Cthugha là gì

- The Dweller In Darkness Chap 3

Tùy Chỉnh
Màu nền
Font chữ
Size chữ
Chiều cao dòng

Chap 3

Sự kiện quái dị của cái đêm đầu tiên gần như đã biến thành chất xúc tác thay đổi lịch trình ngày hôm sau. Và chà, nếu hiểu được chúng tôi có lẽ đã biết được chuyện gì đang xảy ra. Laird đã chuẩn bị băng ghi âm cho đêm thứ hai, vì chúng tôi dự định sẽ đến Wausau để đi gặp giáo sư Partier và sẽ trở lại đây vào ngày hôm sau. Cậu ta cũng đã cẩn thận xếp lại các bản sao ghi chú với ý định đem theo, mặc dù cậu ta và tôi biết chúng là thứ tồi tệ đến mức nào.Lúc đầu, giáo sư Partier đã tỏ ra khá thất vọng khi thấy chúng tôi.Nhưng cuối cùng, ông ta đã ra hiệu cho chúng tôi vào văn phòng của ông ấy và dọn ra hai cái ghế trống giữa những chồng sách. Mặc dù trôn hơi già, với bộ râu dài màu trắng và một lọn tóc màu xám nhô ra từ dưới cái mũ đen che kín hộp sọ, nhưng ông ta vẫn nhanh nhẹn như một chàng trai trẻ. Cơ thể Partier khá gầy gò, với những ngón tay xương xẩu, khuôn mặt hốc hác và đôi mắt đen trũng đang thể hiện sự hoài nghi sâu sắc, coi thường, và gần như khinh bỉ. Nó khiến hai người chúng tôi cảm thấy không thoải mái.Khi ông ta nhận ra Laird là thư ký của giáo sư Gardner, ông ta đột nhiên nói rằng ông ta là một người luôn bận rộn và đang phải chuẩn bị mọi thứ cho cuốn sách cuối cùng của mình. Và rằng ông ta sẽ rất biết ơn nếu chúng tôi có thể giải thích ngắn gọn về thứ mà chúng tôi muốn nói với ông ta."Rốt cuộc Cthulhu là cái gì?"Laird hỏi một cách gay gắt.Phản ứng của ông ta thay đổi một cách rõ ràng sau khi nghe câu hỏi. Vì thái độ khinh miệt của ông già này ngay lập tức biến thành một cái gì đó thận trọng và cảnh giác hơn. Rõ ràng, ông ta đang quan tâm một cách thái quá đến câu hỏi. Cầm cây bút chì trong tay, không một lần rời mắt khỏi khuôn mặt của Laird, trước khi cúi xuống một chút."Đó là lý do?" ông ta nói "cậu đến tìm tôi vì lý do đó sao?"Sau đó, ông ta cười, với một tiếng cười giống như tiếng lách cách của một chiếc máy quay phim.
"Đến gặp tôi để hỏi tôi biết gì về 'Cthulhu'. Thật nực cười"Laird giải thích ngắn gọn rằng chúng tôi đã quyết tâm tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Giáo sư Gardner. Cậu ta đã nói những gì mà cậu ta cho là quan trọng, trong khi ông già đó đang nhắm mắt lại, cầm lấy cây bút chì một lần nữa và gõ gõ nhẹ nhàng xuống mặt bàn, ông ta lắng nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng lại yêu cầu Laird tiếp tục.Khi cậu ta kết thúc bài diễn văn, Giáo sư Partier từ từ mở mắt ra và nhìn bao quát cả hai chúng tôi với một biểu hiện không xa với lòng trắc ẩn và những nỗi đau."Thế? ông ấy đã nhắc đến tôi, đúng chứ? Nhưng tiếc là tôi lại không liên lạc nhiều với Gardner. Những gì bọn tôi trao đổi qua điện thoại cũng chỉ xoay quanh một cuộc tranh cãi nhỏ, hơn là những bàn luận đàng hoàng về khám phá của ông ấy ở Hồ Rick.Bây giờ tôi muốn cho cậu một lời khuyên nhỏ."

