Bác sĩ liệt sĩ đặng thùy trâm hy sinh lúc bao nhiêu tuổi
Cũng như tất cả cán bộ dân sự hồi đó, trước khi vào chiến trường miền Nam theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, chị Đặng Thùy Trâm đã gửi lại hồ sơ lý lịch và các giấy tờ cần thiết của mình tại Ủy ban Thống nhất Chính phủ. Khi miền Nam hoàn toàn giải phóng, Tổ quốc thống nhất, Ủy ban Thống nhất Chính phủ đã bàn giao lại toàn bộ hồ sơ này cho Trung tâm Lưu trữ quốc gia III lưu giữ. Hồ sơ của chị Đặng Thùy Trâm để lại nơi đây gồm có sơ yếu lý lịch, tóm tắt lý lịch cán bộ đi B, thẻ cán bộ, lý lịch đoàn viên, giấy giới thiệu sinh hoạt Đoàn, giấy giới thiệu đối tượng Đảng và một vài giấy tờ liên quan khác. Theo sơ yếu lý lịch do chị Trâm khai cuối năm 1966, chị sinh ra trong một gia đình trí thức, bố là Đặng Ngọc Khuê, bác sĩ; mẹ là Doãn Ngọc Trâm, dược sĩ. Bố chị quê ở thành phố Huế, mẹ chị quê ở Mỹ Phú - Điện Bàn - Quảng Nam nhưng chị lại sinh ra ở thị xã Thanh Hóa. Tuổi thơ của chị đã trải qua những ngày gian khổ, thiếu thốn của thời kỳ kháng chiến cùng với gia đình. Chị đã từng chứng kiến cảnh khủng bố của địch, chứng kiến cảnh máy bay địch ném bom ở Hậu Lộc, Thanh Hóa. Những cảnh đau thương tang tóc diễn ra hàng ngày, nơi đây đã dấy lên trong chị lòng căm thù giặc Pháp sâu sắc. Chị cũng đã chứng kiến không khí cải cách ruộng đất và những nỗi khổ cực mà nông dân phải chịu đựng. Tại đây, chị được kết nạp vào Đội thiếu niên Tháng Tám vào tháng 4/1952, đến tháng 9/1952, chị được bầu vào Ban Chỉ huy đội thôn Duy Tình, Hậu Lộc, Thanh Hóa. Năm 1955-1957, chị Trâm theo gia đình về thị xã Thanh Hóa và học tập tại Trường Lam Sơn. Từ tháng 9/1952 cho đến năm 1959, chị luôn được bầu vào Ban Chỉ huy đội Thiếu niên. Năm 1958-1961, chị về Hà Nội vào học ở Trường Chu Văn An, Hà Nội. Ngày 1/4/1960, chị được kết nạp vào Đoàn Thanh niên Lao động tại Chi đoàn lớp 9C của trường. Niên khóa 1960-1961, chị được công nhận là Đoàn viên ưu tú của Trường Chu Văn An. Từ năm 1961 đến 1966, chị học tại Trường đại học Y khoa. Ngay từ khi bước vào trường, chị đã đặt mục tiêu phấn đấu vào Đảng. Suốt thời gian ở trường, chị luôn tích cực học tập công tác, xung phong gương mẫu thực hiện công tác của trường, lớp và chi bộ. Tháng 4/1965, chị được công nhận là quần chúng tích cực của Đảng, tháng 2/1966, chị được công nhận là đối tượng bồi dưỡng để kết nạp vào Đảng của Chi bộ Y5 CKB. Trong quãng đời học tập ở trường phổ thông, chị Trâm đã được khen thưởng rất nhiều lần. Cuối niên khóa 1955- 1956 và niên khóa 1956-1957, hai lần, chị được trường tặng giấy khen về công tác văn nghệ. Niên khóa 1958-1959, chị được Sở Giáo dục Hà Nội tặng bằng khen về công tác bổ túc văn hóa. Cuối niên khóa 1959-1960, chị được tặng giấy khen về thành tích học tập và công tác. Cuối niên khóa 1960-1961, Đoàn trường khen: Đoàn viên ưu tú. Ở Trường đại học Y khoa cũng vậy, chị nhận được nhiều bằng khen và giấy khen. Từ năm 1961 đến 1966, hai lần chị được Đoàn trường tặng bằng khen là Đoàn viên ưu tú, một lần được tặng giấy khen về thành tích học tập, được Đoàn trường tặng huy hiệu “Đoàn viên Điện Biên Ấp Bắc” và huy hiệu “Đoàn viên Thanh niên 3 sẵn sàng”. Ngoài ra, 2 lần chị được Trường đại học Y khoa tặng bằng khen Sinh viên tiên tiến và một lần khen vì “Tích