Tại sao đạo thiên chúa ăn thịt chó

Cập nhật lúc 13:39 12/08/2015

Mình đi thăm dân. Có một ông vào loại thân hào nhân sĩ, ngỏ lời:

- Tôi cũng có biết chút ít về đạo của ông cha. Nhưng đã biết thì phải biết cho rành. Vậy ông cha có thể tạo điều kiện để tôi tìm hiểu thêm được không? - Dễ quá chừng. Tôi đề nghị thế này, ông Bảy rủ thêm một số người nữa đến nhà thờ của tôi. Chúng mình uống cà phê với nhau, ăn cơm với nhau và cùng trao đổi về tôn giáo. Nếu một ngày chưa thấy đã, thì mình làm hai ngày, ba ngày,... Được không? - Để tôi tính rồi báo lại ông cha. Thế là có một lớp giáo lý dành riêng cho người chỉ tầm đạo, chứ không theo đạo. Lớp đầu tiên có 28 người: Học từ sáng tới chiều. Ăn cơm trưa xong thì ở lại uống cà phê, hút thuốc, đánh cờ, chờ lớp buổi chiều. Dâng một Thánh lễ, rồi mới giải tán. Có rất nhiều thắc mắc: nặng ký cũng có, lãng xẹt cũng có. Nhưng rất chân thành và cởi mở. Những thắc mắc vui nhất vẫn là vấn đề ăn uống.

1. Chó là loài trung thành với ta, tại sao Công giáo lại ăn thịt chó?

Quả thật tỉnh Cà Mau có mấy họ đạo được thành lập do người Bắc vào sau năm 1978. Người Bắc thích ăn thịt chó, đến độ sợ “xuống Âm Phủ biết có hay không”. Thậm chí người lương dân miền Nam rỉ tai nhau rằng: “Người Công giáo phải mần chó mới có lễ Giáng Sinh”. Nói rằng người Công giáo ăn thịt chó là không đúng, và bảo là không có thịt chó là không có lễ Giáng Sinh thì quả là oan khiên. Nhưng quả thật đạo Công giáo không hề cấm ăn thịt chó. Chính nhà xứ của mình đôi khi cũng mần chó đãi khách. Nghe ông bạn lương dân chê Công giáo ăn thịt chó, mình thấy nhột nhột. Mình tếu táo trả lời thế này: - Ông Ba ơi! con chó trung thành thì chúng tôi không mần thịt đâu. Chúng tôi chỉ ăn thịt con chó nào bắt gà hàng xóm, bị hàng xóm mắng vốn, hoặc những con chó đi cắn trộm người ta bị bồi thường 150.000 đồng. - Dù sao loài chó cũng là thầy dạy ta về lòng trung thành. Chó không bao giờ phản chủ. - Đúng là chó không bao giờ phản chủ. Còn người ta thì phản cha, phản thầy, phản bạn, có cả phản quốc nữa. Nhưng ông Ba ơi, chó chỉ trung thành với chủ, còn ông nội của chủ đến chơi nó cũng “chơi” luôn đấy. Nó chưa xứng đáng làm thầy dạy của ta đâu. Cả lớp cười xuề xòa vui vẻ. Ông Ba cũng cười hỉ hả.

2. Đạo Phật cấm sát sanh, tại sao Công giáo sát sanh quá xá, chẳng trừ một con vật nào hết. Vậy đạo Phật có lý hay đạo Công giáo có lý?

