Review phim Quý ngài Ánh dương

Review phim Quý ngài Ánh dương

Cũng lâu lắm rồi mình mới xem một bộ phim truyền hình mà không có cảm giác nản lòng phải bỏ giữa chừng hay ghét lắm rồi nhưng phải cố xem để biết kết cục như phim này. Nói đi nói lại thì kiểu phim cách mạng như thế này thì kết cục có thể đoán ra từ lúc mở đầu rồi, cũng không có gì phải kì vọng quá. Tuy nhiên phim vẫn thu hút mình xem từ đầu đến cuối và chỉ tua một chút ít rất không đáng kể.

Điểm mạnh nhất của phim có thể kể đến hình ảnh rất đẹp, rất chỉn chu. Cảnh thiên nhiên được chọn tử tế, cẩn thận, màu sắc như tranh, có thể nói là không có gì để chê. Phục trang tạo hình của các diễn viên cũng đẹp, có tính biểu trưng, và lại cũng không bị “kịch”. Màu da của các diễn viên cũng không trắng quá đà. Tổng thể tạo cảm giác bộ phim được trau chuốt tỉ mỉ cẩn thận, không hổ danh là bom tấn truyền hình ^^.

Cũng như nhiều phim khác, điểm mạnh nội dung của Mr. Sunshine là một cốt truyện không quá lòng vòng, nhiều tình tiết gây cười nhẹ nhàng đan xen các tình tiết lấy nước mắt được làm tỉ mỉ có tâm. Kiểu kết cấu sự việc đôi khi không theo thứ tự thời gian cũng làm phim bất ngờ hơn một chút, không đến mức khiến khán giả đoán được hết mọi tình huống.

Còn một điểm nữa làm mình thấy thú vị ở bộ phim là cách khắc họa hình ảnh Joseon. Nói sao nhỉ, bộ phim không chối bỏ sự thật rằng đất nước Joseon là một đất nước yếu ớt, yếu đến nhu nhược. Thế nên dù có những cá nhân mạnh mẽ thì cũng không cứu nổi cả một quốc gia nhược tiểu, phần đông người dân chỉ biết khóc khi biến cố xảy ra. Mà cái yếu ớt đó rất đúng, rất thật, cũng y như cái yếu mềm thường thấy trong mọi phim cổ trang Hàn Quốc khác.

Dù vậy, phim cũng không tránh khỏi một vài điểm yếu.

Điểm đầu tiên mà mình thấy đáng trừ điểm là chemistry giữa nam nữ chính gần như không có. Cả hai bên đều không đơ, biểu cảm rất tốt, nhưng kể cả lúc ôm nhau cũng không tạo ra cảm giác xúc động. Thậm chí chemistry của nữ chính với nam phụ hay nam phụ với nữ phụ còn mạnh mẽ dễ nhận ra hơn.

Ngoài ra, xem đến cuối bộ phim, mình phải tự hỏi phải chăng Goo Dong Mae cầm kiếm kề vào cổ biên kịch bắt tăng đất diễn? Rõ ràng là một nhân vật rất hay chẳng hiểu sao càng về cuối càng xuất hiện một cách thừa mứa. Mình thích anh này hơn nam chính (và nam phụ còn lại), nhưng mình cũng không hiểu nổi biên kịch cho anh Goo xuất hiện vì mục đích gì. Anh vờn qua vờn lại trước mắt nữ chính chỉ để làm cô ghét mình hơn, anh đột nhiên nhảy ra cắt tóc nữ chính vì lý do không ai biết, anh phải viện tới cả thuốc phiện để cố sống trở về Joseon chỉ để được chết hẳn sau khi nghe cô chủ khách sạn tỏ tình. Cuối cùng anh không phải chàng lãng tử số khổ không tiếc hi sinh số mệnh cho người mình yêu, mà là kẻ võ biền thiếu mục đích sống cần tìm kiếm kích thích trên đời.

Tuy nhiên, tổng thể Mr. Sunshine là một bộ phim truyền hình rất ổn, xem không phí thời gian, rất thích hợp giải trí.

Điều hướng bài viết

Mình có SPOIL tình tiết, nếu bạn chưa xem phim có thể quay lại đọc sau nhé!