cực học tập và công tác”. Chị tự nhận xét: “Tha thiết yêu Đảng, yêu Đoàn. Cần phải nỗ lực nhiều để đền đáp công ơn của Đảng. Đối với bạn, với đồng chí luôn quan tâm giúp đỡ và thực hiện đấu tranh phê bình tốt. Tích cực, có nhiệt tình, có tinh thần trách nhiệm trong công tác. Rèn luyện tu dưỡng thường xuyên”. Phần về khuyết điểm, được chị ghi rất thẳng thắn: “1) Đối với Đảng: Sự rèn luyện qua sách báo chính trị còn ít nên lý luận về chính sách của Đảng còn non kém. 2) Đối với Đoàn: Liên hệ với quần chúng có sâu nhưng chưa rộng. Tác phong tiểu tư sản tuy sửa chữa được nhiều nhưng vẫn còn vài điểm như: nhận xét còn phần nào dựa trên cảm tính, tác phong còn rụt rè...”. Ở các tổ chức nơi chị từng sống, học tập và làm việc, mọi người luôn dành cho chị những tình cảm yêu mến, họ luôn đánh giá rất tốt về chị. Điều đó được thể hiện trong những ý kiến nhận xét của các cơ quan chính quyền, Đảng và Đoàn nơi chị công tác (những nhận xét này đều có chứng thực, đóng dấu đỏ của cơ quan có trách nhiệm). Trước hết là nhận xét của đồng chí Dương Đức Niệm, Ủy viên Ban Chấp hành Chi đoàn 10C Trường cấp 3 Chu Văn An, ngày 18/8/1961: “Đồng chí có ý thức tốt, thường xuyên chú ý rèn luyện tư tưởng, tác phong tốt, đã chú ý tìm hiểu sách báo nên trình độ chính trị được nâng cao. Đồng chí đã chú ý đặt vấn đề tìm hiểu về Đảng, có cố gắng bền bỉ học tập... Thái độ học tập đúng. Đồng chí đã có tinh thần trách nhiệm và cố gắng hoàn thành mọi công tác của chi đoàn, ý thức tham gia sinh hoạt Đoàn đều đặn, tốt... Đồng chí là một đoàn viên có rất nhiều tiến bộ, luôn có tư thế vươn lên. Cuối năm được bầu là Đoàn viên ưu tú”. Sau khi rời trường phổ thông, chị Trâm vào Trường đại học Y khoa Hà Nội. Tại đây, chị tiếp tục phát huy những phẩm chất tốt đẹp của mình nên ngay từ khi hết năm thứ nhất, chị đã được Bí thư chi đoàn Y2 A, niên khóa 1962-1963, đồng chí Nguyễn Ngọc Thảo ghi vào lý lịch đoàn viên những ý kiến đánh giá về chị, trong đó có đoạn: “Lập trường tư tưởng tốt, có ý thức xây dựng Đoàn, học tập khá, có tinh thần giúp bạn trong học tập, đoàn kết nội bộ tốt, có tinh thần đấu tranh nội bộ... Nói chung đồng chí là một đoàn viên sôi nổi, nhiệt tình luôn cầu tiến bộ...”. Những ý kiến đánh giá này được đề ngày 20/6/1963. Trong suốt thời gian sinh viên, từ năm đầu tiên cho đến năm cuối cùng, chị là người luôn nêu cao tấm gương hăng hái học tập và rèn luyện, tu dưỡng đạo đức tác phong để sớm được đứng vào hàng ngũ của Đảng. Trong nhận xét ngày 4/12/1965 của đồng chí Phạm Khánh Hòa - Bí thư Chi đoàn Y 5A (niên khóa 1965-1966) như sau: “Lập trường tư tưởng tốt, ý thức giai cấp rõ ràng, tích cực và nhiệt tình trong công tác, phấn đấu vươn lên liên tục, là cảm tình tốt của Đảng, có tinh thần trách nhiệm trong công tác, đoàn kết nội bộ tốt, học tập tốt”. Trong nhận xét ngày 15/8/1966 của Phó bí thư Chi đoàn Y5 CKB Nguyễn Phương Dung về chị Trâm, ngoài những ý tốt về lập trường tư tưởng, tư cách đạo đức, về thành tích học tập... còn có điều đặc biệt là chị đã “Quyết tâm đi công tác B”. Không những các chi đoàn nơi chị Trâm học tập mà cả những bệnh viện, nơi chị thực tập trong thời gian ngắn cũng có những đánh giá hết sức tốt đẹp về chị. Bác sĩ Nguyễn Thanh Thúy, Chi ủy viên (phụ trách Khoa Ngoại) Bệnh viện Đông