắc của cô ấy (và những khoảnh khắc có thể sử dụng trên Instagram) va vào sự hỗn loạn của nhóm lớn hơn, cười được cho là phải tuân theo.Nhưng Garner tốt hơn trong việc gây khó chịu hơn là tiếng cười.Chỉ có Juliette Lewis, với tư cách là đặc vụ hỗn loạn tự do, người đã phá hỏng tất cả các kế hoạch được đặt ra tốt nhất, đưa ra một cái nhìn thoáng qua về chương trình vô chính phủ có thể có.

Sự hợp tác cuối cùng giữa các đối tác của Office Extras Ricky Gervais và Stephen Merchant (ít nhất là bây giờ), cuộc sống quá ngắn chỉ chạy trong bảy tập cộng với một lần đặc biệt một giờ, sau đó được phát sóng trong một năm sau mùa giải-Một đêm chung kết.Một người chế giễu, với sự tham gia của nam diễn viên nhân vật 3 feet 6 Warwick Davis là một phiên bản hư cấu của chính anh ta-một ngôi sao phim thể loại mờ dần với một cái tôi lớn-bộ phim hài đã tìm thấy Gervais và Merchant làm việc một chút trên AutopilotBị si mê nhưng về cơ bản là người Anh có ý nghĩa tốt.Mặc dù vậy, Davis rất hài hước, và một khi chương trình làm cạn kiệt tất cả những trò đùa táo tợn của nó, Let Let Make Make Fun of the Little Guy, nó thực sự phát triển thành một tác phẩm đồng hành ngọt ngào để bổ sung, châm biếm showbiz từ một góc độ khác.

Tiểu thuyết gia Philip Pullman, người nổi tiếng và gây tranh cãi về bộ ba tài liệu tối tăm của ông đã bất chấp một nỗ lực trong một bộ phim chuyển thể, vì bộ phim năm 2007 của The Golden Compass vừa là một người thất vọng và một sự thất vọng về phòng vé.Sản xuất truyền hình của HBO với BBC sử dụng thời gian hoạt động lâu hơn để xác thịt thế giới steampunk bí ẩn, bí ẩn của Pullman, nơi một cô gái trẻ tài năng tên Lyra (Dafne Keen) học được bí mật về quá khứ của chính mình - và về những trận đấu với một trật tự tôn giáo thống trị đã đượcTiến lên chống lại sự trưởng thành và ý thức của con người.Nhưng trong khi các diễn viên mạnh mẽ và các hiệu ứng đặc biệt ấn tượng, phiên bản truyền hình của các vật liệu tối của anh ấy vẫn còn quá cồng kềnh, nặng hơn về những lời giải thích hơn là hành động.

It’s hard to say why this fitfully funny sketch comedy series didn’t run longer — except perhaps that its content wasn’t that different from what Will Ferrell and Adam McKay’s then-popular website Funny or Die was already making available online for free. From the nascent form of “Drunk History” to clever quick-hit recurring sketches like “Reenactments of Actual Conversations from the Ladies Rooms of Hollywood” and “Juggalo News,” any given Funny or Die Presents episode reliably featured at least a few minutes of laugh-out-loud gags and wonderfully wild concepts. But the hit-to-miss ratio was too off, given the pedigree of the site and its creators.

Run would seem to have everything going for it: a showrunner, in Vicky Jones, who’s known for her close collaboration with Fleabag creator-star Phoebe Waller-Bridge; two hugely talented stars, Merritt Wever and Domhnall Gleeson, with tremendous chemistry and a devil-may-care spontaneity; and a premise, about former college lovers who run away with each other after 17 years apart, that’s full of romantic and dramatic possibility. But Run squanders the initial rush of this couple getting together on a train for a needlessly plotty and shallow two-hander, like Before Sunrise without the stimulating conversation and earnest, heartrending passion. It’s possible for the show to turn it around in future seasons, but the downward trajectory of the first isn’t promising.

Set on a giant space cruise ship knocked years off course, Armando Iannucci’s acrid science-fiction comedy makes a big running joke out of society’s reliance on automation and convenience. The only person who knew anything about space travel and astrophysics gets killed trying to “fix” the 26-second delay in communications between the ship and Earth, leaving behind a fake captain (Hugh Laurie), an egomaniac corporate visionary (Josh Gad), and passengers irate about the drop in service quality. Avenue 5 doesn’t quite have the sting of Iannucci shows like Veep and The Thick of It, despite a ship-of-fools premise that’s locked into our tech-addled vulnerabilities. But Zach Woods is hilarious as the bedraggled and increasingly hostile customer-relations head.

Creator Alan Ball’s follow-up to Six Feet Under traded gravitas for pulp, loosely adapting Charlaine Harris’s Bayou Country vampire novels into high-end trash, with graphic sex and violence (and stupidity) as overdone as the suspect Louisiana accents. In the backwater town of Bon Temps, Anna Paquin’s half-fairy waitress falls hard for Stephen Moyer’s 173-year-old vampire: one of many who surface after a synthetic blood source gives vamps the option not to feast on humans. But True Bloodwas about the persistence of such ravenous appetites — whether healthily channeled or unabashedly savage — and the show tied them to serious themes about sexual identity, discrimination, and addiction. True Blood leaned too hard into its southern gothic ambience at times, especially in later seasons, but that’s a natural consequence for a show that pushed camp to the absolute limit.

Like a lot of the early HBO originals, the slow-boil suspense series The Hitchhiker is an anthology, and one that’s more fascinating now for some of the names in the opening and closing credits than for what they put in between. Writers like Jeph Loeb, Gary Ross, and L.M. Kit Carson were contributors, as were directors Phillip Noyce, Mike Hodges, and Paul Verhoeven, and actors Willem Dafoe, Helen Hunt, Margot Kidder, Bill Paxton, Fred Ward, and Michael and Virginia Madsen (in different episodes). The Hitchhiker’s quality varied widely from week to week, it often trafficked in cheap titillation, and it had the hazy, low-budget look of a straight-to-video erotic thriller. But in a way it suggests an alternate history for premium cable TV: one where instead of pumping out top-dollar prestige projects, the networks mostly carry fascinatingly disreputable drive-in fare.

One of the earliest HBO originals, this anthology series fit into the mold of The Twilight Zone and Alfred Hitchcock Presents, adapting stories written by the host, Ray Bradbury (who early in his career had penned scripts for both those programs). The Ray Bradbury Theater is one of the rare premium cable projects that later migrated to basic cable, airing four seasons on USA after the initial two on HBO. But while the show’s approach wasn’t especially adult, it was exceptionally sophisticated, especially for a mid-‘80s cable show.

The first of Steven Soderbergh’s heavily improvised digital experiments for HBO — to be followed in 2005 by Unscripted and in 2017–18 by Mosaic — K Street was a docudrama that brought real-life political professionals like James Carville and Mary Matalin together with actors like John Slattery, Mary McCormack, and Roger Guenveur Smith. Carville and Matalin had already branded themselves as a liberal-conservative he-said-she said couple of partisan firebrands. The show was built around a bipartisan consulting firm in Washington, D.C., that seemed to favor middle-of-the-road types. The idea behind K Street was to react quickly to the news events of the day and to turn out episodes within a week. Soderbergh and his cast mostly pulled it off, bringing in all sorts of politicians and celebrities for cameo appearances. But today, the insidery feel of the show breeds as much contempt as admiration.

Sarah Jessica Parker’s return to HBO post–Sex and the City sparked a creative dilemma that Divorce never solved: Creator Sharon Horgan was brought in to make a half-hour comedy with the real-keeping aesthetic of her superb U.K. show Catastrophe, but Parker wasn’t as suited to a nasty decoupling as she was to the airier misadventures of New York singles. While the show quite got over its identity crisis, it was nonetheless sharply observed and bitterly funny in tracking the excruciating personal and legal conflict of a marriage falling apart. Changed locks, counseling sessions, custody issues, petty recriminations, and intermittent re-sparking of the romantic flame … It’s all there, and more.

It’s a shame that fans of Christopher Guest movies like Best in Show and Waiting for Guffman couldn’t keep his funny, poignant Family Tree alive for more than one short season. Co-created by Guest with English actor Jim Piddock, the series starred Chris O’Dowd as a lonely man looking into his lineage, traveling across the U.K. and all the way to L.A. in search of distant relatives, hoping they’d help him understand himself. The quest for identity provided the show with a neat episodic structure and made Guest’s usual company of oddballs (played by the likes of Michael McKean, Ed Begley Jr., Fred Willard, and the hilarious puppeteer Nina Conti) seem less goofy and more likable.

Throughout HBO’s first decade, the “original programming” mostly amounted to stand-up specials, concerts, documentaries, kiddie shows, and the occasional movie or filmed play. Not Necessarily the News was one of the first ongoing series that made HBO feel relevant to popular culture. The ‘80s were hardly a golden age for political satire on TV. (Blame President Reagan’s popularity and a backlash to the libertinism of the ‘70s.) But this show did try to have some fun with the headlines of the day, decades before The Daily Show or Last Week Tonight. Perhaps NNN’s most enduring legacy though is that correspondent Rich Hall introduced the concept of “sniglets,” a category of funny invented words that soon spawned several bestselling books.

In the late ‘80s, the Fox sketch series The Tracey Ullman Show helped bring a fledgling network critical credibility, and — thanks to a popular recurring animated segment — introduced The Simpsons. But Ullman’s HBO show Tracey Takes On… is really her best extended TV project, combining the comedian’s chameleonic character-work with a more mature and nuanced take on the people she embodied, which ran the gamut from a conservative Christian housewife to a hard-living septuagenarian Hollywood makeup artist. More about stories and moods than gags, Tracey Takes On… is a different kind of sketch show, akin to an anthology.

A first-person show about the trials of a put-upon male comedian is about the last thing the world needed, but Crashing seemed to recognize that truth enough to get away with it. Creator-star Pete Holmes trades on his modest, self-deprecating personality. The show’s about his humble journey through the stand-up circuit, which ruins his marriage, leads to periods of homelessness, and has him hawking gigs on street corners. But the strongest episodes of Crashing are tethered to bigger personalities, like Artie Lange and Sarah Silverman, who bring a darker energy and edge to counterbalance Holmes’s amiable milquetoast shtick. This affectionate, warts-and-all takes on the stand-up scene and its personalities feels mostly true to life.

