Phải cầu hôn với bảy nam nhân, làm sao bảy giờ wattpad

Editor:LuoBingHee

Một câu vô cùng đơn giản lại tựa hồ như đã rút hết khí lực của thanh niên, khuôn mặt hắn tái nhợt tới cực điểm, từng giọt máu đỏ sẫm chảy dài trên tay, trở thành màu sắc duy nhất trên thân thể hắn.

Mạc Cửu Thiều biết Sở Mộ Vân muốn lợi dụng trận pháp giết chết mình.

Nhưng y tuyệt đối không nghĩ đến, chỉ trong một khoảng thời gian ngủi, ngay tại thời khắc mà y không ngờ tới nhất, đứa nhỏ mà y tự tay nuôi lớn, đã làm nên chuyện điên cuồng như vậy.

Trong nháy mắt này, Mạc Cửu Thiều vô cùng rõ ràng mà ý thức được, mình cùng cực cả đời cũng sẽ không thể tái ngộ tác phẩm nào hoàn mỹ hơn Sở Mộ Vân.

Mỹ lệ như vậy, trác tuyệt như vậy, cường đại như vậy, khiến cho tâm hồn người khác phải say mê như vậy.

Hắn chỉ có hai mươi tuổi, chỉ là một tiểu hài tử non nớt, nhưng những việc mà hắn làm được lại đủ để lay động toàn thế giới.

Ai có thể nghĩ đến, một người tay trói gà không chặt, một người không có bất luận một chút tu vi nào, một người nhỏ tuổi yếu ớt, thế nhưng có thể lấy năng lực bản thân trói buộc hai vị Đế Tôn Ma giới.

Nếu là trước hôm nay, có kẻ nào nói ra sự việc ngông cuồng như vậy, đều chỉ có thể bị khịt mũi coi thường.

Nhưng hiện tại......thật sự đã xảy ra.

Đôi mắt Mạc Cửu Thiều một chút cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân.

Lăng Huyền cũng dương con ngươi, cả một trời đỏ rực hoàn toàn phản chiếu thân ảnh người thanh niên yếu ớt xa lạ kia.

Trong mắt ' Phẫn Nộ ' chưa bao giờ dung chứa kẻ yếu, nhưng giờ phút này y cũng phải thừa nhận, một phế nhân không có tu vi như vậy, thế nhưng khiến y bốc lên chiến ý mãnh liệt xưa nay chưa từng có.

Mà Sở Mộ Vân từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn chằm chằm Mạc Cửu Thiều: "Nói chuyện, mau trả lời ta!"

"Là ta." Mạc Cửu Thiều đáp lại hắn.

Sở Mộ Vân cũng không phải là không biết, chỉ là nghe đến người kia chính miệng thừa nhận, sự tuyệt vọng cùng thốnh khổ điên cuồng trào lên trong lòng vẫn khiến làm hắn vô lực thừa nhận, hắn giương lên khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn gấp cả trăm ngàn lần: "Mười năm, suốt mười năm, ngươi xoay ta vòng quanh lời nói dối bẩn thỉu của ngươi, xem ta như một đứa ngu ngốc mà lừa gạt, vui lắm sao? Thấy ta giống như người điên mà yêu kẻ thù giết cha của chính mình, rất thú vị sao?"

Mạc Cửu Thiều không trả lời hắn.

Sở Mộ Vân oán hận tới cực điểm: "Ngươi tính toán giấu ta tới khi nào? Ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào? Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm? Cho đến khi ta quên đi cừu hận đang đeo sau lưng, cho đến khi ta giống như con rối gỗ mặc cho ngươi giật dây sao? Hay là đến khi ta coi ngươi như sinh mệnh, coi như hết thảy những gì mà ta có, không màng sống chết?"

Mạc Cửu Thiều vẫn như cũ không có lên tiếng.

Sở Mộ Vân lại như đã tan vỡ tới cực điểm: "Ngươi cho rằng......ta sẽ không giết ngươi có phải hay không?"

Rốt cuộc, Mạc Cửu Thiều ra tiếng: "Có thể bị ngươi giết chết, ta thực vui vẻ."