"Nhanh chóng rời khỏi nơi đó, và quên đi tất cả đi."Sau khi nhận được một câu trả lời đầy vẻ bực mình. Laird lắc đầu dứt khoát như để đáp lại "yêu sách" của ông ta. Trong khi chính Partier lại đang nhìn cậu ta một cách đầy tính toán. Đôi mắt đen của Laird đang bất chấp quyết tâm của mình, không ngần ngại.Vì cậu ta đang dấn thân vào một cuộc "phiêu lưu", và đã sẵn sàng để đi đến cùng."Đó không phải là thứ mà con người chúng ta biết.Thành thật mà nói, chúng ta không nên biết thì tốt hơn"Sau đó, Partier đã bắt đầu, không cần phải đắn đo thêm chỉ để nói về những vấn đề quá vĩ mô và những điều không thể tưởng tượng được.Và tôi đã ngây người một lúc lâu trước khi tôi bắt đầu hiểu những gì ông ta nói, bởi vì những khái niệm của ông ta quá rộng và quá sức đến nỗi chúng khó có thể nắm bắt. Rằng Cthulhu chỉ là một huyền tích, và những huyền tích đó không hề liên quan đến những sự kiện tại Hồ Rick. Thủ phạm có lẽ là một sinh vật hoang dã nào đó rất khác, và sự tồn tại của nó đã được khắc ghi trên những phiến đá rải rác trong rừng, vẫn ở đó mặc cho thời gian.Rằng Giáo sư Gardner dường như đã tìm ra manh mối thực sự, mặc dù Partier đã không tin những điều đó.Cách ông ta nhấn mạnh một số từ có thể khiến cho những kẻ ngốc phải hoài nghi. Nhưng những câu chuyện tiếp đó đã giúp tôi có những liên tưởng kỳ lạ, về những hình vẽ của một con quái vật địa ngục, và về câu chuyện của Josiah Alwyn khi có người phát hiện ra thi thể của anh ta trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, nhiều tháng sau khi anh ta mất tích bí hiểm tại nhà riêng ở Wisconsin. Về những bức vẽ được vẽ bởi giáo sư Gardner... và trên hết là phiến đá kỳ lạ ở khu rừng gần hồ Rick."Cthugha, Cthugha" anh thì thầm rồi suy nghĩ.
"Ông ấy không lấy được gì từ cái gã Mestizo đó sao?"
"Mestizo? À, chúng tôi cũng từng nghĩ về việc đó," Laird thừa nhận.
"Chà, thật lòng mà nói thì cậu nên thử. Dường như gã Mestizo biết gì đó, hoặc thay vào đó là những lời xường điệu của một tâm trí bất ổn ai biết được?"Có vẻ Partier không thể hoặc sẽ không cho chúng tôi biết thêm điều gì.Và ở mặt kia, Laird cũng đã từ bỏ việc tra hỏi ông ta, vì rõ ràng, chúng tôi biết được có một mối quan hệ cực kỳ đáng ngại đang dần dần chêm vào giữa những gì mà ông ta đã tiết lộ có lẽ là từ số thư từ trước đó của giáo sư Gardner.Mặc dù chúng tôi không thể biết thêm được gì sau lần gặp mặt đó. Nhưng những lời nhận xét mơ hồ của giáo sư Partier đã trả lại cho tôi sự thanh thản và giúp Laird củng cố quyết tâm đi đến tận cùng của những bí ẩn xung quanh sự mất tích của Gardner. Một bí ẩn hiện đang được mở rộng, bao trùm Hồ Rick và những khu rừng xung quanh.Ngày hôm sau, chúng tôi trở lại Pashepaho, và thật trùng hợp, xe của chúng tôi bắt gặp được ông già Peter già đang chầm chậm trên con đường rời thị trấn.Laird đi chậm lại, lùi lại một chút và thò đầu ra để đối mặt với ánh mắt dò xét của ông già.