Bộ phim xoay quanh câu chuyện của năm nhân vật chính:

Choi Yoo Jin/ Eugene Choi – Đại Úy Thủy quân lục chiến của Đế Quốc Mỹ

Go Ae Shin – Tiểu thư quý tộc cao quý bậc nhất Choseon

Kudo Hina/ Lee Yang Hwa – Quả phụ người Nhật, chủ khách sạn cao cấp

Goo Dong Mae – Kiếm khách người Nhật gốc Hàn

Kim Hee Seong – Công tử độc tôn của gia đình giàu nhất Choseon.

Trong bối cảnh những năm 1860 –1919, Choseon (Triều Tiên) đang có nguy cơ đánh mất chủ quyền đất nước vào tay ngoại xâm - Đế Quốc Nhật. Sự xuất hiện của người nước ngoài (Mỹ, Nhật, Nga) ngày càng nhiều ở đất nước vốn nặng tư tưởng Nho giáo này.

Hoàn cảnh lịch sử ấy, bình an và sống sót là điều mong ước duy nhất của tất cả mọi người. Nó cũng xuất hiện xuyên suốt phân cảnh chia tay trong cả bộ phim. Chính bối cảnh ấy, không được lựa chọn, cả 5 nhân vật chính được sinh ra, lớn lên, trưởng thành và gặp gỡ nhau trên đất Choseon đang hỗn loạn.

“Khi có biến cố xảy ra, người Mỹ sẽ cho rằng tôi là người Choseon, còn người Choseon sẽ cho tôi là người Mỹ. Đến cuối cùng, tôi cũng chỉ là tên ngoại bang cô đơn mà thôi.”

“Choseon nơi sinh ra anh nợ anh quá nhiều, anh đã cứu nó bằng chính sinh mạng của mình. Nước Mỹ nơi chưa từng chào đón anh, anh đã trọn tình với nơi anh trưởng thành.”

“Lạy Chúa, cha của Joseph. Giờ đây mỗi bước chân con đi nhẹ tựa cơn gió. Đó là lựa chọn của con, lịch sử của con và tình yêu của con.”

Mở đầu phim là câu chuyện của Choi Yoo Jin. Ba mẹ anh là nô lệ. Vì mẹ anh lọt vào tầm ngắm của một viên quan đại thần mà cha anh bị chủ của mình đánh chết. Mẹ anh sau khi bắt thiếu phu nhân nhà đó làm con tin, người đang mang thai Kim Hee Seong để Yoo Jin được chạy thoát, đã nhảy xuống giếng tự tử. Cậu bé Yoo Jin lúc đó 9 tuổi, cầm món trang sức mẹ giật được của phu nhân, chạy không ngừng nghỉ ngày đêm để trốn kẻ săn nô lệ.

May mắn thay hai kẻ săn nô lệ ấy đã tha cho cậu khi phát hiện cậu run lẩy bẩy dưới thùng đựng bình gốm ở nhà thợ gốm Hwang Eun-sang. Cũng chính người thợ gốm ấy đã nhờ nhà truyền đạo người Mỹ Joseph mang Yoo Jin đi Mỹ. Cha Joseph đã đặt tên cho anh là Eugene – Mang ý nghĩa người cao quý và vĩ đại. Và rồi anh đã sống mà không hổ thẹn với cái tên ấy. Ở Mỹ anh chịu đủ đau đớn tủi nhục, rồi anh quyết định tham gia quân đội để thành người Mỹ - Nơi không phân biệt xuất thân, chỉ phân biệt cấp bậc quân hàm. 30 năm sau, Eugene Choi lúc này đã là người Mỹ, Đại Úy Thủy Quân Lục Chiến của Đế Quốc Mỹ cùng sếp của mình đến Choseon thực hiện nhiệm vụ. Tại đây, anh gặp gỡ tiểu thư Go Ae Shin, người đã thay đổi cả cuộc đời anh.

“Ba từ tiếng Anh đầu tiên mà cô gái ấy biết là Gun, Glory và Sad Ending.”

“Người là một quý tộc ngu ngốc sống trong nhung lụa – Câu nói ấy ám ảnh ta cả đời này.”

“Ta muốn sống như một ngọn lửa. Ta sẽ là một chiến binh, bảo vệ Choseon, bảo vệ người thân yêu của ta.”