Anh đã nhận xét rằng: Trong thời gian học tập tại Bệnh viện Đông Anh, chị đã rất tích cực, ham học, chịu khó thực tập nên đã thu được nhiều kết quả tốt và luôn nêu cao tinh thần trách nhiệm, chịu khó phục vụ bệnh nhân vô điều kiện. Dù thời gian công tác ở đây rất ngắn nhưng chị đã được coi như nhân viên của bệnh viện. Không chỉ thời gian thực tập ở Bệnh viện Đông Anh mà thời gian thực tập ở Bệnh viện Mắt Ngô Sĩ Liên, chị cũng đã cố gắng hết sức mình, tham gia trực và khám ngoại viện như các bác sĩ khác. Nhờ vậy mà “trong một thời gian ngắn thực tập, chị Trâm đã thu được kết quả tốt”. Điều này cũng được lãnh đạo bệnh viện, bác sĩ Tuyết Nga ghi trong lý lịch của chị, đồng thời bác sĩ Nga cũng đánh giá về chị: “Tinh thần học tập và phục vụ bệnh nhân tốt...”. Nhờ sự phấn đấu kiên trì, không mệt mỏi và nguyện vọng thiết tha phấn đấu vào Đảng nên chị Đặng Thùy Trâm được Chi bộ Y5 CKB công nhận là đối tượng bồi dưỡng để kết nạp Đảng ngày 27/2/1966. Rất tiếc vì khóa học của chị kết thúc sớm để đi công tác nên chi bộ chưa kịp kết nạp chị vào hàng ngũ của Đảng. Vì vậy, khi chị chuẩn bị đi B, chi bộ đã có giấy giới thiệu sinh hoạt (do đồng chí Phạm Quang Phục, Bí thư Chi bộ Y5 CKB ghi ngày 31/8/1966, có chứng thực của đồng chí Phạm Kim Huyên - Ủy viên thường vụ Đảng ủy Trường đại học Y khoa Hà Nội kèm dấu của Đảng ủy) với những nhận xét như sau: “Tốt. Quyết tâm đi B - Tích cực công tác và học tập, ý thức và tổ chức kỷ luật tốt. Có tinh thần trách nhiệm trong công tác. Có ý thức rèn luyện tu dưỡng vươn lên. Quan điểm, lập trường, tư cách, đạo đức tốt. Đấu tranh nội bộ: phê bình thẳng thắn và luôn luôn bảo vệ chủ trương của Đảng bộ, chi bộ và lớp, thật đáng khen, nhưng phương pháp chưa thật uyển chuyển - Tự phê tốt. Có nhiều triển vọng hơn nữa. Vậy đề nghị chi bộ nơi công tác giúp đỡ đồng chí để sớm trở thành người đảng viên của Đảng ta. Chi bộ chúng tôi định bồi dưỡng thêm một thời gian ngắn nữa là kết nạp Đảng nhưng rất tiếc là khóa học kết thúc để chuẩn bị đi công tác sớm nên không còn thời gian nữa. Vậy đề nghị chi bộ mới đặc biệt lưu ý bồi dưỡng thêm một thời gian nữa là có thể kết nạp được”. Như vậy, hồ sơ của chị Đặng Thùy Trâm có thể góp phần giúp chúng ta lý giải về những trang nhật ký “đầy lửa”, thấm đẫm lý tưởng anh hùng cách mạng và cũng thấm đẫm tình người của chị. Phải chăng điều đó đã được nuôi dưỡng và hun đúc từ gia đình, từ những ngày tấm bé nơi vùng quê Thanh Hóa, những ngày học tập và rèn luyện dưới mái trường xã hội chủ nghĩa ở Hậu Lộc, ở Lam Sơn, Thanh Hóa, ở Trường Chu Văn An, Hà Nội, những ngày học tập ở Trường đại học Y, những ngày thực tập ở Bệnh viện Đông Anh và Bệnh viện Mắt Ngô Sĩ Liên? Đọc những trang hồ sơ của chị, một lần nữa, chúng ta như được sống lại khí thế sôi sục của những ngày “cả nước lên đường đánh Mỹ”. Thế hệ các chị đã không tiếc thân mình, chiến đấu và hy sinh dũng cảm để giải phóng dân tộc. Thế hệ hôm nay hãy noi gương chị, tích cực học tập và công tác tốt để cùng nhau xây dựng Tổ quốc ngày càng giàu đẹp Nguyễn Minh Sơn Anh hùng, Liệt sỹ Đặng Thùy Trâm đã xung phong vào tuyến lửa đạn, nhưng trong những bức thư gửi về gia đình, tuyệt nhiên không có dòng chữ nào viết về sự khốc liệt của chiến tranh như những gì Thùy Trâm viết trong nhật ký.
