Nếu Biết Trăm Năm là Hữu Hạn sách online

Bạn đang đọc bộ truyện Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn của Phạm Lữ Ân tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn thuộc thể loại [Ngôn tình] là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Phạm Lữ Ân, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. Cùng theo dõi, đọc trọn bộ tiểu thuyết này tại đây.

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…”Nhịp sống hiện đại khiến chúng ta làm việc gì cũng vội vả chưa bao giờ chậm rãi thưởng thức điều gì, cũng giống như một cuộc chạy đua của mỗi người trên hành trình sống của mình để rồi bỗng có lúc dừng chân lại suy nghĩ để  ta đều thốt lên hai chữ “giá như…”Truyện ngắn Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn, tạo nên cho người đọc nhiều tầng của cung bậc cảm xúc, đến nhiều không gian tưởng chừng ta không thể quay về. Vừa hoài niệm, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại.Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn cứ thế cuốn ta đi một cách nhẹ nhàng và đầy sâu lắng… Với tập hợp 40 truyện ngắn, chắc hẳn đâu đó xung quanh những câu chuyện ấy, ta sẽ vô tình bắt gặp chính ta. Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn là một quyển sách dành cho nhiều người.

“Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...” [Trích “Những khoảng trống không phải để lấp đầy”]

Đánh giá: 8.1/10 từ 27 lượt

Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện

“ Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…”Tác giả Phạm Lữ Ân dường như đã thổi một luồng gió mới vào nền văn học nước nhà, tạo nên một trào lưu trong giới trẻ. Truyện Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn là tuyển tập truyện ngắn đầy xúc cảm của nhà văn.

Truyện của tác giả luôn mang theo những triết lý sống, những bài học thực rất giản đơn và nhỏ bé nhưng lại có sức lay động người đọc bằng lối viết văn chân thật, mượt mà và ấm áp. Truyện là những suy nghĩ về cuộc đời, về con người trong cuộc sống hiện đại, dường như ta vẫn vội vã làm mọi thứ kể cả yêu thương để rồi sau này chợt hối tiếc, giá như ngày ấy ta chậm lại một chút, đủ để dùng cả trái tim và lý trí cảm nhận thì không thể dằn vặt trong những nuối tiếc này.

Bước vào thế giới của Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn bất chợt bạn lại thấy mình ở đâu đó, có cái gì đó chạm vào những góc khuất trong tâm hồn, có chút bâng khuâng khó tả. Ta phải làm gì khi dòng đời trôi chảy, làm gì trước sự đổi thay thế thái nhân tình, trước những biến cố trong cuộc sống, có nên chăng phải sống chậm lại. Mời bạn đón đọc truyện ngôn tình đặc sắc này để tìm câu trả lời cho chính mình.

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…”

Có đôi khi những bộn bề của cuộc sống cuốn ta đi như dòng nước hững hờ cuốn trôi chiếc lá. Cứ thế, ta vội vã làm, vội vã ăn, vội vã ngủ, vội vã yêu và vội vã… để sống! Chắc hẳn đã không ít lần mỗi chúng ta đều thốt lên “giá như…”

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn, đưa người đọc đến nhiều tầng của cung bậc cảm xúc, đến nhiều không gian tưởng chừng ta không thể quay về. Vừa hoài niệm, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại.

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn cứ thế cuốn ta đi một cách nhẹ nhàng và đầy sâu lắng… Với tập hợp 40 truyện ngắn, chắc hẳn đâu đó xung quanh những câu chuyện ấy, ta sẽ vô tình bắt gặp chính ta. Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn là một quyển sách dành cho nhiều người.

“Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...” [Trích “Những khoảng trống không phải để lấp đầy”]

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn” là hành trình thay đổi theo nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau của bản thân và khiến cho đọc giả có như được quay về những nơi mà từ rất lâu rồi không được trở về. Vừa hoài niệm, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại.

“... Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”.

“Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn.

Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui ...”

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn” cứ thế cuốn ta đi một cách nhẹ nhàng và đầy sâu lắng…

Cuốn sách là sự kết hợp hài hòa, dung dị của ngôn từ và trải nghiệm thực tế để đưa người đọc đến nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau và chân thật nhất.

Sự kết hợp giữa cái nhìn trong trẻo, tinh tế, sắc sảo với sự từng trải, thương yêu và khoan dung làm cho những câu chuyện về cuộc đời của tác giả trở nên sâu lắng và đầy thú vị, không chỉ cho giới trẻ mà cho bất cứ ai, ở bất kỳ lứa tuổi nào.

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…” Có đôi khi những bộn bề của cuộc sống cuốn ta đi như dòng nước hững hờ cuốn trôi chiếc lá. Cứ thế, ta vội vã làm, vội vã ăn, vội vã ngủ, vội vã yêu và vội vã… để sống! Chắc hẳn đã không ít lần mỗi chúng ta đều thốt lên “giá như…” Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn, đưa người đọc đến nhiều tầng của cung bậc cảm xúc, đến nhiều không gian tưởng chừng ta không thể quay về. Vừa hoài niệm, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại. Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn cứ thế cuốn ta đi một cách nhẹ nhàng và đầy sâu lắng… Với tập hợp 40 truyện ngắn, chắc hẳn đâu đó xung quanh những câu chuyện ấy, ta sẽ vô tình bắt gặp chính ta. Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn là một quyển sách dành cho nhiều người.

“Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui...” [Trích “Những khoảng trống không phải để lấp đầy”]

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…”

Có đôi khi những bộn bề của cuộc sống cuốn ta đi như dòng nước hững hờ cuốn trôi chiếc lá. Cứ thế, ta vội vã làm, vội vã ăn, vội vã ngủ, vội vã yêu và vội vã… để sống! Chắc hẳn đã không ít lần mỗi chúng ta đều thốt lên “giá như…”

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn, đưa người đọc đến nhiều tầng của cung bậc cảm xúc, đến nhiều không gian tưởng chừng ta không thể quay về. Vừa hoài niệm, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại.

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn cứ thế cuốn ta đi một cách nhẹ nhàng và đầy sâu lắng… Với tập hợp 40 truyện ngắn, chắc hẳn đâu đó xung quanh những câu chuyện ấy, ta sẽ vô tình bắt gặp chính ta. Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn là một quyển sách dành cho nhiều người.

“Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui…” [Trích “Những khoảng trống không phải để lấp đầy”]

Video liên quan

Chủ Đề