5 vấn đề kỷ luật hàng đầu ở các trường trung học năm 2022

Đó là chia sẻ của đại diện các trường tại hội thảo “Tuyển sinh trường tư thục: Thực trạng và giải pháp” do Báo Giáo dục Việt Nam tổ chức ngày 26/4.

5 vấn đề kỷ luật hàng đầu ở các trường trung học năm 2022
- Tại hội thảo "Tuyển sinh trường tư thục: Thực trạng và giải pháp" do báo Giáo dục Việt Nam tổ chức sáng 26/4, nhiều trường phổ thông tư thục ở Hà Nội cho rằng quy định mốc thời gian được kiểm tra đánh giá năng lực và tuyển sinh hiện nay quá cứng nhắc.

Ông Nguyễn Xuân Khang, Hiệu trưởng Trường Marie Curie phát biểu tại hội thảo 

Ông Nguyễn Xuân Khang, Hiệu trưởng Trường Marie Curie cho hay mặc dù thông tư quy chế của Bộ GD-ĐT về tuyển sinh đầu cấp với các trường đặc thù có tính “mở”, nhưng về đến cấp địa phương thì câu chuyện không còn như vậy.

Hầu hết các địa phương đều trao quyền tự chủ cho các trường tư, nhưng Hà Nội lại yêu cầu kèm theo các trường phải “làm đề án, lập tờ trình” xin UBND quận/huyện phê duyệt, đối với tuyển sinh lớp 6. Trường chúng tôi cũng đang chờ quận Nam Từ Liêm phê duyệt và không biết đến khi nào”.

Điều mà ông Khang cũng như nhiều trường không hài lòng là thời gian tuyển sinh phải theo ngày/tháng cụ thể như quy định của thành phố. Tức là các trường ngoài công lập sẽ kiểm tra đánh giá năng lực đồng loạt vào 1 trong 2 ngày 29 và 30/6.

“Các trường đều mong khoảng thời gian, sớm hơn so với thời gian đối với các trường công lập không đặc thù. Để trường này thực hiện kiểm tra đánh giá, tuyển sinh vào hôm này, còn trường kia vào hôm khác. Điều này không chỉ tạo điều kiện cho các trường mà còn cho học sinh và các gia đình. Khi bỏ tiền cho con vào trường tư, người ta phải cân nhắc lắm. Lý gì lại chốt chỉ vào một hai ngày”.

Ông Khang cho hay, dù có xây dựng cơ sở vật chất đầy đủ khang trang mà không tuyển được học sinh thì trường tư không thể tồn tại. 

Đại diện trường này cũng cho biết đã sẵn sàng chịu phê bình của Sở GD-ĐT Hà Nội trong việc tuyển sinh vào lớp 1 bởi trên thực tế “chúng tôi đã tuyển xong trước thời gian sở quy định 2 tháng”.

“Mồng 4-6/5 chúng tôi sẽ làm thủ tục nhập học cho các em được tuyển vào lớp 1 của nhà trường năm học 2018-2019 trước kế hoạch của UBND TP Hà Nội 2 tháng. Bởi nếu cháu nào không được vào trường thì để các cháu có lựa chọn khác”.

5 vấn đề kỷ luật hàng đầu ở các trường trung học năm 2022
Bà Nguyễn Thị Hiền, Hiệu trưởng Trường Tiểu học Đoàn Thị Điểm.

Bà Nguyễn Thị Hiền, Hiệu trưởng Trường Tiểu học Đoàn Thị Điểm cũng cho biết "sẵn sàng nhận kỷ luật để mang lại lợi ích cho người học".

"Theo quy định thì ngày 1-3/7, chúng tôi mới được tuyển sinh lớp 1. Phải nói nghiêm túc rằng không trường nào mà không có những động thái để tuyển sinh trước những ngày quy định này. Hiện nay, chúng tôi đã cho đăng ký online và lên tới hơn 2000 đơn trong khi chỉ tiêu chỉ là 500. Nếu đợi đến ngày 1/7 thì khó khăn lại rơi vào phụ huynh, họ không biết tình hình như thế nào để nếu không được thì xoay xở trường khác”.

Theo bà Hiền, quy định các trường tư cùng kiểm tra đánh giá năng lực học sinh đồng loạt 2 ngày gây khó cho phụ huynh hơn là các trường.

“Phải trong tình thế của phụ huynh cân nhắc, đắn đo như thế nào khi quyết định chọn cho con học công hay tư mới hiểu. Nhiều phụ huynh đã tìm hiểu trước tận 1 năm, nhưng không biết là trường này có nhận con họ hay không trước ngày 1/7, để còn tìm sang trường khác”.

Bà Hiền cho hay cũng vì tuyển sinh vào cùng 1 ngày gây khó khăn cho học sinh, nên buộc các trường phải tìm cách “lách”. "Chúng tôi đã tự chủ về tài chính, nhân sự thì xin được cho tự chủ về tuyển sinh”.

Bà Văn Liên Na, Phó hiệu trưởng Trường THPT Lương Thế Vinh.

Bà Văn Liên Na, Phó hiệu trưởng Trường THPT Lương Thế Vinh chia sẻ: “Có cho tự chủ tuyển sinh nhưng chỉ cho trong 2 ngày đồng loạt với tất cả các trường, Sở đang tạo cánh cửa hẹp cho học sinh trong chuyện vào lớp 10”.

Theo bà Na, như vậy không thể gọi là tự chủ và kiến nghị được tự chủ trong mọi vấn đề.

Bà Phạm Thị Thu Phương, Phó hiệu trưởng Trường Tiểu học Ban Mai cũng kiến nghị nên nới rộng thời gian tuyển sinh cho các trường tư thục, đặc biệt để phụ huynh có thời gian tìm hiểu về các trường trước khi ra quyết định lựa chọn.

