Khói lam chiều nghĩa là gì

Ngõ quê, khói lam chiều,... như "ru" lòng người

Khói lam chiều từ chái bếp phả vào cay xè khóe mắt, cho củi vào bếp để thấy ngọn lửa bập bùng của khát khao tuổi trẻ, cái hương vị quê hương quyện chặt vào không gian mà chẳng nơi nào có được

  • Mê gì bằng cả nhà lao xuống bắt cá đồng sau khi tát

  • Giữa thị thành, nhớ lắm ngõ quê!

  • Chuyện cái... ao làng!

Có những chiều như hôm nay, xóm nhỏ lại được trả về trong sự yên tĩnh đến lạ kì. Chẳng có những tất bật đua chen.

Mà ở đó, có tiếng lũ trẻ râm ran cả một góc sân nhà, có tiếng máy bơm nước xập xình, tiếng đàn gà con liếp chiếp gọi mẹ, tiếng mái chèo khua nước lao xao trên mặt sông bên chiều nhạt nắng.

Đi qua năm tháng rộng dài, với những buổi chiều nơi đất khách, đôi lúc bàn chân cũng đã mệt nhoài dâu bể với những điều tưởng đã quen, tưởng đã là kí ức… Đến khi bắt đầu khả dĩ hơn thì những năm tháng tuổi thơ vẫn là chốn dừng chân bình yên trong mỗi con người.

Chiều ở quê, bình yên đến lạ…

Có những chiều như hôm nay, ta về nằm lại với hiên nhà, vẫn nghe từng lời mẹ ru bên cánh võng ầu ơ… Mà dù cho ta có đi đến hết cuộc đời này thì ta vẫn chưa thể nào đi hết những lời ru của mẹ. Cánh võng ngày nào vẫn ru mình dưới mái hiên nhà, nơi đã cho ta một tuổi thơ xanh miền cổ tích thời gian. Đi qua tiếng võng để thấy ta vẫn còn lắm dại khờ và mẹ mãi là bến bờ để con tựa nương, để ta an nhiên với mọi thử thách…

Có những chiều như hôm nay, mái nhà xưa dáng nội vẫn tựa cửa trông về phía đại ngàn xa xăm. Nước mắt nội đã không còn vì khóc bác, chú. Những đứa con nội đã đứt ruột sinh ra rồi hiến dâng cho Tổ quốc. Từng buổi chiều như thế cứ rộng dài trong mỗi bước ta đi. Cho nên những chiều tan tầm trời còn đổ lửa, ta lại thấy lòng mình nặng một nỗi nhớ nhà da diết, nhớ đến nao lòng, những yêu thương chất chứa trong từng mạch nguồn của hơi thở…

Có những chiều như hôm nay, ta chợt thấy dáng cha mình nhỏ thó giữa cánh đồng ngày giáp hạt, đôi vai cũng đã gầy đi vì năm tháng cuộc đời. Tóc mẹ cũng đã bạc màu theo năm tháng dần qua. Có những chiều như hôm nay, ta tạm gác lại những bám víu đời thường để sà vào lòng mẹ, chạm từng nốt chai sần trên đôi tay rét run của mẹ, để được bật khóc trước dại khờ của tuổi nhỏ, để được xin mẹ thứ tha…

Có những chiều như hôm nay, làn khói từ chái bếp phả vào cay xè khóe mắt, cho củi vào bếp để thấy ngọn lửa bập bùng của khát khao tuổi trẻ, cái hương vị quê hương quyện chặt vào không gian mà chẳng nơi nào có được. Vì đó là nhà… Để được lắng nghe từng nhịp đập của trái tim mình với những điều tưởng chừng như nhỏ bé ấy, để được khóc cười với những thứ đã qua, để thấy ta được chở che và chào đón.

Có những chiều như hôm nay, vịn vào những tháng ngày đã cũ, ta thấy vị mặn mòi nơi đầu lưỡi. Vị mặn của những con cá khô mẹ gửi xe đò lên cho đứa con trai trọ học xa nhà, vị mặn của những giọt mồ hôi của ba mẹ với những tháng ngày tất tưởi đồng lặng sớm trưa, vị mặn của từng giọt nước mắt nội trong tiếng chiều quá vãng, vị mặn của khói đốt đồng bảng lảng trong buổi chiều ở quê rất đỗi bình yên. Cái vị mặn mòi ấy cứ mãi theo tôi trong những trang vở trắng tinh còn thơm mùi mực mới, từ bộ đồ sáng nay tôi mặc lên giảng đường, từ những bước chân tôi bước trên những con đường lộng gió ở phố.

Hít căng lồng ngực mình những hương vị của quê...

Nhiều lần thấy nhớ cái hương vị của những buổi chiều chẳng thể đặt thành tên ấy, bao nhiêu cuộc trở về cũng chỉ để được sống lại với từng khoảnh khắc đã qua đi, đứng một mình giữa triền đê đầy nắng, ta hít căng lồng ngực mình những hương vị của quê, muốn gào lên và chạy như một đứa trẻ giữa màu xanh quê hương. Cái ý nghĩ đó chưa bao giờ ngơi nghỉ trong ta. Chỉ bởi, đó là nỗi nhớ.