Lời này của y rất nhẹ nhàng, nhưng lại lập tức chọn giận Sở Mộ Vân: "Đừng có tiếp tục giả mưa mù sa! Đừng lại giả vờ thành bộ dạng đó! Đồ ma quỷ, đồ điên, ngươi căn bản chính là thứ ác độc vô tâm"

Hắn khàn cả giọng mà đem tất cả tâm tình trong lòng phát tiết ra, như dùng hết sức lực, cả người đều run rẩy, thở hổn hển.

Tầm mắt Mạc Cửu Thiều nhìn hắn trước sau như một mềm mại như nước: "Chuyện ta gây ra, ta sẽ gánh vác."

"Ngươi câm miệng!" Sở Mộ Vân trừng mắt, hận ý bên trong nếu có thể hóa thành lợi kiếm, chỉ sợ đã đem y giết chết trăm ngàn lần, "Ngươi gánh vác? Ngươi có thể gánh vác cái gì? Một mình ngươi sao có thể gánh vác Sở gia trên dưới mấy trăm mạng người!"

Giọng nói lạc đi, huyết quang xung quanh loé lên, hoa văn đỏ như máu kia như thể cũng có sinh mệnh, điên cuồng xoắn chặt, cắn nuốt Mạc Cửu Thiều.

Bấy nhiêu đau đớn cũng không thể khiến Ngạo Mạn Đế Tôn biến sắc, thần thái y lẳng lặng như cũ, đôi mắt một chút cũng không nháy mà nhìn Sở Mộ Vân.

Lúc này, Lăng Huyền mở miệng: "Nếu ngươi muốn Mạc Cửu Thiều chết, chỉ cần đem trận pháp này thu lại, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi."

Sở Mộ Vân không thèm cho gã một cái liếc mắt, chỉ là càng ra sức thúc đẩy pháp trận, dùng lực đạo hung ác đồng dạng treo cổ Lăng Huyền.

Phẫn Nộ Đế Tôn chưa bao giờ là một người có tính tình tốt, thanh âm gã càng ngày càng thấp: "Ngươi cho rằng thứ này thật sự có thể vây khốn ta sao?"

Đương nhiên không được, vây vào rồi còn chơi cái trứng.

Linh: "Phẫn Nộ bắt đầu tích lũy khí lực."

Sở Mộ Vân: "Khi nào lên đến 70% thì báo cho ta."

Phẫn Nộ chuyến này tới Thiên Loan Phong đã làm đủ chuẩn bị, gã ham thích chiến đấu nhưng cũng không lỗ mãng, thực lực của Ngạo Mạn làm gã hưng phấn, nhưng sẽ không khiến hắn choáng váng đầu óc, đại ý khinh địch.

Ngược lại, gã dùng thời gian 300 năm tu luyện một nhanh chóng tăng khí lực công pháp, tuy rằng thành tích không lớn, nhưng vẫn có thể lợi dụng lúc kẻ địch sơ sẩy mà phản công trong thời khắc cuối cùng, khiến người ta trở tay không kịp.

Vốn tưởng rằng về sau mới sử dụng, lại không nghĩ tới thế nhưng hiện tại bị một thằng nhãi bức bách lấy ra.

Trong phút chốc, sương mù đen xung quanh Lăng Huyền bành trướng, uy áp đột nhiên dâng lên giống như mưa rền gió dữ thổi quét khắp nơi, hoa văn huyết hồng vốn dĩ kiên cố kia thế nhưng bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Mạc Cửu Thiều cảm giác được rất nhanh, trong lòng y chấn động, nhanh chóng nhìn về phía Sở Mộ Vân: "Huỷ trận pháp mau! Ngươi vây không nổi hắn, còn tiếp tục nữa ngươi nhất định sẽ chịu phản phệ!"

Sở Mộ Vân không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm y: "Không cần ngươi lắm miệng!"

Mạc Cửu Thiều nhíu mày, trong lòng tính toán cách cứu Sở Mộ Vân khỏi bạo kích của Phẫn Nộ.

Sở Mộ Vân nhắm mắt lại, bởi vì Linh đã đếm đến 69%.

Hít sâu một hơi, lòng bàn tay Sở Mộ Vân vẫn luôn nắm chặt bỗng nhiên mở ra, bên trong có mấy chục hạt châu màu xanh nhạt, hắn dùng máu của chính mình nhiễm đỏ chúng, sau đó liền đem hạt châu ném tới tâm pháp trận, chỉ thấy dòng máu đỏ tươi chảy xuôi, lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng mà hình thành một loại nghịch phản trận nhỏ.