- Tôi rất mến luật cấm sát sanh của đạo Phật. Lòng người từ  bi hỉ xả tới mức độ không nỡ tâm giết một con sâu, con bọ. Thì lòng đạo đức ấy lớn lao biết chừng nào. Nhưng quả thật, nếu tôi là Phật tử, lương tâm tôi sẽ tự cắn rứt mà chết. Nếu tôi là bác sĩ Phật tử làm sao tôi dám sát trùng. Sát trùng từ quần áo đến kim chích. Sát trùng khi phẫu thuật. Phẫu thuật mà bị nhiễm trùng là một thất bại lớn. Vi trùng cũng là một sinh vật, là một sự sống. Nếu cấm sát trùng thì tôi e rằng các bệnh viện phải đóng cửa hết. Nếu tôi là nông dân, thì làm sao tôi dám diệt sâu bọ. Rầy nâu phá lúa, đuông đục cổ hủ dừa... Tôi đành bó tay. Rồi làm sao tôi dám nuôi cá, nuôi cua, nuôi gà, nuôi vịt, vì mục đích của chăn nuôi là giết để ăn thịt. Không phải chỉ vì loài người làm sai mà sát sanh. Chính thiên nhiên đã an bài như thế. Cọp bắt nai, mèo vồ chuột, cá đớp cá... Đó là quy luật sinh tồn mà thiên nhiên đã an bài. Nếu tôi coi sát sanh là tội lỗi, thì tôi cầm lòng sao được trước cảnh sát sanh lan tràn và thường xuyên như thế. Ngành y sẽ là ngành tội lỗi nhất, vì sát sanh nhiều nhất. Vả lại nếu tôi quyết tâm không sát sanh, thì tôi cũng không thể giữ được. Một lần nấu nước sôi để pha trà, chắc chắn có nhiều con vi trùng phải chết. Một lần quẹt lửa hút điếu thuốc, có thể dăm bảy con vi trùng đang nhởn nhơ trong không khí, bỗng bị chết cháy. Như vậy tôi hữu ý không sát sanh không tránh được. Tội vô ý sát sanh cũng không tránh được. Chỉ nghĩ bấy nhiêu thôi lương tâm tôi cắn tôi, xâu xé tôi, chẳng biết tôi có sống nổi một ngày hay không? Mình nói một hơi. Hai mươi tám nét mặt trầm tư. Họ suy nghĩ mông lung. Dường như thấm ý. Không biết nên cười hay nên khóc. Lương tâm họ ray rứt như mình vậy. Luật cấm sát sanh thì hay quá. Nhưng giữ một cách chi li thì cũng dở sống dở chết. Nhưng thật tình mà nói, cái tinh thần của luật cấm sát sanh thì đẹp quá. Cái lòng nhân ấy lớn quá. Đành rằng không thể không sát sanh, nhưng khi cần phải sát sanh như giết gà làm tiệc, giết heo làm đám cho con, thì người “đao phủ” phải làm cách nào để con vật được chết mau nhất và êm ái nhất. Cũng không nên để trẻ thơ chứng kiến cảnh con thú chết một cách đau thương, gây ấn tượng không tốt cho lương tâm các em. Những pha đánh “bốc”, những cuộc đấm đá thanh toán trên màn ảnh phải được coi như thiếu đạo đức, làm giảm bớt cái lòng nhân của con người.

3. Đạo Công giáo ăn thịt người. Một người trong lớp kể linh mục Nguyễn Lạc Hóa ăn thịt người như thế này:

ª   Nấu một thùng phuy thịt gái đẹp, làm lễ xong thì ăn. ª Bắt được cán bộ, treo tòn ten trên xà nhà. Đến bữa mới lóc một miếng đem xào. - Tôi khẳng định với bà con rằng linh mục Nguyễn Lạc Hóa không hề ăn thịt người. Nếu có ai ăn thịt người, thì cũng chỉ ăn chừng 100 gram, xào nấu đàng hoàng, chứ ai lại nấu một thùng phuy. Cọp cũng không ăn hết, huống chi là người, tuyên truyền như vậy là xuyên tạc và phản tác dụng. Tôi biết về linh mục Hóa rất nhiều, vì ông là linh mục của Giáo phận Cần Thơ. Nếu ông ăn thịt người như vậy thì Đức Giám Mục huyền chức ông ngay lập tức. Có một lần tôi hỏi linh mục Nguyễn Lạc Hóa về vấn đề này. - Ông Ba ơi (Ba là ba Tàu) Việt Cộng tuyên truyền là ông Ba ăn thịt người. Vậy thì ông Ba ăn thế nào? - Tầm bậy. Tao ăn hồi nào. Nhưng cái này là có, đó là lính của tôi khi bắn chết Việt Cộng, thì nó mổ bụng lấy mật đem lên Chợ Lớn bán. Mỗi một người bán được 1400 đồng, bằng hai tháng lương. Cái đó có và tụi nó làm sau lưng tôi.