“Có những phụ huynh chia sẻ trước khi đến trường tôi đã đi tìm hiểu ít nhất 5 trường khác rồi, như vậy cũng cần phải có thời gian cho phụ huynh nữa. Trường công thì không cần tìm hiểu quá nhiều, nhưng trường tư, không cần quá sớm nhưng có thể cho phép từ tháng 3 đến tháng 5 là thời gian trường tư được phép tiếp cận phụ huynh, học sinh. Cũng như xây dựng một gia đình, có thời gian tìm hiểu đủ dài thì hành phúc mới bền vững, với các trường và phụ huynh cũng vậy. Phải có thêm thời gian để tìm hiểu và chỉ khi hiểu kỹ được tinh thần, định hướng thì mới đạt được các mục tiêu giáo dục”.

GS Vũ Tuấn, nguyên Hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Hà Nội.

GS Vũ Tuấn, nguyên Hiệu trưởng Trường ĐH Sư phạm Hà Nội kiến nghị các cơ quan quản lý cần quan tâm giúp đỡ nhiều hơn nữa đối với trường tư thục, bởi sự quan tâm hiện nay còn ít. Ông dẫn lời nguyên Giám đốc Sở GD-ĐT Hà Nội Nguyễn Hữu Độ khi đương chức cho thấy việc thành lập nên một trường tư là rất khó khăn rằng “muốn mở được trường phải có được 9 chữ ký, 9 con dấu”.

Ông Nguyễn Văn Hòa, Chủ tịch HĐQT Trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Ông Nguyễn Văn Hòa, Chủ tịch HĐQT Trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng đề nghị cho các trường tự chủ hơn nữa.

“Nếu chỉ cho co lại trong 1-2 ngày thì làm sao tránh khỏi việc phụ huynh xếp hàng. Có những trường lượng hồ sơ đăng ký 2.000 nhưng chỉ lấy 500 chỉ tiêu, mà chỉ trong vài ngày, ai cũng muốn sớm nên phải khổ sở đi sớm. Trên thực tế, các trường ở Hà Nội đủ khả năng để đón nhận 100% con em vào, vậy việc gì phải quy định trong một vài ngày để tạo ra chuyện cầu lớn hơn cung “ảo” như thế và buộc người dân phải xếp hàng”.

Ông Hòa cho rằng, nếu tư duy theo kiểu quản lý siết chặt thì không thể phát triển sáng tạo. “Nếu không có tư duy sáng tạo thì đất nước sẽ không thể phát triển được”.

Các đại biểu cũng nêu lên những thực trạng khó khăn mà các trường tư phải tự tìm cách bươn chải về cơ sở vật chất, kinh phí hoạt động, đội ngũ giáo viên,…

Ông Nguyễn Xuân Thành, Phó Vụ trưởng Vụ Giáo dục Trung học (Bộ GD-ĐT).

Ông Nguyễn Xuân Thành, Phó Vụ trưởng Vụ Giáo dục Trung học (Bộ GD-ĐT) cho biết, thời gian qua Bộ đã ban hành Thông tư 05 theo hướng có nhiều thay đổi trong vấn đề tuyển sinh đầu cấp. Trong đó cho phép các trường được tự chủ trong việc kiểm tra đánh giá năng lực khi tuyển sinh vào lớp 6.

Bộ đã yêu cầu các sở GD-ĐT có văn bản hướng dẫn các trường thực hiện tuyển sinh và tuyệt đối không có yêu cầu nào buộc các trường phải xây dựng phương án tuyển sinh, phải trình các cấp xét duyệt.

“Chủ trương của Bộ GD-ĐT cũng nêu rõ, về phương thức, các nhà trường được chủ động về kiểm tra, đánh giá. Phải giao cho các trường quyền tuyển sinh, kiểm tra đánh giá học sinh theo những năng lực mà các trường mong muốn”

Ông Thành cũng cho rằng, về mặt thời gian, phải đủ đề phụ huynh và học sinh được tìm hiểu, nghiên cứu kỹ về nhà trường và có thời gian cân nhắc để quyết định.

Thanh Hùng

5 vấn đề kỷ luật hàng đầu ở các trường trung học năm 2022

Lịch khảo sát chất lượng đầu vào lớp 1 của các trường tư ở Hà Nội

Để con lớp 1 vào được các trường tư mong muốn, nhiều phụ huynh ở Hà Nội đang rất quan tâm tới lịch tổ chức khảo sát năng lực đầu vào học sinh của các trường.

5 vấn đề kỷ luật hàng đầu ở các trường trung học năm 2022

Trường công, trường tư và rủi ro của con trẻ

Những rủi ro lớn nhất cho môi trường học tập của con cái hầu hết đến từ sự lựa chọn của mẹ cha, khi họ gửi con vào những ngôi trường mà chi phí vượt quá khả năng chi trả lâu dài của bản thân.

5 vấn đề kỷ luật hàng đầu ở các trường trung học năm 2022

Phụ huynh tranh cãi nảy lửa về việc chọn trường cho con: Bán nhà cũng phải cho bé học trường tư!

Chưa mùa khai giảng nào lại ngưng "tiếng súng" tranh cãi về việc chọn trường cho con. Dù có đứng về phía trường công hay tư, cha mẹ đều có những lý lẽ “đanh thép” riêng khiến “phe đối lập” lại được phen “hùng hổ” tranh luận đến cùng.

from the magazine

Who Killed School Discipline?

Court decisions and federal laws have turned principals into psychobabbling bureaucrats. How can kids respect them?

Spring 2000

Politics and law

Education

The Social Order

Public safety

Ask Americans what worries them most about the public schools, and the answer might surprise you: discipline. For several decades now, poll after poll shows it topping the list of parents' concerns. Recent news stories—from the Columbine massacre to Jesse Jackson's protests against the expulsion of six brawling Decatur, Illinois, high school students to the killing of one Flint, Michigan, six-year-old by another—guarantee that the issue won't lose its urgency any time soon.