"Muốn đi nhờ không?""Oh, tất nhiên rồi"
Nói đoạn, Ông già Peter thoăn thoắt trèo lên và ngồi bệch trên mép ghế, và ông ta vẫn cứ ngồi đó, im lặng cho đến khi tôi lấy ra một cái chai và đưa cho ông ta. Đôi mắt của ông già sáng lên, háo hức uống nó. Trong khi đó, Laird bắt đầu hỏi han về các cánh rừng phía bắc, và sau đó là các mỏ khoáng sản mà ông ta từng nói mình đã phát hiện ra chúng ở những khu vực gần hồ Rick.Ông già đó vẫn uống ừng ực, cho đến khi, cuối cùng, nó gần như trống rỗng.Rõ ràng, chai rượu không đủ để khiến ông ta say, nhưng ông ta cũng không nói gì hay cố dừng xe lại để xuống. Mặc dù ông ta đã nhìn thấy khu nhà nghỉ và biết mình đang ở đâu, nhưng ông ta vẫn nói một cách nhẹ nhàng và ranh mãnh rằng xe đã đi qua chỗ ở của ông ta, và rằng ông ta phải trở về nhà trước khi trời tối.Rõ ràng ông ta sẽ rời đi ngay, nhưng Laird lại thuyết phục ông ta bước vào và hứa rằng sẽ cho ông ta một chai rượu nữa. Và thật sự, thứ đồ uống mạnh nhất mà chúng tôi có đã khiến gã Peter đó chịu thua.Khi ông ta bắt đầu cảm nhận được tác dụng của rượu. Laird đã giải quyết vấn đề này bằng cách nói thẳng, rằng Peter đang biết điều gì đó nơi này. Không khí bỗng dưng im bặt, ông già lẩm bẩm rằng ông ta sẽ không nói gì, rằng ông ta không nghe thấy gì cả, rằng mọi thứ chỉ là một lời nói dối, trong khi mắt ông ta đảo từ người này sang người kia.Nhưng Laird vẫn khăng khăng:
"Ông đã nhìn thấy tấm đá khắc, phải không?"
"Ph- Phải" Ông ta miễn cưỡng nói.
"Liệu ông có thể dẫn bọn tôi đến đó?"
Peter lắc đầu dữ dội.
"Không phải bây giờ. Trời gần tối rồi. Không phải là vào ban đêm"Nhưng Laird vẫn cứng nhắc như kim cương, và lão già đó gần như đã bị thuyết phục bởi sự khăng khăng của cậu ta. Nếu muốn, trước khi màn đêm buông xuống, Peter sẽ đồng ý đưa chúng tôi đến chỗ phiến đá, bất chấp việc mình đã hơi say. Rõ ràng, ông ta vẫn còn có thể chạy nhanh vào rừng, men theo một con đường mòn và phi nước đại gần một dặm, trước khi dừng lại.Sau đó, ông ta im lặng, núp sau một cái cây và run rẩy chỉ vào một khoảng trống nhỏ được bao quanh bởi những thân cây lớn, đủ rộng để có thể nhìn thấy bao quát bầu trời phía trên."Đó, đó... chính là nó."
Đó là một phiến đá lớn, chỉ chỉ lộ ra một phần nhỏ, vì rêu đã che phủ phần còn lại.Tuy nhiên, rõ ràng là Laird giờ đây chỉ quan tâm đến nó, và hiển nhiên là mestizo trông rất sợ hãi và chỉ muốn chạy khỏi đó càng sớm càng tốt
"Ông có muốn ở lại đây qua đêm ở đây không, Peter?"Laird hỏi.Mestizo bỗng ném cho cậu ta một cái nhìn kinh hoàng.
"Tôi?Ôi không, không, thề có Chúa không!"Đột nhiên, giọng nói của Laird cứng lại:
"Hmm, trừ khi ông nói cho chúng tôi biết những gì mà ông đã thấy ngay đây, được chứ?"Mestizo vẫn chưa đủ say để không lường trước được những gì có thể xảy ra, vì nhiều khả năng, Laird và tôi sẽ bắt ông ta lại và trói vào một cái cây.Ông ta giờ đây chỉ muốn bỏ chạy, nhưng ta cũng biết rằng trong trạng thái hiện tại của mình, ông ta không thể cắt đuôi chúng tôi."Đừng bắt tôi phải nói, chúng là những thứ không nên nói ra TôiTôi chưa bao giờ nói với ai... kể cả vị giáo sư đó""Nhưng chúng tôi muốn biết, Peter" Laird bắt đầu nói với một tông giọng đầy đe dọa.