Có lẽ thời ấy, mỗi người lính “Bộ đội Cụ Hồ” khi ra chiến trận cũng giống như Anh hùng, Liệt sỹ Đặng Thùy Trâm, chỉ nhắn gửi những điều tốt đẹp, vui tươi về cho gia đình, còn phần khốc liệt, đau thương họ đều giữ kín cho riêng mình.
Ông Doãn Ngọc Thao viết trong hồi ký: “Ngày Thùy Trâm đi B tôi đang ở đơn vị, chỉ nhận được một bức điện tín ngắn “Thùy đi. Chào chiến thắng”. Rồi những bức thư đầu tiên Thùy gửi về gia đình, Thùy kể đường đi khá gian nan. Trong đoàn không ít người Hà Nội, lại có một số bạn từ bé được gửi đi học ở Nga và Đông Âu mới trở về, vốn quen với cuộc sống tiện nghi, chưa biết thế nào là rừng nhiệt đới và bom đạn. Vậy mà vì nhiệm vụ thiêng liêng, tất cả đều mỉm cười, động viên nhau dấn bước. Những bức thư tiếp theo viết từ Quảng Ngãi cũng có bom đạn nhưng lúc bấy giờ cả nước có bom đạn, mà thư Thùy thì chỉ kể qua loa và dặn dò các em giúp đỡ bố mẹ, động viên gia đình vượt qua những khó khăn thời chiến, hẹn ngày sum họp. Rồi một số chiến lợi phẩm kèm theo thư được gửi ra, những cái bút bi hiếm hoi thời đó, những chiếc màn nilon ngụy trang xanh lá cây của lính Mỹ, báo hiệu một cuộc sống không đến nỗi quá thiếu thốn trong “chiến khu” làm tạm yên lòng mọi người. Cũng đôi lần Thùy tâm sự với anh chị tôi chuyện buồn trong tình cảm riêng tư nhưng tuyệt nhiên không có những dòng viết về sự khốc liệt của chiến tranh như trong nhật ký sau này tôi được đọc, có lẽ Thùy không muốn gia đình lo lắng về mình". Mỹ - Ngụy dã man đến mức khó tưởng tượng nổi. Chúng nghĩ gì khi bắn hạ đối phương rồi còn dùng lưỡi lê đâm nát người họ, kể cả những nhân viên y tế. Chiến tranh thì phải tiêu diệt đối phương, nhưng trên thế giới này hiếm khi người ta tìm đánh bệnh viện, thương binh và nhân viên y tế như ở Đức Phổ và chắc không chỉ riêng Đức Phổ. Bệnh xá bị pháo bắn, bom rơi và trực thăng vũ trang quần phải chăng vì địch nhầm lẫn đó là ban tham mưu của một đơn vị quân đội cấp trung đoàn? Không, chúng đánh có chủ đích vì có kẻ chỉ điểm, truy đánh đến cùng một bệnh xá xác xơ khi chỉ còn mấy thương binh nặng và vài cán bộ y tế nữ!!! Bằng hàng tấn bom, rốc két và những chiếc HU-1A hiện đại!!!
Lần giởlại những trang cuối trong cuốn nhật ký Đặng Thùy Trâm, ông Doãn Ngọc Thao càng thêm đau xót. Bởi qua mỗi dòng nhật ký mà Thùy để lại, ông thấu hiểu từng suy nghĩ, từng cảm xúc của cô cháu gái cùng tuổi. Ông Doãn Ngọc Thao đã ghi lại những dòng đầy cảm xúc:"Những người như Thùy và đồng đội của Thùy lẽ ra phải sống qua cuộc chiến. Bởi họ hiểu giá trị của cuộc sống hòa bình. Bởi họ biết phải sống sao cho xứng đáng với những người đã ngã xuống, trong khi không ít người được sống đã vội lãng quên!". TTXVN/Báo tin tức
Anh hùng, Liệt sỹ Đặng Thùy Trâm trong ký ức người thân - Phần 1: Nhớ Thùy - Người bạn ấu thơ Cách đây 15 năm, ngày 28/4/2005, Ted Engelmann, phóng viên hãng AP (Mỹ) đã tìm đến nhà dược sỹ Doãn Ngọc Trâm, mẹ của Anh hùng, Liệt sỹ Đặng Thùy Trâm, tận tay trao lại những bức ảnh chụp cuốn Nhật ký Đăng Thùy Trâm mà cựu chiến binh Mỹ Frederic Whitehurst trân trọng gìn giữ hàng chục năm qua. Chia sẻ:
Từ khóa:
|