Though fortunately only a small percentage of schools will ever experience real violence, the public's sense that something has gone drastically wrong with school discipline isn't mistaken. Over the past 30 years or so, the courts and the federal government have hacked away at the power of educators to maintain a safe and civil school environment. Rigid school bureaucracies and psychobabble-spouting "experts" have twisted such authority as remains into alien—and alienating—shapes, so that kids today are more likely than ever to go to disorderly schools, whose only answers to the disorder are ham-fisted rules and therapeutic techniques designed to manipulate students' behavior, rather than to initiate them into a genuine civil and moral order. What's been lost is educators' crucial role of passing on cultural values to the young and instructing them in how to behave through innumerable small daily lessons and examples. If the children become disruptive and disengaged, who can be surprised?

School discipline today would be a tougher problem than ever, even without all these changes, because of the nationwide increase of troubled families and disorderly kids. Some schools, especially those in inner cities, even have students who are literally violent felons. High school principal Nora Rosensweig of Green Acres, Florida, estimates that she has had 20 to 25 such felons in her school over the last three years, several of them sporting the electronic ankle bracelets that keep track of paroled criminals. "The impact that one of those students has on 100 kids is amazing," Rosensweig observes. Some students, she says, find them frightening. Others, intrigued, see them as rebel heroes.

But today principals lack the tools they used to have for dealing even with the unruliest kids. Formerly, they could expel such kids permanently or send them to special schools for the hard-to-discipline. The special schools have largely vanished, and state education laws usually don't allow for permanent expulsion. So at best a school might manage to transfer a student felon elsewhere in the same district. New York City principals sometimes engage in a black-humored game of exchanging these "Fulbright Scholars," as they jokingly call them: "I'll take two of yours, if you take one of mine, and you'll owe me."

Educators today also find their hands tied when dealing with another disruptive—and much larger—group of pupils, those covered by the 1975 Individuals with Disabilities Education Act (IDEA). This law, which mandates that schools provide a "free and appropriate education" for children regardless of disability—and provide it, moreover, within regular classrooms whenever humanly possible—effectively strips educators of the authority to transfer or to suspend for long periods any student classified as needing special education.

This wouldn't matter if special education included mainly the wheelchair-bound or deaf students whom we ordinarily think of as disabled. But it doesn't. Over the past several decades, the number of children classified under the vaguely defined disability categories of "learning disability" and "emotional disturbance" has exploded. Many of these kids are those once just called "unmanageable" or "antisocial": part of the legal definition of emotional disturbance is "an inability to build or maintain satisfactory interpersonal relationships with peers and teachers"—in other words, to be part of an orderly community. Prosecutors will tell you that disproportionate numbers of the juvenile criminals they now see are special-ed students.

Với những hạn chế về ý tưởng cản trở họ, các quan chức nhà trường không thể trả lời một cách mạnh mẽ khi những đứa trẻ này tham gia vào các trận đánh, lời nguyền của giáo viên hoặc thậm chí khiến học sinh và nhân viên có nguy cơ nghiêm trọng, vì quá thường xuyên xảy ra. Một ví dụ nắm bắt sự vô lý của luật pháp. Các quan chức của trường ở Connecticut bắt một học sinh chuyển một khẩu súng cho một người khác trong khuôn viên trường. Một, một sinh viên thường xuyên, đã nhận được một đình chỉ kéo dài một năm, như luật liên bang yêu cầu. Người khác, bị vô hiệu hóa (anh ta nói lắp), chỉ nhận được đình chỉ 45 ngày và các dịch vụ cá nhân, đặc biệt, theo ý tưởng yêu cầu. Tuy nhiên, hầu hết các trường học, các trường học không thể nhận được thời gian nghỉ ngơi trong 45 ngày từ sự hỗn loạn mà những đứa trẻ này có thể giải phóng. Bruce Hunter, một quan chức của Hiệp hội quản trị trường học Hoa Kỳ cho biết: "Họ có thể tự do làm những việc ở trường sẽ đưa họ vào tù khi họ tốt nghiệp". Thương yếu Julie Lewis, luật sư nhân viên của Hiệp hội hội đồng trường quốc gia: "Chúng tôi có những ví dụ về những đứa trẻ đã tấn công tình dục giáo viên của họ và sau đó được đưa trở lại lớp học."

Kỷ luật trong các trường không chủ yếu về việc trục xuất những người phạm tội tình dục và trẻ em đóng gói súng, tất nhiên. Hầu hết thời gian, những gì liên quan là "Rút bàn chân của bạn ra khỏi bàn" hoặc "không thì thầm trong lớp học" cho phép giáo viên cho rằng trẻ em sẽ tuân theo các hướng dẫn phổ biến mà chúng đưa ra hàng trăm lần mỗi ngày. Nhờ hai quyết định của Tòa án Tối cao vào cuối những năm 1960 và 1970, tuy nhiên, thẩm quyền hàng ngày này cũng đã bị tấn công.iscipline in the schools isn't primarily about expelling sex offenders and kids who pack guns, of course. Most of the time, what's involved is the "get your feet off the table" or "don't whisper in class" kind of discipline that allows teachers to assume that kids will follow the commonplace directions they give hundreds of times daily. Thanks to two Supreme Court decisions of the late 1960s and the 1970s, though, this everyday authority has come under attack, too.

Quyết định đầu tiên, Học khu Tinker v. Des Moines, xuất hiện vào năm 1969, sau khi một hiệu trưởng đình chỉ năm học sinh trung học vì đeo băng tay đen để phản đối Chiến tranh Việt Nam. Tinker nhận thấy rằng trường đã vi phạm các quyền tự do ngôn luận của sinh viên. "Nó khó có thể được tranh luận," Justice Abe Fortas viết cho đa số, "rằng học sinh hoặc giáo viên đã rũ bỏ quyền lập hiến của họ để tự do ngôn luận hoặc thể hiện tại cổng trường học." Các trường học không thể là "các khu vực của chủ nghĩa toàn trị" và các quan chức cũng không thể có "thẩm quyền tuyệt đối đối với học sinh của họ", tòa án long trọng kết luận.