Mestizo bắt đầu run rẩy và quay lại nhìn vào tấm đá, như thể ông ta tin rằng sẽ có một con thú dữ xuất hiện từ đó và vồ lấy ông ta bất cứ lúc nào."Tôi không thể, tôi không thể thật mà. ."Ông ta đang thì thầm, và rồi, lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm máu của Laird một lần nữa. Sau đó, ông ta khẽ nói:"Tôi thật sự không biết nó là gì. Nhưng, thề có Chúa! thật kinh khủng.Thứ mà tôi thấy nó nó là một Sinh vật.. nó không có khuôn mặt"
Peter đang hú to đến mức làm tôi cứ ngỡ rằng tôi sắp thủng màn nhĩ. Nay sau đó, ông ta rùng mình rời khỏi chỗ những cái cây và bước về phía chúng tôi"Những sinh vật xung quanh nó... Ôi Chúa ơi!""Ngay đó, tôi đã thấy thứ đó ngay tại chỗ đó, vào một đêm.Rõ ràng nó bay xuống từ không trung và xung quanh nó có những tiếng rên rỉ và những sinh vật kỳ cục đang thổi sáoTrước khi tôi rời đi, tôi đã từng nghĩ rằng mình đã phát điên ."Bỗng giọng nói của ông già vỡ òa, trộn lẫn với những ký ức phấn khích. Thứ đang gợi lên những hình ảnh về những điều mà ông ta đã thấy:Rồi ông ta lại quay lại, hét lớn, "Chúng ta phải ra khỏi đây!"Vừa hết câu, ông già chạy vụt qua chỗ chúng tôi, nhảy nhanh qua những cái cây. Phải mất một lúc, Laird và tôi mới đuổi kịp ông ta và bắt ông ta lại ngay lập tức. Sau đó, Laird cố gắng đảm bảo với ông ta rằng chúng tôi sẽ đưa ông ta ra khỏi khu rừng bằng ô tô, đi thật xa nơi này trước khi màn đêm buông xuống. Rõ ràng, Laird không mấy tin những gì mà Mestizo đã nói. Nhưng dường như, thực sự, rằng ông ta đã nói với chúng tôi về mọi thứ mà ông ta biết. Laird vẫn im lặng trong suốt quãng đường từ nơi Old Peter xuống xe, sau khi chúng tôi mất thêm năm đô la nữa để xóa ký ức ông già bằng rượu."Cậu nghĩ gì?Laird hỏi
Tôi lắc đầu một cách tiêu cực.
"Đêm hôm trước" Laird nóiVới những thứ mà giáo sư Gardner để lại... và bây giờ là với những thứ mà Peter tiết lộ. Mọi thứ dường như đều vừa vặn và trùng khớp đến mức khó tin. Bỗng, Laird quay sang tôi một cách khẩn trương"Này, Tối nay cậu có dám đến chỗ phiến đá lúc nãy không?"
Tôi ngồi trầm ngâm im lặng một hồi lâu
"Tất nhiên rồi chúng ta sẽ đi."Khi vừa về đến nhà trọ, chúng tôi ngay lập tức nghĩ đến chiếc máy ghi âm. Laird đã ngừng băng, tua lại và ngồi chờ đợi trong im lặng.Với điều này, ít nhất là nó không hoàn toàn phụ thuộc vào trí tưởng tượng của bất kỳ ai. Vì nó cũng chỉ là sản phẩm của một cỗ máy thuần túy và đơn giản. Bất kỳ một con người thông minh nào cũng biết rất rõ rằng, máy móc đáng tin cậy hơn con người rất nhiều, vì chúng không có thần kinh cũng không có trí tưởng tượng, cũng không biết gì về sự sợ hãi hoặc hy vọng.Trong một hồi lâu, chúng tôi đã nghe thấy những tạp âm sự lặp lại của những âm thanh đêm hôm trước. Rõ ràng là nó không đến từ những giấc mơ điên rồ nhất, vì chúng tôi có thể nhìn thấy trước những gì chúng tôi đang nghe thấy. Âm bổng của những âm thanh đó đang tăng dần từ mức bình thường đến khó tin, từ đáng kinh ngạc đến kinh khủng. Cho đến cuối cùng, một sự mặc khải thảm khốc đã xóa tan hoàn toàn niềm tin của chúng tôi về những thứ bình thường.Đoạn băng bắt đầu với một buổi hòa nhạc của những con Somorgujos và cú, rồi bỗng dưng tất cả im bặt. Sau đó, có những tiếng gió dài và quen thuộc rít qua giữa những tán cây, xen lẫn trong chúng là những nhịp phách kỳ lạ của những cây sáo.Đến đây, tôi và Laird bỗng giật mình khi chúng tôi bất chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai:Ygnaiih!Ygnaiih!EEE-ya-ya-ya-Yahaahaahaaahaaa-ah-ah-ah-ngh'aaa-ngh'-aaa-ya-ya-aaa!