Go Ae Shin, cô tiểu thư của gia tộc quyền quý nhất Choseon. Ông nội cô là thầy của Hoàng đế hiện thời. Ba mẹ cô là Chính Nghĩa Quân (người yêu nước, chống ngoại xâm). Cô sinh ra ở Nhật Bản. Trong một đêm mưa lạnh, đồng chí của ba mẹ cô đã ẵm cô giao cho ông nội cô cùng hai hủ hài cốt của cha mẹ cô – Hai người đã hy sinh vì tổ chức có kẻ phản bội. Năm cô 10 tuổi, tình cờ cô đã cứu Goo Dong Mae, con trai của gia đình đồ tể, tầng lớp bị coi thường nhất của xã hội. Cô nghe theo lời ông nội “Sinh mạng nào cũng đáng quý” nhưng lại bị Dong Mae đáp trả “Người cứu tôi, nhưng đã hỏi ý kiến tôi chưa. Người chỉ là một quý tộc ngu ngốc sống trong nhung lụa.” Câu nói ấy đã làm tổn thương cô bé ngây thơ ấy.

8 năm sau thay vì học vẽ tranh thêu thùa như các tiểu thư khuê các khác, cô lén đọc báo, tìm hiểu thời cuộc thế sự. Cô giúp dân nghèo vượt qua nạn đói. Cả kinh thành không ai không biết tiểu thư Ae Shin nhà họ Goo. Họ tôn trọng và thành kính gọi cô là tiểu thư mỗi khi cô xuất hiện trên đường phố. Ông nội cô, khi biết không thể ngăn cản được cô, đã gửi cô cho thợ săn Jang Seung-goo cũng là thành viên Chính Nghĩa Quân, để dạy cô học bắn súng. 10 năm sau, tiểu thư Ae Shin lúc này 28 tuổi và là tay súng điêu luyện hơn bất kỳ đàn ông nào.

Trong một lần thực hiện nhiệm vụ cho thầy mình, Ae Shin đã gặp Eugene Choi. Hai người cùng ám sát một quan chức người Mỹ thân Nhật, tuy bịt mặt nhưng họ đã nhận ra nhau ngay sau đó.

“Lee Wan Ik là cha tôi, cũng là người đã lấy đi của tôi tất cả: Danh dự, tuổi trẻ và cả cái tên của tôi – Lee Yang Hwa.”

“Mẹ ơi, mẹ ở đâu! Con bây giờ đã lớn tuổi hơn mẹ lúc đó rồi.”

“Người đàn ông ấy đã yêu một người con gái đến phát điên. Ta luôn chờ đợi người đàn ông đó.”

Người phụ nữ sống như ngọn lửa thứ hai của phim chính là Hina. Là chủ khách sạn Glory, cô xinh đẹp, quý phái, biết bắn súng, đấu kiếm, thông thạo tiếng Anh, Nhật, Pháp. Sâu thẳm trong cô là nỗi đau mẫu tử chia lìa, cuộc đời cay đắng khi có cha là kẻ bán nước và bán cả con gái. Trở về Choseon sau khi chồng người Nhật của cô qua đời, Hina xây dựng khách sạn kiểu Tây, đón tiếp những vị khách thượng lưu. Eugene Choi là khách thuê phòng ở đấy. Lần đầu gặp anh, Hina đã phải lòng anh, từ tò mò đến giúp đỡ và trở thành bạn. Để có thông tin về mẹ của mình, cô làm gián điệp cho Hoàng đế Choseon bấy giờ. Một cách thông minh và khéo léo, nhiệm vụ nào cô cũng hoàn thành chu toàn.

Khi biết cha mình đã giết hại cha mẹ Ae Shin, cô đau thắt lồng ngực và òa khóc một mình khi đêm về. Cô biết hai người đàn ông cô trân quý đều đặt Ae Shin trong tim, nhưng cô không ghét bỏ Ae Shin mà nhiều lần giúp đỡ và họ đã trở thành đồng chí. Cuộc đời cô có lẽ là bản nhạc buồn, đầy day dứt nhưng cũng không kém phần hùng tráng. Hina ra đi nhẹ nhàng, thanh thản trên lưng người đàn ông cô yêu thương và chờ đợi.