Rất có thể là hiệu trưởng trong Tinker đã mắc một lỗi trong phán đoán. Nhưng bằng cách biến các vấn đề về kỷ luật trường học thành một vấn đề hiến pháp, tòa án đã khiến các nhà giáo dục dò dẫm theo cách của họ thông qua các cuộc gặp gỡ kỷ luật hàng ngày với trẻ em kể từ đó. "Tại mỗi cửa tiểu học và trung học, bạn có một số anh chàng đưa ra quyết định hiến pháp mỗi ngày", Jeff Krausman, cố vấn pháp lý cho một số khu học chánh Iowa. Giả sử, ví dụ, Krausman nói rằng một học sinh xuất hiện ở trường mặc áo phông có sức mạnh trắng trống. Hiệu trưởng muốn gửi đứa trẻ về nhà để thay đổi, nhưng anh ta không chắc nó nằm trong thẩm quyền của mình để làm điều đó, vì vậy anh ta gọi tổng giám đốc. Giám thị cũng không chắc chắn, vì vậy ông gọi luật sư của quận. Tuy nhiên, mối quan tâm của luật sư không phải là đứa trẻ đã vi phạm ranh giới của sự tôn trọng và khoan dung, và cần một người lớn nói với anh ta như vậy, nhưng liệu kỷ luật học sinh có vi phạm sửa đổi đầu tiên hay không. Đây có phải là, nói cách khác, nghĩa đen là một trường hợp liên bang?WHITE POWER. The principal wants to send the kid home to change, but he's not sure it's within his authority to do so, so he calls the superintendent. The superintendent is also unsure, so he calls the district's lawyer. The lawyer's concern, though, isn't that the child has breached the boundaries of respect and tolerance, and needs an adult to tell him so, but whether disciplining the student would violate the First Amendment. Is this, in other words, literally a federal case?

Và điều đó không dễ trả lời. "Bạn ve con đương nay ở đâu vậy?" Krausman hỏi. "Một số luật sư nói rằng bạn nên chứng minh rằng một cái gì đó" gây rối đáng kể "nhưng ở Iowa, bạn có thể gặp khó khăn trong việc chứng minh rằng một chiếc áo phông nói sức mạnh trắng hoặc người châu Á là những người đam mê đáng kể." Trong khi đó, sức mạnh của các nhà giáo dục để thấm nhuần sự văn minh và trật tự trong trường học tan biến thành các cuộc tranh luận về ý nghĩa chính xác của các thuật ngữ pháp lý như "gây rối đáng kể".WHITE POWER or ASIANS ARE GEEKS is significantly disruptive." Meanwhile, educators' power to instill civility and order in school dissolves into tendentious debates over the exact meaning of legal terms like "significantly disruptive."

Vào năm 1975, Tòa án Tối cao đã cản trở chính quyền của các quan chức nhà trường ở Goss v. Lopez, một quyết định mở rộng quyền xử lý của học sinh. Goss lo ngại một số học sinh bị đình chỉ vì đánh nhau trong phòng ăn trưa ở trường. Mặc dù hiệu trưởng đã đình chỉ họ thực sự chứng kiến ​​cuộc chiến, tòa án kết luận rằng anh ta đã không cho các sinh viên một phiên điều trần đầy đủ trước khi hạ thấp sự bùng nổ. Các sinh viên, phát âm là tòa án, là công dân có quyền giáo dục của họ. Để phủ nhận rằng đúng yêu cầu, ít nhất, một phiên điều trần không chính thức với thông báo, nhân chứng và những thứ tương tự; Việc đình chỉ lâu hơn mười ngày có thể yêu cầu các thủ tục chính thức hơn.

Sau sự dẫn dắt của Tinker, Goss đưa luật sư và thẩm phán sâu hơn trong trường học. Bạn muốn đình chỉ một kẻ gây rối bạo lực? Vì Goss, bây giờ bạn đã phải hỏi: Liệu một thẩm phán có tìm thấy các thủ tục của bạn thỏa đáng không? Anh ấy sẽ đồng ý rằng bạn có đủ nhân chứng? Các tài liệu thích hợp? Để đình chỉ một sinh viên trở thành một doanh nghiệp tốn thời gian và bực bội.

Học sinh sớm biết rằng, nếu một quan chức của trường làm điều gì đó họ không thích, họ có thể kiện anh ta, hoặc ít nhất là đe dọa sẽ làm điều đó. Câu chuyện của giáo viên đặc biệt thành phố New York Jeffrey Gerstel thật đáng buồn. Năm ngoái, Gerstel đã kéo một học sinh ra khỏi lớp học của mình khi anh ta đe dọa sẽ giết giáo viên trợ lý. Cậu bé va chạm với một tủ sách và cắt lưng, mặc dù không đủ tệ để cần được chăm sóc y tế. Mặc dù vậy, Gerstel thấy mình tại một phiên điều trần, đối mặt với người mẹ phẫn nộ của học sinh, người muốn kiện và ba "thanh thiếu niên bị xáo trộn cảm xúc", những người bạn cùng lớp của cậu bé đã chứng kiến ​​vụ ẩu đả. Người mẹ sớm giải quyết tranh chấp ra khỏi tòa án và gửi con trai trở lại lớp học của Gerstel. Nhưng đến lúc đó, Gerstel đã mất niềm tin rằng anh ta cần phải xử lý một phòng thanh thiếu niên đầy biến động, và những đứa trẻ biết điều đó. Trong phần còn lại của năm, họ đã chế nhạo anh ta: "Tôi sẽ đưa mẹ tôi lên đây và đưa bạn lên cáo buộc."tudents soon learned that, if a school official does something they don't like, they can sue him, or at least threaten to do so. New York City special-ed teacher Jeffrey Gerstel's story is sadly typical. Last year, Gerstel pulled a student out of his classroom as he was threatening to kill the assistant teacher. The boy collided with a bookcase and cut his back, though not badly enough to need medical attention. Even so, Gerstel found himself at a hearing, facing the student's indignant mother, who wanted to sue, and three "emotionally disturbed adolescents"—classmates of the boy—who witnessed the scuffle. The mother soon settled the dispute out of court and sent her son back to Gerstel's classroom. But by then, Gerstel had lost the confidence that he needed to handle a roomful of volatile teenagers, and the kids knew it. For the rest of the year, they taunted him: "I'm going to get my mother up here and bring you up on charges."