[Rõ ràng đây không phải giọng của một con thú].
[Những tạp âm xung quanh đang thay đổi, nó bắt đầu trở nên quỷ quyệt hơn.]Nyarla thotep, từ thế giới của Bảy mặt trời, giáng lâm đến nơi trần tục này rừng N'gai, là nơi giáng lâm của vô diện sứ giả"
[Nối tiếp chúng là các âm thanh đơn lẻ, như thể chúng đang cố xen vào việc nghe và trả lời, giống những tiếng ù ù của giây cáp điện thoại]Ygnaiih!Y'bthnk ... h'ehye-n'grkdl'lh ... Ia!Ia!Ia!Những âm thanh này đều được tách ra và được ngăn cách bởi sự im lặng. Và dường như những sinh vật tạo ra chúng đang ơe xung quanh khu nhà nghỉ, vì những tiếng rên rỉ đang dần nhỏ lại, như thể những sinh vật đó đang rời đi. Thật vậy, từng có một khoảng thời gian mọi thứ im lặng đến đáng sợ, lâu đến nỗi Laird phải đứng dậy và tắt máy.Nhưng trước khi cậu ta định tắt, âm thanh rên rỉ đó lại phát ra từ cái máy.

Cả tôi và cậu ta như cứng đờ người, vì tất cả những nỗi kinh hoàng đang ùa đến trước mắt chúng ta. Đối với bất cứ điều gì đang xảy ra"Dorgan! Laird DorganCậu có nghe thấy tôi không"Đó là một tiếng thì thầm gay gắt, đang gọi tên của Laird một cách khẩn cấp, người mà hiện tại đang chăm chú nhìn chiếc máy với một khuôn mặt trắng bệch. Khimắt chúng tôi chạm nhau, tôi mới chợt nhận ra, giọng nói đó có chút quen thuộc... Không còn nghi ngờ gì nữa, tâm trí tôi bỗng dưng chắc mịch rằng đó không là gì khác ngoài giọng của giáo sư Gardner!Nhưng chúng tôi không có thời gian để suy nghĩ sâu xa về thực tế."Nghe tôi nói này Laird Hãy rời khỏi nơi này ngay và quên mọi thứ về nó đi làm ơn, đây là lời thỉnh cầu cuối cùng với tư cách là một giáo viên Trên hết, trước khi rời đi, hãy cố gắng kêu gọi thứ đó nó tên 'Cthugha'.Chỉ có 'Cthugha' mới chấm dứt được mọi chuyện.... Nơi này Trong nhiều thế kỷ, nơi này đã bị biến thành nơi ẩn mình của những thế lực vặn vẹo kỳ cục đến từ ngoài vũ trụ Tôi biết tôi không còn nhiều thời gian nữa tôi đã bị chiếm giữ như cách những thứ đó đã làm với Piregard và những người từng liều lĩnh đi sâu vào rừng Đây là khu rừng của hắn ta []Khi Fomalhaut lên trên thiên đỉnh hãy cố gắng kêu gọi 'Cthugha' Cậu hãy lặp đi lặp lại những từ này ba lần, cố gắng ghi nhớ:"«Ph'nglui mglw'nafh Cthugha Fomalhaut n'gha-ghaa nafl thagn!Ia!Cthugha!»