Vấn đề linh mục Nguyễn Lạc Hóa ăn thịt người là thế. Còn người Công giáo ăn thịt người thì không có. Tôi theo đạo từ thuở mẹ sanh, nay đã 71 tuổi. Tôi chưa ăn thịt người bao giờ và cũng chưa thấy ai ăn bao giờ. Nếu đạo này ăn thịt người thì Nhà Nước phải giải thể rồi. Rõ ràng là xuyên tạc nha. Ai xuyên tạc thì phải tự kiểm điểm lấy. Oan khiên lắm đó. 

Lm.Piô Ngô Phúc Hậu

l xmlns: msdt = “uuid: C2F41010-65B3-11d1-A29F-00AA00C14882”> Chuyện Khổng Tử – Chuyện Ăn Thịt Chó – Chuyện Chống Thần

Truyện Khổng Tử – Chuyện Ăn Thịt Chó – Chuyện Chống Chúa.

Trần Quang Diệu – Phạm Hoàng Vương

http://ttmn.mobi/LICHSU/TR/TQD17.php

Tại sao đạo thiên chúa ăn thịt chó

21-07-2012

LTS: Chó là loài vật trung thành với chủ. Con người, trung thành hay bất trung, cũng được so sánh với phẩm chất này của loài chó. Khen ngợi cũng có và chỉ trích cũng có. Dù sao, bản chất trung thành của nó khiến con người (con người) dễ xúc động và có thể thay đổi quan điểm, lối sống. Qua bài viết “Quỳ giữa chợ để khuyên mọi người không nên ăn thịt chó” (xem bức thư cuối bên dưới) gửi đến diễn đàn, câu chuyện Ăn thịt chó đã được tiếp tục và trở nên sôi nổi khi đến với Văn Thế Su. Biểu tượng của văn hóa Á Đông. Mời các bạn đón đọc bức thư trao đổi giữa ông Trần Quang Diệu và ông Phạm Hoàng Vương bàn về chủ đề này một cách rất thú vị. (SH)

Người gửi: Trần Quang Diệu Gửi: Thứ Hai, 29/10/2012 8:28 PM Ðề: FW: Ủng hộ anh Diệu, anh BQKem anh Ba Pham.

Bạn đang xem: Tại sao người theo đạo thiên chúa lại ăn thịt chó?

Anh Phạm Hoàng Vương thân mến!

Thực ra tôi chưa xem qua sách nào nói “Khổng Tử thích ăn thịt chó”.. Vì vậy, tại các diễn đàn, bạn có thể dẫn chỉ để chia sẻ.

Trong số các nhà lãnh đạo tôn giáo, người ta biết rằng chỉ có một vị “Thần” trong “Kinh thánh” là “Cơ đốc nhân” (SH-) là thích ăn thịt động vật, vì vậy “Thần” đã tỉ mỉ. chỉ cho mọi người cách dùng thịt, huyết, mỡ, da thú … để dâng lên “Thượng đế” mà thôi! Thậm chí, “ông trời” đó còn thích các đệ tử của mình chia sẻ chiến lợi phẩm là những “cô gái còn trinh”. Và, cũng bởi vì anh ấy “Thần của Đức Chúa Trời” thích ăn thịt động vật, dẫn đến việc một trong hai người con trai của A-đam và Ê-va giết nhau..

Rằng, những người bị buộc tội giết người trong lịch sử thế hệ đầu tiên ở động vật hai chân mà một “Thần” như vậy thực sự đen tối.

Ở đây, tôi muốn đồng ý với anh Phạm Hoàng Vương, nhất là đoạn này:

“Khi ông Ngô Đình-Diệm lật đổ Chúa cũ (Bảo-Đại), ông không nghe lũ chó kéo đã tố cáo ông là“ phản Chúa. ”Ngược lại, khi ông Diệm-Nhu đền tội, chúng hối hận- vừa yêu vừa hận rằng anh bị ám sát bởi “Những vị tướng chống lại Chúa”, họ không hỏi anh có trung thành với Chúa của mình không, tại sao anh lại đổ lỗi cho người khác vì không trung thành với anh? Tôi là một người theo đạo Khổng nhưng tôi có thể ‘ Không học được “tư tưởng” Nho giáo nào. Tiếc quá! ”

Ông Diệm là quan quân của triều Nguyễn Gia Long, nhưng khi làm chuyện “phản thần”, nếu chế độ quân chủ (Phong Kiến) còn cầm quyền thì ông Diệm nhất định phải bị trừng trị. Tội lỗi của ba bộ tộc có thể không.