Though it played the undercard to Camping — the flat-footed American adaptation of Julia Davis’s British comedy series (see No. 58) — Davis’s own Sally4Ever was by far the better of the two shows, despite pushing cringe-comedy to new frontiers of shocking mortification. Davis challenges the uptight norms of British society by placing a representative example at its center. Sally (Catherine Shepherd) has resigned herself to a dull, loveless life with her simpering, sexually inadequate, drip-of-the-century boyfriend David (Alex Macqueen) until she has a fling with a freewheeling lesbian singer (Davis). It turns out the singer is conniving horror show herself, which further puts the squeeze on Sally. A little of this repulsive behavior can go a long way. (It seems David’s always applying topical creams between crying jags.) But Sally’s palpable desire for liberation keeps it grounded.

Blame the lack of a strong, clear premise for the early cancellation of this well-drawn slice of life. Set in the overlapping worlds of New York fashion, art, music, media, crime, and entrepreneurship, How to Make It in America was ultimately about something perhaps too esoteric for a half-hour cable dramedy: the ways creative young people in the 2010s have to hustle 24/7 to stay relevant and get paid. A strong cast filled with rising talent (led by Bryan Greenberg and Victor Rasuk as well-connected up-and-coming designers) helped push the show to two eight-episode seasons. But it never garnered the kind of critical buzz that was coming HBO’s way one year later with the similar Girls.

Nhà văn người Anh-Comedian Stephen, người bán hàng của người Anh hiếm khi nhận được tín dụng mà anh ấy xứng đáng được đồng sáng tạo văn phòng và bổ sung với Ricky Gervais.Cuối cùng anh cũng có cơ hội thể hiện những gì anh mang đến cho sự hợp tác đó với Hello Ladies: Tám tập phim nửa giờ cộng với một bộ phim về một người Anh vụng về tên là Stuart (do thương gia thủ vai), người đến Los Angeles mong muốn tìm thấy tình yêu đích thực và/hoặc phong phúQuan hệ tình dục bình thường với một số ngôi sao đẹp.Pha trộn bộ phim hài đen tối với những khoảnh khắc chiến thắng sự nghiêm túc, Hello Ladies cuối cùng là một nghiên cứu nhân vật có mục đích như văn phòng và các tính năng bổ sung-và thành thật tập trung hơn cả, mặc dù ít vui nhộn hơn.Nó nói về những gì xảy ra khi một người đàn ông ngoại lệ cảm giác về quyền lợi lãng mạn tiếp tục bị phá vỡ bởi sự thỏa hiệp của việc hẹn hò trong thế giới thực.

Trong suốt sự nghiệp lâu dài của Rowan Atkinson, với tư cách là một diễn viên hài và nhân vật, anh ấy đã trở lại định kỳ cho một nhân vật mà anh ấy tạo ra ở trường đại học: một người vui lòng bibbled trong cuộc sống, theo tinh thần của Buster Keaton, Jacques Tati, M. Hulot và Mr. Magoo.Các tập phim của ông Bean được phát sóng một cách lẻ tẻ trên TV Anh, bởi vì đã mất thời gian cho Atkinson và các cộng tác viên của ông (bao gồm cả vua rom-com trong tương lai Richard Curtis) để xây dựng tất cả các trò đùa đồng hồ.Trong vai trò không thường xuyên là một nhà nhập khẩu hàng hóa chất lượng ở nước ngoài, HBO đã nhận ra thành tựu truyện tranh đáng chú ý của ông Bean, phát sóng nó là một trong những chương trình hiếm có ở mọi lứa tuổi.Chương trình giới thiệu cho những người hâm mộ hài, những người quan tâm đến thủ công hơn là những tiếng cười lớn.

Sprung từ tâm trí kỳ lạ của Adam Resnick-được biết đến với việc viết bộ phim Cabin Boy và Death to Smoochy, và để đồng sáng tạo bộ phim truyền hình Cult Get A Life-The High Life nhằm kết hợp bộ phim hài của Joe trung bình của The Tuần trăng mật vàTất cả trong gia đình với chủ nghĩa biểu hiện đen tối của Noir và sự phi lý vũ trụ của Franz Kafka.Được sản xuất bởi David Letterman, quần toàn cầu, chương trình ban đầu được hướng tới CBS, nơi nó có thể sẽ bị kéo dài sau một vài tập phim.Khi nó bật ra, HBO đã đặt hàng chỉ tám giờ (giảm từ mười vào giữa sản xuất), và thậm chí những người đó không thể tìm thấy nhiều khán giả.Nhưng không giống như nhiều bản gốc HBO đầu tiên cảm thấy như truyền hình chính với những lời thề, chương trình này về một vài chiếc Pittsburgh Shmoes may mắn của họ vẫn có vẻ tuyệt vời khi nó phát sóng ngày hôm nay.

Các yếu tố của một chương trình tuyệt vời về The Showtime Los Los Angeles Lakers của thập niên 80 đều được đặt ra ở đây: một dàn diễn viên mạnh mẽ do John C. Reilly dẫn đầu là chủ sở hữu đầy màu sắc, nữ tính của Lakersvà người nổi tiếng, và một cơ hội để thể hiện sự ra đời của một hình thức bóng rổ hiện đại, tự do và phấn khích.Tuy nhiên, thời gian chiến thắng luôn vượt qua bàn tay của mình bằng cách đánh vần mọi xung đột và thời điểm lịch sử và làm hỏng cách kể chuyện với những mánh lới quảng cáo trực quan và phá vỡ bức tường thứ tư.Xương của một loạt phim hay hơn vẫn còn - làm thế nào họ thậm chí tìm thấy các diễn viên đóng vai Magic (Quincy Ê -sai) và Kareem (Solomon Hughes) là một phép lạ nhỏ - nhưng nó sẽ phải từ chối quay số từ 11 trên bộ khuếch đại.

Về mặt phong cách, loạt phim truyền hình tiếp tục đầu tiên của HBO giống với mọi chương trình bí ẩn truyền hình khác vào thời điểm đó: chuyên nghiệp và mềm mại xung quanh các cạnh, với rất ít nội dung trưởng thành mà kênh sẽ sớm chuyển sang gần như tất cả các sản phẩm của nó.Điều làm cho Philip Marlowe, con mắt riêng tư như một nguyên mẫu sớm cho một bản gốc cáp là các tập phim lấp đầy giờ, tối đa hóa chi tiết cốt truyện và đoạn hội thoại từ những câu chuyện gốc của Raymond Chandler, trong khi gật đầu với phim kinh điển theo cách để thu hút nhiều hơnBệnh nhân, khán giả truyền hình tinh vi.Thêm vào hiệu suất hoàn hảo của Powers Boothe, là Marlowe và đây là một ví dụ mạnh mẽ về thể loại truyền hình chất lượng, phong cách thập niên 80.Nếu nó được phát sóng trên NBC, nó có thể sẽ là một ứng cử viên Emmy.Thay vào đó, nó phải giải quyết cho một loạt các đề cử Cableace.

Mọi thế hệ đều có được sự điên rồ mà nó xứng đáng, và người sáng tạo Sam Levinson (Assassination Nation) mang đến sự hưng phấn như là sự cuồng loạn của trẻ em-không phải là tất cả, hoàn chỉnh với thẩm mỹ bom long lanh và dương vật có giá trị phòng tắm của bạn trong chu kỳ tin tức về chu kỳ tắm tin tức của chu kỳ tin tức..Và đó chỉ là mùa đầu tiên.Với phần hai, bộ truyện đã trở thành một hiện tượng toàn diện nhờ cả nhiều memes mà nó truyền cảm hứng và một số màn trình diễn đáng chú ý từ các ngôi sao trẻ của nó.Khi còn là một thiếu niên có vấn đề về sức khỏe thời thơ ấu góp phần vào một chu kỳ nghiện ma túy và phục hồi chức năng, Zendaya mang đến cho loạt phim một chấn lưu cảm xúc mạnh mẽ.Và có một cái gì đó, tốt, gây nghiện về giai điệu cao của melodrama, được phù hợp với pháo hoa thẩm mỹ hoang dã.Nhưng trong việc xác định cuộc sống của thanh thiếu niên thông qua hành vi thất thường và bất thường của họ, chương trình thiếu sự nhạy cảm để khám phá các khía cạnh khác của nhân loại của họ.

A confluence of bad timing may have kept the TV adaptation of Alexander McCall Smith’s popular The No. 1 Ladies’ Detective Agency novels from running longer than one season. Two key pieces of the creative team — producer Sydney Pollack and director Anthony Minghella — both died right around the time their pilot movie aired. The film did well, but when the series finally got rolling a year later, it had lost a lot of its critical momentum. It’s also possible that American audiences in 2009 weren’t ready yet for a genteel mystery show set in Botswana, with a predominantly Black cast. Those who didn’t give No. 1 Ladies’ a chance missed a terrific lead performance by Jill Scott, as well as memorable supporting turns from the likes of Anika Noni Rose, CCH Pounder, David Oyelowo, and Idris Elba. There’s been occasional talk over the years of reviving the series, but it hasn’t helped that the property’s owned by the Weinstein Company — another stroke of bad luck.

Downton Abbey creator Julian Fellowes shifts his attention from 1910s and ’20s England to 1880s New York City with this lavish melodrama, which like his big British hit concerns the ambitions and social jostling among high-society types and their poorer relations and servants. An all-star cast is led by Christine Baranski and Cynthia Nixon as eccentric sisters who lend a hand to their bankrupt niece (Louisa Jacobson), along with Denée Benton as an aspiring writer defying the era’s racial stereotypes and Carrie Coon as a shrewd social climber married to a ruthless robber baron (Morgan Spector). Fellowes weaves these and dozens of other characters into gripping story lines that involve passion, politics, grudges, and the rapid social upheaval that defined the end of the 19th century. The show is equal parts trashy and classy — and usually at its most entertaining when it’s the former.

In both of the six-episode Doll & Em seasons, the show’s creator-stars Emily Mortimer and Dolly Wells look like they’re having the most fun of their careers, playing best friends always searching for ways to work together, even as their respective levels of showbiz success diverge. In the first season, Doll works for Em as a personal assistant and finds it hard to treat a pal as a boss; in the second, the pair try to mount a play loosely based on their relationship, starring Olivia Wilde and Evan Rachel Wood. Each season was roughly the length of an indie film — co-written and directed by the accomplished indie filmmaker Azazel Jacobs — and got its energy from the two leads sharing their natural gift for repartee. Their insights into the nature of close friendships between women and colleagues is remarkable for both its honesty and its optimism.

For the Duplass brothers, Jay and Mark, making the transition from the mumblecore of The Puffy Chair and Baghead to an HBO drama was entirely seamless, because their interest in down-to-earth, semi-improvised, character-driven comedy-drama has never really favored one medium over another. In fact, Togetherness may be the Duplasses’s most fully realized work, if only because they got the opportunity to devote two full seasons to the lives of a married couple (Mark Duplass and Melanie Lynskey) and the screwed-up people in their orbit. The sensitivity to family life, in all its unvarnished glory, was the show’s most consistent pleasure, though Togetherness also got a lot of mileage from Lynskey’s character’s efforts to form a charter school and from fine performances by Amanda Peet and Steve Zissis as desperate singles with serious flaws.