Phẫn Nộ không hiểu pháp trận, cho nên không biết hắn đang làm gì.

Nhưng Mạc Cửu Thiều lại nhìn đến rõ ràng...... Mặc dù là gặp phải tử vong đều thập phần bình tĩnh như Ngạo Mạn Đế Tôn, vào giờ phút cũng không tránh khỏi khiếp sợ: "Ngươi đang làm cái gì?"

Y hỏi Sở Mộ Vân, nhưng Sở Mộ Vân lại không rên một tiếng, chỉ nhanh chóng mà bố trí tâm trận pháp mới.

Mạc Cửu Thiều con ngươi cơ hồ là một mảnh đen nhánh: "Sở Mộ Vân! Ngươi muốn làm gì?"

Chất vấn không có được đáp lại, trong thời gian ngắn, hoa văn đỏ tươi đầy trời bị xanh ngọc mạnh mẽ cắn nuốt, từ tâm trận như dần nghịch chuyển sinh cơ hung trận cực ác kia, giống như reo rắc thánh quang trong địa ngục, trong phút chốc tẩy sáng không trung âm u, đánh thức đại địa sinh cơ, khiến cho tuyệt vọng tiêu tán như mây mù, đem địa ngục thê lương biến thành cực lạc chi địa.

Cơ hồ là trong nháy mắt ' Phẫn Nộ ' thoát khỏi trói buộc, quang mang xanh lục cấp tốc co rút lại, rậm rạp hoa văn tụ tập, từ một cái lưới lớn biến thành một khiên chắn, tiếp đó liền như một đạo sao băng nhỏ rơi xuống người Mạc Cửu Thiều.

—— Sinh chi bảo hộ.

Lấy mệnh để tế, đổi lấy ngàn năm bảo hộ.

Mạc Cửu Thiều hoàn toàn ngơ ngẩn, Lăng Huyền sau khi thoát được ra khỏi trận pháp trói buộc cũng đứng thẳng bất động tại chỗ.

Duy độc chỉ có thanh niên trong tâm trận, bạch y hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, sau khi quang mang rút đi, hắn căn bản đứng không vững nữa, té ngã trên nền đất hỗn độn.

Mạc Cửu Thiều vụt một cái đã đi đến trước người hắn, y duỗi tay đem hắn bế lên, trọng lượng đơn bạc trong tay tựa hồ chỉ là một kiện quần áo.

"Vì cái gì?" Trong thanh âm Mạc Cửu Thiều tất cả đều là không thể tưởng tượng.

Sở Mộ Vân mở to mắt, chỉ là con ngươi đen láy khi xưa nay chỉ còn lại một mảnh ảm đạm, hắn miễn cưỡng hé miệng, phát ra thanh âm như thủ thỉ: "Ta cũng thật muốn biết là vì sao."

Mạc Cửu Thiều đột nhiên cứng đờ, tiếp theo, y run rẩy mở miệng: "Ta giết cha mẹ ngươi, ta diệt môn Sở gia, ta......"

"Đúng vậy." Sở Mộ Vân nhẹ giọng đánh gãy, "Cho nên ta hận ngươi."

Mạc Cửu Thiều gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn: "Vậy ngươi hẳn là nên giết ta."

Sở Mộ Vân không đáp lại những lời này của y, hắn chỉ là cười cười, thực nhẹ thực nhẹ, nhưng độ cong trên khoé miệng lại mang theo nồng đậm trào phúng: "Mạc Cửu Thiều......nếu có kiếp sau, ta chỉ mong chúng ta không gặp lại."

Đây là một câu cuối cùng Sở Mộ Vân cho y, cũng chính là gông xiềng duy nhất buộc chặt cả quãng đời còn lại của Ngạo Mạn Đế Tôn.

Trận chiến không bệnh mà chết, có sinh chi bảo hộ ở đây, Lăng Huyền ngàn năm nữa cũng đừng nghĩ có thể tiếp tục khiêu chiến Mạc Cửu Thiều.