Khi, ngày 11 tháng 11 năm 1963, quân dân miền Nam tiến hành đảo chính lật đổ Ngô Đình Diệm, bối cảnh lịch sử là trong chế độ Cộng hòa và Dân chủ. Vì vậy, sẽ là vô cùng phi lý nếu ai đó dùng hai chữ “phản thần” vào việc quân dân miền Nam nổi lên lật đổ một chế độ độc tài tôn giáo, dân chủ Ngô Đình Diệm!

Bộ ông Diệm trở thành vua của một nửa Việt Nam hay những gì, tay sai của hắn được gọi là ai “phản thần”?

Hơn nữa, câu chuyện lật đổ chế độ độc tài chuyên chế trong dòng họ Ngô Đình là câu chuyện của toàn quân và dân miền Nam. Cho đến khi, tình thế được một con chiên khác (Nguyễn Văn Thiệu) huy động quân (SĐ5BB) đến vây dinh Gia Long và thành Cộng Hòa. Tuy nhiên, họ Ngô (tức là nhớ và thương Ngô Đình Diệm), đảng Cần Lao và các thuộc hạ của Ngô Đình cứ đem Tăng đoàn Phật giáo Việt Nam ra chửi bới để rồi đi với lịch sử. không biết xấu hổ.

Chúc anh Phạm Hoàng Vương luôn vui, khỏe.

Trần Quang Diệu

———- Tin nhắn gốc ——–

Người gửi: Ba Pham Gửi: Thứ bảy, ngày 30 tháng 6 năm 2012 10:09 AM Ðề: PHVg: CHÚA ƠI, ÔNG BLUE-VUUUO TET-DOG SOUND OUT ….. Fw: Quỳ giữa chợ chó khuyên người dân không ăn thịt chó

Kính gửi: Ông Trần-Quang-Diệu!

Có lần tôi nghe một cụ già kể chuyện tại sao Khổng Tử lại cấm học trò ăn thịt chó. Đến nay 40 năm tôi vẫn chưa tìm được tài liệu nào chứng minh được, bạn nào biết nó ở nhà sách nào thì giới thiệu cho, tôi rất thích có một chiếc để cho vào tủ sách của gia đình.

Câu chuyện như sau:

Khổng Tử là người thích ăn thịt chó. Mỗi khi các môn đệ mời Ngài đến nhà dùng tiệc, họ phải dâng lễ “sướng miệng” cho Ngài. Một hôm được mời dự tiệc, nhưng trên bàn tiệc chỉ có thịt gà, vịt, lợn chứ không có thịt chó. Anh ăn nhưng tiết lộ không vui lắm. Chợt thấy con chó đang ngước nhìn mình, chắc là đang chờ kiếm thêm xương với vết máu trên cổ nên gọi chủ nhà hỏi nguyên nhân. Người đệ tử đến đứng cạnh, con chó chạy lại liếm chân chủ, điệu bộ vui mừng. Học sinh giải thích: Thưa Thầy, con cắt họng con chó này, để ăn thịt cho con, nhưng nó chạy mất rồi, con hãy dùng thịt gà một lúc … Lấy nó đây, để con bắt nó giết. nấu thịt cho Thầy.

Khổng Tử nhìn con chó, nó vẫn quấn lấy chủ. Thầy buông đũa phép, nghĩ thầy dạy học trò lấy Tam-Cang (Quân-Thần, Phụ-Tử và Phú-Thế-Cang) và Ngũ-Thường (Nhân, Chính, Lễ, Trí, Tín). ). Con chó là loài vật vẫn giữ được lòng trung thành như vậy, nhưng đã là con người thì ăn thịt con vật trung thành cũng không sao.

Từ đó, ông kiêng ăn thịt chó và cấm đệ tử “hạ cờ tây”.

Tiếc thay, kể từ khi ông Ngô Đình Diệm lên nắm quyền, bao nhiêu con gà lôi (Gà tây) đã hy sinh trong mùa “Giáng sinh” ở Hoa Kỳ, bao nhiêu con chó ở Việt Nam đã bị nhập lậu vào nồi cùi chỏ, đặc biệt là món “Canh tết ”xuất sắc hơn cừu“ hiến tế thiêu thân ”ở vùng đất Tiểu Á. Tôi biết “God and Hell-King” rất giỏi trong việc đó.

