Tại sao em nhớ anh thế này

Em đã làm bao nhiêu việc để quên anh: đi học, đi làm, đi chơi… mà chẳng được. Thật buồn là em không thể hình dung ra khuôn mặt của anh một cách rõ nét được nữa vì đã lâu quá rồi. (Thuy Tien Pham)

From: Thuy Tien Pham
Sent: Wednesday, August 08, 2007 10:35 PM
Subject: Nhắn gửi người yêu dấu

Anh yêu dấu,

Giá mà mỗi ngày em được gọi anh bằng lời ngọt ngào đó! Không, có lẽ như thế cũng là quá nhiều, một tuần một lần cũng được. Lần cuối cùng em gọi anh như thế là khi nào nhỉ? Em cũng chẳng nhớ nữa.

Sao em lại nhớ anh nhiều thế này? Em đã làm bao nhiêu việc để quên anh: đi học, đi làm, đi chơi… mà chẳng được. Thật buồn là em không thể hình dung ra khuôn mặt của anh một cách rõ nét được nữa vì đã lâu quá rồi. Cũng chẳng còn một chiếc ảnh nào vì em đã xé chúng hết cả.

Hôm nay khi ngồi ở sân bay, em chợt nhìn thấy một người đàn ông có nét hao hao giống anh và em đã không thể không lén nhìn anh ta rất nhiều lần. Đâu phải vì em còn ngờ ngợ đó là anh hay không mà đơn giản chỉ vì em thèm được nhìn lại, dù chỉ là một thoáng, chút gì đó về anh khi nói, khi cười. Anh ta cũng nhận ra sự chú ý của em và em thấy mình thật quê.

Em chỉ còn biết cúi mặt cười nhạo chính bản thân mình. Sao mình lại thảm hại đến thế? Đã biết bao nhiêu lần em cảm thấy khó chịu khi bị ‘chiếu’ kiểu như vậy bởi những ánh mắt đàn ông vậy mà bây giờ em chả còn sĩ diện gì nữa… Em chẳng quan tâm. Mặc cho anh ta nghĩ gì thì nghĩ, em đã được ngắm lại một chút nào đó của anh!

Anh đến với em như bão lũ khiến em chẳng thể chống đỡ nổi. Chưa có người nào có lối nói chuyện cuốn hút như anh. Còn nhớ những ngày còn là bạn, mỗi buổi tối gặp gỡ cùng bạn bè khi có anh là một tối tràn ngập tiếng cười. Trong những dịp như thế, vì lý do nào đó, anh luôn đâu đó ở quanh em, trò chuyện với em và làm em cười nhiều khi đến chảy nước mắt.

Nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ rằng anh yêu em vì em luôn thấy mình quá nhỏ bé khi ở bên cạnh anh, điều mà em rất ít khi cảm thấy khi đối diện với những người đàn ông khác. Vì thế em đã rất ngạc nhiên khi anh hỏi em rất nhiều về lịch sử quan hệ các nước ASEAN nhân một cuộc họp và chăm chú lắng nghe em nói. Anh nói vì em là chuyên gia nhưng anh còn giảng giải nhiều điều cho em hơn.

Tình cảm quý mến nảy nở tự nhiên sau mỗi lần gặp gỡ (cùng với nhiều bè bạn khác) nhưng em không bao giờ có ý định lấy anh ra khỏi tổ ấm của mình! Em thề đó, dù chỉ là một ý nghĩ nhỏ nhất. Với em, anh là người thày hướng em vào sự nghiệp em đang theo đuổi, người bạn hợp chuyện nhất và em mong ước mãi được là người bạn đó của anh.

Rồi một ngày cùng cả hội đi chơi trên Ba Vì, khi lũ bạn đang chỉ trỏ bình luận về việc con khỉ mẹ cần mẫn bắt chấy cho con khỉ con bé bỏng, anh nói như thì thầm từ phía sau em “Anh ước mong được chăm sóc em như vậy trong suốt quãng đời còn lại”.

Em hơi giật mình, nhưng rồi bịt miệng cười vì nghĩ rằng đó chẳng qua là tính hài hước của anh nên đáp lại ngay “Anh thấy trên đầu em có nhiều chấy lắm à?”. “Không, anh nói nghiêm túc đấy!”, anh đáp lại, nhìn sâu vào mắt em một lát rồi tiến về lũ bạn đang gọi anh đến xem cái gì đó.