Three years after founding Tenacious D, their acoustic-metal duo (and self-proclaimed “Greatest Band on Earth”), Kyle Gass and Jack Black swung through HBO for two three-episode seasons, which typically alternates between open-mic musical mythologizing and humble apartment dwelling. Emerging from the same sketch-comedy laboratory as Mr. Show, Tenacious D now seems like a lo-fi, West Coast precursor to The Flight of the Conchords, another show about a musical duo whose exceedingly marginal presence on the music scene falls short of their aspirations. In the grand scope of the band’s existence — which is roughly 25 years and counting — the HBO show is but a three-year blip. But it’s a good example of Gass and Black squeezing the most out of a one-joke premise, then stepping offstage before wearing out their welcome.

Steven Soderbergh and George Clooney followed K Street with another unusual, quick-and-dirty improvisational series, which swapped Washington, D.C., for Hollywood — and had a lot more fun doing it. Krista Allen, Bryan Greenberg, and Jennifer Hall played versions of themselves: all struggling actors who spend their days going through the ritual humiliation of auditions, only to land the occasional bit part. (Which sometimes gets cut.) Greenberg and Hall are young and green, while Allen is a single mom who’s trying, with little success, to get over a run in the softcore Emmanuelle series. The three come together in an acting class run by a deliciously manipulative Frank Langella. Unscripted thrives mostly on the agonizing, funny, occasionally surreal business of making it in Tinseltown.

Back in the 1950s, EC Comics published some of the most scandalous magazines on the rack, featuring gory, heavily ironic horror stories that shocked parents across America. The HBO version of EC’s signature pulp title Tales from the Crypt embraced disreputability, delivering adaptations of the old comics filled with violence and sexuality far beyond what the originals offered. But the show had some class too, enlisting some of the best genre filmmakers of the era (Walter Hill! Robert Zemeckis! Tobe Hooper! William Friedkin! John Frankenheimer!) to present shock and suspense with panache. The short-lived spinoff series Perversions of Science brought back many of those same creators, to adapt stories from EC titles like Weird Science and Weird Fantasy.

Michael Crichton’s 1973 sci-fi thriller Westworld imagined an adult theme park where glitchy robots turn on human patrons who’ve paid for an authentic Old West experience of sex, violence, and lawless adventure. Lisa Joy and Jonathan Nolan’s HBO series raises the stakes by making the androids indistinguishable — and often more sympathetic — than their flesh-and-blood counterparts, which gives the show an opportunity to philosophize about human consciousness while constantly pulling the rug out from under its audience. As Westworld entered its second season and the multiple timelines and identity switcheroos metastasized, Joy and Nolan spent too much time trying to outwit Reddit puzzle-solvers. When the third season all but left the park completely, it was symbolic of a show that had lost its way, but even amid the chaos of simulation and automation, the series still sounded a plausible warning about a future where our creations — and our hubris — overwhelm us.

By description, Hung sounds like a sniggering one-joke comedy, following Thomas Jane as a down-on-his-luck high-school basketball coach from Detroit who puts his generous member to work as a gigolo. But while it did exploit this situation to comic advantage — especially in the casting of Jane Adams as a friend who pimped him out — the show took its characters and its setting seriously enough to evolve into something more substantial than just a girthier Weeds. At heart, it’s an evocative show about the Great Recession, focusing on a middle-class casualty who’s lost his home and his livelihood and has to turn to the oldest profession to make ends meet. His power in the sack is inversely proportional to his power outside of it.

An irresistible mix of soapy melodrama, murder mystery, and social satire, the first season of this star-driven adaptation of Liane Moriarty’s best seller benefited greatly from Jean-Marc Vallée’s artful direction, which made the mini-mansions and cool cafés of coastal California look like well-appointed private hells. Season two, directed by Andrea Arnold (who has claimed that Vallée and his editing team butchered her work) was more scattershot. In both seasons, though, the real draw of Big Little Lies was its cast, with each of its lead actresses taking turns dominating scenes while working in different styles. Nicole Kidman is in a grim domestic thriller, while Shailene Woodley is in an underdog crime story, Reese Witherspoon is in a fast-paced comedy of manners, Laura Dern is in a “wronged woman” melodrama, and season two’s Meryl Streep is just chewing the scenery like a starving termite. All (aside from Streep) are doing some of the best work of their careers.

This offbeat action-adventure series was originally meant to be a comeback for its creator Joss Whedon, combining elements of his cult favorite TV shows Buffy the Vampire Slayer, Firefly, and Dollhouse into the twisty story of a Victorian British superhero named Amalia True (Laura Donnelly), who leads a team of strange and powerful women referred to by London aristocrats as “the touched.” When accusations of Whedon behaving abusively on past movie and television productions surfaced, he stepped down as the boss of The Nevers, ceding control to Philippa Goslett. Whoever’s ultimately responsible for the show though, its bones are strong, smashing together steampunk and the X-Men for a spirited saga about a collective of strong ladies tackling supernatural phenomena while clashing with an Establishment that wants to keep them marginalized — because of what they can do and because of who they are.

The three main characters on Sacha Baron Cohen’s brazen satirical comedy where all so inspired that they each had a movie spun out of them: Ali G, the show’s host and ringleader, a nonsense-spouting British-Afro-Caribbean hip-hop doofus with a gift for ambushing public figures like Newt Gingrich and Andy Rooney; Borat Sagdiyev, an awkward TV personality from Kazakhstan whose international adventures usually involve making people uncomfortable; and Brüno, a gay Austrian fashion reporter who gravitates toward the frivolous and grotesque. The last two seasons (of three) aired on HBO after the show’s beginnings on Channel 4, but the show was consistently sharp across 18 total episodes, with Cohen using his various personas to keep his guests off guard and speak truth to power.

An African-American woman had never served as head writer for a late-night talk show until Robin Thede led The Nightly Show With Larry Wilmore. Thede broke ground again with A Black Lady Sketch Show, which she created as a vehicle for herself and three other Black women: Ashley Nicole Black (a former writer/correspondent on Full Frontal with Samantha Bee), comedian Quinta Brunson (who would go on to create the Emmy-winning Abbott Elementary), and actress Gabrielle Dennis. The sketches are quick-paced and wide-ranging, occasionally pointed on social issues but more often exuberantly silly — like the women making fun of clumsy cartoon chipmunk on a hiking trip, or a church potluck turning into an open-mic fiasco. Better still are the interstitial sequences of Thede, Black, Brunson, and Dennis casually riffing off each other after “The Event,” which we discover is an apocalyptic incident that has left only the four of them alive. It seems only a minor distraction.

This very loose reimagining of author Erle Stanley Gardner’s classic pulp hero (and syndicated TV staple), Perry Mason, is disappointing as “a Perry Mason story.” The plot’s set in Depression-era L.A., with Mason as a sleazy, drunken private eye still gradually working his way toward his ultimate destiny: becoming a crusading attorney who fiercely protects overmatched criminal-trial defendants. The material’s more violent and sexually explicit than Gardner’s books, and the tone is much darker. It’s all very off-model. Still, taken strictly as a James Ellroy–style neo-noir set against the strange, shady history of Los Angeles politics and culture, the HBO miniseries version of Perry Mason is plenty entertaining. A lot of that is due to a terrific lead performance by Matthew Rhys as the title character: a diligent detective realizing that he needs to be a better man.

One of HBO’s most ambitious series, Lovecraft Country starts out as a radical reimagining of the work of H.P. Lovecraft, moving the author’s supernatural beasties and New England secret societies into mid-20th-century middle America, where a group of Black activists have discovered that they can upend the racist Establishment by tapping into the arcane. This adaptation of Matt Ruff’s novel quickly shifts gears, racing through a plot that incorporates the Korean War, the Tulsa massacre, Emmett Till’s lynching, and Josephine Baker’s Parisian revue. Not every narrative choice works, but the excellent cast — including Jonathan Majors as a pulp-fiction-obsessed veteran and Jurnee Smollett as his free-spirited childhood chum — keeps even the wildest digressions grounded. If nothing else, Lovecraft Country was the rare show in which each episode was unpredictable.

There are shades of the 1974 Martin Scorcese film Alice Doesn’t Live Here Anymore in this low-key, big-hearted comedy drama about a middle-aged woman from the heartland who once nursed big dreams as a singer. With her own dreams on permanent hold, Sam (Bridget Everett) has retreated to her hometown in Manhattan, Kansas, where she took care of her now-dead sister Holly, and doesn’t know what to do with her life other than to log time grading standardized-test essays under fluorescent lights. Produced by the Duplass brothers, who were also behind Togetherness and Room 104 for HBO, Hannah Bos and Paul Thureen’s series reflects the modesty of its between-coasts setting, but it adds a splash of LGBTQ+ color, too, in the semi-regular “Choir Practice” cabarets that take place in a mall church after hours.

Perhaps because it lacks the genre hooks of The Wire or The Deuce — or of the miniseries Generation Kill, for that matter — writer-producer David Simon’s Treme never drew the kind of thoughtful attention that his other HBO projects have. But this low-key drama, co-created by Eric Overmyer, presented Simon’s usual themes and methods in their most distilled form. Set in New Orleans in the years immediately following Hurricane Katrina, Treme detailed how even a devastated community could coalesce around shared cultural values, historical traditions, political activism, and bitter conflicts. With an eclectic cast that included all-time greats like Wendell Piece, Melissa Leo, John Goodman, and the wondrous Khandi Alexander, this was always a series that was intended more to be lived in than to keep viewers on the edge of their seats.

At worst, Mickey Down and Konrad Kay’s series about the half-tawdry, half-sinister goings-on at a prestigious British investment firm is quality trash, chronicling the lifestyles of coked-up and horny young traders who work hard and play harder. Yet if you can sort through the at-times impenetrable financial lingo and deal-making, Industry is a high-stakes portrait of human corruptibility built around characters who are scrambling to gain a foothold in a system that rewards bad behavior. Myha’la Herrold and Ken Leung are particular standouts as an incoming graduate and her mentor, respectively, whose shared unscrupulousness is both bond and wedge in their evolving relationship.