“Cô có biết vì sao tôi quay lại Choseon không? Chỉ một lần, chỉ vì một khoảnh khắc đó. Dù vô số lần quay lại, cuối cùng chỉ có một con đường, tiểu thư à!”

“Người đầu tiên ta chém chính là cô ấy. Ta đã dùng lời lẽ đau đớn nhất để làm tổn thương tiểu thư. Nhưng ta mong cô ấy đã quên lời nói ấy.”

“Ta chỉ mong mình có thể để lại dấu ấn trong cuộc đời cô ấy. Một chút thôi, ta cũng mãn nguyện rồi.”

Đó là Goo Dong Mae. Cùng chịu bi kịch tương tự như Yoo Jin nhưng Dong Mae đã chọn con đường khác –Trở thành kiếm khách người Nhật. Số phận đã định trước của người sống trong máu chính là kết cục đẫm máu. Dong Mae ngang tàng nhưng chưa từng hại người tốt. Kẻ chết dưới kiếm của anh là những tên bán nước, bán chủ cầu vinh. Cả đời anh ám ảnh bởi khoảnh khắc anh làm tổn thương Ae Shin thủa nhỏ và lớn lên anh đã yêu cô ấy đến điên cuồng. Vì bảo vệ Ae Shin và người thân của cô anh không màng tính mạng mình. Anh làm mọi thứ nhưng không muốn Ae Shin biết, không muốn tiểu thư cảm thấy mắc nợ anh. Đến cuối cùng, Dong Mae vẫn là người trung thành dù lựa chọn của anh có sai lầm đi chăng nữa.

“Có hai cách để ngắm hoa. Môt là hái hoa rồi cắm vào bình ngắm. Hai là ngắm bông hoa ấy bên đường. Ta chọn cách lên đường tìm hoa. Nhưng đối với ta mà nói, đây là cách tồi tệ nhất. Bởi con đường mà ta  đi đó hoàn toàn không có hoa."

“Trong những thứ ông nội cho con thì hôn sự này là thứ con muốn nhất. Nhưng chính vì con rất cần nên con mới không nên có được, mẹ à!"

“Nàng chiến đấu vì lý tưởng của mình. Ta sẽ là người ghi lại câu chuyện của nàng.”

Kim Hee Seong là vị hôn phu của Ae Shin. Cũng giống Hina, anh đau khổ dằn vặt vì tội lỗi của Cha, Ông anh. Trước Yoo Jin hay người tá điền năm xưa của nhà anh, Hee Seong chịu đựng tất cả, thay mặt ông mình xin lỗi họ. Cũng chính vì cảm giác tội lỗi ấy, dù phải lòng Ae Shin, anh đã quyết định hủy hôn với cô ấy. Ban đầu, mình tưởng đây chắc là kiểu nhân vật công tử hư hỏng ăn chơi, không có ý chí tiến thủ, giống Ae Shin nghĩ khi lần đầu gặp anh. Đến cuối cùng, mình cảm phục chàng trai đó với tất cả tấm lòng.

Mặc bối cảnh lịch sử tăm tối, nỗi đau đang gánh chịu, tất cả nhân vật chính diện trong phim đều có những phân đoạn vui tươi, dễ thương khiến người xem phim như mình phải bật cười.

Đó là tình huống tiểu thư Ae Shin ngồi vào ghế của Eugene khi bị mời đến lấy lời khai. Khi Ae Shin đề nghị cùng làm việc LOVE với Eugene mà không biết nghĩa của từ ấy, rồi khi cô biết nghĩa của nó. Cảnh đó đáng yêu thật sự.

Eugene Choi lần đầu đến quán gà hầm bên sông, nhận được phần canh gà nhỏ xíu trong khi thợ săn Yang là được nguyên con gà. Và cả tình tiết anh không biết viết tiếng Hàn, nhận thư của Ae Shin anh ngắm suốt mà không thể nhờ ai đó đọc dùm. Thật may cho anh khi Dong Mae lục soát phòng anh đã đọc to lá thư đó cho anh nghe. Rồi đến những phân cảnh chú bé Do Mi dạy anh viết tiếng Hàn...

Đặc biệt, đó là những lần bộ ba Yoo Jin, Dong Mae và Hee Seong đi cùng nhau, trên đường phố và trong quán rượu. Đúng kiểu họp fandom Ae Shin vậy. Thật sự rất dễ thương.