In another typical recent case, a Saint Charles, Missouri, high schooler running for student council handed out condoms as a way of drumming up votes. The school suspended him. He promptly sued on free-speech grounds; in previous student council elections, he whined, candidates had handed out candy. Though he lost his case, his ability to stymie adults in such a matter, even if only temporarily, could not but give him an enlarged sense of his power against the school authorities: his adolescent fantasy of rebellion had come true.

These days, school lawyers will tell you, this problem is clearing up: in recent years, they point out, the courts have usually sided with schools in discipline cases, as they did in Missouri. But the damage done by Tinker, Goss, and their ilk isn't so easily undone. Lawsuits are expensive and time-consuming, even if you win. More important, the mere potential for a lawsuit shrinks the adult in the child's eyes. It transforms the person who should be the teacher and the representative of society's moral and cultural values into a civil servant who may or may not please the young, rights-armed citizen. The natural relationship between adult and child begins to crumble.

The architects of IDEA, Tinker, and Goss, of course, thought of themselves as progressive reformers, designing fairer, more responsive schools. Introducing the rights of free speech and due process, they imagined, would ensure that school officials would make fewer "arbitrary and capricious" decisions. But lawmakers failed to see how they were radically destabilizing traditional relations between adults and children and thus eroding school discipline.

School bureaucracies have struggled to restore the discipline that the courts and federal laws have taken away, but their efforts have only alienated students and undermined adult authority even more. Their first stratagem has been to bring in the lawyers to help them craft regulations, policies, and procedures. "If you have a law, you'd better have a policy," warns Julie Lewis, staff attorney for the American School Boards Association. These legalistic rules, designed more to avoid future lawsuits than to establish classroom order, are inevitably abstract and inflexible. Understandably, they inspire a certain contempt from students.

Putting them into practice often gives rise to the arbitrary and capricious decisions that lawmakers originally wanted to thwart. Take "zero tolerance" policies mandating automatic suspension of students for the worst offenses. These proliferated in the wake of Congress's 1994 Gun-Free Schools Act, which required school districts to boot out for a full year students caught with firearms. Many state and local boards, fearful that the federal law and the growing public clamor for safe schools could spawn a new generation of future lawsuits, fell into a kind of bureaucratic mania. Why not require suspension for any weapon—a nail file, a plastic Nerf gun? Common sense went out the window, and suspensions multiplied.

Other districts wrote up new anti-weapon codes as precise and defensive as any corporate merger agreement. These efforts, however, ended up making educators look more obtuse. When a New York City high school student came to school with a metal-spiked ball whose sole purpose could only be to maim classmates, he wasn't suspended: metal-spiked balls weren't on the superintendent's detailed list of proscribed weapons. Suspend him, and he might sue you for being arbitrary and capricious.

Worse, the influence of lawyers over school discipline means that educators speak to children in an unrecognizable language, far removed from the straight talk about right and wrong that most children crave. A sample policy listed in "Keep Schools Safe," a pamphlet co-published by the National Attorneys General and the National School Boards Association (a partnership that itself says much about the character of American school discipline today), offers characteristically legalistic language: "I acknowledge and understand that 1. Student lockers are the property of the school system. 2. Student lockers remain at all times under the control of the school system. 3. I am expected to assume full responsibility for my school locker." Students correctly sense that what lies behind such desiccated language is not a moral worldview and a concern for their well-being and character but fear of lawsuits.

Khi các nhà giáo dục không nói chuyện như luật sư, họ nghe như các nhà trị liệu, vì họ đã gọi các nhà tâm lý học và tâm lý học từ các trường học và khoa tâm lý học của quốc gia để củng cố các luật sư trong việc giúp họ thiết lập lại kỷ luật trường học. Các quan chức của trường đã rơi vào nhau trong lúc vội vã thực hiện "các chương trình dựa trên nghiên cứu" hợp thời trang, đào tạo kiến ​​thức về tình cảm, các hội thảo chống bắt nạt, chương trình phòng chống bạo lực và giống như "các biện pháp phòng ngừa" và "can thiệp sớm" " cho các vấn đề kỷ luật trường học khác nhau. Về hiệu quả đáng ngờ, những nostrums thực dụng ảm đạm này tìm cách kiểm soát hành vi theo cách cơ bản nhất, nhất. Không nơi nào có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy người lớn đang thấm nhuần vào những phẩm chất trẻ mà họ tin tưởng và xem xét tích hợp với một cuộc sống tốt và một cộng đồng tốt. Trẻ em tìm thấy ít rằng xã hội bẩm sinh và khao khát ý nghĩa của chúng có thể đáp ứng.hen educators aren't talking like lawyers, they're sounding like therapists, for they've called in the psychobabblers and psychologists from the nation's ed schools and academic departments of psychology to reinforce the attorneys in helping them reestablish school discipline. School bureaucrats have been falling over one another in their rush to implement trendy-sounding "research-based programs"—emotional literacy training, anti-bullying workshops, violence prevention curriculums, and the like—as "preventive measures" and "early interventions" for various school discipline problems. Of dubious efficacy, these grimly utilitarian nostrums seek to control behavior in the crudest, most mechanical way. Nowhere is there any indication that adults are instilling in the young qualities they believe in and consider integral to a good life and a decent community. Kids find little that their innate sociality and longing for meaning can respond to.