Mở rộng theo chủ đề của bộ phim ngắn năm 2011 của đạo diễn Andrew Haigh và bộ phim ngắn của nhà văn Michael Lannan, bộ phim truyền hình Slice-of-Life theo dõi một vòng tròn của San Franciscans đồng tính, mỗi người theo đuổi sự hài lòng lãng mạn và nghề nghiệp trong thời đại và một thành phốTrường hợp có rất ít hoặc không có sự kỳ thị xã hội gắn liền với tình dục của họ.Ngôi sao của Broadway Jonathan Groff mang đến một màn trình diễn tuyệt vời như Patrick: Một chuyên gia công nghệ trẻ quá thận trọng, người đã tung hứng nhiều mối quan hệ và triển vọng công việc trong suốt bộ truyện, không chắc chắn về việc anh ta muốn trở thành ai khi anh ta bước vào tuổi 30.Bộ phim (và bộ phim đêm chung kết tuyệt vời của nó) đã xem xét các quyết định lớn trong cuộc sống thông qua các lựa chọn nhỏ hơn tạo nên một ngày điển hình cho bất kỳ người nào, đồng tính hoặc thẳng.

HBO đã phát sóng rất nhiều loạt phim có thể được gọi là không thể phân loại được (xem Cincinnati, John từ), nhưng ít người đã kéo dài như Carnivàle, và thậm chí cả bộ phim thời kỳ gần như này đã chạy trong hai mùa giải 12 tập, ngắnTrong số các nhà sáng tạo chu kỳ sáu mùa, Daniel Knauf đã lên kế hoạch.Nằm trong vùng trung tâm Mỹ thời kỳ khủng hoảng bị tàn phá, Carnivàle giống như một sự giao thoa giữa Waltons và Twin Peaks, xem xét các kết nối bí ẩn giữa những người bình thường và một lễ hội du lịch đầy những sai lầm và nhà huyền môn.Ngay cả người hâm mộ cũng thừa nhận họ đã luôn luôn hiểu cốt truyện - điều mà công bằng, Knauf và các nhà văn của ông không bao giờ phải hoàn thành.Nhưng bên cạnh Deadwood, điều này có thể là sự hủy bỏ đột ngột nhất của HBO, vì không có gì khác trên TV vào thời điểm đó có không khí nổi tiếng và thơ siêu thực này.

Jody Hill và Danny McBride, theo dõi về phía đông và Down tiếp tục sự tận tâm ấn tượng của họ đối với sự thô tục và sự căm ghét, nếu bất cứ điều gì khuếch đại nó đến các thái cực nóng chảy.McBride và Walton Goggins đã chơi đồng nghệ thuật-và do đó là kẻ thù tự nhiên-tại trường trung học North Jackson.Trong mùa đầu tiên, họ đã trở thành một nhóm đối thủ để phá hoại người phụ nữ Mỹ gốc Phi (Kimberly Hebert Gregory) được thuê làm hiệu trưởng, thậm chí còn đi xa đến mức đốt cháy nhà cô.Mùa thứ hai có một chất lượng đáng chú ý-bạn rất vui hơn, vì những người đàn ông phải đối mặt với hậu quả của những tội lỗi mà họ đã gây ra, và kết quả là ngày càng giàu có.Phó hiệu trưởng kiểm tra sự kiên nhẫn của người xem đối với các nhân vật đáng khinh, nhưng phần trả tiền có giá trị-đối với những người mạnh mẽ.

Thông thường, các nhà làm phim đã đưa nó lên truyền hình với sự nhạy cảm của họ.Các phản tác dụng gần đây như David Lynch, Twin Peaks: The Return hoặc Nicolas Winding Refn, quá già để chết trẻ là ngoại lệ hơn nhiều so với quy tắc.Nhưng đạo diễn người Ý Paolo Sorrentino, chủ nghĩa tối đa không thường xuyên tỏa sáng qua mỗi tập phim của Giáo hoàng trẻ.Sự quan tâm của Sorrentino đối với sự dư thừa của các trung tâm quyền lực của Ý, được trưng bày trong các bộ phim như Il Divo và The Great Beauty, chuyển sang cách đối xử bán tự nhiên của ông đối với Pope Pius XIII (Luật Jude), một cựu tổng giám mục New York, người đã làm rung chuyển VaticanThành phố.Sau khi triều đại của Pius sụp đổ khi kết thúc Giáo hoàng trẻ, Giáo hoàng mới tiếp tục câu chuyện với John Malkovich khi người kế vị của ông, John Paul III, người tiêu thụ nhiều hơn với sự nghi ngờ bản thânhài kịch.

Buổi ra mắt loạt phim Luck đã được dự đoán trước: một chương trình mới của nhà sáng tạo Deadwood David Milch, do Michael Mann đạo diễn, với sự tham gia của Dustin Hoffman trong vai một tên cướp Hellbent để trả thù sau ba năm tù.Và chương trình chủ yếu được đưa ra như đã hứa, đưa ra một cái nhìn lăng kính và cá nhân về một đường đua: từ những người cắt cổ vận hành nó, cho đến các huấn luyện viên và jockey, đến những người đánh bạc thoái hóa, những người xuất hiện mỗi ngày, nghĩ rằng họ có góc độ.Tuy nhiên, may mắn cũng bị nguyền rủa theo cách riêng của mình như Milch, John từ Cincinnati, một chương trình đắt tiền khác đã bỏ lỡ trong mùa thứ hai.Ba con ngựa đã chết trong quá trình sản xuất, và sự an toàn của động vật trong tương lai không thể được đảm bảo.Thật khó để biết những gì có thể xảy ra, nhưng may mắn nhất có chất lượng của một tấm thảm mặn, altman-esque, được cư trú bởi những kẻ thua cuộc và người thua cuộc, nhưng đầy cảm giác giống nhau.

Các nhà làm phim độc lập đáng kính Jay và Mark Duplass ban đầu được gắn kết như là một phần của tập thể các nhà văn, đạo diễn và diễn viên đầu những năm 2000, những người kể chuyện về cuộc sống thông thường theo những cách không có chủ đích, phi hiện đại.Nhưng anh em Duplass rất nhanh chóng đa dạng hóa danh mục đầu tư của họ với tư cách là người biểu diễn và người sáng tạo, đến mức mà nó khó có thể khó khăn trong bộ truyện tuyển tập của họ Phòng 104 như bất kỳ điều gì.Đặt hoàn toàn trong một phòng trọ - với những người cư ngụ khác nhau mỗi tập phim - chương trình này mang đến cho một số người kể chuyện tài năng nhất trong thời đại của họ một cơ hội để thể hiện một điều gì đó phức tạp và đúng đắn trong 30 phút hoặc ít hơn.Không phải mọi phần làm việc, nhưng với một nhóm sáng tạo gồm các nhà văn, đạo diễn và diễn viên trẻ xuất sắc, thường xuyên hơn là không phải những câu chuyện này là sôi động và đáng nhớ.

Crystal Moselle’s little-seen gem Skate Kitchen, about a multiethnic girl group of skateboarders in New York City, felt like the anti-Kids: a loose-limbed, improvisational hangout movie with a much sunnier view of free-range teenagers with lots of time to get into mischief. Moselle has assembled much of the cast, skaters and all, for Betty, a perfectly proportioned and unimpeachably cool series that doesn’t try to do too much with the plotting (the first episode is about the search for a missing backpack) and focuses more on the chemistry between the girls and the vibe of the city around them. Though some friction intercedes here and there, the show is a hopeful and gorgeous vision of what creative lost girls can do in an unstructured urban playground and the family they can find in each other.

Photo: Suzanne Tenner/HBO

Based on an Israeli series called BeTipul, In Treatment produced an astonishing 106 episodes over its first three seasons, each airing on successive weeknights and each about single characters discussing their problems with a therapist, played by Gabriel Byrne. Want to watch a fighter pilot (Blair Underwood) talk through his PTSD? Or an architecture student diagnosed with lymphoma? You could tune into their sessions on the same days every week. Even at 30 minutes or less per session, the time commitment was a big ask, and skipping episodes meant losing some breakthrough moment or missing Byrne’s own psychological slippage. But In Treatment remains an absorbing experiment and as thoughtful a window into therapy as TV has produced — so good that HBO brought it back for one more round in 2021 with Uzo Aduba as the doctor.

Before completely squandering his goodwill by turning edginess into a personal brand, Ricky Gervais (and his co-creator Stephen Merchant) carried the cringe comedy and mockumentary style of The Office into the humbling world of “background artists.” Over two crisp six-episode seasons and a Christmas special, Extras brought Gervais’s Andy and his cohort Maggie (Ashley Jensen) into awkward encounters with recognizable stars like Kate Winslet, who dispenses relationship advice on the set of a Holocaust movie, and David Bowie, who improvises withering insults from his piano. The show was strongest in its second season, when Andy finally lucks into his own sitcom, then faces the fresh humiliation of seeing it dumbed down to the lowest common denominator.

A sort of cross between Downton Abbey and Fleabag, this energetic historical dramedy stars Suranne Jones as the real-life early 19th century English land-owner Anne Lister, who kept detailed diaries documenting her attempts to compete in a business environment controlled by men — while also, in code, describing her sexual affairs with women. Gentleman Jack is written and sometimes directed by Sally Wainwright, a veteran British TV producer who’s had hits with romances (Last Tango in Halifax) and criminal procedurals (Happy Valley). She splits the difference here, going granular with Anne’s daring and imaginative real estate deals while also exploring her giddy passion for a sickly, beautiful neighbor (played by Sophie Rundle). Jones, playing a woman who dresses and sometimes behaves like a typical cad, is outstanding throughout.

Based on a British series, Getting On was writers-producers Mark V. Olsen and Will Scheffer’s follow-up to their long-running Big Love (see below), and though it didn’t get as much buzz as Big Love at the time — in part because it’s a very different show — this “gray comedy” had just as much to say about the state of work and family in early-21st-century America. Following the daily routine in the geriatric ward of a low-rent California hospital — described as “like a teen slumber party with dying” — Getting On found grim humor in the drudgery and bureaucracy of the health-care industry. Alex Borstein as the emotionally unstable head nurse Dawn, Mel Rodriguez as the officious supervisor Patsy, Laurie Metcalf as the brittle academic Dr. James, and Niecy Nash as the reliable, saintly Didi all played characters who’d deluded themselves into feeling useful, struggling to preserve a little bit of personal and professional dignity in a job where the “customers” weren’t expected to walk away satisfied. Getting On may have scared some viewers away with its bleakness, but those who stuck with it through its three seasons were rewarded with rare, wonderful moments of beauty and compasJohn From Cincinnati (2007)sion.

Premiering in a prime spot after The Sopranos finale, David Milch’s follow-up to Deadwood probably didn’t benefit from further confounding viewers already scratching their heads over “Don’t Stop Believin’” and the cut to black. But John From Cincinnatiwould have surely gone down as one of HBO’s most WTF efforts regardless. For those with a taste for the eccentric, though, Milch’s show about a down-on-its-luck surfing family in Imperial Beach, California, is WTF in the best sense, as three generations of surfers deal with the fallout of success in a marginal sport … and a visitation by the transcendent. The best strategy for enjoying the show is not to get hung up by inexplicable occurrences but to appreciate Milch’s magnificently salty dialogue, his evocation of a shoddy yet beautiful locale, and his eclectic taste in music.