Đối với mình, cả năm nhân vật chính đã sống một cuộc đời rực rỡ nhất. Điều hấp dẫn nhất ở họ chẳng phải ngoại hình hay địa vị mà là khoảnh khắc họ quyết liệt nhất với lựa chọn của chính họ.

Yoo Jin đã quyết định giúp Choseon dù anh là người Mỹ. Như Ae Shin đã nói: “Súng của ngài ấy luôn nhắm đúng hướng”. Anh bảo vệ Ae Shin và tình nguyện về Mỹ chịu tù 3 năm để tôn trọng nơi đã tôi luyện anh trưởng thành. Khi trở lại Choseon, anh dù không còn là Đại Úy, câu chuyện lịch sử anh viết đã tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết. Anh không chỉ là Quý ngài ánh dương của Ae Shin mà của cả Choseon khi ấy.

Với Ae Shin, cô có thể sống như một đóa hoa, nhưng cô lại lựa chọn sống như ngọn lửa. Khoảnh khắc cô cầm súng, mặc âu phục và thực hiện nhiệm vụ, Ae Shin vô cùng xinh đẹp. Nhưng cô thực sự bùng nổ từ khi ông nội cô mất và gia tộc cô bị diệt vong vào lễ 49 ngày của ông cô. Ae Shin đã chính thức gia nhập Chính Nghĩa Quân. Cô rũ bỏ hình ảnh tiểu thư vô tư, cô quyết liệt và lạnh lùng hơn trước.

Trong đáy mắt của cô là nỗi buồn, hận thù và cả lòng quyết tâm. Giấc mơ của cô là được đồng hành cùng Eugene đến Mỹ Quốc. Nơi cô sẽ đi học, dạo phố phường và được nhìn thấy cả con ngựa vằn. Giấc mơ đó xuất hiện trong đầu cô mỗi ngày. Nhưng cô lại từ chối đi cùng Eugene, bởi cô không thể bỏ tất cả, chỉ sống vì mình. Ae Shin là tương lai của Choseon, ông nội cô, thầy của cô, Hoàng đế, Eugene, Dong Mae, Hee Seong, Hina và nhiều người khác đã làm mọi thứ và chỉ mong cô hãy sống sót.

Hina đã suy nghĩ rất nhiều về con đường cô đi, số phận cô lựa chọn. Nếu trước đây cô đứng về phía Hoàng thượng vì mẹ cô, sau đó cô lựa chọn theo Chính Nghĩa Quân vì không chịu nổi giặc ngoại xâm. Khi Hina hành động, đôi mắt cô ấy có lửa. Cô lo liệu chu toàn cho Ae Shin khi ám sát cha cô. Quân Nhật bắt bớ đánh đập dân thường cô rút súng bắn không do dự. Ngay cả đoạn kết của mình, Hina đã thực hiện nó ý nghĩa nhất: Cho nổ tung khách sạn, giết sạch lính Nhật. Cô thu xếp hoàn hảo đến nỗi trước đó đã viết mật thư cho Hoàng đế hãy lo cho nhân viên của mình, đổ hết tội cho mình – một phụ nữ người Nhật đã gây ra vụ đó để không ai bị liên lụy.

“Tôi đã ở Nhật 10 năm, trong suốt thời gian đó tôi theo học mỗi năm một môn từ văn học, lịch sử, địa lý, khoa học rồi nghỉ tất cả một lượt.” Hee Seong đã kể về mình như vậy. Anh nói anh thích những thứ phù phiếm viển vông như hoa, trăng, gió, tuyết…Anh đã sống lênh đênh vô định cho đến khi anh gặp Ae Shin, cô gái với anh tựa đóa hoa.

Anh không hiểu nổi vì sao cô cầm súng, vì sao cô lại mạo hiểm đến vậy. Khi nhận ra lý tưởng của Ae Shin, Hee Seong cũng chọn việc anh muốn làm đó là cổ vũ và bảo vệ Ae Shin theo cách riêng. Anh dùng ngòi bút để chiến đấu, lập ra tờ báo không tên, anh viết sự thật và khơi dậy lòng yêu nước của người dân. Hee Seong muốn để thế hệ sau biết về những tên phản bội, tội ác ngoại xâm và sự hy sinh của người yêu nước như Ae Shin và đồng chí của cô. Khi Hee Seong hành động, anh cũng như ngọn lửa bùng cháy.