Điển hình là "bước thứ hai", một chương trình an toàn được sử dụng rộng rãi từ một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở tại Seattle. Theo các kiến ​​trúc sư của mình, mục tiêu của "bước thứ hai" là "giảm hành vi bốc đồng và hung hăng ở trẻ em, dạy các kỹ năng xã hội và cảm xúc và xây dựng lòng tự trọng." Giống như nhiều chương trình trị liệu như vậy, nó khuyến nghị các trò chơi nhập vai, các bài tập thở và học cách "xác định cảm xúc", "quản lý sự tức giận" và "giải quyết vấn đề". Các giá trị đạo đức phổ quát của tự kiểm soát, tự trọng và tôn trọng người khác thu hẹp thành "kỹ năng", được kịch bản và cơ học như một chương trình máy tính.

Trong tinh thần chì này, bản tin của Hiệp hội các nhà tâm lý học quốc gia, Thông cáo, đề xuất một "thói quen chăm sóc cuộc phiêu lưu tháng", một chương trình hiện đang được sử dụng ở trường trung học Aliquippa gần Pittsburgh. Mỗi tháng, các quan chức nhà trường tô điểm cho hành lang trường học với áp phích và nhãn dán thúc đẩy một thói quen chăm sóc khác nhau hoặc "kỹ năng". Việc tránh Skittish của ngôn ngữ đạo đức là một món quà: Đây là một chương trình yêu thích kỹ thuật hành vi hơn là đưa trẻ em vào ý thức đạo đức. Không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy rằng Thông cáo khuyến nghị dành một tháng cho từng "kỹ năng", bởi vì "những người tìm kiếm [r] nói rằng một tháng là khoảng thời gian cần thiết để tạo thói quen từ hành động lặp đi lặp lại liên tục."

Những nỗ lực pháp lý, quan liêu và trị liệu tạo nên những gì Thượng nghị sĩ McCain sẽ gọi là "Tam giác sắt", mỗi bên củng cố những người khác. Hãy xem xét sự sụp đổ từ quyết định của Tòa án Tối cao năm ngoái Davis v. Khu học chánh quận Monroe, nơi cho rằng các khu học chánh có thể chịu trách nhiệm về các thiệt hại do quấy rối tình dục học sinh. Bây giờ mỗi khu học chánh trong nước đang chuẩn bị một kho vũ khí để bảo vệ chính mình trước các vụ kiện trong tương lai: nói chuyện với luật sư, phát triển các chính sách quan liêu và kêu gọi các chuyên gia tư vấn trị liệu hoặc thậm chí là "chuyên gia giới tính" toàn thời gian để thể hiện nỗ lực "chủ động" để dập tắt quấy rối. Các chuyên gia tại các trường đại học trên khắp Hoa Kỳ đang hài lòng với các chương trình giảng dạy có thể dự đoán được, với những cái tên như "tán tỉnh và tổn thương" và "ngày an toàn", như đang gây xôn xao và nghi ngờ với bất kỳ thanh thiếu niên bình thường nào đối với một người trưởng thành.

Hậu quả đầy đủ của những thay đổi kịch tính này là để ngăn chặn các hiệu trưởng và giáo viên tạo ra loại cộng đồng đạo đức là người bảo đảm mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất của kỷ luật tốt từng được đưa ra. Khi mọi thứ hoạt động như họ nên theo cách truyền thống quen thuộc trên toàn thế giới và trong các thời đại, các bộ phim của các cộng đồng tạo nên một xã hội gắn kết với các giá trị được chia sẻ rất rõ ràng, mà sự quan sát này mang lại cảm giác đáng giá cho tất cả những người đăng ký chúng. Mọi người hành xử chủ yếu về mặt đạo đức vì họ đồng ý với các tiêu chuẩn của nhóm, không phải vì họ sợ hình phạt. Một cộng đồng các giá trị được chia sẻ không thể là hợp pháp hoặc quan liêu hoặc dựa trên các bài tập hành vi moronic; Nó phải là cá nhân, được thực thi bởi cảm giác rằng nhân vật có thẩm quyền là bảo vệ, nhân từ và xứng đáng được tôn trọng.he full consequence of these dramatic changes has been to prevent principals and teachers from creating the kind of moral community that is the most powerful and dependable guarantor of good discipline ever devised. When things work as they should—in the traditional manner familiar all over the world and across the ages—principals forge a cohesive society with very clear shared values, whose observance confers a sense of worth on all those who subscribe to them. People behave morally primarily because they assent to the standards of the group, not because they fear punishment. A community of shared values cannot be legalistic or bureaucratic or based on moronic behavior exercises; it must be personal, enforced by the sense that the authority figure is protective, benevolent, and worthy of respect.

Đó là lý do tại sao các hiệu trưởng tốt phải là một sự hiện diện liên tục, có thể sờ thấy ở hành lang, trong các lớp học, trong quán ăn, thực thi và mô hình hóa cho sinh viên và nhân viên đạo đức của trường. Họ ở đó, rất lâu trước khi ngày học bắt đầu và rất lâu sau khi nó kết thúc; Họ biết tên của sinh viên, đùa với họ và khuyến khích họ; Và họ không để những điều nhỏ nhặt xảy ra, một người khó chịu khi đặt xuống giữa các học sinh, một sự thô tục thốt ra trong sự cáu kỉnh, thậm chí còn thiếu một chiếc thắt lưng trong bộ đồng phục của trường. Họ biết vi phạm nào chỉ cần một lời nhắc nhở nhẹ nhàng và một phản ứng mạnh mẽ hơn vì họ có quy mô rõ ràng về các giá trị và họ biết học sinh của họ. Họ làm việc với toàn bộ nhân viên của họ, từ giáo viên đến tài xế xe buýt, để tranh thủ họ trong nỗ lực của họ.