Nhà làm phim Indie Terence Nance cúi đầu với các cinephiles với tính năng đầu tay của anh ấy, 2012, một sự đơn giản hóa vẻ đẹp của cô ấy, một cuộc thám hiểm thử nghiệm về tình yêu không được đáp lại và tự phân tích, được thể hiện trong nhiều phong cách khác nhau từ hài kịch cho đến hoạt hình đến thực tế.Nance mang lại cảm giác về chủ nghĩa chiết trung và phiêu lưu cho loạt bài phác thảo của anh ấy, các hành động ngẫu nhiên về sự bay, sử dụng những trò đùa nhanh, các bản nhạc trữ tình, báo cáo của người đàn ông, những giai thoại cá nhân, phim hoạt hình và biểu diễn âm nhạc để riff về chủ đề đenxác thực.Kết quả đôi khi rất cồng kềnh, đôi khi di chuyển, đôi khi vui nhộn và luôn luôn thách thức thú vị.

Đặt thế kỷ trước các sự kiện của Game of Thrones của HBO, Megahit Fantasy Game of Thrones, phần tiền truyện này theo dõi sự suy giảm của gia đình Targaryen rồng, cai trị Westeros qua nhiều thế hệ trước khi đấu tranh quyền lực nội bộ dẫn đến việc họ nhượng lại Iron Throne.Mùa đầu tiên của chương trình - một thành công lớn cho HBO - nén nhiều thập kỷ của lịch sử này và theo sự hỗn loạn xảy ra khi Vua Viserys (Paddy Considine) mất vợ khi sinh ra trước khi cô có thể tạo ra một người thừa kế nam, cho phép nhiều yêu sách của anh taNgười kế vị, bao gồm cả anh trai chiến binh Daemon (Matt Smith), cô con gái có khả năng cao Rhaenyra (do Emma D'Arcy thủ vai là một người lớn tuổi và Milly Alcock khi còn trẻ), và những đứa con của người vợ thứ hai sắc sảo của anh Alicent (do Olivia Cooke thủ vai (thủ vai của Olivia Cookevà Emily Carey).Các mùa trong tương lai sẽ đi sâu vào các trận chiến bạo lực và những mất mát tàn khốc tiếp theo, phù hợp với tác giả George R.R. Martin, một bài hát của vũ trụ băng và lửa.

Giống như sự đương thời làm thế nào để làm cho nó ở Mỹ, khi nhìn lại cảm thấy như HBO thực hiện một nỗ lực sớm trong việc mua loại chương trình mà họ sẽ sớm có được với các cô gái: một bức chân dung xù xì của cuộc sống New York hiện đại, phần lớn được sinh ra bởi trẻ kỳ quặc trẻdiễn viên.Sự khác biệt là việc chán đến chết cũng là một loạt bí ẩn hậu hiện đại, được tạo ra bởi tiểu thuyết gia Offbeat Jonathan Ames, với Jason Schwartzman đóng vai một phiên bản hư cấu của Ames: một nhà văn đã kết thúc bằng cách giúp đỡ mọi người như một thám tử DIY.Bằng cách kết hợp các câu chuyện New York từ thực tế với các yếu tố của phim Noir-và thêm các màn trình diễn hỗ trợ Gonzo của Ted Danson và Zack Galifianakis-bộ truyện đều bình luận về sự vô tận đô thị thế kỷ 21 và đưa nó vào bối cảnh văn hóa và lịch sử lớn hơn.

Nhà sáng tạo Cynthia Mort, một mùa kỳ quan một mùa sẽ được nhớ đến nhiều nhất là một nguồn của những cảnh sex rõ ràng khác thường-thực tế, một số người suy đoán rằng một số hành động không được mô phỏng.Nhưng hãy nói với tôi rằng bạn yêu tôi giống như HBO tương đương với một bộ phim Dogme 95: một cái nhìn thô thiển và không có gì khác về ba cặp vợ chồng, thẳng thắn thẳng thắn về cảm xúc của họ, trong và ngoài bao tải.Mỗi cặp vợ chồng đang trong các giai đoạn quan hệ khác nhau.Một người đã kết hôn với trẻ em, một người khác đang đấu tranh để thụ thai, và một phần ba đang trải qua giai đoạn đính hôn gập ghềnh.Nhưng tất cả họ đều nhìn thấy cùng một nhà trị liệu (Jane Alexander), người có vấn đề trong nước của riêng mình.Mặc dù nó không tồn tại lâu hơn mười tập, nhưng chương trình bây giờ có vẻ như là tiền thân của việc điều trị và cùng nhau, và có lẽ tốt hơn cả hai trong sự thẳng thắn của nó.

Đến bây giờ, những người đăng ký HBO biết những gì mong đợi từ các chương trình của Daniel McBride như Eastbound và Down và Phó hiệu trưởng-những bộ phim hài phong cách và khàn khàn được xây dựng xung quanh McBride, Shitkicker Persona, cho thấy điều tồi tệ nhất trong Avarice toàn Mỹ trong khi bằng cách nào đó chào đón nhận dạng của chúng tôi.Những viên đá quý chính đáng có thể là nỗ lực đầy tham vọng nhất của McBride, kể chi tiết về các trận chiến quốc tế và tội phạm tràn lan định nghĩa một bộ ba nhà truyền hình và các nhà thuyết giáo Megachurch, với John Goodman là Tổ phụ và McBride và Adam Devine là con trai của mình.Khi Đế chế Gemstone tiếp tục mở rộng đến các kích thước kỳ cục và tham nhũng hơn bao giờ hết, chương trình đã phát triển thành một bình luận hài hước tàn nhẫn về kỷ nguyên hiện tại của chúng ta về những kẻ săn lùng sống cao.

Trong năm mùa, Mark V. Olsen và Will Scheffer, loạt phim khiêu khích về một người Mormon cơ bản và ba người vợ của anh ta ở ngoại ô Utah đã tiếp cận chủ đề đa thê nóng bỏng với một chương trình nghị sự chính trị ít hơn là sự hiểu biết cấp tính về bản chất con người.Điều tự nhiên là Bill Hendrickson (Bill Paxton) sẽ phân phát sự chú ý của anh ta không đồng đều giữa người vợ đầu tiên của anh ta (Jeanne Tripplehorn) và vợ chị gái của cô (Chloë Sevigny và Ginnifer Goodwin), và đến lượt họ, sẽ đấu tranh với sự ghen tị vàNhu cầu chưa được đáp ứng - tất cả trong khi, với tư cách là một đơn vị, cống hiến cho một cuộc gọi tâm linh cao hơn.Điều đó không nói gì về sức mạnh hờn dỗi của chủ nghĩa tư bản lỗi thời.Chương trình đôi khi là một chuyến đi gập ghềnh phù hợp-và nó chưa bao giờ thực hiện hành động tại một hợp chất đa thê bị sứt mẻ bụi bặm hấp dẫn như hộ gia đình Hendrickson-nhưng nó đã vượt qua những tranh cãi xung quanh nó.

A big part of HBO’s branding as “not TV” was tied to the network’s ability to take on projects the networks and basic cable channels wouldn’t or couldn’t — either because of content or expense. Case in point: re-creating Ancient Rome for the purpose of mounting an intricate, intimate political drama, more akin to Deadwood and The Sopranos than Ben-Hur. Co-produced with the BBC, Rome served as a kind of “people’s history” of the Roman Empire’s rise, seen mostly from the perspective of two soldiers with very different takes on their leaders’ power grabs and betrayal. Like a lot of HBO’s pricey series in the post-Sopranos era, Rome couldn’t maintain a strong enough audience share to justify its cost, which is a shame. Rare among modern prestige TV, Rome didn’t skimp on plot. Its two seasons spanned decades.

Perhaps the ultimate example of auteur television, Nic Pizzolatto’s anthology crime series has zero narrative continuity from season to season, save for one moment in its third that suggests that they all exist in the same world. The only real continuity is in Pizzolatto’s obsessions: hard-boiled, hard-drinking lawmen working the case that will define (and ruin) their lives; criminal conspiracies that lead to sources of institutional power and unfathomable evil; and a neo-noir style that’s reflected in both the look of the show and in dialogue that often turns deep purple. The seasons vary in quality, but even the worst of them (yes, the second) have a pungent atmosphere and reliably excellent lead performances.

The lightly surreal Los Espookys is the product of three offbeat comic personalities. Co-creator Julio Torres — the whimsical comedian and writer best-known for the viral Saturday Night Live sketches “Papyrus” and “Wells for Boys” — plays an eccentric dandy of possibly extra-terrestrial origin. Co-creator Ana Fabrega brings her gifts for quirky physical comedy to the pointedly named character Tati: a wide-eyed naïf who takes any odd job offered. And executive producer Fred Armisen (of SNL, Documentary Now!, and Portlandia fame) sets the show’s amiably arch tone, and also pops up occasionally in the role of a parking lot attendant who keeps getting pulled into conspiratorial plots. Winning lead performances by Bernardo Velasco and Cassandra Ciangherotti — as the proprietors of a business that stages realistic “hauntings” for a reasonable fee — round out a Mexico-set series that’s as sweet as it is strange. Though HBO canceled it way too soon, the 12 episodes these weird geniuses produced are going to be winning new fans for years to come.

During Girls’ heyday, it sometimes felt like more people were talking about the show than were actually watching it. Girls earned that chatter, though — and not just because it was one of the only pieces of popular entertainment at the time dealing in a complex and honest way with the (often self-created) trials of the millennial generation. A sort of junior Sex and the City (without the glibness or glam), Girls framed New York as a city of paralyzingly immense opportunity, both professionally and personally. Creator and star Lena Dunham also kept the show current with trends in the indie-movie world she emerged from, working to make each episode play like a well-crafted short film, packed with jaw-dropping surprises and eye-catching imagery, all dealing with a modern world seemingly designed to prevent young people from growing up.

Mike Judge’s affectionate skewering of the tech world occupies a perfect spot between a healthy contempt for the pretensions of dot-com skullduggery and a genuine optimism that its band of innovators might change the world for the better. Mostly, though, it’s about the hapless genius played by Thomas Middleditch and his team — the warring engineers (Martin Starr and Kumail Nanjiani), the prim operations guy (Zach Woods), and the pothead visionary (T.J. Miller) — stepping on one rake after another. Silicon Valley keys in on the hypocrisy of the modern-day barons overseeing progressive, candy-colored campuses, but it’s even better as a supplier of Judge eccentrics, like a boorish Mark Cuban type (Chris Diamantopoulos) looking to “re-billion-ize” or a professional CEO (Stephen Tobolowsky) who touts his “conjoined triangles of success.” The show lost a certain spark when Miller departed, but even at diminished strength it always had something to say about our tech-addled present.