Goo Dong Mae chỉ duy nhất một lần trong đời, anh phát điên vì một cô gái. Dong Mae chẳng theo lý tưởng hay muốn viết lịch sử cho riêng mình như Yoo Jin, anh chỉ muốn bảo vệ tiểu thư. Dẫu bao người ngăn cản, anh một mình đến Nhật khi biết Ae Shin đang gặp nguy hiểm, dù biết bản thân anh sẽ chẳng thể sống sót. Để giữ lời hứa gặp nhau vào ngày 15, dù bị chém rơi xuống biển, Dong Mae dùng chút sức lực còn lại để trở về Choseon, đến bên cạnh cô gái đang chờ anh và đúng hẹn với cô gái anh yêu.

Phần này mình e rằng ngôn từ của mình sẽ không diễn tả được hết. Phân cảnh chia tay trong Mr.Sunshine thật sự ám ảnh: Có máu, nước mắt, tiếng gào khóc, yêu thương vĩnh cửu và cả lý tưởng bất diệt.

Xem phân đoạn này, cổ họng mình nghẹn ứ rồi nước mắt tuôn không ngừng theo hồi ức của Eugene về cha Joseph và những dòng trong bức thư cuối cùng Cha Joseph gửi Eugene. Cha Joseph là cha, là vị Chúa của cậu bé Yoo Jin và là niềm an ủi duy nhất trong những năm tháng trưởng thành của Yoo Jin.

“Hãy chải tóc và thoa thuốc mỡ lên vết thương là những gì tôi có thể làm khi cầu nguyện với Chúa Trời, Hãy đưa cho đứa trẻ nước ngoài đó bánh mì mới nướng và nước sạch hãy giúp đứa trẻ đó tránh đi cái giá lạnh và cho cậu bé đó ánh mặt trời ấm áp. Tôi không nên nói đây là những gì tôi có thể làm. Với một nhà truyền giáo, thuốc mỡ tiêu tốn rất nhiều.”

“Ta nhớ cậu, Eugene. Gần đây ta mới học làm takju, ta sẽ mang một ít khi đến gặp cậu. Ta sẽ không cố uống nó trước khi đến Hanseong. Gửi người vĩ đại và quyền quý, con trai của ta, dù cậu đang ở đâu, ta cũng sẽ cầu nguyện cho cậu. Ngay cả những đêm ta không cầu nguyện, ta mong Chúa sẽ luôn bên cậu.”

Người phụ nữ bán canh gà hầm ấy là thành viên Chính Nghĩa Quân, bị Quân Nhật bắt và xử tử. Cảnh thầy Jang gào lên: “Đưa cô ấy xuống, cô ấy là vợ ta.” Người lạnh lùng, ít bày tỏ cảm xúc như thầy Jang trong khoảnh khắc đó thực sự gục ngã trước thi thể của tri kỉ, người phụ nữ luôn yêu thương và chờ đợi ông.

Ông nội của Ae Shin đã dùng hết sức lực của mình để bảo vệ cháu gái. Đêm cuối cùng, ông đưa hình của ba mẹ Ae Shin cho cô và nói: “Con nhất định phải sống đấy”. Ae Shin đâu có biết, ông đã thu xếp nhờ cả Yoo Jin và Dong Mae bảo vệ cô. Ông đi nhẹ nhàng, thanh thản nhưng mình cảm nhận được nỗi đau của Ae Shin vậy.

Người hiểu Dong Mae nhất không ai khác ngoài Hina và người biết hết nỗi đau của Hina cũng chỉ có Dong Mae. Bên bờ biển để đến với mẹ mình, Hina đã chia tay Dong Mae. Lời cuối cùng cô mong Dong Mae sống và sẽ rất buồn nếu gặp lại anh quá sớm ở thế giới nơi có mẹ cô đang đợi.

Với Ae Shin bà Haman là cánh tay phải, là người mẹ thứ hai của cô. Đỡ bà trên tay khi đang hấp hối, Ae Shin vừa đau đớn vừa không hiểu chuyện gì xảy ra, khóc nấc lên như một đứa trẻ, cảnh tượng ấy thật quá đau lòng.