Đối với các hiệu trưởng như vậy, an toàn tất nhiên là một mối quan tâm chính. Frank Mickens, một hiệu trưởng tuyệt vời của một trường trung học lớn trong một khu phố Brooklyn khó khăn, đăng 17 nhân viên trong các khối gần trường trong thời gian sa thải, trong khi anh ta ngồi trong xe của mình bằng ga tàu điện ngầm, để giữ cho học sinh không chiến đấu và Những kẻ bắt nạt từ việc chọn những đứa trẻ nhỏ hơn hoặc ít hung dữ hơn. Các biện pháp như vậy vượt ra ngoài việc giảm thương tích. Khi học sinh tin rằng những người trưởng thành xung quanh họ không chỉ công bằng mà thực sự quan tâm đến việc bảo vệ họ, trường học có thể trở thành một cộng đồng, giống như một gia đình tốt, truyền cảm hứng cho tình cảm, tin tưởng và khao khát được làm hài lòng.

Nhưng làm thế nào bạn có thể tạo ra một trường học như vậy nếu bạn phải làm cho học sinh ngồi bên cạnh những kẻ phạm tội hoặc một đứa trẻ được chuyển đến trường của bạn vì nó thích mang theo một chiếc máy cắt hộp trong túi? Tháng 6 Arnette, Phó Giám đốc Trung tâm An toàn Trường Quốc gia, báo cáo rằng, sau khi Columbia, văn phòng của cô đã nhận được rất nhiều e-mail từ các sinh viên nói rằng họ sẽ không báo cáo những đứa trẻ đã thực hiện các mối đe dọa hoặc mang theo vũ khí vì họ không nghĩ giáo viên hoặc hiệu trưởng sẽ làm bất cứ điều gì về họ. Một số nghiên cứu cho thấy các quan chức nhà trường hiếm khi làm bất cứ điều gì về những kẻ bắt nạt.ut how can you create such a school if you have to make students sit next to felons or a kid transferred to your school because he likes to carry a box cutter in his pocket? June Arnette, Associate Director of the National School Safety Center, reports that, after Columbine, her office received numerous e-mails from students who said they wouldn't bother reporting kids who had made threats or carried weapons because they didn't think teachers or principals would do anything about them. A number of studies show that school officials rarely do anything about bullies.

Làm thế nào bạn có thể thuyết phục trẻ em rằng bạn quan tâm đến hạnh phúc của chúng khi từ ngày đầu tiên trong năm học, bạn cảm thấy áp lực quan liêu khi nói chuyện với chúng trong tình trạng hợp pháp hoặc kiểm soát tình trạng khó khăn hơn là một ngôn ngữ đạo đức đơn giản mà chúng có thể hiểu? Làm thế nào bạn có thể truyền cảm hứng cho sự tin tưởng của học sinh khi bạn không chắc liệu bạn có thể ngăn một đứa trẻ mặc áo phông trắng hay ngăn anh ta chửi bới giáo viên không? Nó trở nên hầu như không thể, đòi hỏi nỗ lực anh hùng. Ngay cả khi các hiệu trưởng tốt xuất hiện và cố gắng tạo ra một nền văn hóa trường học sôi động, họ có thể sẽ rời đi cho một công việc mới trước khi họ có thể thực hiện bất kỳ thay đổi nào.WHITE POWER T-shirt or stop him from cursing at the teacher? It becomes virtually impossible, requiring heroic effort. Even when good principals come along and try to create a vibrant school culture, they are likely to leave for a new job before they have been able to effect any change.

Vì các anh hùng rất ít, hầu hết các hiệu trưởng có xu hướng trở thành những gì John Chubb và Terry Moe trong chính trị, thị trường và các trường học Mỹ gọi là "các nhà quản lý cấp thấp hơn", các quyết định quản lý từ trên cao. Giáo viên thường càu nhàu rằng các hiệu trưởng, có lẽ được bảo vệ bởi sự mất mát của họ, rút ​​lui vào văn phòng của họ, nơi họ tổ chức các cuộc họp và xáo trộn giấy tờ. Không phải là họ không thể hiện thiết lập "các quy tắc và kỳ vọng rõ ràng", như các nhà giáo dục thường gọi nó, nhưng họ có thể hiểu được trong một tâm trạng phòng thủ. "Đừng chạm vào bất cứ ai. Hãy quan tâm đến việc kinh doanh của riêng bạn", là cách mà một hiệu trưởng trường tiểu học thành phố New York đã tóm tắt suy nghĩ sâu sắc của cô về chủ đề này.

Ở các trường trung học cơ sở và trung học khó khăn được chủ trì bởi các chức năng như vậy, thái độ phòng thủ này có sức lan tỏa giữa các giáo viên. "Bảo vệ chính mình", một giáo viên trường trung học thành phố New York mô tả tinh thần trị vì. "Nếu trẻ em đang chiến đấu, hãy đứng lại. Gọi cho người giám sát hoặc nhân viên bảo vệ. Đừng tham gia." Rằng các giáo viên được yêu cầu dựa vào sự an toàn của học sinh của họ đối với các nhân viên bảo vệ mà không biết đến các trường học cách đây 30 năm, nói nhiều về đống đổ nát của cả quan hệ người trưởng thành và trường học như một cộng đồng dân sự. Nó cũng đóng vai trò như một lời nhắc nhở nghiệt ngã rằng khi người lớn rút khỏi hàng ngàn khuyến khích, lời nhắc và những lời mắng mỏ cần thiết để xã hội hóa trẻ em, các biện pháp độc đoán là tất cả những gì còn lại.

Hiệu quả của sự sụp đổ của chính quyền trưởng thành đối với trẻ em thực tế là để đảm bảo sự ngờ vực và xa lánh của chúng. Các trường học ở đất nước này, đặc biệt là các trường trung học, có xu hướng trở thành thứ mà nhà xã hội học James Coleman gọi là "xã hội vị thành niên", bị chi phối bởi mối quan tâm với việc hẹn hò, tình dục và chủ nghĩa tiêu dùng. Việc mất hướng dẫn của người lớn làm cho chắc chắn rằng xã hội vị thành niên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nếu chúng ta tin rằng các chương trình truyền hình như Freaks và Geek và Sp mức độ nổi tiếng sẽ tiếp tục chủ quyền. Quaking trước mối đe dọa của các vụ kiện và không có sự hỗ trợ từ cấp trên của họ, các nhà giáo dục ngần ngại khẳng định các giá trị công dân và đạo đức cơ bản nhất có thể đặt ra một thách thức đối với văn hóa ngang hàng thô thiển và tình trạng. Khi họ nói chuyện, đó là một ngôn ngữ không có ý nghĩa gì với trẻ em và không thể bắt buộc sự tôn trọng của chúng.