Mike White’s deliciously nasty class satire proved so addictive in its first season that it expanded from a limited series about a luxury resort in Maui to a potential multi-season anthology set at various White Lotus hotel locations around the world. One constant: Everyone is miserable, from the ultrarich guests fussing over petty gripes and crumbling relationships to the service workers who have to put up with their nonsense. Yet The White Lotus isn’t as broad as it sounds: The upstairs-downstairs dynamic between guests and staff includes subtle shifts in power and intrigue and a vast spectrum of toxicity. That drama would be compelling enough even without the dead bodies that start to surface.

Trước khi HBO chọn bảo trì cao, loạt phim Ben Sinclair và Katja Blichfeld, về một đại lý cần sa (SINCLAIR), người đã tham gia vào các khách hàng khác nhau, mỗi tập phim đã kéo dài bốn năm và sáu SEASONS nhỏ như một loạt web trên Vimeo.Các giá trị sản xuất tăng lên, nhưng sự rung cảm của người ném đá dễ chịu của chương trình vẫn là một người không đổi, gắn liền với màn trình diễn truyện tranh đáng mến nhưng có tâm hồn của Sinclair, với tư cách là anh chàng và một sự tự phụ cho phép những lát cắt của cuộc sống New York không bao giờ đổi mới.Không có một tập nào giống nhau, điều này có thể dẫn đến những bất ngờ hay thay đổi và tinh tế như là M.A.S.H.Tuy nhiên, không có tập phim nào không quen thuộc, bởi vì Sinclair và Blichfeld đã mài giũa một giai điệu quan sát và hài hước nhẹ nhàng như vậy.

Bộ đôi hài kịch New Zealand bay của Conchords, Jemaine Clement và Bret McKenzie, đã tồn tại trước khi họ và James Bobin tạo ra một chương trình truyền hình xung quanh họ-giải thích lý do tại sao các bài hát giả của họ, đầy đủ tình trạng độc thoại ngớ ngẩn và nội thất, thúc đẩy các tập phim,thay vì cách khác.Mặc dù chuyến bay của Conchords nợ một khoản nợ đối với âm thanh tự ti của D, Jemaine và Bret không chắc chắn về bản thân họ khi họ cố gắng đột nhập vào bối cảnh New York với sự giúp đỡ của người quản lý Murray (Rhys Darby), người có hợp đồng chính là tùy viên văn hóa cho lãnh sự quán New Zealand.Chương trình không quan trọng về ánh sáng của Feather Feather là một lợi thế, nhưng nó không bao giờ trở nên tốt hơn so với các chuỗi video âm nhạc của nó, có Bret hoặc Jemaine kể lại những thất bại lãng mạn của họ trong các bài hát Torch như thời gian của Sally Sally.

Jody Hill và Danny McBride, The Braintrust đằng sau bộ phim hài độc lập ném đá The Foot Fist Way, đồng sáng tạo (với Ben Best), loạt phim thô tục thách thức này về sự khiêm tốn của một Redneck Boorish, người có ước mơ về vinh quang bóng chày bị giảm đi trong không giancủa một tập.McBride, Kenny Powers là một tài liệu tham khảo rõ ràng về John Rocker, cựu Atlanta Braves gần gũi hơn với sự phản lửa trên gò đất đã bị hủy bỏ bởi những bình luận tấn công của anh ta với báo chí, khiến cho sự kết thúc của sự nghiệp.McBride đã thành công trong việc làm cho sức mạnh trở thành một con số tương đối đáng yêu (hoặc ít nhất là có thể xem), nếu chỉ bằng cách đánh vào cằm của anh ta trên mỗi chiếc thang, khi anh ta chìm từ siêu sao đến cảm giác giải đấu Mexico, Kenny PowderNhững ngón tay giữa rực rỡ.

Dựa trên các tiểu thuyết nổi tiếng nhất quốc tế của Neap Neapolitan bởi tác giả người Ý giả thuyết Elena Ferrante, loạt phim đầy tham vọng của My Brilliant Friend Will, cuối cùng, kể câu chuyện về một tình bạn và một quốc gia, từ những năm 1950 đến bước ngoặt của thiên niên kỷ.Mùa đầu tiên giới thiệu Elena và Lila, một vài con nhím phần lớn còn lại để tự bảo vệ mình trong một khu phố Naples nghèo khó.Trong những năm (và các mùa) theo sau, các cô gái phát triển thành phụ nữ, đôi khi dựa vào nhau vì sự đồng hành và hỗ trợ, và đôi khi trôi dạt vì cả hoàn cảnh xã hội thay đổi và ảnh hưởng của đàn ông.Giàu có chi tiết văn hóa dành riêng cho thời đại, người bạn xuất sắc của tôi sử dụng các nhân vật chính của mình, mối quan hệ phức tạp như một cửa sổ trên các phân chia giai cấp khó hiểu và giới tính của một đoạn lịch sử hỗn loạn của Ý.

Sê-ri web của Issa Rae, cô gái da đen vụng về là một bức chân dung vui nhộn về các tương tác hàng ngày của những người sống sót trong tủ người Mỹ gốc Phi trung lưu, như văn phòng đã vượt qua Key & Peele.Bởi vì cấu trúc của bộ truyện dựa trên các ý tưởng đơn lẻ, được đưa ra trong các họa tiết ngắn, nên nó không nhất thiết phải là một ứng cử viên rõ ràng để được điều chỉnh thành một bộ phim sitcom liên tục, tuần tự.Nhưng chỉ mất một vài tập phim để Rae chứng minh rằng khái niệm của cô ấy tốt hơn là chỉ là sự hài hước quan sát nhanh chóng.Không an toàn đi sâu vào những chuyến đi của những phụ nữ trẻ đang cân bằng tình cảm, tình bạn và sự nghiệp ở Los Angeles, cố gắng thành thạo tuổi trưởng thành trong khi tạo ra một bản sắc độc đáo - và trong thời đại truyền thông xã hội, không hơn không kém.Cốt truyện đáng ngạc nhiên xoắn và những mầm bệnh bất ngờ giúp tạo ra một thế giới đầy đủ, thỏa mãn để ghé thăm, tập này qua tập phim này đến tập khác.

Ngôi sao của bạn Lisa Kudrow đã giúp tạo ra sự châm biếm thông minh này, được đóng gói để trông giống như cảnh quay từ một chương trình thực tế về Valerie Cherish, một nữ diễn viên sitcom phổ biến một thời đang cố gắng quay trở lại với ánh đèn sân khấu.Thiên tài của sự trở lại (đồng sáng tạo với Sex và thành phố Michael Michael Patrick King) là trong khi nó chế giễu lối sống đặc quyền của Valerie và sự khao khát nổi tiếng của cô, nó cũng tìm thấy một cái gì đó thực sự và dịu dàng trong cô.Cô ấy là một người tốt, được yêu mến bởi những người hiểu rõ về cô ấy, và bị xử lý sai bởi những người khai thác sự bất an của cô ấy.Giá trị và lòng tự trọng của cô đã bị một ngành công nghiệp nhai thông qua tài năng và đặc biệt hay thay đổi đối với phụ nữ.Chương trình hai mùa-đặt cách nhau một thập kỷ-đóng vai trò là một bức chân dung không quá tràn đầy của một Hollywood, từ thế hệ này sang thế hệ khác, quá nghiêm trọng.

With his ingenious follow-up to Nathan For You, Nathan Fielder pours untold HBO resources into a conceit that feels like Synecdoche, New York as a docu-comedy, adding layers of architecture onto the idea of “rehearsing” for important life events. After warming up with an episode about preparing a man for an awkward confession to a bar trivia team, the first season shifts to Nathan helping an eccentric Christian woman who’s considering motherhood but needs to prepare for the complications of each stage. This leads to multiple child actors in multiple life phases and different potential fathers, including Fielder himself, who relentlessly taints the experiment as a means of exposing reality-doc artifice.

Though it’s never been as beloved as The Sopranos, The Wire, Deadwood, or Game of Thrones, in some ways the Prohibition Era crime epic Boardwalk Empire was like a fusion of all of HBO’s most enduring dramas. It goes into fine detail about how some not-so-nice men and women try to profit from a society in transition, and it features characters capable of solving their problems with murder yet determined to exhaust every quasi-legitimate political and business option first. Boardwalk Empire is very much about how the American way of power — a mix of charismatic persuasion and brute force — “matured” in the 1920s. It’s also a compendium of great character performances, including memorable turns by an unimpeachable group of actors: Stephen Graham, Michael Shannon, Michael Stuhlbarg, Gretchen Mol, Michael Kenneth Williams, Jack Huston, and the star, Steve Buscemi.

When Barry first started, it seemed like a Hollywood twist on Grosse Point Blank: a whimsical dark comedy about an ex-sniper turned mercenary hitman who takes acting classes on the side. But co-creator, star, and frequent director Bill Hader has turned it into a more audacious and emotionally resonant show over time: one about a condemned man who keeps searching for peace and redemption in his life, but cannot (and maybe should not) pull himself out of the muck. The show also makes room for other superbly drawn characters, including Henry Winkler as a touchy-feely acting guru, Stephen Root as Hader’s injury-prone handler, Sarah Goldberg as his earnest acting partner–girlfriend, and Anthony Carrigan as NoHo Hank, the sunniest of Chechen mobsters. Continuing to add new seasons threatens to exhaust a thin premise, but Barry keeps taking new leaps forward, pushing the show into more audacious and surreal territory while bumping up the intensity (and the body count).

After shows like The Wire, Tremé, Generation Kill, and Show Me a Hero, viewers know what to expect of creator David Simon: a carefully drawn, almost journalistically rigorous treatment of a volatile milieu populated by flawed characters who are often victimized by rotten institutions. And so it goes for Simon and George Pelecanos’s superb The Deuce, which re-creates the Times Square of the ’70s, which was dominated by sex workers and the ruthless gangsters and pimps who controlled their fates. In a dual performance, James Franco plays siblings who sink into a dangerous business; but Maggie Gyllenhaal is the show’s moral center, playing a freelance prostitute and single mother who goes from streetwalker to porn star to skin-flick auteur. In the often heartbreaking, 1980s-set season three, Emily Meade takes center stage as a starlet wrung out by a fundamentally exploitative industry.