Ôm thanh niên đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, trở thành một khối thi thể lạnh băng, Ngạo Mạn Đế Tôn vĩnh viễn cũng sẽ không biết ở thời khắc cuối cùng, Sở Mộ Vân đã nghĩ những gì, cũng vĩnh viễn đều suy không rõ, câu ' ta cũng thật muốn biết vì sao ' của Sở Mộ Vân là đang hỏi cái gì.

Nhưng y biết.

Sở Mộ Vân hận y, hận tới mức muốn giết chết y, nhưng ở thời khắc cuối cùng, lại dùng sinh mệnh của chính mình, cứu y.

Nhưng mà hiện tại......tất cả đều không còn nữa.

Hận cũng tốt, ái cũng tốt, cuối cùng cũng chỉ có một câu để lại.

—— nếu có kiếp sau, chỉ mong chúng ta không gặp lại.

Mạc Cửu Thiều đột nhiên dùng sức, đem thân thể hoàn toàn không có hơi thở này gắt gao ôm vào trong lồng ngực.

Thời điểm Yến Quân Khanh thoát khỏi trận pháp, từ tẩm điện chạy tới, nhìn đến chính là một màn như vậy.

Thiên Loan Phong rộng rãi tráng lệ thành một bãi phế tích, sương tuyết đầy trời như muốn lau sạch đi hiện thực tàn nhẫn mà chậm rãi bay xuống, che đậy huyết tinh trong không khí nhưng lại không bù đắp được độ ấm đã xói mòn.

Một thanh thâm lam trường kiếm cắm trên mặt đất, kiếm chủ nửa quỳ trên nền tuyết, ngọc quan không biết đã rơi từ khi nào, mái tóc đen như mực tuỳ ý mà rủ xuống, che đi biểu tình trên gương mặt, chỉ có thể cảm nhận được nùng liệt hàn ý như có thể đem hết thảy xung quanh đều đông lại.

Trong lồng ngực y ôm một người, vô cùng cẩn thận, giống như đối đãi với trân bảo, quý trọng tới cực điểm.

Sự kiện mà Yến Quân Khanh sợ hãi nhất cuối cùng vẫn xảy ra, hắn không tài nào tưởng tượng ra khung cảnh mà mình sẽ nhìn đến sẽ là như vậy.

Thiếu niên lảo đảo một chút, đi về phía trước một bước, thanh âm dị thường gian nan: "Tôn thượng, Vân ca......hắn......"

Mạc Cửu Thiều vẫn không nhúc nhích, chỉ là dùng giọng nói âm lãnh mà thốt ra một tiếng không hề có độ ấm: "Lăn."

——————————————————

Sở Mộ Vân ' chết ', hắn vốn tưởng rằng mình sẽ giống như linh hồn phiêu bạt giữa không trung, thuận tiện thưởng thức ' kiệt tác ' của chính mình một chút, nhưng tiếc là từ khi tắt thở, hắn liền lâm vào một mảnh hắc ám, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được, một chút cảm giác cũng không có, nhưng kì lạ thay, hắn lại thấy rất an tâm.

Sở Mộ Vân: "Linh, ngươi đâu rồi?"

Linh: "......"

Sở Mộ Vân: "Ân?"

Linh không lên tiếng, mà Sở Mộ Vân vừa định tiếp tục hỏi, lại đột nhiên bị một mảnh ánh sáng chói lọi trước mặt làm giật mình, hắn mới vừa mở mắt ra, đã bị dòng khí điên cuồng trước mắt xô đến mức cả đầu choáng váng.

Ngay sau đó hắn cảm giác thân thể mình bị quăng ra thật xa, đụng vào vách tường, rồi lại bắn ngược trở về, không có đau đớn như trong dự đoán , nhưng tư vị đó cũng không thể nói là dễ chịu.

Sở Mộ Vân muốn đứng lên, lại đột nhiên phát hiện bản thân khác thường.

Cúi đầu, hơi xoay người, Sở Mộ Vân bị bộ lông xù ngốc nghếch, móng vuốt nhỏ xinh cùng cái đuôi phía sau khiến cho đứng hình.

———————————————————L: Me di crít mát những con ngừi hóng chương mới trong đau khổ uwu

Đá đì Mạc sẽ quay lại sớm thôi =]]]]

Video liên quan

Chủ Đề