Bóng hoàng hôn đã đổ dài trên những hàng cây đứng tuổi, chiều trôi trên những nếp nhà tranh nép mình bên xóm nhỏ. Chiều ở quê, bình yên đến lạ…

Theo Nguyễn Chí Ngoan [Báo Tin Tức]

Hình ảnh khói bếp quấn quýt trên mái rạ trước khi baу lên như lưu luуến không muốn rời хa trong cảnh chiều tà gợi trong ta niềm ѕâu lắng một thời chưa хa. Hồn quê qua khói bếp thơm mùi rơm rạ, qua tiếng nghé ọ ᴠọng ᴠang trong làn gió nhẹ chỉ đủ khẽ laу động ngọn cau khi ánh tà dương khuất ѕau ngọn núi хa хa luôn lắng đọng trong chúng ta qua bao thăng trầm của cuộc đời, dù bước chân đã đưa chúng ta qua bao miền đất. Quê hương được cất giữ trọn ᴠẹn trong ѕâu thẳm của tiền thức để khi bất chợt tìm ᴠề trong khoảnh khắc cho ta niềm hạnh phúc, đôi khi là nhức nhối khôn nguôi trong niềm thương nỗi nhớ. Khói lam chiều mà tuổi thơ đã thu nhận trong đáу mắt ѕẽ lưu giữ mãi mãi hình ảnh của quê hương trong những năm tháng chìm nổi của đời người.

Bạn đang хem: Ít ai biết kênh уoutube khói lam chiều là gì, nó hỏi mẹ: khói lam chiều là gì

Hình ảnh khói bếp quấn quýt trên mái rạ trước khi bay lên như lưu luyến không muốn rời xa trong cảnh chiều tà gợi trong ta niềm sâu lắng một thời chưa xa. Hồn quê qua khói bếp thơm mùi rơm rạ, qua tiếng nghé ọ vọng vang trong làn gió nhẹ chỉ đủ khẽ lay động ngọn cau khi ánh tà dương khuất sau ngọn núi xa xa luôn lắng đọng trong chúng ta qua bao thăng trầm của cuộc đời, dù bước chân đã đưa chúng ta qua bao miền đất. Quê hương được cất giữ trọn vẹn trong sâu thẳm của tiền thức để khi bất chợt tìm về trong khoảnh khắc cho ta niềm hạnh phúc, đôi khi là nhức nhối khôn nguôi trong niềm thương nỗi nhớ. Khói lam chiều mà tuổi thơ đã thu nhận trong đáy mắt sẽ lưu giữ mãi mãi hình ảnh của quê hương trong những năm tháng chìm nổi của đời người.

Bạn đang xem: Khói lam chiều là gì

Dằng dặc qua thời gian của bao mùa, người dân quê luôn tận dụng mọi thứ cỏ cây, rơm rạ để đun bếp. Đặc biệt, cái mùi rơm rạ khi cháy sẽ khó quên với những ai đã quen. Dù lòng bếp chỉ còn tro lạnh, cái mùi đặc trưng ấy vẫn đượm mãi trong gian bếp ám khói, cái mùi tưởng rất thường như không khí ấy vậy mà khi xa rồi lại thấy nao nao khi bất chợt ngửi thấy ở một nơi nào đó để hoài niệm về cố hương.

Xem thêm: Adobe After Effects Cs6 Portable Download, Adobe After Effects Cc 2019 Portable Gratis

Một buổi chiều nào ấy ở xứ người, trên đường bươn chải kiếm sống, thoảng trong không gian có mùi rơm rạ cháy, nhìn lên mái bếp nhà ai có khói bay lên, lòng chúng ta dậy lên nỗi nhớ quê nhà có mẹ, có em đang thổi cơm chiều, nhìn ngọn lửa chập chờn nhớ người phương xa.

Nông thôn ngày nay không còn như xưa. Người nông dân tiếp nhận nhịp sống vội vã như thị dân. Điện, đường, trường, trạm và những công trình phúc lợi phục vụ dân sinh đã khoác lên làng quê nhịp sống mới. Bếp nhà nhà cũng thay đổi cho phù hợp với thời đại, không những ở nguyên liệu đun bếp mà cả không gian bếp và những tập tục liên quan. Đây đó khói bếp không còn hiện hữu trong sinh hoạt bếp núc. Chạnh nghĩ, trăm năm sau nữa khói bếp chiều quê phải chăng chỉ là một hình ảnh được "tiểu thuyết hóa" của người nghệ sĩ trong ý nghĩ của những thế hệ lớn lên trong thời đại công nghiệp hóa toàn diện?!

Con người mất đi ký ức là mất đi chính mình. Ký ức về quê hương để ta biết yêu, biết trân trọng cuộc sống hôm nay được tạo nên từ những năm tháng quê hương ngập tràn khói lửa chiến tranh, những tháng ngày vất vả dài như nỗi đợi chờ của một thời chưa xa. Khói lam chiều ấp ủ mái tranh luôn là biểu trưng của hồn quê, có sức gợi nhớ quê hương mãnh liệt trong ta.

Video liên quan

Chủ Đề