In form, the beloved Canadian sketch-comedy series resembles Monty Python’s Flying Circus and SCTV. But during its three years on HBO (plus two more seasons that aired on CBS), The Kids in the Hall offered a more gently absurdist and somewhat more character-driven take on the genre than its predecessors. Dave Foley, Bruce McCulloch, Kevin McDonald, Mark McKinney, and Scott Thompson rarely went broad or cartoony with their humor; instead, they deeply (and hilariously) inhabited the lives of quietly stressed-out people navigating the weirdness and frustrations of ordinary life.

Strip away the funeral-home setting, the characters’ libertine behavior, and the occasional digressions into magical realism, and Six Feet Under may actually be one of the squarest shows in the HBO catalogue — but in a good way. Creator Alan Ball expanded on and deepened the themes of his Oscar-winning American Beauty screenplay, looking at an American family in spiritual crisis, dealing with old grudges and dark secrets as they try to move on from the death of their patriarch. In other HBO shows that could be called “family dramas” — like The Sopranos or Big Love — there’s some kind of pulpy genre framing. But while Six Feet Under features plenty of sensationalistic scenes involving sex and drugs, it mostly relies on the nuanced performances of Michael C. Hall, Peter Krause, Lauren Ambrose, and Frances Conroy, playing the Fishers, who spend every episode facing their own mortality in the eyes of their grieving clients … all the way up to a series finale that’s one of the best in TV history.

Trong phần lớn các thập kỷ đầu tiên của chương trình gốc HBO, kênh chủ yếu tạo ra những bộ phim hài và phim truyền hình thông thường, được gia vị với những từ chửi thề và ngực trần.Nhưng hai năm trước Sopranos, nhà tù bạo lực, hoành tráng Melodrama Oz đã có cơ hội lớn cả về nội dung và hình thức, chứng minh rằng có nhiều điều để tạo ra truyền hình trưởng thành của Hồi giáo hơn là chỉ là thô tục và khỏa thân.Nằm trong một tòa án thô bạo - trong đó các tù nhân thuộc các dân tộc khác nhau chỉ được giám sát một cách lỏng lẻo và chủ yếu để tự trị - OZ là một nghiên cứu chi tiết về chủ nghĩa phe phái và tiếp tục tội phạm của cuộc sống đằng sau song sắt.Nhưng nó cũng là một lễ kỷ niệm đen tối của tinh thần con người.Rõ ràng và thường kinh tởm - đến mức vùi dập trên cơ thể kinh dị - bộ truyện sử dụng các động tác camera động và các màn trình diễn hoàn toàn cam kết từ những người như Lee Tergesen, J.K.Simmons và Harold Perrineau để theo dõi cách mà ngay cả những người bất lực có thể cố gắng tận dụng tối đa những gì họ đã đưa ra cho tốt hơn và tồi tệ hơn.

George R.R. Martin, một bài hát của tiểu thuyết Ice and Fire, đã tạo ra một bản anh hùng ca giả tưởng trải dài thành những tập phim nhỏ đáng nhớ, chứa đầy những chi tiết tuyệt đẹp và những bất ngờ thực sự gây sốc, được kể từ quan điểm của hàng chục nhân vật thông cảm, mỗi người có những câu chuyện hậu trường phong phú và những động lực mâu thuẫn.Nó đã mất tầm nhìn của các nhà văn David Benioff và D.B.Weiss để xem làm thế nào - chỉ với một chút hợp lý - điều này có thể chuyển sang truyền hình.Và phải mất tầm nhìn của các giám đốc điều hành HBO để thấy rằng Game of Thrones có thể lấp đầy khoảng trống còn lại do sự mất mát của các chương trình như The Sopranos và Deadwood.Ở giữa tất cả những con rồng và phép thuật và tàn sát chiến trường, bản chất của loạt phim này luôn là những nhân vật mạnh mẽ (và thậm chí là các diễn viên mạnh mẽ hơn), chơi các trận chiến của Di chúc thông qua các cuộc trò chuyện hấp dẫn trong các lâu đài voi ma mút.Bộ phim đã mất một số chiều sâu kể chuyện một khi Benioff và Weiss chạy ra khỏi âm mưu của Martin để thích nghi;Nhưng từ tập đầu tiên đến phần cuối, nó vẫn là cuộc hẹn truyền hình, làm việc với quy mô lớn hơn so với hầu hết các bộ phim bom tấn đều cố gắng.

Mặc dù nó có rất nhiều điểm chung với Curb Sự nhiệt tình của bạn, bộ phim hài về sự lúng túng, nhưng sự châm biếm chính trị của Veep có thể được phân loại tốt hơn là một bộ phim hài của sự kiệt sức.Được tạo bởi nhà văn người Anh-nhà sản xuất Armando Iannucci-nổi tiếng nhất trước đây với việc gửi quản trị tiếng Anh không hiệu quả, sự dày đặc của nó-Veep bày tỏ không tin vào các chính trị gia Mỹ để có bất kỳ lý tưởng nào được tổ chức sâu sắc hoặc kế hoạch tốt để giúp đỡ bình thườngMọi người.Thay vào đó, ngôi sao Julia Louis-Dreyfus, Selina Meyer đã sử dụng văn phòng của mình như một cách để xác nhận lòng tự trọng của mình, nắm giữ sức mạnh một cách khó khăn chủ yếu để làm cho mình trông đẹp.Iannucci rời đi sau bốn mùa, và chương trình cuối cùng của chương trình ba năm-trong khi vẫn rất hài hước-có lẽ trở nên quá hoài nghi và có ý nghĩa, ngay cả đối với Veep.Nhưng Louis-Dreyfus vẫn là một điều kỳ diệu từ đầu đến cuối, đóng vai một nhân vật, người mà một người mẫu nữ quyền, trong đó cô ấy rất giỏi trong việc lãng phí tiền của người nộp thuế đối với những người trả thù cá nhân như bất kỳ người đàn ông nào.

Laura Dern được sinh ra để đóng vai Amy Jellicoe, một xác tàu nhiều mặt và cuối cùng là một người phụ nữ có chủ nghĩa lý tưởng và tìm kiếm sự phát triển cá nhân liên tục chống lại bản chất tự hủy hoại.Cô bắt đầu giác ngộ khi một nữ doanh nhân bị hạ gục bởi một mối tình với ông chủ của mình, và kết thúc cuộc đua hai mùa quá ngắn của nó với tư cách là một chiến binh, người sẵn sàng mạo hiểm sự nghiệp và sinh kế của cô để vạch trần lạm dụng công ty.Người đồng sáng lập, nhà văn Mike White, người cũng tự coi mình là người hỗ trợ chính là một anh chàng CNTT yếu đuối, Bakes Dern, biểu tượng của cô ấy, người làm mọi người thất vọng xung quanh cô ấy với sự bất ổn và sự thay đổi thời đại mới nhưng thực sự nắm bắt được sự siêu việt.

Trong thời đại hiện tại của chúng ta về những người con trai trưởng thành lớn - hiện tượng mà những người giàu có như Trump Children và Wyatt Ingraham Koch thừa hưởng thế giới - sự kế thừa đã trở thành Dallas châm biếm của chúng ta.Đó là một cơ hội để say sưa trong sự phản bội và bất tài (và sự phản bội bất tài) của siêu sức khỏe mạnh, khi họ tranh giành quyền kiểm soát một đế chế truyền thông.Tham khảo một cách lỏng lẻo Rupert Murdoch và các con của mình, người sáng tạo Jesse Armstrong (người dày của nó) theo sau phai tan Scion Logan Roy (Brian Cox) khi anh ta chủ trì những đứa trẻ trưởng thành, những người ghét anh ta và thèm muốn sự chấp thuận của anh ta, nhưng không có sự hiểu biết kinh doanhLàm bất cứ điều gì khác ngoài việc cố gắng phá hoại tự hủy hoại.Mùa đầu tiên trở nên mạnh mẽ hơn theo tuần, cuối cùng trở thành một người phải xem khi nó phát triển từ một vở opera xà phòng về lối sống của những người giàu có và khốn khổ đến một sự châm biếm thiết yếu về một thương hiệu quân chủ công ty đặc biệt thế kỷ 21.Mùa thứ hai và ba đã biến chương trình thành một hiện tượng văn hóa phần lớn nhờ vào những phần bằng nhau, những màn trình diễn vui nhộn và đau lòng của Jeremy Strong, Kieran Culkin và Sarah Snook trong vai những đứa con của Roy đã vứt bỏ linh hồn của họ với hy vọng có được Keys cho vương quốc.

Không phải tất cả 11 mùa của bộ phim hài ngẫu hứng của Larry David, đều là vàng - và một số móc nối khái niệm, giống như một trong những nơi mà anh ấy chọn trong các nhà sản xuất, vấp ngã trên đường để được trả tiền lớn.Nhưng tính cách khó tiêu của David và những vết xước nhỏ khác nhau có giá trị lớn.Đối với bất kỳ ai, người đã đặt câu hỏi về một số công việc xã hội hoặc đã gặp phải những xung đột nóng bỏng đối với những tội phạm nhỏ nhất - nghĩa là mọi người - David, trên màn hình giống như một linh vật.Anh ấy là vị thánh bảo trợ của những người rắc rối.Trên đỉnh của việc mở rộng hình thức thực sự bằng cách lấp đầy các cốt truyện được làm việc phức tạp với cuộc đối thoại ngẫu hứng, kiềm chế sự nhiệt tình của bạn cũng cảm thấy giống như một phiên bản thuần túy của Seinfeld, bộ phim sitcom mà anh ta tạo ra hàng triệu đồng.Không có một mạng lưới lớn kìm hãm anh ta, David có thể tự do trở thành người khốn khổ của anh ta.

Bob Odenkirk và chương trình hài kịch phác họa xuất sắc của David Cross là một sự kiện địa chấn cho phong trào hài kịch thay thế: một nguồn rất nhiều cho sự hài hước chính trị và phi lýĐể đến.Các tập phim có một thẩm mỹ khiêm tốn, DIY, tin rằng một cấu trúc cẩn thận, tỉ mỉ, với mỗi bản phác thảo chuyển tiếp liền mạch sang phần tiếp theo trong khi vẫn bay trên các tiếp tuyến bất ngờ.Điểm nổi bật từ ông Show quá nhiều để đề cập, nhưng một số nhân vật định kỳ, như Petty Crook Ronnie Dobbs bị bắt giữ hoặc bộ đôi hip-hop ba lần một lần trừ một, tạo ấn tượng lớn và công ty giả mạo Globo-Chem cho phép Odenkirk và Cross cung cấp Broadsides tại Corporate America.

