Tổng tài tại thượng ta tại hạ

Nguyên tác: (Tổng tài vi thượng, tôi vi hạ) 總裁在上我在下
Nhóm dịch: Lục Phong Hội, Truyện FULL
Couple: Cung Âu & Thời Tiểu Niệm

"Có thai với tôi rồi mà còn muốn bỏ đi?"Hắn cương quyết bắt cô phải giao ra đứa con cô đã sinh cho hắn vào ba năm trước. Không chịu một lần, hắn lại ép thêm một bận.

Tổng tài bất chấp thủ đoạn cố đoạt được tình yêu, cô tìm đủ mọi cách để kháng cự, bấu víu để thoát ra. Được rồi, con của hắn cô sẽ trả cho hắn, nhưng cô sẽ đi! Thế mà hắn vẫn chưa hài lòng, dùng sức ném cô lên giường cùng tiếng hét:

"Cô gái, ta muốn sinh thêm một đứa!"

Tổng Tài Tại Thượng, Tôi Vi Hạ

Tổng tài tại thượng ta tại hạ

Chapter Cài đặt

1 mình cùng các idoi xxx

Màu nền

#fff #EAE6E4 #6E7075 #333

Kiểu chữ

Roboto Merriweather Bitter Open-sans

Size chữ

- 18 +

Giãn dòng

- 36 +

Chương trước

Chương sau

Chương trước

Chương sau

Chapter

Updated 1 Episodes

1

mình cùng các idoi xxx

Tổng tài tại thượng ta tại hạ

Miễn phí đọc những chap truyện mới nhất trên app

Tổng Tài Tại Thượng, Tôi Vi Hạ

Hắn muốn ta sinh đứa bé

Tổng tài tại thượng ta tại hạ

Tổng tài tại thượng ta tại hạ

We will open more payment methods as soon as possible

                                    
                                          

Thời Tiểu Niệm theo Cung Âu ra ngoài chơi, phần lớn vệ sĩ đều theo hai người họ rời đi, bảo vệ nghiêm ngặt ở bên ngoài.

Mà ngôi nhà cũ bên đây còn lại rất ít người.

"Là tốp 5 người của đội trưởng Lâm."

Vệ sĩ trả lời.

"Bảo họ cút qua đây!"

Sắc mặt Cung Âu không vui, sau đó kéo Thời Tiểu Niệm ra xa hơn một chút, đi đến một cái cây to hít thở một chút không khí trong lành.

"Có mệt không? Lên xe nghỉ ngơi một chút đi!"

Cung Âu nhìn sang Thời Tiểu Niệm hỏi.

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Em muốn nghe xem có chuyện gì."

Cố ý phóng hỏa nên bị vệ sĩ phát hiện đầu tiên chứ, sẽ không để bị cháy đến thế này, cái gì cũng không còn.

Không đến một lúc, 5 vệ sĩ gục đầu chán nản đi đến, ai nấy đều cuối đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Cung Âu đứng dưới cây, ánh nắng xuyên qua lá cây rọi xuống khuôn mặt góc cạnh rõ nét của hắn, ánh lên vẻ lãnh đạm âm trầm, khiến người khác run sợ.

"Ai cũng ngậm cái miệng lại làm gì? Cho tôi xem kịch câm à?" Cung Âu kéo tay áo, đôi mắt âm lãnh nhìn 5 tên vệ sĩ, giọng nói lạnh tanh toát lên giận dữ, "Trình bày cho tôi!"

Từng chữ sắc bén.

Dứt lời, có một vệ sĩ lập tức quỳ xuống, "Xin lỗi, Cung tiên sinh, đều là lỗi của tôi, có một người giả mạo là hàng xóm cũ của Cung phu nhân nói đến tặng rau cải, nên tôi đã để ông ấy vào. Tôi quan sát toàn bộ quá trình, cũng không biết ông ấy ra tay lúc nào, đều là lỗi của tôi."

"Bịch."

Cung Âu nhấc chân đạp hắn một cái, mắt nổi lửa, "Cậu là phế vậy à? Vậy cũng để người vào."

Vệ sĩ bị đạp ngã lăn ra đất không dám thẳng người dậy, toàn thân run rẩy, Thời Tiểu Niệm đưa tay kéo Cung Âu, nói: "Chắc chắn là trước đi bác Hà đến tặng rau, anh cho bác vào, vậy nên họ không dám ngăn hàng xóm cũ."

Nghe thấy Thời Tiểu Niệm giúp đỡ, mất vệ sĩ vội vàng gật đầu, "Là như vậy, Cung tiên sinh, chúng tôi bây giờ thật sự không biết nên làm thế nào."

Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm một cái, rồi trừng đám vệ sĩ, giọng nói lạnh như băng, "Người đó trông thế nào?"

"Thưa Cung tiên sinh, chuyện này tôi cũng có lưu ý, đã chụp lại hình, mời Cung tiên sinh xem qua."

Vệ sĩ quỳ trên đất đưa điện thoại cho Cung Âu.

Có hình ảnh.

Cung Âu lạnh lùng nhìn, rồi nhận lấy điện thoại, Thời Tiểu Niệm nghiêng người sang, chỉ thấy trên màn hình điện thoại là một ông lão gù lưng, tóc bạc lưa thưa, râu trắng gần như chiến hơn nửa khuôn mặt, nhưng từ giữa mi tâm vẫn có thể nhận ra là ai.

Thời Trung.

Thời Tiểu Niệm ngây ra nhìn hình, giọng nói thấp nhỏ, "Là ba nuôi trả thù chúng ta."