Xem thêm: Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày là gì? Giờ mùa hè là gì, nó khác với giờ mùa đông như thế nào

Khi Bác Ngô Đình-Diệm lật đổ Chúa cũ (Bảo-Đại), Bác đã không nghe các tín đồ của Bác tố cáo là “Kẻ chống Chúa”. Ngược lại, khi ông Diệm-Nhu đền tội, những người này than khóc, oán trách ông bị “Các Tướng Chống Chúa” ám sát, họ không hỏi ông có trung thành với Đức Chúa Trời không, sao lại đổ tội cho ông. bất trung khác với Bác? Nghe nói, cụ Diệm là một đệ tử của Nho giáo nhưng không học được một chút “tư tưởng” của Nho gia. Thật đáng tiếc !

Vì vậy “người ta” đừng đặt nặng luân lý với thịt chó. Gan của họ còn xào hẹ tây làm mồi, thịt chó còn gì bằng! ! ! Nguyễn-Phúc-Ánh cũng khuyến-khích tướng-binh-sĩ ăn gan sống của Nữ-tướng Bùi Thị-Xuân (phu nhân của Hổ-Tướng Trần Quang-Diệu đời Nguyên) cho can-đảm. (nhưng khi Đức Quang-Trung Đại-Đế còn đang làm tiền, chúng chạy theo đuôi như chó).

Chúc bạn an nghỉ.

Chuyển tiếp phản hồi.

PHẠM-Hoàng-Vương.

30 tháng 6 năm 2012

—– Tin nhắn đã được chuyển tiếp —– Người gửi: Trần Quang Diệu Gửi: Thứ Bảy, 30 Tháng Sáu, 2012 2:47 AM Ðề: FW: Quỳ giữa chợ chó khuyên người dân không ăn thịt chó

Nếu có một nhà Triết học đã hóm hỉnh nói rằng: “Trời tạo ra đàn ông, thấy ông cô đơn, ông trời lại sinh ra đàn bà để nỗi cô đơn thấm thía hơn” thì ông trời có lý do gì? vô tình để sản phẩm của họ giết nhau vì cái bụng gớm ghiếc như vậy?

: Sách Sáng thế kể lại: Sau khi tạo ra A-đam, Đức Chúa Trời phán: “Con người ở một mình thì không tốt. Tôi sẽ biến anh ấy trở thành một trợ lý xứng đáng với anh ấy ”. Khi nhìn thấy Ê-va, A-đam vui mừng thốt lên: “Đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi!” (xem Sáng 2,18-23), trích từ các trang web Cơ đốc http://nghilocquetoi.net/, http://www.cdmedongcong.net/>

Có những người nói nhảm nhí là “động vật nuôi dưỡng”, trong khi họ thậm chí không để ý rằng cũng có vô số cảnh xảy ra dưới hình thức con người. Vì vậy, một khi đã có cảnh người chăm sóc thì vẫn có cảnh người bảo dưỡng như thường. Điều đó, chỉ đúng, khi chúng ta biết và ý thức được rằng: Trong số các loài động vật xuất hiện trên hành tinh, về sự tồn tại của chúng, ở đó, chuyện kẻ mạnh thắng kẻ yếu, chứ không nhất thiết phải là con nào.

Sức mạnh bị suy yếu bởi tiền bạc, danh vọng và quyền lực ngay ở loại động vật đi bằng hai chân, hướng thẳng ra ngoài không gian, đó là con người, sau đó là thanh trừng, tàn sát, tra tấn, phòng thủ. tiêu diệt lẫn nhau, giết nhau bằng vũ khí hủy diệt hàng loạt, v.v … Còn man rợ gấp trăm ngàn lần như một con báo, hay sư tử rượt đuổi vồ con nai đang thản nhiên gặm cỏ trên thảo nguyên.

Nhìn xác những chú chó nằm phơi phới “đập vào mắt” những kẻ đang muốn “thèm ăn” hay thích thú với nội tạng của chúng, mới nghĩ đã khiếp.