"Khi "ông ta' đến hãy chạy, chạy thật nhanh nếu không muốn chết Laird, hãy rời khỏi cái nơi bị nguyền rủa này trước khi hỏa ngục san phẳng nó.Cậu có nghe tôi nói không, Dorgan? Tôi không còn thời gian nữa Nếunghe tôi nói, hãy cố gắng"


Có một vài âm thanh phản kháng bất ngờ theo sau, như thể Gardner đang bị tóm bằng vũ lực. Sau đó, sự tĩnh lặng và im lặng chết người lại nuốt chửng bầu không khí xung quanh. Laird vẫn ngồi im lặng, tiếp tục để băng chạy trong vài phút nữa, nhưng không có gì khác.Cuối cùng, cậu ta tắt cái máy và thều thào bằng một giọng rất căng thẳng:"Tôi Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể phiên âm mọi thứ. Hãy lưu ý tất cả các câu và sao chép lại lời giáo sư"
"Thật sự là...?"
"Đó là giáo sư, tôi đã quá quen thuộc với giọng nói của ngài ấy"
"Chờ đã, thế ông ấy còn sống à?"
Laird nhìn tôiĐôi mắt cậu ta nheo lại."Tôi không biết..."
"Nhưng không phải đó là giọng của ông ấy sao?"Laird lắc đầu tiêu cực như thể cố đáp lại câu hỏi của tôi.Khi âm thanh của chiếc máy lại vang lên, cả hai bắt đầu cúi mình vào việc nghe và ghi chép. Đó là một nhiệm vụ trông có vẻ dễ dàng, nhưng cho đến khi chúng tôi bị buộc phải tìm điểm dừng giữa các câu. Hơn nữa, thứ ngôn ngữ "kêu gọi" Cthugha của giáo sư Gardner mới chính là thứ gây khó khăn cho chúng tôi nhất. Do đó, Laird đã tua đi tua lại liên tục để tìm ra nguyên văn chính xác. Cuối cùng cũng xong, Laird tắt máy và nhìn tôi với đôi mắt đầy kỳ lạ và bối rối, đầy bồn chồn và không chắc chắn.Tôi không nói gì, vìnhững gì chúng ta vừa nghe, cùng với mọi thứ đã xảy ra trước đó, đã khiến chúng ta không biết nên làm gì. Về bản thân tôi, ngay từ đầu, tôi luôn nghi ngờ về những câu chuyện, truyền thuyết, tín ngưỡng của người khác, nhưng bản ghi âm này rõ ràng chính là kết luận. Nó không thực sự là một lời chứng thực cụ thể, vì nó hoàn toàn vượt quá khả năng hiểu, những đang bị che giấu trong những phần cô lập của tâm trí, vượt qua mức chịu đựng của não bộ.Thật trùng hợp là Fomalhaut đã gần như xuất hiện gần vào úc chạng vạng, sớm hơn một chút. Tôi nghĩ rằng, Laird cũng đã nhận ra điều đó. Và giống như tôi, cậu ta có lẽ cũng vừa hiểu ra những ý nghĩa của việc này.Chúng tôi đã thấy ngôi sao nhấp nháy trên những cái cây [có lẽ sẽ cách hai mươi hoặc ba mươi độ từ đường chân trời, bởi vì nó vẫn chưa thật sự lên đến thiên đỉnh ở vĩ độ này]. Khoảng một giờ sau khi màn đêm buông xuống, bây giờ là chín giờ ba mươi."Không phải cậu cũng đang lo lắng về vụ đó sao?"Tôi hỏi.
"Ý tôi là. Rốt cuộc, thì nó có nghĩa là gì?Cái gọi là Cthugha là ai hay là ám chỉ đến thứ gì? tôi vẫn chưa hiểu gì cả?""Rất tiếc là tôi cũng giống cậu, tôi cũng không biết. Nhưng dù gì ta cũng phải thử"
Tôi gật đầu.Nhưng không dám nói.Laird nhìn đồng hồ rồi chỉ vào nó, và đôi mắt cậu ta dường như đang rực cháy với một quyết tâm sốt sắng, như thể cậu ta đang vật lộn trong tâm trí để thực hiện bước đi cuối cùng, để đối mặt với thứ biểu hiện ác tính đang chiếm hữu khu rừng.Nếu cậu ta thấy tôi do dự, thì tôi sẽ làm cậu ta thất vọng. Tuy nhiên, bản thân tôi cũng đang bị quấy rối bởi những nỗi sợ hãi vô hình mà tôi cảm thấy, nghe thấy và nhìn thấy, do đó, tôi không muốn thể hiện nó ra một chút nào.Tôi đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi

Video liên quan

Chủ Đề