Mặc dù theo hệ thống hiện tại, thật dễ dàng để đánh mất sự thật này, nhưng không có gì đặc biệt phức tạp về việc xác định những kỳ vọng đạo đức cho trẻ em. Tại một trường trung học thành phố thành công mà tôi đã đến thăm, một dấu hiệu trên tường nói, làm việc chăm chỉ, tốt bụng; Hãy tử tế, làm việc chăm chỉ: và nếu trường có thể thấm nhuần hai giá trị đó, nó sẽ hoàn thành tất cả những gì chúng ta có thể yêu cầu. Các nhà giáo dục nói như thế này nắm bắt rằng một môi trường đạo đức mạch lạc và có ý nghĩa là những gì xã hội hóa trẻ em tốt nhất. Paul Vallas, Giám đốc điều hành của các trường công lập Chicago, đã giới thiệu giáo dục nhân vật, yêu cầu dịch vụ cộng đồng và đọc thuộc lòng hàng ngày về sự trung thành. "Đó là tiếng Hy Lạp trong tôi," Vallas giải thích. "Tôi có cách tiếp cận giáo dục của Aristotle. Chúng tôi đang dạy trẻ em trở thành công dân." Hai thiên niên kỷ rưỡi sau đó, cách tiếp cận của Aristotle vẫn là một công thức bảo vệ hơn cho các trường học kỷ luật so với tất cả các quy tắc tiến hành được coi là và tất cả các chương trình kỹ năng sống thời thượng mà tòa án và các quan chức đã cho chúng ta.hough under the current system it's easy to lose sight of this truth, there's nothing particularly complex about defining moral expectations for children. At one successful inner-city middle school I visited, a sign on the walls said, WORK HARD, BE KIND; BE KIND, WORK HARD: and if the school can instill just those two values, it will have accomplished about all we could ask. Educators who talk like this grasp that a coherent and meaningful moral environment is what socializes children best. Paul Vallas, CEO of the Chicago public schools, has introduced character education, community service requirements, and a daily recitation of the Pledge of Allegiance. "It's the Greek in me," explains Vallas. "I take Aristotle's approach to education. We are teaching kids to be citizens." Two and a half millennia later, Aristotle's approach remains a surer recipe for disciplined schools than all the belawyered conduct codes and all the trendy life-skills programs that the courts and the bureaucrats have given us.

City Journal là một ấn phẩm của Viện nghiên cứu chính sách Manhattan (MI), một bể tư duy thị trường tự do hàng đầu. Bạn có quan tâm đến việc hỗ trợ tạp chí? Là một tổ chức phi lợi nhuận 501 (c) (3), quyên góp để hỗ trợ MI và Tạp chí Thành phố được khấu trừ thuế hoàn toàn theo quy định của pháp luật (EIN #13-2912529). QUYÊN TẶNG DONATE

Tiếp theo

Từ tạp chí

Cách đúng để chọn một Thủ tướng

Người đứng đầu sáng tạo của các trường công lập Chicago, có một số lời khuyên cho thành phố New York.

Kay S. Hymowitz

Giáo dục

Kinh tế, Tài chính và Ngân sách

Các vấn đề kỷ luật phổ biến là gì?

Các vấn đề kỷ luật tại nơi làm việc..
Độ trễ và sự vắng mặt trái phép. Nghỉ phép mà không được phép hoặc liên tục bị trễ công việc (hoặc rời đi sớm) có thể dẫn đến các thủ tục tố tụng kỷ luật. ....
Bắt nạt. ....
Lạm dụng phương tiện truyền thông xã hội, email hoặc internet. ....
Phân biệt. ....
Hành vi tội phạm. ....
Hành vi sai trái chung. ....
Performance..

3 vấn đề lớn nhất cản trở trường học ngày nay là gì?

10 thách thức lớn đối với các trường công lập..
Kích thước lớp học ..
Poverty..
Các yếu tố gia đình ..
Technology..
Bullying..
Thái độ và hành vi của sinh viên ..
Không có đứa trẻ nào bị bỏ lại phía sau ..
Sự tham gia của phụ huynh ..

Các nguyên nhân chính của kỷ luật kém là gì?

Nguyên nhân của các vấn đề kỷ luật bao gồm thiếu quan tâm đến chương trình, sự tức giận, lo lắng, sợ hãi, xấu hổ, bối rối hoặc thất vọng liên quan đến suy giảm thể chất hoặc khuyết tật học tập.Lập kế hoạch hiệu quả cho hướng dẫn lớp học có thể giúp giảm các vấn đề kỷ luật.a lack of interest in the program, anger, worry, fear, shame, embarrassment, or frustration relating to a physical impairment or learning disability. Effective planning for classroom instruction can help decrease discipline problems.

Vấn đề lớn nhất trong trường học là gì?

Vì vậy, với chi phí tăng ở cả các tổ chức công cộng và tư nhân về học tập cao hơn, nợ vay sinh viên là một trong những vấn đề nổi bật nhất trong giáo dục hiện nay.Sinh viên tốt nghiệp đại học vào tháng 5 năm 2022 đã có một khoản nợ trung bình là $ 37,014.Nhìn chung, người Mỹ nợ hơn 1,7 nghìn tỷ đô la cho các khoản vay sinh viên.student loan debt is one of the most prominent issues in education today. Students who graduated from college in May 2022 came out with an average debt load of $37,014. As a whole, Americans owe over $1.7 trillion in student loans.