Em đứng im một lúc, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Má em cứ nóng ran lên trong suốt chặng đường còn lại và không thể tập trung tham gia vào những câu chuyện cười nói râm ran trên xe ôtô. Anh lái xe nên sự im lặng của anh cũng không khiến mọi người thấy lạ.

Từ giây phút đấy, em không thể nhìn anh như cách em nhìn anh trước đó nữa. Em đã tìm cách tránh mặt anh trong một thời gian dài, nhưng cũng không thể làm thế mãi được trong một hội bạn thân thiết. Hóa ra anh không hạnh phúc trong gia đình như mọi người nhìn vào.

Cái gì đến đã đến. Càng cố không gặp nhau thì càng khao khát nhau đến mòn mỏi, tuyệt vọng. Em đã không thể làm theo lý trí được nữa. Em đã nồng nhiệt đáp lại tình yêu của anh, dù biết rằng sẽ có nhiều ngang trái.

Em chưa yêu ai trước đây như yêu anh. Và cả những năm sau này nữa, em không thể yêu ai nhiều như em yêu anh nữa vì em đã mang cả trái tim mình để yêu anh rồi. Em đã có quãng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình. Anh bảo cũng chưa yêu người phụ nữ nào nhiều như yêu em.

Anh và em đã mơ về một tương lai cùng nhau và có lúc em tưởng như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Lúc đó em còn trẻ, nên tư duy cũng đơn giản, nghĩ rằng chỉ cần yêu nhau như vậy là chắc chắn anh và em sẽ ở bên nhau mãi mãi. Mà chính anh cũng luôn bảo em phải sống với niềm hy vọng.

Điều làm anh day dứt và đau lòng nhất là đứa con gái ba tuổi bé bỏng mà anh không nỡ xa rời! Hơn nữa, dù anh không nói thẳng ra, em vẫn biết rằng, tuy không còn yêu như xưa, nhưng anh vẫn thương người vợ đã mười hai năm chung sống. Ai mà không thế kia chứ!

Anh viết cho em nhiều thư lắm trong những ngày mình không gặp nhau, những lá thư em vẫn giữ nguyên vẹn đây. Em bắt đầu cảm nhận được nỗi giằng xé trong anh từ những dòng anh viết “trên đời này có hai cô gái anh yêu nhất là em và bé Bông và anh sẽ phải đưa ra một quyết định làm đau một trong hai người ấy!”.

Em yêu anh, em cũng yêu bé Bông, em cũng thương chị nữa. Thôi em sẽ rút lui để anh không phải đưa ra một quyết định nào làm anh đau khổ. Tuy buồn phiền, nhưng em tin là anh cũng sẽ phần nào được giải thoát với quyết định đó của em, phải không anh?

Em chủ động chấm dứt và đến với một người đàn ông khác. Em cũng không có đủ can đảm gặp anh thêm một lần nữa. Bao nhiêu năm rồi, không một lời nhắn gửi, dù em chưa một ngày quên anh. Có lần em đã nhìn thấy anh phóng xe trên phố và con em tim thắt lại trong giây lát. Em được biết anh đã có thêm một bé trai. Vậy là sự hy sinh của em cũng không hoàn toàn vô nghĩa, phải không anh?

Em biết trong cuộc đời này anh và em không bao giờ có tương lai cùng nhau được nữa dù em có yêu anh nhiều đến thế nào. Biết đâu kiếp sau mình sẽ có cả duyên và phận để được chia sẻ những khó khăn, hạnh phúc của cuộc đời.

Em cũng biết chắc một điều là, nếu được làm lại, em cũng vẫn ngã vào vòng tay anh, bất chấp bao nhiêu đau khổ, nước mắt mà em đã trải qua thế này. Mong anh thỉnh thoảng, trong những lúc không bận rộn việc gia đình, hãy nghĩ đến em một chút nhé anh!

Sau tất cả, em vẫn cảm ơn đời đã cho em gặp và được anh yêu thương, được biết thế nào là yêu hết trái tim mình. Em luôn nhớ anh.