Vụ án có thể được thực hiện rằng tình dục và thành phố cũng có trách nhiệm như giọng nữ cao để đưa HBO lên bản đồ.Câu chuyện vui vẻ, hấp dẫn của chuyên mục tình dục Carrie Bradshaw (Sarah Jessica Parker) và ba người bạn thân của cô (do Kim Cattrall, Kristin Davis, và Cynthia Nixon thủ vai), người tưởng tượng về việc khá giả và lăng nhăng ở Hip, xảy ra Manhattan.Frank đùa về những rủi ro tình dục - cùng với những melodramas lãng mạn đầy sự kiện, và sự sẵn sàng làm cho các nữ anh hùng trông thật ngu ngốc - khiến chương trình này không chỉ gây nghiện mà còn tiết kiệm về các mối quan hệ trưởng thành trưởng thành hơn bất cứ điều gì mà các mạng sẽ không khí.Toàn bộ một thế hệ đã chịu đựng một cách chính đáng sự đối thoại đầy đủ, bị loại bỏ, và tôn vinh sự tự hấp thụ và tiêu dùng dễ thấy chỉ để dành thời gian với bốn người phụ nữ được xác định rõ ràng, có đặc điểm của họ đã sớm trở thành loại.Nếu bạn đã có một Cosmo trong hai thập kỷ qua, chương trình này có lẽ là lý do tại sao.

Cuốn tiểu thuyết của Tom Perrotta, The Drakeers, về một thảm họa toàn cầu bí ẩn đã khiến 2 % dân số bóng bẩy, là một cuốn sách đủ tốt, nhưng dường như Perrotta hoàn toàn nhận ra ý nghĩa sâu rộng của tiền đề của chính mình.Điều đó đã thay đổi khi người đồng nghiệp bị mất Damon Lindelof sà vào và mở rộng câu chuyện đáng kể cho truyền hình, tạo ra một bộ phim truyền hình ngày càng phong phú và cảm xúc về sự đau buồn và không chắc chắn khi sống với một mất mát không thể giải thích được.Với những màn trình diễn phi thường của Justin Theroux, Carrie Coon, Regina King, Ann Dowd và những người khác, chương trình đăng ký các phản ứng khác nhau đối với sự ra đi đột ngột, bao gồm cả sự gia tăng của một giáo phái tâm linh/khủng bố không thể nói được có câu trả lời riêng.Rằng không có câu trả lời rõ ràng nào cho những gì đã xảy ra là một gánh nặng tâm lý mà những người sống sót - và xã hội nói chung - không thể chịu đựng được.

Trước khi Sopranos củng cố danh tiếng của HBO, như một nguồn truyền hình đầy tham vọng, hầu hết các đổi mới của mạng lưới là trong lĩnh vực hài kịch, nơi nó có thể thử nghiệm các cổ phần tương đối thấp.Được trang bị độc đáo xung quanh sự nhạy cảm và kinh nghiệm chuyên môn của người đồng sáng tạo của nó, Garry Shandling, chương trình Larry Sanders đi sau hậu trường tại một chương trình trò chuyện đêm khuya và say sưa trong tự ái, hậu môn và rối loạn chức năng bằng cách nào đó có thể xem được.giờ truyền hình.Shandling biết thế giới này từ trong ra ngoài, trong đó thêm một lưu ý về tính xác thực cho sự châm biếm.Và Larry Sanders của anh ấy không bao giờ ở trên cuộc cạnh tranh.Anh ta theo đuổi xếp hạng, đối kháng với khách và làm nhục các nền tảng, trong khi bạn đồng hành của anh ta, Hank Kingsley (Jeffrey Tambor), bán mình cho các doanh nghiệp thương mại thấp và nhà sản xuất của anh ta (RIP Torn) điều hành chương trình với một sự lạc quan điên rồ.Chương trình Larry Sanders luôn xuất sắc, nhưng khi các cuộc chiến đêm khuya đã hạ nhiệt, giờ đây nó là một bản ghi thiết yếu của sự man rợ của cảnh đó.

Trong năm mùa giải bậc thầy, người sáng tạo David Simon và một hàng các nhà văn tội phạm của kẻ giết người đã trình bày chi tiết trò chơi mèo và chuột giữa các nhà thực thi pháp luật và những người buôn bán ma túy ở Baltimore-nhưng, như chúng ta đều biết, dây thực sự là một sự mổ xẻ tham vọng hơn nhiều về sự tham vọng của nhiềuCác tổ chức của thành phố và cách họ thất bại cả những người đàng hoàng làm việc trong họ và những công dân dễ bị tổn thương nhất mà họ ảnh hưởng.Mỗi mùa tập trung vào một môi trường khác nhau, từ nhà ở công cộng, Tháp Towers, bị bắt giữ con tin bởi một hoạt động ma túy tinh vi đến một tờ báo hàng ngày bỏ lỡ tất cả những câu chuyện lớn, nhưng xung đột cốt lõi giữa cảnh sát và đại lý có được sự phong phú và chiều sâu khi nó đi cùng,Trả hết sự chú ý tỉ mỉ đến các chi tiết của quá trình điều tra, phân phối ma túy và các nhân vật chơi cho các cổ phần cao nhất.Nó có một bi kịch đô thị của Mỹ có phạm vi vô song.

Ai có thể tưởng tượng rằng bộ phim truyền hình hôi miệng nhất của HBO sẽ được đặt ở Old West?Nhà sản xuất nhà văn David Milch, Trái đất, đầy tham vọng của Tây Saga đã kết hợp sự thô thiển của một Sam Peckinpah Shoot-Muffem-up với biệt ngữ đầy màu sắc và những màn trình diễn sống của nhà hát tuyệt vời.Lấy bối cảnh tại một thị trấn South Dakota thập niên 1870, mà chỉ đang trên bờ vực trở thành văn minh, Deadwood đã tập hợp một bộ sưu tập các nhân vật với những ý tưởng khác nhau về những gì cần làm với tất cả các cơ hội mới theo cách của họ.Một số là người khai thác, một số chủ cửa hàng, một số nhà thuyết giáo, một số luật sư và một số là người đánh bạc, súng đạn hoặc điếm.Loạt phim một phần về một đất nước bị giả mạo khỏi sự hỗn loạn và một phần về những người vật lộn với bản chất của chính họ, nặng từ ngày này sang ngày khác nên sống một cách tốt hay kiếm tiền từ miễn phí.Deadwood là một đóng góp tuyệt vời cho thể loại phương Tây như những cuốn tiểu thuyết, phim và phim truyền hình hay nhất của thế kỷ 20.Nó có một cái nhìn nhớ lại những người phương Tây cổ điển mới của Hollywood (như McCabe và bà Miller và High Plains trôi dạt), và một số cuộc đối thoại phong phú của Milch, với các nhân vật tự xác định thông qua các bài phát biểu quanh co, đầy dí dỏm và vô tình.Thêm vào đó, nó có các diễn viên như Ian McShane, Molly Parker, Timothy Olyphant, John Hawkes, Robin Weigert, William Sanderson, Kim Dickens, Ricky Jay, và Garret Dillahunt cung cấp một số thứ tốt nhất của họ, lấp đầy màn hình bằng các nguyên mẫu mới của Mỹ.

Đó là một sự phóng đại thời tiền sử để nói rằng The Sopranos là bộ phim truyền hình thực sự trưởng thành đầu tiên.Nhưng không quá cường điệu khi nói rằng nhận thức về Sopranos là điểm xoay quan trọng trong truyền hình hiện đại-như chương trình khiến HBO có liên quan, cung cấp một mô hình cho chương trình uy tín chống anh hùng-đã có rất nhiều điều vớiThành công tiếp theo của mạng và với sự bùng nổ của các bộ phim truyền hình nhỏ trưởng thành trong thế kỷ 21.Mặc dù vậy, thực sự, các sopranos đứng đầu danh sách này không phải vì nó là một người quan trọng mà vì nó rất tốt.Điều gì ban đầu có vẻ như là một tiền đề dễ thương - cuộc sống gia đình của một ông trùm mob như thế nào?- Cuối cùng tiết lộ rất nhiều về đạo đức kinh doanh, lạm dụng quyền lực nhỏ nhặt và cách chúng ta biện minh cho những khía cạnh tồi tệ nhất của chính mình.Tầm nhìn của người sáng tạo David Chase mang tính cá nhân sâu sắc, được sinh ra từ những ký ức của chính mình về việc lớn lên của người Mỹ gốc Ý ở New Jersey, nhưng ngôi sao James Gandolfini (Thiên Chúa nghỉ ngơi linh hồn của anh ta) biến Tony Soprano thành người mà chúng ta không thừa nhận, ngay lập tứclôi cuốn và nóng tính đáng sợ.Đây là một chương trình về sự phàm ăn của người Mỹ, được neo bởi một nhân vật chính - ngay cả khi anh ta thích bạn - trông có vẻ sẵn sàng nhận mọi thứ bạn đã có, sau đó hành động bị tổn thương khi bạn không cảm ơn anh ta.

Mỗi chương trình HBO, được xếp hạng

Sê -ri thành công nhất của HBO là gì?

Các giọng nữ cao..
Phim truyền hình tội phạm ..
Drama..
Truyền hình Hoa Kỳ ..
Dây..
features..

10 Series phổ biến nhất trên HBO Max là gì?

62 chương trình hay nhất trên HBO Max ngay bây giờ (tháng 12 năm 2022)..
Loại ..
Cuộc sống tình dục của các nữ sinh đại học ..
Hoa sen trắng ..
Selena + Chef ..
Industry..
Những kẻ nói dối nhỏ bé: tội lỗi nguyên bản ..
Genndy Tartakovsky's Primal ..
Buổi diễn tập ..

Bộ phim truyền hình hàng đầu mọi thời đại là gì?

20 phim truyền hình hàng đầu mọi thời đại..
Twin Peaks (1990 Từ1991) TV-MA |47 phút |Tội phạm, kịch, bí ẩn.....
Breaking Bad (2008 Từ2013) TV-MA |49 phút |Tội phạm, kịch, phim kinh dị.....
Game of Thrones (20112019) ....
Jeeves và Wooster (1990 Từ1993) ....
Ban nhạc của anh em (2001) ....
Alf (1986 Từ1990) ....
Battlestar Galactica (2004 Từ2009) ....
ER (1994 Từ2009).

Có gì tuyệt vời trên HBO Max?

Hình ảnh G Rum Girl (2021-Hiện tại) qua HBO Max.Được tạo bởi: Joshua Safran.....
Titans (2018-Hiện tại) Hình ảnh qua HBO Max.....
Hình ảnh Công nghiệp (2020-Hiện tại) qua HBO.....
House of the Dragon (2022-Hiện tại) Hình ảnh qua HBO.....
Hình ảnh diễn tập (2022-hiện tại) qua HBO.....
Và chỉ như thế đó, hình ảnh (2021-hiện tại) qua HBO ..