Những chú chó nằm đó, chắc chắn không có cảnh những chú chó con chờ mẹ về để chó mẹ đẻ ra cho chúng xúm lại bú sữa mẹ, đồng thời, chó mẹ quay đầu le lưỡi liếm láp khắp nơi. trên lưng, trên cổ, trên đầu của con cái bạn? Con người thật tàn bạo! Trong khi con người là động vật thông minh nhất trong các loài động vật trên hành tinh. Nghĩ vậy, tôi nghĩ ngay đến những vụ giết người, mổ bụng, moi gan, lấy mật, mổ tim, đặt trên vỉ sắt và nướng lên để “nhậu”; vụ trói tay chân cho vào bao tải rồi ném Nguyễn Bảo Toàn và Phạm Xuân Giá xuống sông Nhà Bè, trong khi vợ con người dân ở nhà chờ bố, chồng về ăn cơm … là cực kỳ tàn bạo. .

Kinh nghiệm ở các vùng quê hay ngõ hẻm khắp thành phố, khứu giác của loài chó rất tinh tế biết được ai ăn thịt chúng, rồi hễ người đó đi đâu là chó cả xóm chạy đến sủa. ầm ĩ khắp nơi. Thậm chí cả khu phố không ai thích hay dùng thịt chó cho vào bụng. Tuy nhiên, vẫn có những người Việt Nam định cư tại Úc nhưng vẫn lén lút giết chó để ăn nhậu để bị cư dân lân cận phát hiện báo công an, phải phạt đến 2000 đô la Úc cho họ. một con chó đã bị giết.

Tôi đã viết một câu chuyện trước đây một câu chuyện có thật, cũng muốn giết chó để ăn thịt:

Trước năm 1975, tại huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long, có một người tên là ông Tư Nhứt. Một đêm, Tư Nhứt và những người hàng xóm tụ tập nhậu nhẹt đến tận khuya. Khi hết “mồi”. Thấy con chó của chủ quán Tư Nhựt chạy lung tung dưới gầm bàn nhặt xương gà, xương cá bị nhóm nhậu ném xuống đất, một người trong nhóm nhậu đề nghị chia bao nhiêu cho con chó của Tư Nhựt. Tất cả đều trả tiền cho chủ để đánh chết con chó, tạo ra một cuộc nhậu đến sáng. Đến một ngã tư, ông Tư Nhứt rón rén cầm gậy gỗ nhắm thẳng đầu con chó của mình giáng một cú thật mạnh. May mắn thay, thanh gỗ vừa trúng tai chú chó khiến chú chỉ bị thương nặng. Thế là, từ đó chú chó đó đã từ biệt chủ nhân của mình kể từ cái đêm suýt kết liễu cuộc đời của nó.

Ba năm sau, vào một đêm, ông Tư Nhứt ra đồng canh lúa sắp gặt, có khả năng bị kẻ khác hái trộm. Đêm đó, Tư Nhựt trốn trong một cái “Nốp” (ngủ: Túi ngủ). Đêm khuya, vẫn còn chập chờn với đôi mắt khép hờ, ông Tư Nhứt chợt cảm giác có thứ gì đó lướt qua gò má mình. Khi mở mắt ra, anh thấy ngay con chó của mình (đã bỏ nhà đi cách đây 3 năm) đang vẫy đuôi chào chủ và nó vẫn liên tục dùng lưỡi liếm vào mặt, lông, tai. Tư Nhứt nhanh chóng chui ra khỏi túi ngủ, bật khóc, ôm con chó vào lòng và hôn liên tục.

Kể từ ngày đó, Tư Nhứt thề cả đời, không chỉ hết lần này đến lần khác bỏ ăn thịt chó, mà còn nói lời từ biệt với thần men gạo mà bao năm trước đã gây ra cho anh biết bao ngày tháng cơ cực. buồn ngủ, không nói nên lời, nhưng thích suy luận bằng những thứ được gọi là “họp mặt bạn bè”.

Từ khóa liên quan: tại sao đạo thiên chúa ăn thịt chó, vì sao đạo thiên chúa ăn thịt chó, vì sao đạo thiên chúa lại ăn thịt chó, Vì sao đạo Thiên Chúa lại ăn thịt chó, Sự tích con chó trong đạo Thiên Chúa, Các ngày an chay của đạo Thiên Chúa, Linh mục có được ăn thịt chó không, Đạo nào không an thịt chó, Đạo Thiên Chúa có An chay không, Lịch An chay Công Giáo, Tại sao đạo thiên chúa không được làm công an