Đây có lẽ là cảnh đẹp và bi thương nhất phim. Mình không kể lại cảnh này, chỉ xin được ghi lại những lời cuối cùng của quý ngài ánh dương.

Dẫu biết trước kết cục, từng người từng người một ra đi, nhưng tập cuối với mình quá đỗi đau lòng. Chắc đó cũng là lý do khiến mình sẽ ấn tượng mãi về bộ phim này.

Bảo vệ tương lai Choseon, trẻ em, phụ nữ và thanh niên. Lớp người này ngã xuống sẽ có lớp kế cận đứng lên giành độc lập cho tổ quốc. Chủ nghĩa yêu nước dù ở quốc gia, dân tộc nào cũng giữ nguyên vẹn tinh thần của nó. Bối cảnh diễn ra câu chuyện của phim là vào những năm đầu 1900, phải đến năm 1945, Triều Tiên mới thoát khỏi sự đô hộ của Nhật Bản. Vậy nên kết thúc phim là hợp lý và đầy tươi sáng, dù phía trước còn gian nan.

Chất lãng mạn đã làm câu chuyện của phim bớt u tối và thêm phần sâu sắc hơn. Giá trị nhân văn của bộ phim vì vậy cũng được nâng lên rất nhiều.

Đứng trước kẻ thù đã gây nên bi kịch cho gia đình mình, Yoo Jin sẽ lựa chọn như thế nào? Giết sạch họ như Dong Mae hay tha thứ? Anh không chọn cái nào cả, anh muốn ba mẹ Hee Seong phải ghi nhớ tội lỗi của họ. Còn với Hee Seong, đến cuối cùng họ trở thành bạn, quyết định không dễ dàng gì. Yoo Jin thậm chí còn mua tặng Hee Seong một chiếc máy ảnh để cổ vũ con đường Hee Seong chọn.

Mối quan hệ giữa Ae Shin và Hina cũng vậy. Hai cô gái ấy cũng “quân tử” không kém nam giới. Họ biết phân biệt đúng sai và không bị mờ mắt bởi hận thù. Họ đã trở thành đồng chí của nhau, cùng nhau chiến đấu.

Cả năm nhân vật chính, khác xuất thân, tầng lớp, địa vị lại có thể gặp gỡ và giúp đỡ nhau nhiều đến vậy. So với thực tế cuộc sống, mấy ai làm được như họ, bởi vậy mà câu chuyện của họ mới đẹp làm sao.

Trải qua 6 năm, bao nhiêu mùa hoa anh đào nở, mùa mưa, mùa thu lá vàng cỏ úa và mùa tuyết rơi đã làm nền xuất sắc cho câu chuyện của họ. Cảnh như thấm đẫm tình vậy, đẹp như bi thương: Hina động lòng với Dong Mae trong đêm tuyết rơi, bộ ba Yoo Jin, Dong Mae, Hee Seong cùng đi với nhau và ngắm hoa đào nở dưới trăng hay một đêm mưa tầm tã Ae Shin chia tay Yoo Jin… Ngoài ra, còn rất nhiều hình ảnh ẩn dụ như chiếc giày, bông hoa, chiếc khăn, ánh sáng, chắc mình phải viết về nó trong bài viết tiếp theo mới được.

Biên kịch viết chuyện tình giỏi bậc nhất ở Hàn Quốc lúc này ắt hẳn là Kim Eun Sook. Không giống với những câu chuyện tình ở phim trước, mối tình của hai nhân vật chính trong Mr. Sunshine đặc biệt hơn cả. Dẫu không có một kiss scene nào, dẫu việc “Love” của họ chỉ dừng lại ở giới thiệu, bắt tay, ôm, câu cá và nhớ nhung nhưng người xem vẫn cảm nhận mối tình ấy sâu sắc đến thế nào.

Tình bằng hữu giữa ba chàng trai và hai cô gái, giữa Thiếu tá và Đại úy, giữa người Mỹ và người phiên dịch, giữa cô hầu gái và tiểu thư, thực sự đáng ganh tị biết bao.

Trong phim tình thầy trò cũng được khắc họa rõ nét. Xạ thủ Jang và Ae Shin, cô tiểu thư đã tôn kính thầy của mình đến giây phút cuối cùng. Hoàng đế và đại nhân Go Sa Hong (ông nội của Ae Shin), Đại nhân Go đã dùng sức lực cuối cùng để giúp Hoàng đế thoát khỏi tội lỗi với nhân dân, còn Hoàng đế đã đến lễ tang của đại nhân Go, dập đầu cúi lạy trước linh cữu thầy của mình.

Vì sao mình nói như vậy, bởi 24 tập phim Mr Sunshine không có một tình tiết thừa thãi hay một nhân vật nào lạc quẻ. Mọi thứ xuất hiện trên phim đến có chủ ý và khiến mạch phim chặt chẽ đến không ngờ. Các nhân vật chính tỏa sáng, nhân vật phụ ấn tượng trong từng frame hình. Mình có thể nhớ từ người thợ gốm, thợ làm bánh, thợ may âu phục, thợ đánh chuông, anh phiên dịch tiếng Anh, kẻ bán nước, tay sai, hai anh em săn nô lệ đổi nghề sang cầm đồ, đứa trẻ nô lệ được cứu,…

Bối cảnh, phục trang, đồ họa, âm nhạc đều không chê vào đâu được. Chỉ có vài cảnh lạm dụng đồ họa quá, nếu tinh mắt bạn sẽ phát hiện ra, nhưng diễn xuất của diễn viên cân lại được tất cả. Story line của phim đan xen, plot twist vừa phải, tuy vậy bạn cũng không thể đoán trước tình tiết phim, kiểu chỉ xem và chìm đắm hoàn toàn vào bộ phim vậy. Là phim truyền hình dài 24 tập nhưng thoại của từng nhân vật không dài dòng, cô đọng và chứa nhiều tầng ý nghĩa.

Phim cũng có nhiều cảnh slow motion, kỳ lạ là nó không hề sến. Mình không tua bất kỳ cảnh nào. Vì thật sự nó đẹp quá. Tiêu biểu như cảnh lần đầu nam chính gặp nữ chính, cái khoảnh khắc đó rất đắt giá.

Không ngờ là một bộ phim khiến mình viết một lèo hơn 5000 từ. Còn rất rất nhiều cái đẹp, cái hay của bộ phim này, chỉ xem mới cảm nhận chân thật được nó. Phim công chiếu từ năm 2018 mà mãi đến năm nay mình mới xem, thật tiếc vì không xem sớm hơn. Ở quê nhà nó rất nổi nhưng ở Việt Nam thì không nhiều người xem như những bộ phim khác của Kim Eun Sook như Hậu Duệ Mặt Trời hay Yêu Tinh.

Và thêm nữa, Lee Byung Hun đóng vai quân nhân hơn 40 tuổi xuất sắc luôn ấy. Mình từng xem movie Once in a summer chú ấy đóng cùng Soo Ae cũng khóc sưng mắt. Còn vai nữ chính do Kim Tae Ri đảm nhận thực sự thể hiện năng lực diễn xuất đáng nể, cách diễn bằng mắt của Tae Ri làm nhân vật Ae Shin sống động vô cùng. Kim Min Jung nhận vai Hina thật sự hợp, vừa sang vừa thông minh. Nếu đúng như rumor Kim Sa Rang mà nhận vai này sẽ chẳng hợp bằng Min Jung đâu. Vì “nàng hậu” Sa Rang có nét diễn hơi đơ – ý kiến cá nhân của mình.

Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Hẹn bạn ở bài review tiếp theo nhé!

Tên phim Mr. Sunshine (Tiếng Việt: Quý ngài ánh dương)

Thời lượng: 24 tập (mỗi tập 1h27p)

Biên kịch Kim Eun-sook và đạo diễn Lee Eung-bok,

Phát trên đài truyền hình cáp TVN

Eugene Choi – Lee Byung Hun đóng.

Go Ae Shin – Kim Tae Ri đóng.

Goo Dong Mae - Yoo Yeon Seok đóng.

Hee Na – Kim Min Jung đóng.

Kim Hee Sung – Byun Yo Han đóng.

Bài viết của mình có sử dụng ảnh từ bài đăng của Dang Thi Diem My trên group Maybe You Never Watched This Movie, nhờ bài viết đó mà mình quyết định xem ngay phim này không trì hoãn thêm đấy.